Chương 460: Ngây thơ như một đứa bé sơ sinh
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 1197 chữ
- 2022-02-06 08:02:14
Sáng hôm sau, tổ chuyên án ở Thân thành đến nhà họ Kiều dẫn Kiều Chính Giang đi.
Ông ta bị nghi ngờ thông đồng với 8Phạm Duy để trộm cây, lại mua chuộc Tào Nặc trong phòng thí nghiệm Khoa học kỹ thuật Đông Dương. Từ việc trộm cây đến giết 3người, đến việc phá hỏng thiết bị máy bay trực thăng, chứng cử việc ông ta muốn giết chết Kiều Đông Dương đã rất xác thực.9 Lúc Kiều Chính Sùng biết chuyện này cũng rất hoảng sợ, vội vàng chạy tới. Để phối hợp với việc điều tra vụ án, Kiều Đô6ng Dương phải bỏ lại công việc ở Nguyệt Lượng X và Thành phố hàng không vũ trụ, dẫn Trì Nguyệt về Thân thành.
Ngày mai hai đứa sẽ về trấn Vạn Lý ăn Tết à?
Hình như Đổng San chỉ tùy ý hỏi.
Trì Nguyệt ngẩng đầu nhìn Kiều Đông Dương:
Vâng ạ.
Đổng San vuốt tóc, hình như bà cũng hơi xấu hổ.
Di chỉ nói bừa hai câu thôi, con khách sáo thể làm gì?
Vẻ mặt Đổng San vô cùng vui mừng:
Được. Dì đến đó chơi mấy ngày đi, đi rất nhớ món bánh nướng của bà thông gia.
Kiều Đông Dương không nói gì nữa.
bỏ qua cho ba em được không, chỉ lần này thôi, em đảm bảo ông ấy sẽ không làm hại anh nữa... Ông ấy là người ba tốt, bọn em không thể rời xa ông ấy. Anh Đông Tử, ngày mai bước sang năm mới rồi, anh nhẫn tâm nhìn chúng em ăn Tết mà không có ba sao...
Kiều Đông Dương yên lặng cúp điện thoại.
Kiều Đông Dương rời khỏi đội cảnh sát về nhà, còn chưa kịp ăn cơm tối đã nhận được rất nhiều điện thoại.
Kiều Hiển Định, Kiều Hân, Kiều Tuyết, thím ba... Còn có cô tắm di bảy nhà họ Kiều, có người dò hỏi tin tức, có người giả vờ quan tâm, nhưng nói chung đều cầu xin cho Kiều Chỉnh Giang.
Trước sức ép dư luận, cha con Kiều Đông Dương bị ngàn người chỉ trỏ.
Ngay cả em họ Kiều Hân luôn ngưỡng mộ Kiều Đông Dương cũng khóc lóc hét lên với anh ở trong điện thoại:
Em biết bây giờ anh đã trở nên xấu xa, nhưng em vẫn muốn cầu xin cho ba em. Anh Đông Tử, anh
Có thể nhận ra bà không muốn đi, không muốn rời xa quê hương đã nuôi lớn mình. Nhưng nỗi cô đơn trống trải đã ăn mòn trái tim bà, cuộc đời vẫn còn dài lắm, dù sao cũng phải tìm chuyện gì đó để giết thời gian chứ?
Kiều Đông Dương cau mày nhìn bà, mãi không nói gì. Trì Nguyệt:
Bọn con ủng hộ quyết định của di, di muốn làm gì cũng được, chỉ cần vui vẻ là được.
Đổng San nhìn anh, cười nói:
Con đã làm rất tốt. Không cần ép buộc mình chiếu theo bất kỳ ai, đây là điều mà di đã hiểu ra. Chịu đựng áp lực, làm điều mình muốn. Đông Tử, di thấy tự hào vì con.
Kiều Đông Dương ngẩng đầu:
Cảm ơn.
Đổng San khẽ ừ, gật đầu không nói gì nữa.
Kiều Đông Dương nhìn cô:
Nếu bà không có việc gì, có thể đi cùng chúng tôi.
Sau5 khi nghe đội cảnh sát báo cáo về các vụ án liên quan, Kiều Đông Dương không nói một câu nào.
