Chương 418: Đồng ý
-
Điền Viên Cẩm Tú
- Mộ Dạ Hàn Phong
- 1900 chữ
- 2022-02-10 11:39:12
Tay Tô Sở Nguyệt lại bò lên vai Vương Vũ, nũng nịu, để lộ vẻ lê hoa đái vũ
, sau đó đập nhẹ một cái lên vai hắn, làm bộ tủi thân 8tiếp tục:
Chàng cũng chẳng hỏi xem Nguyệt Nhi dạo này có chuyện gì tủi hờn không, chỉ biết giận người ta thôi.
() Lê 3hoa đái vũ: Giống như hoa lễ đính hạt mưa, dùng để miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi, sau này được dùng để miêu tả sự k9iều diễm của người con gái.
Vương Vũ đã bao giờ thấy Tô Sở Nguyệt ăn nói khéo nép như vậy đâu. Thấy Tô Sở Nguyệt luôn ki6êu ngạo bây giờ lại lấy lòng mình, độ hư vinh trong lòng hắn ngày càng được thỏa mãn.
Vương Vũ nghe Tô Sở Nguyệt nói lời này xong liền lộ ra vẻ vui mừng, miệng nói:
Tiểu yêu tinh, là chính miệng nàng nói đấy, đến lúc đó đừng hòng đổi ý, ta sẽ không mềm lòng nữa đâu.
Nguyệt Nhi biết rồi mà.
Tô Sở Nguyệt thấy Vương Vũ còn dám nghĩ lúc đó sẽ làm nàng ta thế nào thì thầm khinh rẻ trong lòng.
Đến lúc đó hắn còn mạng đã rồi tính tiếp.
Tô Sở Nguyệt muốn đợi sau khi xong chuyện, nàng ta nhất định sẽ bảo cho mình xử lý tên Vương Vũ này.
Được, Nguyệt Nhi nhất định sẽ nhớ kỹ, Vũ ca yên tâm. Hơn nữa, dạo này Nguyệt Nhi cũng muốn Vũ ca đây này.
Tổ Sở Nguyệt thấy vậy liền mạnh dạn đưa tay vẽ vòng tròn trên ngực hắn.
Thấy bộ dạng Vương Vũ kích động không kìm nén được thì biết chuyện đã thành, không dám khiêu khích hơn nữa. Tiếp đó, nàng ta nghiêm túc nói:
Có điều, chàng phải làm xong chuyện ta bảo đã, nhất định không được xảy ra chút sai sót nào, nếu không cả ta và chàng đều sẽ gặp phiền phức lớn.
Nghe Tô Sở Nguyệt nói vậy, Vương Vũ không khỏi lo lắng. Nghĩ đến những lời đồn đại trước đó, hắn nhíu mày, không quá yên tâm hỏi Tô Sở Nguyệt:
Đổng Tử La kia có thật chỉ là một cô nương nông gia không? Sao ta lại nghe nói nhà nàng ta rất thân thiết với huyện lệnh huyện Thanh Dương và tri phủ phủ Bạch Nhạc nhỉ? Chúng ta ra tay với Đồng Tử La sẽ không có phiền phức gì chứ?
Tổ Sở Nguyệt nghe Vương Vũ nói xong, trong lòng cũng thầm khẳng định, dường như đã nhìn thấy được sự thành công của chuyện này, gương mặt không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.
Vì vậy, nàng ta khen Vương Vũ một câu xong thì tiếp tục trấn an Vương Vũ như bức thư nàng đã gửi cho hắn:
Chàng yên tâm, sau khi chuyện này thành công, ta nhất định sẽ không để Vũ ca chịu thiệt đầu. Bạc ta cho cũng đủ chàng sống thoải mái mấy chục năm. Chàng có thể đi đâu tìm được công việc dễ làm, lại có thù lao hậu hĩnh như vậy chứ?
Tô Sở Nguyệt không hổ là người hiểu rất rõ Vương Vũ, hơn nữa lại biết nhìn người nói chuyện nên lúc nào cũng đánh trúng tâm lý của hắn. Nghe đến đây, quả nhiên Vương Vũ chẳng còn chút do dự nào nữa. Hắn thả lỏng cơ mặt, khí phách nói:
Tốt, vậy chuyện này giao cho ta đi, ta nhất định sẽ hoàn thành. Có điều, có phải trước tiên nàng nên cho ta thấy chút thành ý không?
