Chương 4.6


Số từ: 2530
Phương Nam dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
NXB Hội Nhà Văn
✫✫✫
Số hóa và soát lỗi: VCTVEGROUP
tve-4u.org
Ô
ng Sadayuki về nhà lúc hơn tám giờ tối. Gần đây ông không về nhà muộn thế này.

Bố vừa thu xếp xong việc ở công ty. Bố muốn trì hoãn chuyện ầm ĩ lâu nhất có thể.
Vừa nói ông vừa nới lỏng cà vạt. Áo sơ mi ông đẫm mồ hôi, dính bết cả vào da.
Tiếp đó là bữa tối muộn. Bữa tối cuối cùng tại ngôi nhà là món cà ri thừa từ hôm trước. Tủ lạnh đã trống trơn.
Trong lúc ăn, ông Sadayuki và bà Kimiko bắt đầu thì thầm to nhỏ về chuyện hành lý. Cơ bản là chỉ mang theo đồ quý giá, quần áo, đồ lặt vặt cần dùng ngay, dụng cụ học tập của Kousuke, còn đâu là để lại tất. Họ đã bàn bạc rất nhiều lần rồi, giờ chỉ để xác nhận lại lần cuối.
Giữa chừng, bà Kimiko nói chuyện đĩa nhạc của Kousuke.

Bán? Bán hết chỗ đó à? Sao thế?
Ông Sadayuki có vẻ rất ngạc nhiên.

Thì là…
Kousuke cúi gằm mặt đáp,
Làm gì còn dàn đâu ạ.


Ờ. Vậy là bán rồi. Cũng được. Đỡ cho bố. Số đĩa đó cũng cồng kềnh đấy.
Sau đó ông Sadayuki hỏi:
Thế con bán được bao nhiêu?

Thấy Kousuke không đáp ngay, bà Kimiko bèn nói thay.
Mười nghìn yên.


Mười nghìn yên? Thế thôi hả?
Ông Sadayuki đổi giọng ngay tức thì.
Mày đúng là đồ ngu. Có bao nhiêu đĩa tất cả? Có kha khá đĩa than mà. Muốn có tất cả chỗ đó phải tốn bao nhiêu hả? Đâu thể dăm ba chục nghìn được. Thế mà mày lại bán có mười nghìn… Mày nghĩ gì thế hả?


Con không định kiếm tiền.
Kousuke đáp, mặt vẫn không ngẩng lên.
Với lại hầu hết là đĩa con xin của anh Tetsuo.

Ông Sadayuki tặc lưỡi một cái rất to.

Cái gì, mày nói năng dễ dãi quá nhỉ. Khi lấy tiền của người khác thì có thêm được mười hay hai mươi yên cũng phải lấy. Vì giờ nhà ta đâu có sống được như lúc trước. Mày hiểu chứ?

Kousuke ngẩng lên. Cậu những muốn nói vì ai mà ra nông nỗi này.
Nhưng ông Sadayuki đọc được vẻ mặt thằng con trai hay sao mà nhắc lại:
Mày hiểu chứ?

Kousuke không gật đầu, cậu đặt chiếc thìa đang ăn cà ri xuống, bảo ‘Con no rồi’ rồi đứng dậy.

Này, sao thế?


Con biết rồi. Bố nói nhiều quá.


Hả? Ăn nói với bố thế đấy hả?


Anh à, thôi được rồi.
Bà Kimiko nói.

Không được. Mà số tiền đó đâu rồi?
Ông Sadayuki nói.
Mười nghìn yên ấy?

Kousuke nhìn bố. Mạch máu hai bên thái dương ông Sadayuki đang nổi lên.

Mày mua đĩa bằng tiền của ai? Bằng tiền tiêu vặt đúng không? Thế tiền tiêu vặt đấy là ai kiếm cho?


Anh à, thôi đi mà. Anh định lấy tiền của con sao?


Anh chỉ hỏi là nó có biết tiền đó vốn là của ai không thôi.


Thôi được rồi. Kousuke, con về phòng chuẩn bị đi.

Kousuke ra khỏi phòng khách như lời mẹ nói. Cậu đi lên cầu thang, vào phòng mình rồi nằm vật ra giường. Tấm poster của The Beatles dán trên tường đập vào mắt cậu. Cậu nhổm dậy, giật tấm poster xuống và xé bằng hai tay.
Khoảng hai tiếng sau có tiếng gõ cửa. Bà Kimiko ló mặt vào.

Con chuẩn bị xong chưa?


