Chương 4.5
-
Điều kì diệu của tiệm tạp hóa Namiya
- Higashino Keigo
- 2048 chữ
- 2020-05-09 06:29:56
Số từ: 2035
Phương Nam dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
NXB Hội Nhà Văn
✫✫✫
Số hóa và soát lỗi: VCTVEGROUP
tve-4u.org
H
ôm sau, Kousuke rời nhà ngay sau khi ăn sáng xong. Bà Kimiko cự nự rằng ‘Sao lại đi xem phim vào đúng ngày này’ nhưng ông Sadayuki đã giải thích giúp.
Cậu từng đến Tokyo vài lần với bạn. Song đi một mình thì đây là lần đầu tiên.
Đến ga Tokyo, cậu đổi sang tuyến Yamanote rồi xuống ở ga Yurakucho. Cậu xem bản đồ ở nhà ga thì thấy rạp chiếu phim ở ngay cạnh ga.
Có lẽ tại hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè nên trước rạp chiếu phim đông nghịt người. Kousuke xếp hàng mua vé. Cậu đã kiểm tra giờ chiếu ở trên báo. Còn nửa tiếng nữa mới đến suất chiếu tiếp theo. Đã cất công đến đây nên cậu quyết định đi dạo loanh quanh. Dù đã từng tới Tokyo nhưng cậu chưa đến khu Yurakucho và Ginza bao giờ.
Mới đi bộ được vài phút, Kousuke đã thấy choáng ngợp.
Có cả một khu phố rộng lớn thế này sao? Đến cả quang cảnh của Yurakucho, sự đông đúc lẫn kích thước của các tòa nhà cũng khiến cậu kinh ngạc. Song vẫn chưa là gì so với Ginza. Các cửa hàng nằm san sát nhau, tất cả đều rực rỡ, nhộn nhịp như thể đang diễn ra sự kiện đặc biệt nào đó. Dòng người qua lại trông ai cũng thanh lịch và giàu có. Ở các khu phố bình thường thì chỉ cần một góc thế này thôi cũng đẳng cấp lắm, đủ để người dân tự hào đó là khu trung tâm. Nhưng ở đây thì chỗ nào cũng vậy. Như thể lễ hội đang diễn ra ở mọi ngóc ngách.
Mãi Kousuke mới phát hiện ra đâu đâu cũng dán biểu tượng ‘Hội chợ thế giới’. À đúng rồi, Hội chợ thế giới đang diễn ra ở Osaka. Vì sự kiện này mà cả nước Nhật nhộn nhịp hẳn lên.
Kousuke cảm giác như cậu là con cá sông nhỏ bé bị cuốn ra cửa biển. Hóa ra trên đời có một nơi như thế này. Có những người đang tận hưởng cuộc sống tại nơi đây. Nhưng thế giới này lại chẳng can hệ gì tới cậu. Nơi cậu có thể sống chỉ là con sông tối tăm, chật chội. Chưa kể từ ngày mai sẽ là dưới đáy sông, khuất tầm mắt người đời nữa.
Cậu cúi đầu, quyết định rời đi. Đây không phải là nơi dành cho cậu.
Quay về rạp chiếu phim vừa kịp giờ chiếu, cậu chìa vé ra, đi vào rạp, ngồi xuống ghế. Rạp không đông lắm. Có vẻ nhiều người cũng đi xem một mình như cậu.
Bộ phim bắt đầu ngay sau đó. Cảnh đầu tiên là dòng chữ ‘THE BEATLES’.
Kousuke cảm giác tim mình đập nhanh hơn. Cậu sắp được xem buổi biểu diễn đó của The Beatles. Chỉ thế thôi cũng khiến thân nhiệt cậu tăng lên.
Thế nhưng cảm giác hưng phấn nguội dần đi cùng với bộ phim.
Trong lúc xem phim, Kousuke lờ mờ hiểu ra được sự tình.
Let it be
là bộ phim tài liệu có lồng ghép các cảnh của buổi tổng duyệt và buổi biểu diễn. Nhưng có vẻ các cảnh được ghi lại không phải với chủ ý để làm ra bộ phim này. Không những thế, các thành viên có thái độ khá tiêu cực với chính ý tưởng làm phim. Cảm giác như có nhiều sự tình đan xen phức tạp nên họ buộc phải cho ghi hình.
Xen giữa buổi tổng duyệt nửa vời là những đoạn trao đổi của các thành viên. Những đoạn trao đổi này cũng nửa vời, không rõ nghĩa. Cậu căng mắt nhìn phụ đề nhưng hoàn toàn không đọc được suy nghĩ của bất kỳ ai.
Song có một thứ cậu có thể cảm nhận được từ hình ảnh trên phim.
