Chương 4.7
-
Điều kì diệu của tiệm tạp hóa Namiya
- Higashino Keigo
- 1159 chữ
- 2020-05-09 06:30:02
Số từ: 1140
Phương Nam dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
NXB Hội Nhà Văn
✫✫✫
Số hóa và soát lỗi: VCTVEGROUP
tve-4u.org
N
gười đàn ông gọi cậu ở quầy bán vé là điều tra viên của Ban thiếu niên thuộc Sở cảnh sát Tokyo. Sau kỳ nghỉ hè, nhiều cô cậu bỏ nhà đi nên cảnh sát phải mặc thường phục đứng theo dõi ở nhà ga Tokyo. Bắt gặp Kousuke mướt mát mồ hôi lo lắng đi trong sân ga, ông ta đoán ra được ngay. Ông ta đi theo cậu tới quầy vé, chờ thời điểm thích hợp rồi ra hiệu cho người bán vé. Không phải ngẫu nhiên mà người bán vé rời khỏi vị trí.
Tay điều tra viên nói những điều trên cho Kousuke hẳn vì muốn cậu mở miệng. Có lẽ ban đầu ông ta nghĩ sẽ không tốn công sức lắm. Ông ta chủ quan cho rằng chỉ cần hỏi tên và địa chỉ thì sẽ liên lạc được với trường hoặc bố mẹ để đến đón về như mọi khi.
Nhưng Kousuke lại đang ở thế không thể tiết lộ về thân phận. Làm vậy, cậu sẽ phải khai cả chuyện bố mẹ đã bỏ trốn trong đêm.
Kể cả khi được chuyển từ văn phòng ga Tokyo sang phòng tư vấn của sở cảnh sát, Kousuke vẫn nín thinh. Lúc được đưa cho cơm nắm và trà lúa mạch, cậu cũng không đưa tay ra lấy ngay. Dù đói muốn chết nhưng cậu sợ nếu ăn thì sẽ phải trả lời câu hỏi. Có lẽ nhận ra điều đó nên tay điều tra viên cười nhăn nhó.
Ăn đi đã, tạm thời đình chiến nhé.
Nói xong, ông ta ra khỏi phòng.
Kousuke nhét nắm cơm vào miệng. Đây là bữa đầu tiên kể từ sau món cà ri ăn thừa ở nhà tối qua. Nắm cơm chỉ có độc quả mơ muối, thế mà cậu xúc động như thể trên đời chẳng có món nào ngon như thế.
Lát sau tay điều tra viên quay lại.
Cháu đã muốn nói chuyện chưa?
Ông ta đột nhiên hỏi. Kousuke cúi gằm mặt. Tay điều tra viên thở dài:
Vẫn chưa à?
Một người khác đến, trao đổi gì đó với tay điều tra viên. Nghe lõm bõm câu được câu chăng, Kousuke biết là họ đang đối chiếu với các đơn tìm người nhà trên khắp cả nước.
Kousuke lo chuyện nhà trường. Nếu cảnh sát đi hỏi tất cả các trường cấp hai, việc cậu ta nghỉ học sẽ bại lộ. Ông Sadayuki có báo với nhà trường là cả gia đình cậu đi nước ngoài chừng một tuần nhưng chắc gì nhà trường không nghi ngờ.
Cuối cùng cũng đến tối. Kousuke ăn bữa thứ hai ở phòng tư vấn. Bữa tối là món cơm với hải sản và rau tẩm bột rán. Bữa ăn cũng rất ngon.
Tay điều tra viên bắt đầu xuống nước. Ông ta năn nỉ cậu nói tên thôi cũng được. Kousuke hơi thấy tội nghiệp ông ta.
Fujikawa,
cậu thử lẩm bẩm.
Hả?
Tay điều tra viên ngẩng lên.
Cháu vừa nói gì?
Fujikawa…Hiroshi.
Gì cơ?
Tay điều tra viên vội vàng lấy giấy bút.
Đó là tên cháu à. Viết thế nào? Thôi, cháu viết cho chú đi.
Kousuke đỡ lấy chiếc bút bi và viết vào giấy chữ ‘Fujikawa Hiroshi’.
