Chương XIII: Cách thống trị thế giới


Dịch giả: Tịnh Thủy
Nhà xuất bản Trẻ
- Mở mắt ra, Alex. Tiến sĩ Grief muốn nói chuyện với mày.
Câu nói như vang vọng từ bên kia đại dương. Alex rên rỉ, cố ngẩng đầu lên. Cậu bé đang ở trong tư thế ngồi gục xuống, hai tay bị trói quặt ra phía sau. Cả gương mặt cậu bị bầm tím và sưng vều, trong miệng có vị máu. Cậu mở mắt ra, mãi đến một lúc sau, mọi thứ trong phòng mới trở nên rõ nét. Bà Stellenbosch đang đứng trước mặt cậu, một tay hơi nắm lại. Alex nhớ lại lực của cú đánh khiến cậu bị bất tỉnh. Hiện giờ, cái đầu của cậu vẫn còn kêu ong ong, cậu bé lướt nhẹ lưỡi lên răng, kiểm tra xem có cái nào bị gãy không. May là cậu đã kịp né đi một chút, chứ không thì cú đánh đó đã làm cậu gãy cổ rồi.
Tiến sĩ Grief đang ngồi trên chiếc ghế làm bằng vàng, lão ngó Alex bằng cặp mắt tò mò hoặc căm ghét, mà cũng có thể là mỗi thứ một chút. Không có ai khác ở trong phòng. Ngoài trời, tuyết vẫn rơi, trong lò sưởi chỉ có một chút lửa. Tuy nhiên, ngọn lửa cũng không đỏ bằng cặp mắt của lão.
- Mày gây phiền hà cho chúng tao quá nhiều - Lão lên tiếng.
Alex cố giữ đầu cho thẳng. Cậu thử nhúc nhích hai tay, nhưng chúng đã bị trói chặt vào nhau ở phía sau lưng ghế.
- Tên mày không phải là Alex Friend. Mày không phải là con trai của David Friend. Mày tên là Alex Rider, hiện đang làm việc cho cục tình báo Anh.
Tiến sĩ Grief kể vanh vách sự thật. Giọng nói của lão không có lấy một chút cảm xúc nào.
- Chúng tao có đặt micrô ở trong mấy căn phòng nhỏ đó - Bà Stellenbosch giải thích - Thỉnh thoảng nghe mấy cuộc chuyện trò giữa các vị khách trẻ cũng có lợi cho chúng tao. Một tay bảo vệ đã nghe thấy hết mọi điều mày nói, chính hắn đã báo động cho bọn tao.
- Mày đã làm mất thời gian và tiền bạc của chúng tao - Tiến sĩ Grief nói tiếp - Chính vì thế, mày sẽ bị trừng phạt. Và mày cũng đừng mong sống sót sau hình phạt này.
Những lời này được nói ra thật lạnh lùng và tàn nhẫn, Alex bỗng cảm thấy sợ. Nỗi sợ này theo mạch máu lan tỏa khắp người cậu bé rồi dồn cả vào tim. Cậu tự ra lệnh cho mình phải bình tĩnh lại. Cậu đã phát tín hiệu cho MI6. Hẳn là hiện giờ họ đang trên đướng tới Đỉnh Tuyết. Họ có thể xuất hiện ở đây bất cứ lúc nào. Do đó, cậu chỉ cần kéo dài thời gian là được.
- Ông không làm gì nổi tôi đâu - Cậu bé nói.
Bà Stelỉenbosch bất ngờ tung đòn, cậu bé gần như bị ném bật ra sau khi mu bàn tay của bà ta quật vào mặt cậu. Nhờ có chiếc ghế giữ lại nên cú đánh khiến cậu ngồi thẳng người lên.
- Khi nói chuyện với thầy hiệu trường, mày phải gọi ông ấy là Tiến sĩ Grief - Bà ta nhắc nhở.
Một lần nữa, đầu Alex lại quay như chong chóng, cậu bé ứa cả nước mắt.
