Chương XIV: Hạng Đen


Dịch giả: Tịnh Thủy
Nhà xuất bản Trẻ
Căn phòng nhỏ xíu, chỉ có một mét tám chiều rộng và ba mét tám chiều dài, bên trong chỉ kê một chiếc giường tầng không có nệm và một chiếc ghế. Ánh trăng đang chiếu qua một ô cửa sổ be bé có chấn song, ở cao trên tường. Cửa ra vào làm bằng thép cứng. Alex nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ sau khi cánh cửa đóng sầm lại. Cậu bé chẳng được ăn uống gì. Trong phòng lạnh quá, thế mà chẳng có lấy một cái mền.
Ít ra thì những tên bảo vệ đã không còn còng tay cậu nữa. Bọn họ lục soát người cậu rất thành thạo, lấy hết tất cả mọi thứ trong túi. Họ tịch thu cả dây lưng và dây giày. Tiến sĩ Grief sợ rằng cậu bé sẽ treo cổ tự tử. Lão muốn Alex phải khỏe mạnh và còn sống để làm vật thí nghiệm cho bộ môn sinh vật học của lão.
Đã hai giờ sáng, nhưng Alex không ngủ được. Cậu bé cố gắng vứt ra khỏi đầu những thứ mà lão Grief đã kể. Giờ thì những thứ đó không còn quan trọng nữa. Trước mắt, cậu phải trốn khỏi nơi đây trước 9 giờ 30, bởi vì - dù muốn dù không - cậu vẫn phải tự thân làm điều đó. Kể từ lúc nhấn vào nút báo động trên cái máy mà ông Smithers cho tới giờ, đã hơn ba mươi sáu tiếng đồng hồ trôi qua rồi mà cậu chưa thấy xảy ra chuyện gì cả. Có thể là chiếc máy không hoạt động, cũng có thể là vì một lý do nào đó mà MI6 quyết định không đến. Chắc là trước bữa ăn sáng ngày mai sẽ xảy ra chuyện. Nhưng Alex không dám mạo hiểm chờ tới lúc đó. Cậu phải thoát được ra ngoài. Ngay đêm nay.
Dễ có đến lần thứ hai mươi rồi, cậu bé đi đến cửa ra vào, quỳ xuống và thận trọng nghe ngóng. Mấy tên bảo vệ đã lôi cậu xuống tầng hầm. Giờ cậu đang ở một hành lang khác, biệt lập với những cậu bé khác cũng đang bị bắt giam. Mặc dù mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhưng Alex vẫn cố nhớ lại xem mình đã được đưa đến đâu. Ra khỏi thang máy thì đi về phía bên trái. Qua khỏi chỗ quẹo thì đến hành lang thứ hai, phòng của cậu nằm ở cuối hành lang. Cậu bé chuẩn bị hành động. Trong lúc nghe ngóng, cậu gần như chắc chắn rằng không có một tên bảo vệ nào được bố trí đứng gác ở bên ngoài.
Alex vẫn còn một chút hy vọng. Khi những tên bảo vệ lục soát người cậu, bọn chúng không hoàn toàn lấy hết tất cả các thứ. Chẳng có tên nào chú ý đến chiếc hoa tai bằng vàng mà cậu đang đeo trên tai cả. Ông Smithers đã nói gì nhỉ ?
"Cái hoa tai trông nhỏ thế chứ nó là thiết bị gây nổ mạnh lắm đấy. Giống như quả lựu đạn thu nhỏ vậy. Gỡ nó thành hai mảnh thì nó sẽ gây nổ. Chỉ cần cậu đếm đến mười là nó sẽ để lại một cái lỗ trên bất cứ vật gì."
Đây chính là lúc để thử nghiệm điều đó.
Alex đưa tay lên gỡ chiếc hoa tai. Cậu bé rút nó ra khỏi tai, bỏ nhanh cả hai mảnh vào lỗ khóa của cánh cửa ra vào, rồi lùi lại và đếm đến mười.