Việc dùng tên giả là cậu mới nghĩ ra tức thì. Cậu nói Fujikawa là do nhớ tới trạm dừng Fujikawa. Còn tên Hiroshi là lấy trong chữ ‘Hội chợ thế giới’.
Địa chỉ nhà cháu?
Tay điều tra viên hỏi. Câu này thì cậu lắc đầu.
Đêm hôm ấy, Kousuke ngủ lại phòng tư vấn. Cậu được sắp cho chiếc giường xếp đơn giản. Cuộn mình trong chăn, cậu ngủ một mạch đến sáng.
Hôm sau, ngồi đối diện với Kousuke, tay điều tra viên nói:
Nào, quyết định thôi. Một là cháu khai thật về mình, hai là cháu tới Trung tâm tư vấn trẻ em. Chứ thế này thì không ổn đâu.
Song Kousuke vẫn im lặng. Tay điều tra viên gãi đầu vẻ sốt ruột.
Rốt cuộc là có chuyện gì vậy. Bố mẹ cháu đang làm gì chứ? Họ không phát hiện ra con trai mình biến mất ư?
Kousuke không đáp, nhìn chằm chằm vào mặt bàn.
Bó tay rồi.
Tay điều tra viên nói như từ bỏ.
Chắc là có lý do gì đó. Fujikawa Hiroshi cũng không phải tên thật của cháu đúng không?
Kousuke lén nhìn mặt tay điều tra viên rồi lại cụp mắt xuống. Hiểu ý hay sao mà ông ta thở dài thườn thượt.
Không lâu sau đó Kousuke được chuyển sang Trung tâm tư vấn trẻ em. Cậu đã hình dung một tòa nhà giống như trường học nhưng khi tới nơi, cậu bất ngờ vì nơi đó giống như dinh thự cổ của châu Âu. Cậu hỏi thử thì biết đây từng là biệt thự của một người. Có điều, nó đã xuống cấp trầm trọng, nhiều chỗ tường bị bong tróc, sàn nhà nứt vỡ.
Kousuke sống khoảng hai tháng tại cơ sở chăm sóc đó. Trong thời gian này, cậu phải gặp và nói chuyện với rất nhiều người lớn. Có cả bác sĩ và nhà tâm lý. Họ muốn bằng cách nào đó tìm ra con người thật của thằng bé xưng là Fujikawa Hiroshi. Nhưng không ai thành công. Điều mà tất cả lấy làm lạ là không sở cảnh sát nào trên nước Nhật nhận được thông báo tìm người giống như cậu.
Sau Trung tâm tư vấn trẻ em, Kousuke chuyển tới sống tại một trại trẻ tên là Marumitsu. Chỗ này tuy xa Tokyo nhưng chỉ cách nhà cũ của cậu độ nửa tiếng lái xe. Cậu lo lắng tưởng mình đã bị lộ nhưng theo quan sát từ động thái của người lớn thì hình như chỉ có mỗi nơi đó là còn trống chỗ.
Trại trẻ nằm ở lưng chừng đồi. Đó là một tòa nhà bốn tầng với nhiều cây xanh bao quanh. Trong trại có đứa đang tuổi bú sữa nhưng cũng có đứa học cấp ba đã lún phún râu.
Nếu cháu không muốn nói về danh tính thật thì thôi. Nhưng bác muốn biết ngày tháng năm sinh của cháu. Nếu không biết cháu học lớp mấy, bác không thể cho cháu đi học được.
Thầy hướng dẫn trạc tuổi trung niên đeo kính nói.
Kousuke ngẫm nghĩ. Thực tế thì cậu sinh ngày 26 tháng Hai năm 1957. Song nếu nói tuổi thật thì dễ bị lộ lắm. Nhưng giả vờ lớn hơn thì lại không được. Cậu chưa bao giờ nhìn thấy sách giáo khoa lớp Chín.
Sau khi suy nghĩ, cậu trả lời là mình sinh ngày 29 tháng Sáu năm 1957.
29 tháng Sáu là ngày nhóm The Beatles tới Nhật Bản.