Đó là tâm trí của họ đã xa rời nhau.
Không phải họ đang mâu thuẫn. Cũng không phải họ khước từ biểu diễn. Tạm thời họ đang cố hoàn thành nhiệm vụ trước mắt. Có điều, họ đều biết rằng sẽ chẳng có thành quả nào hết.
Ở phần cuối, bốn người trong nhóm The Beatles di chuyển tới tầng thượng tòa nhà của hãng Apple Corp. Trên đó đã để sẵn nhạc cụ và dàn âm thanh. Các nhân viên cũng có mặt đầy đủ. Đang mùa đông nên trông mọi người có vẻ lạnh. John Lennon còn khoác cả áo lông.
Trong khung cảnh ấy, phần biểu diễn của bài Get back
vang lên.
Ngay lập tức mọi người hiểu ra phần biểu diễn này là lời thông báo chính thức. Dàn loa cỡ lớn khiến giọng hát của The Beatles vọng xuống từ tầng thượng, xung quanh bỗng chốc nháo nhác hết cả, cảnh sát cũng chạy tới.
Tiếp theo là các bài Don’t let me down
, I’ve got a feeling
. Song ta không cảm thấy được nhiệt huyết trong phần biểu diễn ấy. Dù đây sẽ là lần biểu diễn cuối cùng với tư cách là một ban nhạc nhưng chẳng ai trong số các thành viên tỏ ra đau buồn.
Cứ thế, bộ phim kết thúc.
Rạp chiếu đã sáng đèn nhưng Kousuke vẫn ngồi thẫn thờ mất một lúc. Cậu không còn sức để đứng lên. Bụng cậu nặng trĩu như thể nuốt phải một cục chì.
Cái gì thế này. Hoàn toàn khác với những gì cậu mong đợi. Không có cuộc thảo luận nghiêm túc nào giữa các thành viên, các cuộc trò chuyện thường không đi đến thống nhất. Những thứ thốt ra từ miệng họ chỉ toàn là bất mãn, chán ghét hoặc những nụ cười lạnh nhạt.
Theo như tin đồn thì xem bộ phim này có thể biết được lý do tan rã của The Beatles. Nhưng thực tế thì cậu chẳng biết gì. Bởi The Beatles xuất hiện trên màn hình là một The Beatles thực chất đã
kết thúc. Kousuke muốn biết lý do tại sao lại thành ra như thế.
Nhưng phải chăng đó mới thực sự là chia tay.
Lúc ngồi trên xe điện về nhà Kousuke đã nghĩ vậy.
Mối liên hệ giữa người và người bị cắt đứt không phải vì lý do gì cụ thể cả. Mà không, kể cả ngoài mặt có lý do đi nữa thì cũng chỉ là lời bào chữa được viện ra sau đó mà thôi, vì tâm trí đã xa lìa nhau nên mới thành ra chuyện như vậy. Bởi lẽ, nếu tâm trí chưa xa rời nhau thì khi xảy ra chuyện khiến mối quan hệ có nguy cơ đứt gãy, chắc chắn phải có ai đó cố gắng hàn gắn lại. Không ai làm vậy chứng tỏ sự gắn bó đã hết. Thế nên như thể đang đứng ngoài nhìn con thuyền chìm dần, cả bốn người ấy không ai tỏ ra muốn cứu The Beatles.
Kousuke cảm giác như cậu bị phản bội. Thứ mà cậu luôn trân trọng vừa bị phá vỡ. Và cậu đi đến một quyết định.
Tàu vừa đến ga, cậu lập tức chui ngay vào bốt điện thoại công cộng. Cậu gọi điện cho cậu bạn thân. Chính là người tuần trước đã báo cho cậu biết đã xem bộ phim Let it be.
Cậu bạn đang ở nhà. Khi bạn nghe máy, Kousuke hỏi luôn bạn có mua đĩa hát không.
Đĩa hát? Đĩa gì cơ?
Tất nhiên là đĩa The Beatles rồi. Lúc trước cậu chả nói một ngày nào đó muốn có bộ sưu tập The Beatles còn gì.
Tớ có nói thế… Nhưng là đĩa nào?
Tất cả. Cậu có muốn mua tất cả số đĩa tớ có không?
Hả, tất cả à…
Chỉ mười nghìn yên thôi. Cậu không thể có hết với chừng ấy tiền đâu.
Tớ biết, nhưng bỗng dưng cậu nói vậy tớ cũng không biết làm sao. Nhà tớ làm gì có dàn máy.
Được rồi. Vậy tớ đi hỏi người khác.
Kousuke toan dập máy thì đầu dây bên kia vội vàng bảo:
Đợi đã. Cho tớ suy nghĩ chút. Mai tớ sẽ trả lời. Như thế được chứ?