- Ông không làm gì nổi tôi đâu, Tiến sĩ Grief ạ - Cậu bé lại nói - Tôi đã biết tất tần tật. Tôi biết về Dự án Song sinh. Tôi đã kể cho London nghe mọi điều tôi biết rồi. Nếu ông làm bất cứ điều gì với tôi, họ sẽ giết ông. Hiện giờ, họ đang trên đường tới đây đấy.
Tiến sĩ Grief mỉm cười. Trong khoảnh khắc, Alex hiểu ngay rằng những lời cậu nói chẳng thay đổi được điều sắp xảy đến với cậu. Người đàn ông này rất tự tin. ông ta giống như một người chơi xìphé không chỉ thấy hết bài của đối phương mà còn nắm trong tay bốn con át chủ nữa.
- Có thể bạn mày đang trên đường tới đây - Lão nói - Nhưng tao không nghĩ là mày đã kể hết với chúng. Tao đã xem xét hành lý của mày rồi, tao có thấy thiết bị truyền tín hiệu giấu trong máy nghe đĩa. Tao cũng thấy cả cái cưa điện vạn năng nữa. Nhưng cái máy phát tín hiệu của mày ấy, nó chỉ truyền được tín hiệu thôi, chứ có truyền được tin nhắn đâu. Chuyện mày biết về Dự án Song sinh, tao cũng cóc sợ. Chắc mày nghe lỏm được cái tên khi đang rình mò nghe lén ở cửa chứ gì. Chúng tao sẽ cẩn thận hơn. Việc tụi tình báo Anh gửi một thằng nhãi tới đây... quả thật là chúng tao đã không thể lường trước được.
Cứ cho rằng lũ bạn của mày tới đây đi. Chúng sẽ chẳng đánh hơi thấy gì đâu. Mà lúc đó, mày đã biến mất tiêu rồi. Tao sẽ bảo với chúng rằng mày đã chạy trốn. Tao cũng sẽ bảo là hiện giờ người của tao đang đi kiếm mày, nhưng e rằng mày đã chết trong giá lạnh hay đang chết dần chết mòn ở đâu đó trên sườn núi. Sẽ không có đứa nào đoán nổi là tao đã làm gì ở đây. Dự án Song sinh sẽ thành công. Mà thật ra, nó đã thành công rồi. Dù lũ bạn mày có giết được tao đi nữa, điều đó cũng chẳng hề hấn gì. Vì thật ra, tao không thể chết, Alex ạ. Thế giới này hoàn toàn là của tao.
- Ý ông muốn nói là nó thuộc về lũ trẻ mà ông thuê đóng giả làm người khác ? - Alex hỏi.
- Thuê ấy hả ?
Tiến sĩ Grief lầm bầm trong họng mấy từ gì đó rất khó hiểu với bà Stellenbosch. Alex cho rằng ông ta đang nói thứ tiếng có nguồn gốc từ tiếng Hà Lan, dùng ở Nam Phi. Đôi môi dày của bà trợ lý giám hiệu bỗng mở ra và bà ta cười sặc sụa, để lộ những chiếc răng to đã ố vàng. Tiến sĩ Grief hỏi:
- Mày nghĩ như thế à ? Mày tin như vậy à ?
- Tôi đã nhìn thấy họ...
- Mày không biết được là mày đã trông thấy cái gì đâu. Mày không hiểu nổi tài năng của tao đâu ! Đầu óc của mày bé tí teo thế kia thì làm sao có thể tưởng tượng ra được những gì tao đã thực hiện - Tiến sĩ Grief bắt đầu thở ra nặng nề. Hình như lão vừa quyết định xong một điều gì đó - Hiếm khi nào tao phải đối diện với kẻ thù thế này. Mà tao thì lại rất khổ tâm khi không thể công bố với thế giới công trình tuyệt vời mà tao đã thực hiện thành công. Được rồi, sẵn có mày ở đây - một thính giả đang bị bắt giữ, để nghe tao nói - tao sẽ tự cho phép mình được hưởng niềm thích thú khi kể cho mày nghe về Dự án Song sinh. Rồi trong lúc thét gào vì đau đớn cho tới chết, mày sẽ hiểu rằng mày không còn hy vọng nào nữa. Mày không thể đấu lại một người như tao đâu, con ạ. Hiểu được điều đó thì mày sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
- Nếu ông không phiền thì cho tôi hút thuốc nhé, Tiến sĩ.