Chẳng thấy chuyện gì xảy ra. Cái hoa tai cũng bị trục trặc giống như chiếc máy nghe đĩa sao ? Alex gần như tuyệt vọng thì đột nhiên có một tia sáng lóe lên, đó là một chớp lửa màu cam sáng rực. May mắn là nó không gây ra một tiếng động nào. Ngọn lửa bừng sáng khoảng năm giây thì tắt ngúm. Alex bước đến bên cái cửa ra vào. Chiếc hoa tai cháy đã để lại một lỗ trên cửa, cái lỗ có kích cở của một đồng siling bạc. Chỗ kim loại tan chảy vẫn còn nóng hổi. Cậu bé đưa tay lên đẩy, cánh cửa bật mở.
Alex cảm thấy vui mừng khôn xiết, nhưng cậu buộc mình phải bình tĩnh trở lại. Cậu đã thoát ra khỏi phòng, nhưng mà vẫn còn ở dưới tầng hầm của trường đào tạo đặc biệt. Khắp nơi đều có bảo vệ. Không có ván trượt tuyết, không có sẵn đường xuống, trong khi cậu đang ở trên đỉnh núi. Alex vẫn chưa thể an toàn được. Đường đi trước mắt hãy còn dài.
Alex lẻn ra khỏi phòng, men theo lối đi, trở lại chỗ thang máy. Trong lòng, cậu rất muốn tìm những cậu bé khác để giải thoát cho họ, nhưng cậu biết rằng các cậu bé ấy sẽ chẳng giúp gì được cho cậu. Đưa họ ra khỏi những căn phòng đó chỉ khiến họ lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm hơn. Rồi cậu cũng đến được thang máy. Alex nhận thấy tên bảo vệ ngồi trực mà cậu đã trông thấy hồi sáng không còn ở đó nữa. Chắc hắn đi pha cà phê hoặc là đang nghỉ ngơi đâu đó trong trường đào tạo đặc biệt. Khi đã nhốt Alex và tất cả các cậu bé khác lại rồi thì chẳng ai cần phải canh gác nữa. Chắc họ nghĩ thế. Alex vội vã tiến lên phía trước.
Cậu bé cho thang máy đi lên tầng hai. Cậu biết rằng con đường xuống núi duy nhất của mình nằm trong phòng ngủ. Lão Grief chắc chắn là đã kiểm tra hết mọi thứ mà cậu mang theo. Nhưng lão đã làm gì với chúng ? Cậu rón rén bước đến cuối lối đi mờ mờ sáng để vào phòng. Tất cả chúng đều ở kia, nằm vương vãi trên giường. Bộ đồ trượt tuyết. Kính trượt tuyết. Thậm chí cả chiếc máy nghe đĩa với đĩa nhạc Beethoven nữa. Alex thở ra nhẹ nhõm. Cậu sẽ cần đến tất cả những thứ này.
Cậu bé đã vạch sẵn trong đầu những việc cần phải làm. Cậu không thể trượt tuyết xuống núi được, vì cho tới hiện giờ, cậu vẫn không biết ván trượt được cất ở đâu. Tuy nhiên, để lướt trên tuyết thì không phải chỉ có một cách. Bỗng nhiên, Alex lạnh toát cả người khi nghe thấy tiếng một tên bảo vệ đang đi lại trên hành lang phía ngoài phòng ngủ. Thì ra không phải ai trong trường cũng đều đang ngon giấc cả ! Cậu sẽ phải hành động thật nhanh. Vì ngay khi người ta phát hiện ra cái cửa phòng ở dưới tầng hầm bị phá hủy thì chuông báo động sẽ reo vang.
Cậu đợi cho tên bảo vệ đi khuất rồi mới dám lẻn vào phòng giặt đồ cách phòng ngủ của cậu mấy cái cửa. Khi ra khỏi chỗ đó, cậu bé có mang theo bên mình một vật dài, phẳng, được làm bằng nhôm và khá nhẹ. Cậu đem nó trở lại phòng ngủ, đóng cửa lại rồi bật một chiếc đèn nhỏ. Cậu sợ nếu tên bảo vệ quay lại, hắn sẽ nhìn thấy ánh đèn. Nhưng cậu thì không thể làm việc trong bóng tối được. Nguy hiểm lắm.