Hòm hòm rồi ạ.
Kousuke hất cằm về phía cạnh bàn học. Một thùng các tông và một túi thể thao. Đó là tất cả tài sản của cậu.
Sắp đi rồi ạ?


Ừ, sắp rồi.
Bà Kimiko bước vào phòng.
Mẹ xin lỗi đã để con phải khổ tâm.

Kousuke im lặng. Cậu không nghĩ được ra lời nào để đáp lại.

Nhưng mọi chuyện chắc chắn sẽ ổn. Con chỉ phải chịu đựng một thời gian thôi.


Vâng.
Cậu lí nhí đáp.

Bố luôn nghĩ cho Kousuke trước tiên, mẹ cũng vậy. Bố mẹ sẵn sàng làm bất cứ điều gì để Kousuke được hạnh phúc. Ngay cả tính mạng bố mẹ cũng không tiếc.

Kousuke cúi mặt, nhủ thầm trong lòng: Nói dối. Cả nhà bỏ trốn trong đêm thế này thì làm sao con trai có thể hạnh phúc được chứ.


Nửa tiếng nữa con đem hành lý xuống nhà nhé.
Bà Kimiko nói rồi ra khỏi phòng.
Cứ như Ringo Starr ấy,
Kousuke thầm nghĩ. Trong bộ phim Let it be
, dường như Ringo đã cố gắng hàn gắn lại nhóm The Beatles đang rạn nứt. Dù rằng nỗ lực ấy cuối cùng đã không đạt kết quả.
Đúng 0 giờ, cả nhà Kousuke rời đi trong đêm tối. Phương tiện chạy trốn là chiếc xe thùng cỡ lớn màu trắng ông Sadayuki thuê ở đâu đó. Ba người ngồi cạnh nhau ở hàng ghế trên cùng, ông Sadayuki cầm lái. Khoang chở hàng phía sau chất đầy thùng các tông và các loại túi.
Trong xe, ba người hầu như không nói gì. Ngay trước lúc lên xe, khi Kousuke hỏi bố
Nhà mình sẽ đi đâu?
, ông Sadayuki đáp:
Cứ đi rồi biết.
Nếu là đối thoại thì chỉ có ngần ấy.
Cuối cùng xe cũng vào đường cao tốc. Kousuke hoàn toàn không biết xe đang chạy ở đâu, đi về hướng nào. Thi thoảng cũng có biển chỉ dẫn nhưng toàn những địa danh cậu mù tịt.
Xe chạy được chừng hai tiếng thì bà Kimiko nói muốn đi vệ sinh. Ông Sadayuki tạt vào một trạm dừng. Lúc ấy cậu nhìn thấy tấm biển ghi Fujikawa.
Có lẽ đang nửa đêm nên bãi đỗ xe rất vắng. Vậy nhưng ông Sadayuki vẫn đỗ xe ở tít trong cùng. Ông triệt để tránh bị lộ.
Kousuke cùng ông Sadayuki đi vào nhà vệ sinh công cộng. Đi tiểu xong, cậu đang rửa tay thì ông Sadayuki đến bên cạnh cậu.
Sắp tới sẽ không có tiền tiêu vặt đâu nhé.

Kousuke bối rối, nhìn bố trong gương.

Đương nhiên rồi.
Ông Sadayuki nói tiếp.
Con có tận mười nghìn yên cơ mà. Thế là quá đủ.

Lại chuyện đó à,
cậu ngán ngẩm. Có mỗi mười nghìn yên. Lại còn là của con trai.