Bà Stellenbosch xin phép. Bà ta rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa hút. Khói thuốc như nhảy múa trước mắt bà ta.
- Tao là, mà chắc mầy cũng đã biết rồi, là người Nam Phi - Tiến sĩ Grief bắt đầu kể - Tất cả những con thú hiện có trong gian đại sảnh và trong phòng này đều là kỷ niệm vẻ những chuyến đi săn của tao ở miền đất đó. Tao vẫn nhớ tới Nam Phi. Đó là nơi đẹp nhất trên hành tinh này.
Có lẽ điều mà mày chưa biết chính là nhiều năm trước đây, tao là một trong số những nhà hóa sinh học lừng danh ở Nam Phi. Tao nguyên là trưởng khoa bộ môn Sinh học thuộc trường Đại học Johannesburg. Sau đó, tao chuyển đến Viện Cyclops ở Pretoria để nghiên cứu về di truyền học. Tuy nhiên, đỉnh cao sự nghiệp của tao chỉ bắt đầu vào những năm 1960, mặc dù lúc ấy, mới có hai mươi mấy tuổi, nhưng tao đã được tổng thống Nam Phi ngài John Vorster, bổ nhiệm làm Bộ trưởng bộ Khoa bọc.
- Ông đã nói rằng sẽ giết tôi - Alex nói - Thế nhưng tôi lại không ngờ rằng điều đó có nghĩa là ông sẽ làm cho tôi chán tới chết.
Bà Stellenbosch bỗng ho sù sụ vì khói thuốc lá, bà ta tiến tới phía Alex với nắm tay siết chặt. Tiến sĩ Grief ngăn bà ta lại:
- Cứ để cho thằng nhãi đùa đi - Lão bảo - Sau đó, nó sẽ nếm đủ mọi mùi đau đớn.
Bà Stellenbosch quắc mắt nhìn Alex, tuy nhiên, bà ta cũng chấp nhận quay trở về chỗ ngồi của mình. Tiến sĩ Grief nói tiếp:
- Tao kể với mày điều này nhằm giúp cho mày hiểu, Alex ạ. Hình như mày chẳng biết tí gì về Nam Phi. Lũ học trò Anh quốc chúng mày ấy, từ lâu, tao đã nhận ra rằng là lũ lười chảy thây và thiếu giáo dục nhất thế giới. Tất cả những cái đó rồi sẽ sớm thay đổi thôi ! Nhưng hãy để tao kể tiếp về đất nước của tao, lúc tao vẫn còn trẻ.
Người da trắng ở Nam Phi được quyền quyết định mọi thứ. Dưới những luật lệ mà thế giới vẫn gọi là nạn phân biệt chủng tộc, bọn da đen không được phép ở gần người da trắng. Chúng không được phép kết hỗn với người da trắng, không được dùng chung nhà vệ sinh, nhà hàng, sân vận động thể thao hay quán rượu của người da trắng. Đi đâu, chúng cũng phải mang giấy thông hành. Chúng bị đối xử như súc vật.
- Thật kinh khủng - Alex buột miệng.
- Thật tuyệt vời ! — Bà Stellenbosch khẽ khàng sửa lại.
- Điều đó quá tốt, đúng thế - Tiến sĩ Grief đồng ý với bà ta - Nhưng năm tháng trôi qua, tao bắt đầu nhận ra rằng điều tuyệt diệu ấy sẽ chỉ tồn tại trong thời gian ngắn. Cuộc nổi dậy ở Soweto, sự kháng cự lên đến cao trào của bọn da đen, và cách giải quyết của thế giới này - trong đó có cái đất nước thối tha của mày đấy - đã vào hùa với nhau để chống lại chúng tao... Tao đã sớm biết rằng người da trắng ở Nam Phi sẽ phải chịu số phận bi đát, thậm chí tao còn thấy trước cái ngày quyền lực sẽ rơi vào tay của một gã giống như Nelson Mandela.