Cậu đã lấy ra khỏi phòng giặt đồ một chiếc bàn để ủi quần áo.
Từ nhỏ tới nay, Alex đã có dịp trượt tuyết trên ván đơn tổng cộng là ba lần. Lần đầu tiên, cậu chỉ ngồi bệt xuống ván, bằng không thì cứ té lên té xuống hết cả ngày. Trượt tuyết trên ván đơn khó hơn rất nhiều so với trượt tuyết trên ván đôi, nhưng khi đã trượt quen rồi thì người ta có thể di chuyển được rất nhanh. Đến ngày thứ ba, Alex đã học được cách lướt, cách lách, và cách nhảy xuống những đoạn dốc thoai thoải. Hiện giờ, cậu bé đang rất cần một chiếc ván trượt. Cái bàn để ủi quần áo sẽ thay thế được nó.
Cậu bé cầm máy nghe nhạc lên, khởi động. Đĩa nhạc Beethoven quay tròn rồi di chuyển ra đằng trước, lưỡi cưa của nó nhô ra ngoài. Chiếc bàn để ủi quần áo rộng quá. Cậu bé biết rằng ván trượt càng dài thì cậu sẽ di chuyển càng nhanh. Nhưng nếu nó dài quá thì cậu cũng sẽ không điều khiển được. Chiếc bàn để ủi quần áo này rất phẳng. Nếu phía trước nó không có cái đường cong - mà người ta vẫn hay gọi là mũi ván - thì cậu sẽ phải phó mặc mình cho những chỗ gồ ghề hoặc cho những rễ cây. Cậu bé ấn lưỡi cưa xuống. Chiếc đĩa quay tròn cắt vào kim loại. Một cách cẩn thận, Alex có uốn nó thành một đường cong. Cậu bỏ đi phần cuối của chiếc bàn dùng để ủi quần áo. Cậu nhấc cái phần kia lên. Nó cao tới ngực cậu. Xong rồi.
Cậu bé lạng tiếp những thanh chống, cắt bớt để nó chỉ còn khoảng mười lăm xăngtimét. Cậu biết rằng để trượt được ván trượt đơn, người trượt và ván phải có những vật dụng cần thiết đi kèm, ở đây, cậu lại chẳng có gì cả... không có giày ống, không có chỗ xỏ chân, và không có miếng lót để bảo vệ gót. Đành phải ứng biến thôi. Cậu bé xé chiếc khăn trải giường ra thành hai sợi dây rồi nhét vào trong bộ quần áo trượt tuyết. Cậu sẽ phải buộc giày của mình vào chỗ đã cưa những thanh chống nữa. Thật nguy hiểm. Nếu bị ngã, cậu sẽ bị trật khớp chân chứ chẳng chơi.
Cậu bé đã sẵn sàng. Cậu nhanh nhẹn kéo phẹc-mơ-tuya của bộ đồ trượt tuyết lên. Ông Smither đã bảo rằng nó ngăn được đạn, và cậu cũng chợt nảy ra ý nghĩ rằng có thể cậu sẽ phải cần đến nó. Cậu quàng cái kính trượt tuyết vào cổ. Cửa sổ vẫn chưa được sửa lại. Cậu bé ném cái bàn để ủi quần áo đã được cải biến ra ngoài, sau đó mới trèo xuống.
Trăng đã khuất. Alex tìm thấy công tắc của cặp kính và bật lên. Cậu nghe thấy tiếng o o khi pin giấu bên trong kính được kích hoạt. Đột nhiên sườn núi phát ra một thứ ánh sáng xanh lục kỳ quái, Alex có thể nhìn thấy cây cối, đoạn dốc để thực hiện những cú nhảy ski bị bỏ phế và cả sườn núi mờ mờ ở phía xa.