Rồi ông Sadayuki cứ thế đi ra khỏi nhà vệ sinh mà không rửa tay.
Trong lúc nhìn theo bố, một sợi chỉ nào đó bên trong Kousuke đã đứt phựt.
Có lẽ đó là cảm giác cuối cùng mong được gắn kết với bố mẹ. Và giờ nó đã đứt. Kousuke cảm nhận rõ được điều đó.
Ra khỏi nhà vệ sinh, Kousuke đi theo hướng ngược hẳn với nơi xe nhà cậu đang đỗ. Cậu chẳng biết chút gì về cấu trúc của trạm dừng. Cậu chỉ muốn đi càng xa bố mẹ càng tốt.
Cậu chạy thục mạng. Cứ cắm đầu cắm cổ chạy. Lúc nhận ra thì cậu đã tới một bãi đỗ xe khác. Có vài chiếc xe tải đang đỗ ở đó.
Lát sau, một người đàn ông tới và leo lên một trong những chiếc xe. Có vẻ như chiếc xe sắp xuất phát.
Kousuke chạy lại rồi vòng ra đằng sau chiếc xe. Cậu lật vải bạt trùm thùng xe lên thì thấy có rất nhiều hộp gỗ. Bên trong không có mùi, đủ rộng để cho cậu trốn.
Đột nhiên, chiếc xe tải nổ máy. Việc này đã thôi thúc cậu quyết định. Kousuke ngã nhào vào thùng xe.
Rồi chiếc xe tải chuyển bánh. Tim Kousuke đập thình thịch. Hơi thở gấp gáp không có dấu hiệu sẽ nhẹ bớt.
Cậu ôm đầu gối, vùi mặt vào đó rồi nhắm mắt lại. Cậu muốn ngủ. Trước mắt cứ ngủ đã, khi nào dậy rồi tính tiếp. Nhưng ý nghĩ mình vừa làm một việc hệ trọng và cảm giác bất an không biết tiếp theo sẽ sống thế nào khiến cậu không thể thoát khỏi tình trạng kích động.
Lẽ dĩ nhiên Kousuke không hề biết chiếc xe tải đang đi đâu. Một phần do trời tối đen, nhưng kể cả là đang ban ngày thì cậu cũng không thể xác định được địa điểm nếu chỉ dựa vào cảnh vật.
Cứ ngỡ không chợp mắt được phút nào nhưng cậu cũng gà gật được đôi chút. Lúc cậu tỉnh dậy thì chiếc xe đang đỗ. Cảm giác không phải là đợi đèn đỏ mà là đã tới đích.
Kousuke thò mặt ra khỏi thùng xe, thăm dò tình hình bên ngoài. Có vẻ đây là một bãi xe rất rộng. Xung quanh có vài chiếc xe tải đang đỗ.
Sau khi chắc chắn xung quanh không có người, cậu ra khỏi thùng xe rồi cứ thế cúi đầu, chạy một mạch về hướng dường như là cổng bãi xe. May cho cậu là không có bảo vệ. Ra đến ngoài, cậu nhìn bảng ở cổng và biết đó là một công ty vận tải ở quận Edogawa, thủ đô Tokyo.
Trời vẫn tối đen như mực. Không có cửa hàng nào đang mở cửa. Kousuke đành phải cuốc bộ. Dù chẳng biết đang đi về đâu nhưng cậu cứ đi. Cậu có cảm giác cứ đi rồi sẽ đến được đâu đó.
Trời dần hửng sáng. Cậu thoáng thấy có trạm xe buýt. Nhìn thấy điểm đến của xe buýt, cảm giác như trước mắt cậu sáng bừng lên. Bởi điểm đến là ga Tokyo. Tốt rồi, cứ đi thẳng là sẽ tới được ga Tokyo.
Nhưng đến ga Tokyo rồi thì sao? Sẽ đi đâu tiếp? Có rất nhiều chuyến tàu khởi hành từ ga Tokyo. Mình sẽ lên chuyến nào trong số đó?
Vừa đi cậu vừa nghĩ.
Cậu nghỉ một lát ở một công viên nhỏ rồi lại tiếp tục đi. Dẫu không muốn nhưng suy nghĩ về bố mẹ cứ quanh quẩn trong đầu cậu. Không biết hai người đó thế nào sau khi phát hiện ra thằng con biến mất. Họ không có cách nào để tìm con. Nhưng cũng không thể báo cho cảnh sát. Càng không thể quay về nhà.
Có lẽ hai người vẫn tới địa điểm tiếp theo như dự tính. Khi tình hình tạm ổn, chắc chắn họ sẽ đi tìm thằng con trai. Song họ không thể hành động một cách quá lộ liễu. Cũng không thể dò hỏi họ hàng hay người quen. Bởi ở những chỗ ấy, ‘các chủ nợ’ mà họ khiếp sợ đang quăng lưới đợi sẵn.
Về phần Kousuke, cậu cũng không có cách nào để tìm bố mẹ. Bố mẹ cậu hẳn là có ý định mai danh ẩn tích. Họ sẽ không dùng tên thật.
Tóm lại, cậu sẽ vĩnh viễn không gặp lại bố mẹ nữa. Nghĩ tới điều đó, cậu thấy hơi rưng rưng. Song cậu không hối hận. Trái tim cậu giờ đã tách rời khỏi bố mẹ. Một khi đã tách rời thì không có cách gì hàn gắn lại. Có ở cùng nhau cũng vô nghĩa. Đó là điều The Beatles đã dạy cậu.
Dòng xe cộ dần trở nên đông đúc hơn. Số người đi lại ngược xuôi trên vỉa hè cũng tăng lên. Trong số đó có cả những đứa trẻ trên đường tới trường. Kousuke nhớ ra hôm nay là ngày bắt đầu học kỳ hai.
Cậu tiếp tục đi theo hướng chạy của chiếc xe buýt vừa vượt qua trước mặt. Hôm nay đã sang tháng Chín nhưng cái nóng mùa hè vẫn còn sót lại. Chiếc áo phông cậu đang mặc nhớp nháp mồ hôi và bụi.
Hơn mười giờ sáng thì cậu đến được ga Tokyo. Ban đầu, lúc gần đến ga, cậu không nhận ra được đó là nhà ga. Tòa nhà bề thế ốp gạch đỏ khiến cậu liên tưởng tới một dinh thự khổng lồ của châu Âu thời Trung Đại.
Bước chân vào bên trong, một lần nữa cậu lại choáng ngợp bởi sự rộng lớn ấy. Vừa đi Kousuke vừa dáo dác nhìn quanh. Cuối cùng cậu cũng trông thấy dòng chữ ‘Tàu cao tốc’.
Cậu từng mơ một lần được đi thử tàu cao tốc. Cậu đã tưởng sẽ có cơ hội đó trong năm nay. Bởi ‘Hội chợ thế giới’ đang diễn ra ở Osaka.
Trên thực tế thì đi đến đâu cũng thấy có poster về ‘Hội chợ thế giới’. Theo các poster đó, nếu đi bằng tàu cao tốc sẽ dễ dàng tới được địa điểm tổ chức. Từ ga Shin-Osaka, chỉ cần bắt thêm một chuyến tàu điện ngầm là tới.
Cậu chợt nghĩ hay là đi thử. Trong ví cậu đang có khoảng mười bốn nghìn yên. Mười nghìn yên là tiền bán đĩa, số còn lại là tiền mừng tuổi còn thừa của năm nay.
Cậu chưa quyết định sẽ làm gì sau khi đi xem ‘Hội chợ thế giới’. Cậu cảm giác cứ đi rồi sẽ đâu vào đó. Mọi người trên khắp nước Nhật, không, phải là trên khắp thế giới đang tưng bừng với lễ hội. Chí ít cậu sẽ tìm được một cơ hội để tự nuôi sống.
Cậu đi tới chỗ bán vé, kiểm tra giá vé. Nhìn giá vé tới Shin-Osaka, cậu thở phào nhẹ nhõm. Giá không đắt như cậu nghĩ. Có hai loại tàu cao tốc là Hikari và Kodama. Sau một phút đắn đo, cậu quyết định chọn tàu Kodama. Cần phải tiết kiệm.
Cậu đi ra quầy và nói muốn mua một vé đi Shin-Osaka. Người đàn ông bán vé nhìn chằm chằm Kousuke hỏi:
Có sử dụng giảm giá cho học sinh không? Nếu dùng thì phải có thẻ học sinh và thẻ giảm giá.


