Chương XV: Sau tang lễ


Dịch giả: Tịnh Thủy
Nhà xuất bản Trẻ
Chiếc xe cứu thương sơn hai màu xanh lục và trắng phóng thẳng xuống đại lộ Maquis de Gresivaudan ở phía Bắc thành phố Grenoble, hướng ra sông. Mới có năm giờ sáng nên chưa có xe cộ qua lại, xe cứu thương không cần phải hú còi. Trước khi ra tới sông, nó ngoặt vào một khu nhà có những tòa nhà hiện đại, xấu xí. Đây là bệnh viện lớn thứ hai của thành phố. Chiếc xe cứu thương dừng lại ở SERVICE DES URGENCES - phòng cấp cứu. Các nhân viên phụ tá chạy lại chỗ chiếc xe khi cửa sau của nó được mở ra.
Bà Jones bước ra khỏi xe tắcxi, nhìn theo một thân thể mềm nhũn, bất động của một thiếu niên khi người ta đưa cáng của cậu xuống để chuyển sang xe đẩy rồi đẩy qua hai cánh cửa. Một bình dung dịch đang được truyền vào tay cậu bé và một mặt nạ ôxy đang úp lên mặt cậu. Trên núi, tuyết vẫn rơi nhưng ở dưới này chỉ có lay phay mấy cơn mưa phùn trên hè phố. Một bác sĩ đang mặc một chiếc áo khoác trắng cúi xuống cáng cứu thương, ông ta thở dài, lắc đầu. Bà Jones nhìn thấy điều đó. Bà ta băng qua đường, bước theo cậu bé.
Một người đàn ông, dáng người gầy gò, có mái tóc cắt rất sát vào da đầu, mặc áo len đen và một chiếc áo gilê cùng màu cũng đang nhìn vào bệnh viện. Hắn trông thấy bà Jones nhưng không biết bà ta là ai. Hắn cũng đã nhìn thấy Alex. Hắn rút điện thoại di động ra, gọi điện thoại. Tiến sĩ Grief cần phải biết...
Ba tiếng đồng hồ sau, mặt trời bắt đầu ló dạng trên thành phố. Grenoble là một thành phố rất hiện đại, mặc dù nằm ở vị trí xung quanh đầy những núi và núi, nhưng thành phố vẫn cố gắng tạo ra nét quyết rũ. Tuy nhiên, vào cái ngày ẩm ướt và đầy mây như thế này thì rõ ràng là nó đã thất bại. Bên ngoài bệnh viện, một chiếc xe hơi khác vừa trờ tới, bà Eva Stellenbosch bước ra ngoài. Bà ta mặc một bộ đầm vét kẻ carô hai màu bạc và trắng, trên mái tóc vàng hoe có đội một chiếc mũ. Bà ta cắp theo một cái bóp bằng da thuộc, và đây là lần đầu tiên bà ta có trang điểm. Có vẻ như người phụ nữ này muốn mình được tao nhã hơn. Tuy nhiên, trông bà ta lại giống như một người đàn ông đang mặc quần áo phụ nữ.
Bà Stellenbosch bước vào bệnh viện, tìm đến bàn tiếp tân chính. Một cô y tá trẻ đang ngồi sau một dãy điện thoại và máy vi tính. Bà ta nói chuyện với cô y tá bằng tiếng Pháp.
- Xin lỗi cô - Bà ta lên tiếng - Tôi được biết là sáng nay có một cậu bé được đưa đến đây. Cậu ấy là Alex Friend.
- Xin bà vui lòng chò cho một chút - Cô y tá gõ tên cậu bé vào máy vi tính. Rồi sau khi đọc xong thông tin của Alex trên màn hình, gương mặt của cô bỗng trở nên nghiêm trọng - Cho tôi hỏi bà là ai ạ ?
- Tôi là trợ lý giám hiệu của Trường đào tạo đặc biệt trên Đỉnh Tuyết. Cậu ấy là học trò của chúng tôi.
- Bà có muốn biết về tình trạng của cậu bé không, thưa bà ?
- Tôi nghe nói cậu ấy gặp một tai nạn do trượt ván - Bà Stellenbosch rút chiếc khăn tay nho nhỏ ra, chấm chấm vào mắt.
- Đêm qua, cậu Alex đã cố gắng trượt tuyết xuống núi. Cậu bé đã tông phải xe lửa. Thưa bà, cậu ấy đang bị thương rất nặng. Hiện giờ, các bác sĩ đang mổ ạ.
Bà Stellenbosch gật đầu, bà ta cố nén để không phải khóc.