Một cách cẩn thận, Alex đứng lên chiếc bàn dùng để ủi quần áo, bàn chân phải của cậu bé để một góc bốn mươi độ, còn bàn chân trái thì hai mươi độ. Đây là thế đứng của người trượt ván. Huấn luyện viên đã dạy cho cậu như vậy. Và rồi hai bàn chân của cậu sẽ còn phải xoay theo hướng khác nữa. Nhưng giờ thì không còn thời gian để lo về vấn đề kỹ thuật. Cậu bé lấy ra hai sợi dây hồi nãy đã xé từ tấm khăn trải giường, buộc chiếc bàn để ủi quần áo vào hai bàn chân của mình, rồi cậu đứng thẳng dậy, suy nghĩ đến những điều mình sắp làm tiếp theo. Alex chỉ mới biết trượt xuống những đoạn dốc hạng xanh lục và xanh dương - màu sắc dành những người mới bắt đầu trượt và những đoạn dốc trung bình. James đã nói với cậu rằng mọi đường đi xuống ngọn núi này đều là những đoạn dốc hạng đen. Hơi thở của cậu bé bay lên, tạo thành một đám mây màu xanh lục, lởn vởn ở trước mắt cậu. Liệu cậu có làm được điều đó không ? Cậu có tin vào bản thân mình không ?
Sau lưng cậu bé, còi báo động đã hụ lên vang rền. Trường đào tạo đặc biệt rực sáng những đèn là đèn. Alex nảy người lên phía trước, bắt đầu lên đường, tốc độ mỗi lúc một tăng. Cậu bé đã quyết định xong. Giờ thì dẫu có bất cứ điều gì xảy ra chăng nữa, cậu cũng quyết sẽ không để cho mình bị bắt quay trở lại.

Tiến sĩ Grief, trong chiếc áo khoác ngoài dài, màu bạc, đang đứng trong phòng Alex, bên cạnh chiếc cửa sổ bị mở tung. Bà Stellenbosch cũng đang mặc một chiếc áo khoác ngoài. Áo của bà ta làm bằng lụa, màu hồng, phủ lên thân hình cục mịch trông gớm guốc một cách kỳ lạ. Ba tên bảo vệ đang đứng nhìn họ, chờ lệnh.
- Đứa nào đã lục soát thằng nhãi ? - Tiến sĩ Grief hỏi. Lão đã trông thấy cánh cửa ra vào có một lỗ tròn làm cháy cả khóa.
Không có tên nào trả lời, nhưng gương mặt họ tái nhợt đi.
- Sáng mai hãy trả lời câu hỏi này - Tiến sĩ Grief tiếp tục nói - Còn bây giờ, điều cần làm duy nhất là chúng ta phải tìm cho ra và khử nó đi.
- Chắc nó đang lết xuống sườn núi - Bà Stellenbosch lên tiếng - Không có ván trượt tuyết. Nó sẽ không xuống núi được đâu. Đợi đến sáng mai, chúng ta hãy dùng máy bay trực thăng kéo nó lên là được.
- Tôi nghĩ thằng nhãi này sáng trí hơn là chúng ta tưởng đấy — Tiến sĩ Grief nhặt những phần còn lại của chiếc bàn dùng để ủi quần áo lên - Cô thấy chưa ? Nó đã ứng biến thành một loại xe trượt tuyết hay đồ trượt băng gì đó. Được rồi... - Lão đã quyết định xong. Bà Stellenbosch cảm thấy vui khi nhìn thấy sự thay đổi trong mắt lão - Tao muốn hai thằng cưỡi xe trượt tuyết xuống tìm nó. Ngay tức khắc !
Một tên bảo vệ chạy nhanh ra khỏi phòng.
- Thế còn đơn vị dưới chân núi thì sao ? - Bà Stellenbosch hỏi.
- Đúng thế.