Dạ… cháu không có.


Vậy đi vé thường nhé.


Vâng.

Người đàn ông hỏi tiếp các câu như đi chuyến mấy giờ, đặt chỗ trước hay ngồi tự do. Kousuke trả lời ấp úng.
Người đàn ông bảo cậu đợi một lát rồi đi ra phía sau. Kousuke kiểm tra lại ví. Cậu định mua vé xong sẽ đi mua cơm hộp của nhà ga.
Đúng lúc ấy, một bàn tay đặt lên vai cậu từ phía sau.
Cho chú hỏi chút.

Cậu ngoảnh lại thì thấy một người đàn ông mặc vest.

Chuyện gì vậy ạ?


Chú có chuyện này muốn hỏi. Cháu ra đây được không.
Người đàn ông nói đầy vẻ thị uy.

Nhưng cháu đang mua vé…


Không mất thời gian đâu. Chỉ cần cháu trả lời câu hỏi của chú thôi.


Nào, nhanh lên.
Người đàn ông nói rồi nắm lấy cánh tay của Kousuke. Lực nắm rất mạnh khiến cậu cảm giác như ông ta không cho cậu được lựa chọn.
Cậu được dẫn đến một chỗ có vẻ như là văn phòng. Người đàn ông nói sẽ không mất thời gian nhưng thực tế Kousuke bị giữ mấy tiếng đồng hồ tại đó. Lý do là cậu không trả lời câu hỏi.
Câu hỏi đầu tiên là:
Tên và địa chỉ của cháu?

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Điều kì diệu của tiệm tạp hóa Namiya.