- Tôi là Eva Stellenbosch - Người phụ nữ nói - Tôi có thể chờ để biết tin không ?
- Dạ được, thưa bà.
Bà Stellenbosch tìm được một chỗ ngồi trong khu vực tiếp tân. Một giờ sau, bà ta thấy người ta ra ra vào vào, một số đi bộ, một số thì ngồi trên xe lăn. Cũng có những người khác đang ngồi chờ tin tức của các bệnh nhân. Trong đó có một người, bà ta nhận ra, là một người phụ nữ nghiêm nghị, có đôi mắt rất đen, mái tóc cũng màu đen, được cắt rất xấu. Không còn nghi ngờ gì nữa, người này đích thị là người Anh, bà ta đang đọc tờ Thời báo London.
Rồi một cánh cửa mở ra, một bác sĩ mặc áo khoác trắng bước ra ngoài. Khi báo tin xấu, các bác sĩ đều có chung một gương mặt. Vị bác sĩ này cũng vậy. Ông ta hỏi:
- Bà Stellenbosch ?
- Vâng ?
- Bà là Hiệu trưởng trường học phải không ạ ?
- Tôi là trợ lý giám hiệu.
Bác sĩ ngồi xuống bên cạnh bà ta.
- Thưa bà, tôi rất tiếc. Cậu Alex Friend đã chết vài phút trước đây - ông ta dừng lại một chút để người phụ nữ định thần lại - Cậu bé bị gãy xương ở nhiều chỗ quá: cả hai xương tay, xương đòn, và xương chân. Cậu ấy còn bị bể hộp sọ nữa. Chúng tôi đã mổ nhưng không may là cậu Alex đã bị xuất huyết nội. Cậu ấy quá yếu nên chúng tôi không thể làm gì được.
Bà Stellenbosch gật đầu, cố gắng lắm, bà ta mới khẽ khàng nói được vài lời:
- Tôi phải báo tin cho gia đình cậu ấy biết.
- Cậu bé là người ở đây ?
- Không. Cậu bé là người Anh. Bố cậu ấy... ngài David Friend... Tôi phải kể với ông ấy - Bà Stellenbosch đứng dậy - Cảm ơn bác sĩ. Tôi biết là ông đã làm hết cách rồi.
Trong lúc liếc mắt, bà Stellenbosch nhận ra người phụ nữ có mái tóc đen kia cũng đã đứng dậy, đánh rơi tờ báo xuống sàn. Người phụ nữ này đã nghe hết cuộc trao đổi. Trông bà ta có vẻ bàng hoàng.
Hai người phụ nữ bước ra khỏi bệnh viện cùng lúc. Cả hai đều không nói gì.

Chiếc máy bay đang chờ trên đường băng là chiếc Lockheed Martin C-130 Hercules. Nó chỉ mới đậu ở đây sau buổi trưa. Bên dưới những đám mây, chiếc máy bay đang chờ ba chiếc xe khác đang chạy thẳng đến chỗ nó: một chiếc là xe cảnh sát, một chiếc là xe jeep, và một chiếc là xe cứu thương.
Sân bay Saint-Georis ở thành phố Grenoble không đón nhiều các chuyến bay quốc tế, nhưng chiếc máy bay đã đến vào buổi sáng hôm đó là máy bay đến từ Anh quốc. Từ phía sau hàng rào vòng ngoài, bà Stellenbosch đang theo dõi mọi thứ qua một ống nhòm cực mạnh. Một toán lính đã đứng xếp thành hàng. Bốn người đàn ông Pháp trong bộ đồng phục đang nâng một chiếc quan tài, trông bé bỏng một cách tội nghiệp lên và đặt nó trên bờ vai rộng của mình. Chiếc quan tài rất giản dị: làm bằng gỗ thông với những quai móc màu bạc. Ngay chính giữa nó là lá quốc kỳ Anh được phủ rất ngay ngắn.
Bước đi rất đều, bốn người đàn ông Pháp đưa quan tài tới chiếc máy bay đang đứng đợi. Bà Stellenbosch nhìn chăm chú qua cái ống nhòm, bà ta nhận ra người phụ nữ ở bệnh viện, đã đến đây bằng xe cảnh sát. Người phụ nữ này đứng nhìn theo chiếc quan tài được đưa lên máy bay rồi trở vào xe, chiếc xe lăn bánh. Đến lúc này, bà Stellenbosch mới biết người phụ nữ Anh kia là ai. Tiến sĩ Grief có những tập hồ sơ liên quan đến nhiều thứ nên bà ta nhanh chóng nhận ra rằng đó chính là bà Jones, người chỉ huy Các hoạt động Đặc biệt của MI6, là nhân vật thứ hai sau người đứng đầu, ông Alan Blunt.