Tiến sĩ Grief mỉm cười, ở cuối thung lũng, lão có bố trí một gã bảo vệ và một tên tài xế để đề phòng trường hợp có người dùng ván trượt trốn khỏi trường đào tạo đặc biệt. Một sự phòng xa sắp sửa có hiệu quả. Lão nói:
- Alex Rider sẽ phải đến La Vallée de Fer. Dù nó có dùng cái gì để trượt xuống, nó cũng không thể qua nổi đường ray xe lửa đâu. Chúng ta phục sẵn súng máy, chờ nó. Cứ cho là nó chạy xa được như thế đi, nó vẫn sẽ là mục tiêu dễ bị bắn trúng.
- Tuyệt - Bà Stellenbosch reo lên thích thú.
- Chúng ta đều muốn nhìn thấy nó chết. Nhưng mà, đúng thế. Dù sao thì thằng Rider cũng sẽ chẳng có hy vọng nào đâu. Chúng ta quay lại giường ngủ được rồi.

Alex đang lao đi trong không trung, cậu bé đang ở trong trạng thái giống như là sắp rơi xuống chỗ chết. Nói theo ngôn ngữ trượt ván thì cậu đang lướt gió, nghĩa là đang bắn người lên khỏi mặt đất. Cứ mỗi lần cậu bé trượt được ba mươi xăngtimét thì sườn núi lại rút ngắn được một trăm năm mươi hai xăngtimét. Cậu có cảm giác như thế giới đang quay tròn xung quanh mình. Gió cứ quất vào mặt cậu. Rồi cậu bé cũng đến được một con dốc khác và cứ thế lao xuống, cố điều khiển chiếc ván trượt tự chế từ cái bàn dùng để ủi quần áo, đưa mình càng lúc càng rời xa khỏi Đỉnh Tuyết. Cậu đang di chuyển với một tốc độ nhanh đến chóng mặt, qua chiếc kính có khả năng nhìn trong đêm, cậu thấy cây cối và những tảng đá chạy vụt qua mình như một chiếc bóng xanh lục mờ. Thật ra, việc trượt xuống dốc khiến Alex cảm thấy dễ chịu hơn. Mỗi lần phải cố gắng tiếp đất, nơi phần đất bằng phẳng của ngọn núi - triền núi - để trượt chậm lại, các khớp xương trong người cậu bé cứ muốn long rời ra, mắt thì cứ nổ đom đóm, khiến cho cậu gần như không còn trông thấy đường ở mười tám mét trượt tiếp theo.
Chiếc ván trượt tuyết tự chế cứ lắc qua lắc lại, nên mỗi lúc phải lách, né, cậu bé phải dùng hết sức mình mới điều khiển được nó. Cậu vẫn đang cố gắng trượt xuống dốc núi tự nhiên này, nhưng đường cậu đi có nhiều chướng ngại vật quá. Điều cậu sợ nhất chính là những chỗ tuyết tan. Ở tốc độ này mà ván trượt của cậu lướt phải bùn thì cậu sẽ bị hất văng ra và mất mạng. Cậu biết rằng càng xuống sâu bao nhiêu, cậu lại càng gặp nhiều nguy hiểm bấy nhiêu.
Alex đã trượt được vài phút rồi và đã bị ngã hai lần - cả hai lần ngã, cậu đều trúng phải hai đống tuyết dày, chính hai đống tuyết này đã bảo vệ cậu. Còn bao xa nữa đây ? Cậu bé cố nhớ lại những gì James Sprintz đã kể nhưng ở tốc độ này, cậu không thể nghĩ gì được.
Mọi suy nghĩ tỉnh táo lúc này có được, cậu đều dồn hết cho việc đứng trên chiếc ván trượt.
Cậu bé đã đến được một chỗ bằng phẳng, cậu lượn mép ván vào tuyết để ván trượt của cậu dừng lại. Trước mặt cậu, con dốc đang nghiêng xuống một cách đáng ngại. Cậu bé không dám nhìn xuống nữa. Cả hai bên trái và bên phải đều có những lùm cây rậm rạp. Ở phía xa chỉ có một cái bóng mờ mờ màu xanh lục. Cặp mắt kính đang đeo chỉ cho phép cậu nhìn được đến thế thôi.