- Một tên tội phạm ! - Bà Stellenbosch nói thêm vào. Khói thuốc đang được phả ra từ mũi của bà ta.
Alex không nói gì. Rõ ràng Tiến sĩ Grief và người phụ tá của lão ta đã bị điên. Càng nói, cả hai càng lộ rõ họ điên như thế nào.
- Nhìn cái thế giới này - Tiến sĩ Grief nói tiếp - Tao bắt đầu thấy nó trở nên yếu đuối và đáng thương làm sao. Làm thế nào mà một đất nước như đất nước của tao lại rơi vào tay những kẻ không biết điều hành nó ?
Và tại sao những phần còn lại của thế giới cũng rơi vào trường hợp như thế ? Khi nhìn xung quanh mình, tao nhận ra rằng người Mỹ và người châu Âu đã trở nên ngu xuẩn và nhu nhược. Sự sụp đổ của Bức tường Berlin chỉ làm cho mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Tao đã luôn khâm phục người Nga, thế nhưng họ lại nhanh chóng trở nên bạc nhược. Rồi tao nghĩ về mình, nếu tao được thống trị thế giới này, nó sẽ trở nên mạnh mẽ biết bao nhiêu. Tốt đẹp...
- Cho ông thôi, Tiến sĩ Grief ạ - Alex ngắt lời lão ta - Chứ không tốt đẹp cho ai cả.
Tiến sĩ Grief phớt lờ lời của cậu bé. Đôi mắt của lão, phía sau cặp kính màu đỏ, rực sáng. Lão lại tiếp tục nói:
- Được làm bá chủ thế giới, đó là giấc mơ của rất ít người trên thế giới này. Hitler là một. Napoleon là hai. Và hình như Stalin là ba. Những con người vĩ đại ! Những con người xuất chúng ! Thế nhưng, để thống trị thế giới ở thế kỷ hai mươi mốt này, người ta cần phải có một thứ lớn hơn cả sức mạnh quân đội. Hiện tại, thế giới đang rất phức tạp. Vậy thì sức mạnh thật sự nằm ở đâu ? Ồ, đúng thế - nằm ở chính trị, nằm trong tay thủ tướng chính phủ và tổng thống. Nhưng mày cũng có thể tìm thấy quyền lực trong công nghiệp, trong khoa học, trong các phương tiện truyền thông đại chúng, trong Internet... Cuộc sống hiện nay như một tấm thảm thêu khổng lồ, nếu muốn điều khiển được nó, mày phải nắm giữ được từng mối chỉ.
Tao đã quyết định làm điều đó, Alex ạ. Với vị thế đặc biệt của tao ở một nơi độc nhất vô nhị như Nam Phi thì tao hoàn toàn có thể làm được điều đó. Tiến sĩ Grief hít vào thật sâu. - Mày có biết gì về cấy ghép nhân không ? - Lão hỏi.
- Tôi không biết gì cả - Alex trả lời - Như ông đã bảo rồi đấy, tôi là một học sinh Anh quốc, lười chảy thây và thiếu giáo dục.
- Có một từ khác về nó. Mày có biết sinh sản vô tính không ?
Suýt chút nữa là Alex đã cười phá lên.
- Ông muốn nói là giống như cừu Dolly hả ?
- Với mày thì nó chỉ là trò đùa, Alex ạ. Nó như bước ra từ chuyện khoa học viễn tưởng. Nhưng trong hơn một trăm năm qua, các nhà khoa học đã nghiên cứu về cách tạo ra những bản sao. Mới đầu, người ta gọi nó là "đồ giả".
- "Đồ giả" nhằm ám chỉ những nhánh con - Bà Stellenbosch khẽ giọng giải thích.