Nói thật, không chỉ Kiều Đông Dương khó chấp nhận những việc mà Kiều Chỉnh Giang đã làm ra, ngay cả Trì Nguyệt nghe xong cũng thấy hoảng sợ.
Rất lâu trước kia, Kiều Chỉnh Giang đã muốn hại anh.
Chỉ có điều lúc đầu là mượn dao giết người, lợi dụng Kiều Chính Nguyên tính tình nóng nảy, ông ta vẫn nấp ở sau lưng, không ai phát hiện ra ông ta. Sau khi cha con Kiều Chính Nguyên xảy ra chuyện, bà nội Kiều cũng qua đời, thầy đã hết đường cứu vãn, cả nhà bọn họ không chiếm được thứ gì, lúc này Kiều Chỉnh Giang không thể không tự cầm dao, tự sắp xếp mọi việc.
Hôm nay bọn họ đến nhà Đổng San ăn cơm, cảnh gà coca, đậu hũ trộn hành, thịt bò luộc, gà xào sả ớt đều được mang lên bàn, hương thơm mê người.
Anh ngồi thẫn thờ nhìn điện thoại.
Trong nhiều năm qua, Kiều Chỉnh Giang đã tạo ra hình tượng một người hiền lành cho bản thân, dù ông ta hai cha con Kiều Đông Dương, từng việc xấu xa đã được bày ra trước mặt, người nhà họ Kiều vẫn mù quáng tin theo, chỉ cho rằng ông ta bị dồn vào đường cùng, không còn cách nào khác. Thậm chí họ còn nói ông ta vì tình anh em và lòng hiếu thảo mù quáng, muốn báo thù cho anh cả và bà cụ.
Tiên Chung Thư nói: Sự độc ác của người trung hậu thành thật như một hạt sạn trong cơm hay mảnh xương nhỏ trong miếng cá phi lê, sẽ cho người ta một nỗi đau bất ngờ. () Một nhà văn nổi tiếng ở Trung Quốc với tác phẩm châm biếm
Thành phổ bủa vây
. Sự ảnh hưởng mà Kiều Chỉnh Giang và Kiều Chính Nguyên mang đến cho nhà họ Kiều đã nằm ngoài dự đoán của Trì Nguyệt.
Bọn con ủng hộ đi.
Trì Nguyệt giơ ngón tay cái lên:
Sau này con già rồi cũng phải học tập đi.
Đổng San cười:
Con đừng học di. Dì cũng vì không còn cách nào khác.
Nụ cười trên mặt Đổng San hơi nhạt đi.
Còn nữa, dì muốn nói cho hai đứa biết một việc. Có lẽ sang năm mới, di sẽ ra nước ngoài.
Ra nước ngoài?
Đột ngột vậy sao? Trì Nguyệt bất ngờ nhìn bà. Kiều Đông Dương cũng rất ngạc nhiên:
Đi du lịch à?
Đổng San mỉm cười:
Không. Di đi học.
Bà suy nghĩ lại cười than thở:
Lúc còn trẻ không thể hoàn thành ước mơ, bây giờ không làm thì chờ đến bao giờ? Đông Tử, con kết hôn rồi, Nguyệt Nguyệt là một cô gái tốt, dù không còn gì phải lo lắng nữa. Hơn nữa, gần đây dị thường cảm thấy... Di ở lại đây trông coi căn nhà này, thỉnh thoảng di không biết mình sống vì điều gì, di muốn theo đuổi điều gì đó.
Mấy chục tuổi rồi còn có thể quyết định như vậy cũng không dễ gì.
Từ sự mềm yếu ban đầu đến ngày hôm nay, Trì Nguyệt biết bà đã rất khó khăn để chiến thắng bản thân.
Ha! Trì Nguyệt thấy hai mẹ con này lúng túng như vậy cũng hơi buồn cười:
Ăn cơm đi, ăn cơm đi, đừng buồn phiền nữa, lát nữa nồi canh vịt hầm củ cải này như quả, con sẽ nuốt không trôi.
Con bé này!
Đổng Son mắng yêu.
Di đi lấy canh.
Bữa tối chỉ có ba người họ, bầu không khí rất ấm áp.
Không ai nói chuyện, nhưng những món ăn nóng hổi và thơm ngon lại có hương vị gia đình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.