Bất ngờ từ đằng sau, cậu nghe thấy một tiếng động đang tiến đến gần. Đó là tiếng gầm rú của ít nhất là hai - hoặc là nhiều hơn hai - động cơ. Alex ngoái lại đằng sau nhìn. Một lúc sau, cậu chẳng thấy có động tĩnh gì. Nhưng rồi cậu cũng nhìn thấy chúng, hai cái bóng đen đang lướt nhanh, vào tầm nhìn của cậu.
Hai tên bảo vệ của lão Grief đang lái hai chiếc xe trượt tuyết, đây là loại xe Yamaha Mountain Max đã được sửa lại cho thích hợp với công việc đặc biệt, chúng được trang bị động cơ ba xylanh 700 phân khối. Hai chiếc xe lướt đi trong tuyết nhờ vào các bánh xích dài ba mét rưỡi, nên dễ dàng di chuyển nhanh hơn Aléx gấp năm lần. Đèn pha 300W như muốn nhấc bổng cậu bé lên. Trước mắt, hai tên bảo vệ đang lao về phía cậu, mỗi một giây trôi qua, khoảng cách giữa cậu và hai gã đàn ông đó giảm xuống những một nửa.
Alex nhảy về phía trước, lao đầu xuống cái dốc tiếp theo. Ngay lúc đó, trong không gian bỗng có tiếng lạch cạch, phía sau lưng cậu bé, vang lên một loạt các tiếng nổ giòn; xung quanh cậu, tuyết bắn lên tới tấp. Những tên bảo vệ của Grief đều được trang bị súng máy, những khẩu súng máy ấy được gắn vào xe trượt tuyết ! Alex kêu thét lên khi cậu nhào xuống sườn núi, khó khăn lắm mới điều khiển được tấm kim loại dưới chân mình. Cái vật thay thế ván trượt đang buộc vào chân cậu bé như muốn kéo bật gót chân cậu ra. Mọi thứ chao đảo điên cuồng. Cậu không còn nhìn thấy gì nữa. Cậu chỉ còn biết cố hết sức giữ thăng bằng, hy vọng con đường phía trước sẽ quang đãng hơn.
Đèn pha của chiếc Yamaha gần nhất rọi thẳng vào Alex, cậu bé có thể trông thấy bóng mình đổ về phía trước, trải dài trên tuyết. Lại có tiếng lạch cạch khác nơi khẩu súng máy, Alex cúi ngay người xuống, cảm nhận được cả một loạt đạn bay vùn vụt qua đầu mình. Chiếc xe trượt tuyết thứ hai cũng đã trờ tới, chạy song song với cậu. Cậu phải thoát khỏi sườn núi ngay, nếu không thì cậu sẽ bị bắn hoặc là bị nó chẹt mất. Mà cũng có thể là cả hai.
Cậu bé điều khiển tấm ván, buộc nó phải lượn theo cạnh gờ để chuyển hướng. Cậu đã trông thấy một khoảng trống giữa những hàng cây nên quyết định phóng về phía ấy. Cậu bé đang lướt như bay vào rừng. Thân cây và những nhánh cành chạy vụt qua như những loạt ảnh chớp nháy trong một trò chơi vi tính. Liệu những chiếc xe trượt tuyết kia sẽ có bám theo cậu vào rừng không ? Câu trả lời là một loạt những tiếng nổ phát ra từ khẩu súng máy, xé rách những tán lá cây và làm gãy các nhánh cành. Alex lướt vào một con đường hẹp hơn. Tấm ván rung lên, cậu gần như bị ném về phía trước. Tuyết ở đây mỏng quá ! Cậu bé lại lượn theo cạnh gờ để chuyển hướng, nhắm vào chỗ có hai cái cây to nhất. Cậu lướt xuyên qua chúng, chỉ cách hai thân cây mỗi bên vài xăngtimét.