- Dựa theo cái cách ra đời của nhánh con là do một cành cây tự tách ra làm hai - Lão Grief tiếp tục nói - người ta thử nghiệm thành công trên thằn lằn, trên nhím biển trên nòng nọc và ếch, trên chuột và - đúng vậy - vào ngày năm tháng Bảy năm 1996, người ta đã thử nghiệm thành công trên một con cừu. Lý thuyết thật đơn giản. Cấy ghép nhân nghĩa là: lấy nhân ra khỏi trứng và thay vào đó bằng một tế bào lấy từ cơ thể đã trưởng thành. Tao không muốn những chi tiết này làm mày mệt, Alex ạ. Nhưng đây không phải là trò đùa. Dolly là bản sao hoàn hảo của một con cừu đã chết cách đây sáu năm. Nó là kết quả của những thí nghiệm có không dưới một trăm năm. Lúc nào các nhà khoa học cũng có cùng một giấc mơ, đó là nhân bản một con người. Và... tao đã thực hiện được giấc mơ đó !
Tiến sĩ Grief ngừng lời.
Alex nói:
- Nếu ông muốn có một tràng pháo tay thì ông hãy cởi trói cho tôi đi.
- Tao đâu có cần mày vỗ tay tán thưởng - Lão Grief càu nhàu - Cái tao cần là mạng sống của mày kìa, và tao sẽ lấy nó.
- Thế ông đã nhân bản ai ? - Alex hỏi - Tôi hy vọng không phải là bà Stellenbosch. Tôi nghĩ chỉ một mình bà ấy thôi là đã quá đủ rồi.
- Thế mày nghĩ là ai ? Tao đã tự nhân bản tao đấy !
Tiến sĩ Grief nắm chặt lấy hai tay ghế, hình như lão đang mơ màng, tưởng tượng mình là một vị vua đang ngồi trên chiếc ngai vàng. Lão giải thích:
- Hai mươi năm trước, tao đã bắt đầu công việc của mình. Tao đã kể với mày rồi đấy, tao là Bộ trưởng Bộ Khoa học. Tao có tất cả tiền bạc và các trang thiết bị mà tao cần. Hơn nữa, đấy là Nam Phi ! Những quy định dành cho các nhà khoa học trên thế giới chẳng ảnh hưởng gì tới tao. Tao có thể dùng con người - chính là các tù nhân chính trị - để làm thí nghiệm. Mọi việc đều được giữ bí mật. Tao đã làm việc bền bỉ suốt hai mươi năm. Và rồi, khi đã chuẩn bị sẵn sàng, tao "xoáy" được của chính phủ Nam Phi một món tiền lớn rồi dọn tới đây.
Lúc bấy giờ là vào năm 1981. Sáu năm sau, ngay tại đây, trên Đỉnh Tuyết này, trước khi các nhà khoa học Anh làm cả thế giới ngạc nhiên bằng việc nhân bản một con cừu gần một thập kỷ, thì tao đã làm được một việc đặc biệt hơn thế rất rất rất nhiều lần... Tao đã nhân bản được chính mình ! Nhưng không phải là chỉ nhân bản một lần ! Mà là những mười sáu lần. Mười sáu bản sao của tao. Với hình dáng của tao. Trí não của tao. Hoài bão của tao. Và cả lòng quyết tâm của tao nữa.
- Thế tất cả họ có bị điên như ông không ?
Alex hỏi, và cậu khựng lại khi bị bà Stellenbosch thụi cho một đấm, lần này là vào bụng. Tuy nhiên, cậu bé vẫn muốn làm cho họ tức giận. Vì khi tức giận, họ sẽ bộc lộ nhiều sơ hở.
- Khởi đầu thì chúng chỉ là những đứa trẻ - Tiến sĩ Grief nói - Nhưng rồi mười sáu đứa trẻ sẽ lớn lên và trở thành những bản sao của tao. Tao đã phải đợi suốt mười bốn năm nay để những đứa trẻ ấy trở thành những cậu bé, rồi những cậu bé ấy đã trở thành những thiếu niên. Bà Eva đây chính là mẹ của tất cả chúng. Mày đã gặp chúng rồi... chỉ một số đứa thôi.