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn c5ủa Tô Sở Nguyệt, hắn nào kìm nén được nữa, lập tức hôn lên môi nàng ta. Vừa bị Vương Vũ hôn, sự chán ghét trong lòng Tô Sở Nguyệt lại bừng lên, nhưng nàng ta vẫn không quên bây giờ không phải là lúc có thể đắc tội với hắn. Hơn nữa với hiểu biết về Vương Vũ, nếu không cho hắn cái gì đó, nhất định hắn sẽ trở mặt tiếp, đến lúc đó, Vương Vũ sẽ không bị mấy lời ba hoa của nàng ta dụ dỗ ở lại nữa. Vì vậy, đầu óc xoay chuyển thật nhanh, sau khi suy nghĩ kĩ nặng nhẹ, Tô Sở Nguyệt không đẩy Vương Vũ ra nữa mà còn chủ động đáp lại.
Vương Vũ thấy Tô Sở Nguyệt đáp lại thì càng thêm kích động, nhanh chóng hôn tiếp, trong lúc Tổ Sở Nguyệt ý loạn tình mê thì bắt đầu cởi quần áo nàng ta ra.
Thấy Vương Vũ hôn lên cổ, hơn nữa cơ thể cũng bắt đầu cảm thấy lạnh, Tô Sở Nguyệt nhanh chóng phản ứng lại.
Không được, nếu tiếp tục, Vương Vũ nhất định sẽ phát hiện ra nàng ta có thai. Hơn nữa với kích thước của bụng nàng ta, Vương Vũ đã có vô số con cái nhất định sẽ đoán được nàng ta đã hoài thai được mấy tháng. Ngộ nhỡ đến lúc đó Vương Vũ nghi ngờ đứa bé trong bụng nàng là của hắn, nàng ta nhất định sẽ gặp phiền toái.
Vì vậy, sau khi còi báo động vang lên, Tô Sở Nguyệt miễn cưỡng đáp lại Vương Vũ một lát rồi cũng nghĩ ra cách đối phó.
Đừng... Đừng...
Tô Sở Nguyệt bắt đầu khước từ Vương Vũ. Sao vậy?
Cảm nhận được động tác của Tô Sở Nguyệt, Vương Vũ ngẩng đầu lên, mất hứng mắng. Tô Sở Nguyệt thấy Vương Vũ như vậy, sự thù hận trong lòng với hắn lại sâu thêm một phần. Nhưng nàng ta vẫn cố gắng để mình cười không lộ chút sơ hở:
Chúng ta vẫn chưa bàn xong chuyện chính mà, với lại lát nữa ta còn phải về biệt viện Thân gia nữa. Trời cũng không còn sớm, nếu về muộn, người nhà Thân gia nhất định sẽ sinh lòng nghi ngờ. Nếu Thân Diệc Phàm biết chuyện của chúng ta, chúng ta đừng có mơ chiếm được... chiếm được...
Sợ cái gì, chẳng lẽ tiểu gia lại phải sợ cái tên bất lực Thân Diệc Phàm kia chắc? Yên tâm, ngộ nhỡ Thân Diệc Phàm không muốn nàng, nàng đi theo ta là được.
Mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng Vương Vũ cũng không nắm chắc.
Tổ Sở Nguyệt thấy Vương Vũ nghe nàng ta nói xong liền lộ ra vẻ mặt chần chừ, kiêng kỵ thì thầm than không ổn, nhanh chóng đảm bảo:
Không sao đâu, chàng cứ yên tâm. Nhà Đổng Tử La chẳng qua chỉ có chút giao tình với Chung huyện lệnh thôi. Bình thường qua lại thì được, nhưng chắc chắn sẽ không tốn sức, quyết tâm đi điều tra cho đám cô nhi đó đâu.
Hơn nữa, không phải vẫn còn cha ta làm chỗ dựa sao? Chỉ cần chúng ta không bị bắt tại trận thì chẳng sao hết, cho dù bị nắm đằng chuôi, cha ta cũng có cách để chàng thoát tội. Còn nữa, Đổng Tử La này chỉ là một tiểu thư khuê các nhu nhược, tay không tấc sắt thôi mà. Chỉ cần chàng tìm được thời cơ, mời thêm vài cao thủ thì chẳng lẽ còn không đối phó được sao? Nếu thật sự như vậy, mấy người chàng mới đến cũng quá vô dụng rồi đấy.