Chiếc xe trượt tuyết Yamaha không còn sự lựa chọn nào khác. Gã lái xe bị mất đà, trượt khỏi đường chạy, và bởi vì phóng quá nhanh nên hắn không thể dừng lại được nữa. Hắn đã cố đuổi theo Alex, muốn vượt qua hai cái cây như cậu bé nhưng chiếc xe trượt tuyết quá rộng. Alex nghe thấy một tiếng va chạm. Rồi có tiếng lạo xạo nghe thật khủng khiếp, tiếp theo là một tiếng thét và cuối cùng là tiếng nổ. Quả cầu lửa màu cam bốc lên cao, cao hơn cả những thân cây, những bóng đen trở nên nhập nhòe theo một vũ điệu điên cuồng nào đó. Trước mặt Alex bỗng hiện ra một quả đồi nhỏ, và bên kia nó là khoảng trống giữa hai cái cây. Đã đến lúc rời khỏi rừng rồi.
Cậu bé đột ngột lao lên một cái gò và bật ra, một lần nữa cậu lại lướt gió. Khi tất cả những cái cây đã ở lại phía sau và đang cách mặt đất một mét tám, cậu bé trông thấy chiếc xe trượt tuyết thứ hai. Nó cũng bay lên như cậu. Trong chốc lát, cả hai ở cạnh nhau. Alex đưa chân ra trước đồng thời tay cậu túm lấy mũi ván. Vẫn còn trong không trung, cậu bé xoay đầu ván trượt khiến đuôi ván thình lình quay ngang. Cậu bé đã tính toán thời gian rất hoàn hảo. Đuôi ván phang ngay vào đầu gã lái xe thứ hai, suýt chút nữa là ném được hắn bật ra khỏi chỗ ngồi. Alex cố gắng giữ thăng bằng. Gã lái xe thét lên, hắn đã bị lạc tay lái. Chiếc xe trượt tuyết của hắn trượt sang một bên, dường như hắn đang cố gắng ngoặt gấp nhưng không làm được. Chiếc xe bị hất khỏi mặt đất, nó cứ lăn tròn, lăn tròn. Gã lái xe cũng đã văng ra khỏi chiếc xe, hắn thét lên khi chiếc xe trượt tuyết quay vòng cuối cùng rồi giáng xuống người hắn. Cả người và xe tiếp tục văng trên nền tuyết trắng, sau đó cả hai đều nằm im bất động. Trong lúc ấy, Alex cũng đã rơi phịch xuống tuyết và tạm thời dừng lại; hơi thở của cậu bé tụ lại thành sương mờ, màu xanh lục, ngay trước mắt của cậu. (một cú thật hoàn hảo cho một người chỉ mới đứng trên ván trượt lần thứ 4, lại là một ván trượt tự chế. Tác giả chém gió khá nặng, hơ hơ)

Một phút sau, cậu bé lại tiếp tục khởi hành. Bỗng cậu nhìn thấy phía trước mình, tất cả các con đường đều đổ dồn vào một thung lũng duy nhất. Chắc chắn đây là nơi gặp nhau của các con đường mà người ta gọi là La Vallée de Fer. Cậu đã làm được rồi ! Cậu đã xuống được chân núi rồi. Nhưng hiện thời, cậu đang bị mắc kẹt. Quanh đây không có con đường nào khác, ở phía xa xa kia, Alex trông thấy ánh đèn. Một thành phố. An toàn rồi. Nhưng cùng lúc cậu lại nhìn thấy một đường ray xe lửa nằm vắt ngang qua thung lũng, từ trái sang phải, dọc hai bên đường ray là một bờ tường và một hàng rào thép gai để bảo vệ. Ánh đèn rực rỡ của thành phố soi sáng mọi vật. Một đầu của đường ray xe lửa chui ra khỏi miệng đường hầm. Nó tiếp tục kéo một vạch dài thẳng băng khoảng chín mươi mốt mét thì đụng phải một khúc quanh buộc đường ray phải đi vòng sang hướng khác của thung lũng, và rồi không còn thấy nó đâu nữa.