"Tom, Cassian, Nicolas, Hugo, Joe. Và James..." Giờ thì Alex đã hiểu tại sao hành động của chúng lại giống nhau đến như vậy.
- Mày hiểu không, Alex ? Mày nghĩ gì về những việc tao đã làm ? Tao sẽ không bao giờ chết bởi vì thậm chí, khi thân thể này không còn nữa, thì tao vẫn sẽ sống. Tao là chúng, và chúng chính là tao. Chúng tao chỉ là một mà thôi.
Lão lại mỉm cười.
- Bà Eva đã giúp tao tất cả, bà ấy cùng làm việc với tao trong nội các Nam Phi. Bà ấy làm ở BOSS - Cục tình báo của chúng tao. Bà Eva là trưởng ban khai thác đấy.
- Những ngày tươi đẹp ! - Bà Stellenbosch khẽ khàng nói.
- Chúng tao đã cùng nhau xây nên trường đào tạo đặc biệt này. Bởi vì, mày hiểu không, nó là phần hai trong kế hoạch của tao. Tao đã tạo ra mười sáu bản sao của mình rồi. Nhưng như thế chưa đủ. Mày có nhớ những gì tao đã nói về các mối chỉ của tấm thảm thêu không ? Tao đã đem chúng đến đây, gom chúng lại một chỗ.
- Rồi sau đó sẽ thay thế họ bằng những bản sao của ông !
Đột nhiên, Alex hiểu ra tất cả. Hoàn toàn điên rồ. Trước những gì mà cậu đã nhìn thấy thì không còn có lời giải thích nào khác hơn.
Tiến sĩ Grief gật đầu:
- Tao đã chú ý rất kỹ và nhận ra rằng những gia đình giàu nứt đố đổ vách, lại nắm quyền lực trong tay, thường có con cái hư hỏng. Bố mẹ thì không còn thời gian để chăm lo cho con trai của mình. Còn những thằng con trai thì không còn dành tình yêu cho bố mẹ chúng nữa. Những đứa trẻ này đã trở thành mục tiêu của tao, Alex ạ. Bởi vì, mày hiểu không, tao muốn tất cả những cái mà chúng có.
Thằng Hugo Vries. Một ngày nào đó, ông bố sẽ để lại cho nó năm mươi phần trăm cổ phần trong thị trường kim cương của thế giới. Hay thằng Tom McMorin. Mẹ nó quản lý các tòa báo trên thế giới. Hay Joe Canterbury- Bố nó ở Lầu Năm Góc, mẹ nó là Thượng nghị sĩ. Còn bước khỏi đầu nào tốt hơn cho một cuộc đời chính trị không ? Hay còn bước khởi đầu nào thuận lợi hơn dành cho một tổng thống Mỹ tương tai không ? Mười lăm đứa trẻ có tương lai xán lạn nhất đã được gửi tới Đỉnh Tuyết, tao đã thay thế chúng bằng những bản sao của tao rồi. Dĩ nhiên là còn phải phẫu thuật để chúng giống y đúc những đứa trẻ gốc nữa.
- Baxter... người đàn ông mà ông đã bắn...
- Mày lăng xăng quá nhỉ, Alex - Giờ mới thấy Tiến sĩ Grief có vẻ ngạc nhiên - Tên Baxter quá cố là một bác sĩ phẫu thuật tạo hình. Tao tìm ra hắn khi hắn đang làm việc ở đường Harley, tại London. Lúc ấy, tên Baxter này nợ nần chồng chất vì đánh bạc. Bắt hắn làm việc dưới trướng của mình thật dễ, công việc của hắn là phẫu thuật tạo hình cho các bản sao, thay đổi gương mặt, màu da và những nơi khác cần thiết trên cơ thể để chúng giống y hệt với những thiếu niên mà tao thay thế. Còn những đứa trẻ thật được đưa tới Đỉnh Tuyết này lúc nào cũng bị theo dõi từng cử động.
- Từ những căn phòng sao chép trên tầng ba và tầng bốn.