Bà Stellenbosch ở lại cho đến phút cuối. Cửa máy bay đóng lại. Chiếc xe jeep và xe cứu thương rời khỏi đó. Cánh quạt của máy bay bắt đầu chuyển động, chiếc máy bay bắt đầu di chuyển một cách nặng nề trên đường băng. Vài phút sau, nó cất cánh. Khi chiếc máy bay ầm ầm lao vào khoảng không, những đám mây như mở ra để đón nó, một lúc sau, đôi cánh bạc phủ đầy ánh sáng mặt trời. Rồi những đám mây cuộn lại, chiếc máy bay khuất dạng.
Bà Stellenbosch nói vào chiếc điện thoại di động của mình:
- Thằng nhãi đáng ghét đã biến mất vĩnh viễn rồi.
Rồi bà ta ngồi vào trong xe hơi, lái đi.

Sau khi rời khỏi phi trường, bà Jones quay lại bệnh viện, bước lên cầu thang dẫn đến tầng hai. Bà ta tiến tới trước hai cánh cửa có một người cảnh sát đứng bảo vệ, viên cảnh sát gật đầu để bà ta đi qua. Đằng sau hai cánh cửa này là một lối đi dẫn đến một chái nhà nằm riêng biệt. Bà ta bước đến cánh cửa, cũng có một viên cảnh sát khác đứng gác. Bà Jones không gõ cửa mà bước thẳng vào.
Alex Rider đang đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn thành phố Grenoble từ phía bên này sông Isére. Phía trên cao, năm chiếc khoang tròn làm bằng thép và thủy tinh đang di chuyển chậm rãi dọc theo dây cáp, đưa khách du lịch lên Fort de la Bastille (Pháo đài Bastille). Khi bà Jones bước vào, cậu bé ngoái lại. Đầu cậu đang quấn băng còn những nơi khác trên người thì không thấy thương tích gì.
- Cậu còn sống được là may mắn lắm rồi - Bà ta lên tiếng.
- Tôi cứ tưởng là mình chết rồi chứ - Alex trả lời.
- Chúng ta hãy hy vọng là Tiến sĩ Grief tin như vậy - Mặc dù đã cố gắng nhưng bà Jones không thể giấu được nỗi lo lắng lộ ra ngoài ánh mắt - Thật là một phép màu. Ít ra thì cậu cũng phải bị gãy một cái gì đó.
Alex nhớ lại phút quay cuồng, tuyệt vọng khi bị ném bật ra khỏi chiếc xe lửa, cậu bé nói:
- Chính bộ quần áo trượt tuyết đã bảo vệ tôi. Bên trong nó có miếng lót. Chiếc hàng rào chỉ chạm được vào người tôi có một chút xíu.
Nói đến đây, cậu bé xoa xoa chân mình rồi nhăn nhó, nói tiếp:
- Dù cho đó có là hàng rào kẽm gai.
Cậu đi lại phía giường, ngồi xuống. Sau khi đã kiểm tra Alex xông xuôi, các bác sĩ người Pháp mang đến cho cậu một bộ quần áo sạch sẽ. Đó là một bộ binh phục, cậu bé rất chú ý điều này. Áo chiến và quần chiến. Cậu hy vọng họ không hỏi han cậu này nọ.
- Tôi có ba câu hỏi - Cậu bé nói - Nhưng hãy bắt đầu với câu hỏi lớn: Hai ngày trước, tôi đã phát tín hiệu nhờ giúp đỡ. Các người ở đâu ?
- Tôi rất lấy làm tiếc, Alex ạ - Bà Jones trả lời - Có một số vấn đề... cần phải tính toán.
- Hả ? À, trong khi bà đang tính toán lại thì Tiến sĩ Grief chuẩn bị cắt tôi ra từng mảnh đấy !
- Nào có phải lao ngay vào trường đào tạo đặc biệt là được đâu. Điều đó có thể sẽ khiến cậu bị giết. Nó có thể khiến cho tất cả các cậu bé khác cũng bị giết nữa. Chúng tôi phải tiến hành từ từ - phải vạch ra kế hoạch tỉ mỉ. Thế cậu có biết làm thế nào mà chúng tôi tìm ra cậu nhanh đến thế không ?
- Đó là câu hỏi thứ hai của tôi đấy.
Bà Jones nhún vai:
- Chúng tôi đã đưa người lên núi ngay khi nhận được tín hiệu của cậu. Họ đóng rất gần trường đào tạo đặc biệt. Bọn họ đã nghe thấy tiếng súng máy khi cậu bị hai chiếc xe trượt tuyết đó săn đuổi nên đã trượt theo cậu xuống núi. Họ đã trông thấy chuyện xảy ra với cái xe lửa và đã đánh điện bằng radio để yêu cầu giúp đỡ.