Thấy Tô Sở Nguyệt nói đến cuối còn lộ ra vẻ mặt không tin, Vương Vũ liền cảm thấy năng lực của mình bị nghi ngờ, không nghĩ ngợi gì đã phản bác:
Sao lại thế được? Ta là người không đáng tin cậy vậy à? Nàng yên tâm, những người ta tìm đều rất đáng tin, toàn là cao thủ số một số hai cả. Hơn thì không dám nói, nhưng đối phó với một con nha đầu thối thì dư sức rồi.
Vương Vũ càng nói càng thấy đúng, nói đến cuối còn lộ vẻ nắm chắc phần thắng.
Vậy mới phải chứ!
Đừng, chàng không sợ cha ta sẽ không tha cho chàng sao? Chàng đừng quên, cha ta nắm rất nhiều thứ của gia đình chàng trong tay đấy. Nếu ông ấy biết chàng phá hỏng đại sự của ông ấy, ông ấy nhất định sẽ không tha cho chàng, sợ rằng đến lúc đấy chính ta cũng chẳng bảo vệ nổi mình. Chàng cũng biết thủ đoạn của cha ta thể nào mà.
Tô Sở Nguyệt đương nhiên không để cầu Vương Vũ bảo nàng ta đi theo hắn trong lòng, cũng không sợ sau khi nàng ta lôi cha mình ra rồi mà hắn vẫn tiếp tục dây dưa, đơn giản là vì nàng ta biết mặc dù Vương Vũ háo sắc, nhưng vẫn có chút đầu óc, nếu không nàng ta cũng không dám để Vương Vũ đi xử lý Tử La. Hơn nữa, nàng ta cũng không cho rằng Vương Vũ sẽ vì ham mê sắc đẹp mà đắc tội với cha nàng ta. Nàng ta là gì trong lòng Vương Vũ, nàng ta rất rõ, nhưng đối với nàng ta, Vương Vũ cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi.
Chính vì vậy, Tô Sở Nguyệt nói xong cũng chẳng lo là Vương Vũ sẽ tiếp tục nữa. Quả nhiên, Vương Vũ nghe Tổ Sở Nguyệt nhắc đến Tô tri phủ liền dừng hết động tác lại, không hài lòng nói:
Đúng là mất hứng!
Tô Sở Nguyệt nhanh chóng khen Vương Vũ, dịu dàng dụ dỗ hắn:
Vũ ca, chàng đừng nóng, chỉ là hôm nay còn nhiều việc phải xử lý thôi mà. Yên tâm, chờ chuyện ta nhờ chàng làm xong rồi, ta nhất định sẽ kiếm cớ ra ngoài mấy ngày, đến lúc đó chàng muốn thể nào thì thể đó, không phải là được rồi sao?
Lời nói ngập tràn ý tứ ám chỉ với Vương Vũ.
Được rồi, được rồi, Nguyệt Nhi chắc chắn mà, đến lúc đó nhất định sẽ khiển Vũ ca hài lòng.
Tô Sở Nguyệt không hề dịu dàng, ưu nhã như vẻ bề ngoài, thực tế nàng ta rất lớn mật, vì muốn để Vương Vũ thỏa mãn, chẳng cái gì mà nàng ta không dám nói cả. Quả nhiên, lời nói đầy ám chỉ và hấp dẫn vừa được nói ra, ánh mắt Vương Vũ nhìn Tô Sở Nguyệt càng thêm nóng bỏng.
Thậm chí còn chưa để Tô Sở Nguyệt nói thêm gì, hắn đã vội vàng bảo đảm:
Tiểu yêu tinh yên tâm, chẳng qua chỉ là xử lý một tiểu nha đầu thôi mà, tiểu gia nhất định sẽ làm thật tốt, đến lúc đó đừng quên điểm tốt của tiểu gia là được.
Nói xong hắn ta còn hôn lên tay Tô Sở Nguyệt một cái.
Tô Sở Nguyệt nghe câu nói đầy mùi ẩn ý này của Vương Vũ, lại nhìn cách hắn ra hiệu sao lại không biết hắn đang đòi tiền.
Vì vậy, nàng ta liếc mắt về một chỗ mà Vương Vũ không thấy được, rồi móc một tấm ngân phiếu đưa cho hắn, nói:
Đây là ngân phiếu một vạn lượng, cộng thêm ba ngàn lượng ta cho lúc trước chắc cũng đủ để chàng hoàn thành chuyện này rồi. Vấn đề tiền nong, chúng ta đã nói trong thư cả rồi đấy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.