- Đúng thế. Các bản sao của tao có thể nhìn thấy mục tiêu của mình trên màn hình tivi. Để bắt chước các hành động của chúng. Nhái theo kiểu cách của chúng. Ăn uống giống chúng. Nói năng giống chúng. Tóm lại là trở thành chúng.
- Sẽ chẳng bao giờ ông làm được đâu ! - Alex vặn vẹo người trên ghế, có gắng làm lỏng cái còng ra. Nhưng cái vật làm bằng kim loại ấy siết cậu chặt quá. Cậu bé chẳng thể làm gì được - Các ông bố bà mẹ sẽ biết rằng những đứa trẻ được trả về là giả mạo ! - Cậu nhấn mạnh.
- Bất cứ bà mẹ nào rồi cũng sẽ biết đó không phải là con trai mình, dù trông nó có giống con mình đến như thế nào đi nữa.
Bà Stellenbosch khúc khích cười. Bà ta vừa hút xong điếu thuốc, giờ, đang châm điếu thứ hai.
- Mày hoàn toàn sai, Alex ạ - Tiến sĩ Grief phản bác.
- Ngay từ đầu, mày biết rằng những ông bố, bà mẹ đó rất bận rộn, phải làm việc đầu tắt mặt tối thì lấy đâu ra thời gian để lo cho con của mình, nếu có thì chỉ là rất ít mà thôi. Mày cũng quên một điều rằng lý do duy nhất mà họ gửi con mình đến đây là vì họ muốn chúng thay đổi. Đó là lý do mà tất cả các ông bố bà mẹ đã gửi con trai của mình đến các trường tư. Ồ, đúng thế, họ cứ nghĩ trường học sẽ khiến con mình trở nên ngoan hơn, thông minh hơn, tài giỏi hơn. Họ sẽ lấy làm thất vọng nếu nó đi thế nào và trở về vẫn y thế ấy.
Và còn vấn đề phát triển tự nhiên nữa. Một thằng nhóc mười bổn tuổi xa nhà sáu, bảy tháng, thì khi về nhà, nó sẽ thay đổi. Thằng thì cao hơn. Thằng thì mập ra hay ốm đi. Ngay cả giọng nói của nó cũng sẽ khác nữa. Tất cả là do tuổi dậy thì, còn các ông bố, bà mẹ, khi nhìn thấy con mình, sẽ chỉ thốt lên: "ôi Tom, con to ra rồi này, con lớn lên nhiều quá !" Họ sẽ chẳng nghi ngờ gì cả. Thật ra, bố mẹ chỉ lo rằng con mình chẳng thay đổi thôi."
- Nhưng ông Roscoe đã nghi ngờ, phải không ? - Alex biết rằng mình đã tìm ra được sự thật, tìm được lý do khiến cậu phải đến đây. Cậu đã hiểu được tại sao ông Roscoe và ông Ivanov phải chết rồi.
- Đó là hai trường hợp cả hai ông bố đều không chịu tin vào những gì họ nhìn thấy - Tiến sĩ Grief thừa nhận - Michael J. Roscoe ở New York. Thiếu tướng Viktor Ivanov ở Maxcơva. Tuy không đoán được điều gì đã xảy ra, nhưng họ đã không vui. Họ cứ tranh cãi với con trai của mình. Họ hỏi nhiều quá.
- Thế những đứa trẻ giả mạo kể lại với ông những gì đã xảy ra à ?
- Mày có thể nói rằng tao kể với chính tao. Những đứa bé đó, xét cho cùng, chính là tao. Nhưng mà, đúng vậy. Michael Roscoe đã biết rằng có chuyện gì đó không bình thường, nên đã gọi điện cho MI6 ở London. Tao có thể cảm nhận được là mày phải khổ sở thế nào khi bị dính vào vụ này. Tao đã phải trả tiền để người ta khử Roscoe, cũng như phải trả tiền để người ta khử Ivanov. Tao cũng nghĩ đến những hậu quả không hay sẽ xảy ra.