Hai người đàn ông ngồi trong chiếc xe tải màu xám trông thấy Alex đang trượt ván về phía mình. Họ đậu xe ở phía bên kia đường ray xe lửa, cả hai mới đợi có vài phút thôi. Họ đã không nhìn thấy vụ nổ nên cứ thắc mắc không biết hai tên bảo vệ cưỡi xe trượt tuyết hiện giờ ra sao. Nhưng đó không phải là chuyện của cả hai người họ. Nhiệm vụ của họ là giết thằng nhãi kia. Và nó đây rồi, thằng nhóc đang lướt tới, xoay sở một cách tài tình trên cái dốc cuối cùng để xuống thung lũng. Mỗi giây trôi qua đều đưa cậu bé đến gần bọn họ hơn. Cậu bé không có chỗ nào để nấp. Khẩu súng máy FN MAG của Bỉ sẽ nã đạn, cắt cậu ra làm hai.
Alex trông thấy chiếc xe tải. Cậu trông thấy khẩu súng máy đang nhắm vào mình. Cậu không thể dừng lại được. Cậu không thể chuyển hướng được nữa, quá trễ rồi. Cậu đã đi được một quãng đường xa như thế để đến được thung lũng này, thế mà giờ lại phải chịu bó tay hay sao. Cậu bé bỗng cảm thấy toàn bộ sức lực của mình như biến đâu mất hết. MI6 ở đâu ? Tại sao cậu lại phải chết, ở đây, lặng lẽ một mình ?
Bỗng một tiếng còi tàu rúc lên khi chiếc xe lửa lao ra khỏi đường hầm. Đây là chuyến xe lửa chở hàng, chạy khoảng hai mươi dặm một giờ. Động cơ diezen của nó phải kéo ít nhất là ba mươi toa, chiếc xe lửa chạy qua đã trở thành một bức tường chuyển động chắn giữa Alex và khẩu súng, bảo vệ cho cậu bé. Nhưng bức tường này chỉ hiện hữu trong vài giây phút ngắn ngủi thôi. Cậu phải hành động thật nhanh mới kịp.
Alex vừa kịp nghĩ ra mình phải làm gì, cậu trông thấy một ụ tuyết cuối cùng nên đã quyết định biến nó thành một bệ phóng, cậu bay vút lên không trung. Giờ thì cậu bé đang ở ngang tầm với chiếc xe lửa... và rồi ở cao hơn nó. Cậu đã đưa cả thân hình mình lên nóc của một toa xe lửa. Trên này có phủ một lớp băng, trong một thoáng, cậu bé đã nghĩ rằng mình sẽ rơi xuống bên kia đường ray, nhưng rồi cậu cũng xoay sở để có thể trượt ván trên các nóc toa, cậu nhảy từ toa này sang toa khác, trong khi chiếc xe lửa vẫn chở cậu đi - xa khỏi họng súng - trong bầu không khí rét căm căm.
Cậu bé đã làm được điều đó ! Cậu đã trốn thoát được rồi ! Hiện cậu đang tiến lên phía trước, chiếc xe lửa đã bổ trợ thêm tốc độ cho cậu bé. Chưa có ai lướt ván nhanh như thế. Nhưng rồi khi xe lửa đến khúc quanh, tấm ván không còn có thể trượt tiếp trên lớp băng được nữa. Khi chiếc xe lửa quẹo sang trái, nó tạo thành một lực ly tâm, ném Alex sang bên phải. Một lần nữa, cậu bé lại bay vút lên không trung. Và cuối cùng, cậu đã ra khỏi nơi băng tuyết.
Alex rơi phịch xuống đất như một con búp bê nhồi bằng giẻ rách. Tấm ván trượt đã tuột khỏi chân cậu. Alex lăn hai vòng rồi va phải hàng rào kẽm gai, nằm bất động với vết cắt sâu, dài trên đầu, chảy máu lênh láng. Mắt cậu nhắm nghiền lại.
Chiếc xe lửa vẫn rẽ màn đêm lướt đi. Bỏ mặc Alex nằm ở lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đỉnh Tuyết.