Vẫn áp điện thoại vào tai, Kousuke lắc đầu:
Mai thì không được.
Tại sao?
Nhất định phải luôn bây giờ. Vì tớ không có thời gian. Nếu cậu không mua ngay bây giờ, tớ sẽ dập máy.
Khoan. Đợi tớ chút thôi. Năm phút. Chỉ năm phút thôi.
Kousuke thở dài.
Được rồi. Vậy năm phút nữa tớ sẽ gọi lại.
Kousuke để máy điện thoại xuống và ra khỏi bốt. Cậu ngẩng lên nhìn bầu trời, mặt trời bắt đầu đứng bóng.
Kousuke cũng không hiểu tại sao đột nhiên cậu lại muốn bán số đĩa đó. Cậu có cảm giác như mình không thể nghe The Beatles được nữa. Nếu so sánh thì giống như là cảm giác một mùa đã kết thúc.
Năm phút trôi qua, Kousuke vào lại bốt điện thoại và gọi cho cậu bạn.
Tớ sẽ mua.
Cậu bạn nói, giọng có vẻ háo hức.
Tớ đã nói chuyện với bố mẹ. Bố mẹ bảo sẽ cho tớ tiền. Nhưng dàn máy thì tớ phải tự mua. Giờ tớ qua nhà cậu lấy nhé?
Ừ, tớ sẽ đợi.
Giao dịch thành công. Cậu sẽ xa rời tất cả số đĩa ấy. Chỉ nghĩ thế thôi mà tim như thắt lại. Nhưng Kousuke khẽ lắc đầu. Chuyện này đâu có đáng gì.
Về tới nhà, cậu chuyển số đĩa trong thùng các tông sang hai chiếc túi giấy cho dễ xách. Cậu ngắm từng bìa đĩa một. Đĩa hát nào cũng đầy kỷ niệm.
Khi trông thấy chiếc đĩa Sgt. Pepper’s Lonely Hearts Club Band
, cậu dừng tay.
Người ta nói đĩa hát này là tổng hợp những bài của thời kỳ nhóm có những thử nghiệm khác nhau trong âm nhạc. Bìa đĩa rất khác lạ, xung quanh bốn thành viên mặc bộ quân phục sặc sỡ là chân dung những người nổi tiếng khắp thế giới xếp chi chít.
Ngoài cùng bên phải là một cô trông giống Marilyn Monroe. Mảng tối bên cạnh cô phủ một lớp bút dạ đen. Chỗ đó vốn dĩ có dán ảnh chân dung của người anh họ, chủ nhân của đĩa hát này. Là người hâm mộ The Beatles cuồng nhiệt, có lẽ anh ấy cũng muốn mình xuất hiện trên bìa đĩa. Khi Kousuke bóc tấm ảnh ra, phần mực in bị mờ nên cậu đã tô bằng bút dạ đen để che đi.
Em xin lỗi vì bán số đĩa quý này của anh. Nhưng không còn cách nào khác…
Cậu thầm xin lỗi người anh ở trên thiên đường.
Khi cậu xách túi giấy ra để ở cửa, bà Kimiko hỏi:
Con đang làm gì đấy?
Thấy không cần phải giấu nên Kousuke kể cho mẹ.
Hừm,
bà gật đầu với vẻ thờ ơ.
Chẳng bao lâu sau, cậu bạn tới. Cậu bạn đưa chiếc phong bì bên trong có mười nghìn yên và đổi lấy hai cái túi giấy.
Trời ạ.
Cậu bạn nói khi nhìn vào bên trong túi.
Thật sự được chứ hả? Cậu đã mất công sưu tập như thế cơ mà.
Kousuke nhăn mặt, đưa tay gãi gáy.
Thì bỗng dưng tớ thấy chán thôi. Nghe The Beatles thế là đủ rồi. Thật ra là tớ đã đi xem bộ phim.
Phim Let it be
hả?
Ừ.
Ra vậy.
Cậu bạn gật đầu với vẻ mặt nửa hiểu nửa không.
Vì cậu bạn phải xách hai cái túi nên Kousuke mở cửa giúp. Cậu bạn khẽ nói ‘Cám ơn’ rồi bước ra ngoài. Sau đó cậu quay về phía Kousuke nói:
Hẹn mai nhé.
Mai?
Câu trả lời của Kousuke chậm chừng một giây. Cậu đã quên mai học kỳ hai sẽ bắt đầu.
Kousuke vội vàng đáp lại cậu bạn đang lộ rõ vẻ lúng túng:
Ừ, mai gặp nhau ở trường nhé.
Sau khi đóng cửa, Kousuke thở dài. Cố lắm cậu mới không ngồi thụp xuống bậu cửa.