Vỡ kế hoạch của hai trong số mười sáu đứa trẻ, đó không phải là cái gì ghê gớm lắm, dĩ nhiên, điều đó chẳng ảnh hưởng nhiều đến toàn bộ kế hoạch của tao. Nhưng không ngờ hai cái chết này lại xoay sang hướng có lợi cho tao. Michael J. Roscoe đã để lại toàn bộ gia tài cho con trai hắn. Và tao còn biết rằng Tổng thống Nga sẽ quan tâm đến Dimitry Ivanov, vì cái chết của bố nó.
Tóm lại, Dự án Song sinh là một thành công nổi trội. Chỉ còn vài ngày nữa thôi, những đứa trẻ cuối cùng sẽ rời khỏi Đỉnh Tuyết để trở thành những cậu ấm trong gia đình. Một khi đã hài lòng về những gì chúng sẽ được nhận thì tao lại... tao lại áy náy khi phải quyết định số phận của những đứa trẻ thật. Chúng sẽ được chết một cách nhẹ nhàng.
Nhưng mày thì không, Alex Rider ạ. Mày gây phiền phức cho tao nhiều quá. Tao nghĩ là nên cho mày biết trước - Tiến sĩ Grief lần tay vào túi, lấy ra ngoài một thiết bị trông giống như một máy phát tín hiệu. Nó chỉ có một nút duy nhất, lão bấm vào cái nút đó - Sáng mai, học môn gì đầu tiên, cô Eva ?
- Sinh học - Bà Stellenbosch trả lời.
- Đúng như tao nghĩ. Chắc mày đã từng tham gia vào các lớp sinh học, nơi chúng mày mổ ếch hay mổ chuột, phải không Alex ? - Lão hỏi - Hiện giờ, mấy đứa trẻ của tao cứ đòi xem mổ người. Tao chẳng ngạc nhiên đâu. Lần đầu tiên tao được dự một buổi mổ người là năm tao mười bốn tuổi. Sáng mai, lúc chín giờ rưỡi, lời yêu cầu của những đứa trẻ sẽ được đáp ứng. Mày sẽ được đưa tới phòng thí nghiệm và chúng tao sẽ mổ mày ra để tìm hiểu. Chúng tao không dùng thuốc mê, xem mày thoi thóp thế nào trước khi tim bị moi ra hẳn sẽ thú vị lắm. Rồi sau đó, dĩ nhiên là chúng tao sẽ mổ tim mày.
- Đồ bệnh hoạn ! - Alex hét lên. Cậu bé quẫy đạp, đập tay loạn xạ vào chiếc ghế, hòng đập gãy chiếc ghế gỗ để làm chiếc còng bung ra. Nhưng vô vọng. Chiếc còng kim loại cấn vào tay cậu bé. Còn chiếc ghế thì rung chuyển nhưng không chịu sứt mẻ lấy một miếng - ông đúng là kẻ điên rồ !
- Tao là một nhà khoa học ! - Tiến sĩ Grief gằn từng tiếng - Đó là lý do vì sao tao chọn cho mày một cái chết khoa học. Ít ra thì trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời mày, mày cũng có ích cho tao - Lão bỗng nhìn ra phía sau lưng Alex - Đưa nó đi và lục soát nó thật cẩn thận. Sau đó thì nhốt nó lại. Tao muốn sáng mai sẽ nhìn thấy nó đầu tiên.
Alex đã trông thấy Tiến sĩ Grief bấm nút để gọi bảo vệ đến, nhưng cậu bé không nghe thấy tiếng chân họ bước vào. Người ta chộp lấy cậu từ đằng sau, chiếc còng tay được mở ra và cậu bị đẩy về phòng. Lần cuối cùng trước khi rời khỏi phòng, cậu nhìn thấy tiến sĩ Grief đang hơ tay cho ấm, hình ảnh của ngọn lửa cứ lập lòe nhảy múa trên kính lão; còn bà Stellenbosch thì mỉm cười, thở ra khói.
Rồi cánh cửa đóng sầm lại, Alex bị lôi đến cuối hành lang, cậu biết rằng ông Blunt và Cục tình báo đang trên đường đến đây, nhưng không biết là họ có đến kịp trước khi quá trễ không.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đỉnh Tuyết.