- Được rồi. Thế tại sao lại bày đặt ra trò tang lễ ? Tại sao bà lại muốn ông Tiến sĩ Grief nghĩ rằng tôi đã chết ?
- Đơn giản thôi, Alex ạ. Theo những gì cậu đã kể lại thì hiện hắn đang bắt giữ mười lăm cậu bé làm tù nhân.
Đây là những đứa bé mà hắn dự định sẽ thay thế - Bà ta lắc đầu - Phải nói rằng đây là điều lạ lùng nhất mà tôi từng được nghe đấy. Tôi sẽ không thể tin được nếu như không phải cậu mà là một người khác kể.
- Bà tử tế quá đấy - Alex lẩm bẩm.
- Nếu Tiến sĩ Grief biết được là đêm qua cậu vẫn còn sống sót, điều đầu tiên hắn sẽ làm là giết chết tất cả những đứa bé đó. Nếu không thì hắn sẽ sử dụng chúng như những con tin.. Chúng tôi chỉ hy vọng là sẽ làm cho hắn bị một phen bất ngờ. Nhưng hắn phải tin rằng cậu đã chết cái đã.
- Các người sẽ làm ông ta bất ngờ ư ?
- Đêm nay, chúng tôi sẽ làm điều đó. Tôi đã kể với cậu rồi. Chúng tôi đã thu xếp được cho một đội tác chiến đến đây, đến ngay Grenoble này. Đêm qua, họ đã lên núi. Họ định sẽ khỏi sự ngay khi trời tối. Tất cả đều được trang bị vũ khí và có kinh nghiệm - Bà Jones lưỡng lự - Chỉ có một điều mà họ không có.
- Là cái gì ? - Alex hỏi, đột nhiên cậu bé cảm thấy lo lắng.
- Chúng tôi cần một người biết về tòa nhà đó - Bà Jones nói - Thư viện, thang máy bí mật, việc bố trí bảo vệ, lối đi có những phòng giam...
- Ôi, không ! - Alex kêu lên. Giờ thì cậu đã hiểu bộ đồ lính này là thế nào rồi - Quên đi ! Tôi sẽ không quay lại đó đâu. Để thoát khỏi nơi đó, xém chút nữa là tôi bị giết rồi ! Bà nghĩ tôi điên chắc ?
- Alex, cậu sẽ được bảo vệ. Cậu sẽ hoàn toàn an toàn.
- Không !
Bà Jones gật đầu:
- Được rồi. Tôi hiểu cảm giác của cậu. Nhưng có một người mà tôi muốn cậu gặp.
Giống như là ám hiệu, ở cửa bỗng có tiếng gõ. Rồi cửa mở ra, một thanh niên trẻ, cũng mặc quần áo chiến xuất hiện. Người thanh niên có mái tóc đen, thân hình vạm vỡ, đôi vai to ngang và một gương mặt đen nhẻm, lúc nào cũng cảnh giác. Anh ta đang ở cuối độ tuổi hai mươi. Trông thấy Alex, anh ta lắc lắc đầu, rồi lên tiếng:
- Chà, chà, chà. Ngạc nhiên chưa, khỏe không, Sói con ?
Alex nhận ra người thanh niên này ngay lập tức. Đó là người lính mà cậu biết với biệt danh là Sói. Khi MI6 đưa cậu đi tập huấn mười một ngày theo chương trình huấn luyện của Quân chủng Không quân Đặc biệt ở xứ Wales thì Sói là trưởng nhóm của đơn vị cậu. Nếu chương trình tập huấn đã tệ thì Sói còn biến nó trở nên tệ hơn. Ngay từ đầu, anh ta đã gây chuyện với Alex và muốn cậu bị đuổi. Vào ngày cuối cùng, khi Sói gần như bị mất chỗ trong Quân chủng Không quân Đặc biệt thì Alex đã cứu anh ta. Nhưng không hiểu tại sao anh ta lại vào đây mà không phải là người khác.
- Sói ! - Alex thốt lên.
- Anh nghe nói chú mày bị thương - Sói nhún vai - Xin lỗi nhé. Anh quên hoa và trái cây.
- Anh đang làm gì ở đây vậy ? - Alex hỏi.
- Họ bảo anh đến dọn dẹp lại những thứ mà chú mày vứt lại phía sau.
- Thế anh ở đâu khi tôi bị đuổi bắt ở trên núi ?
- Thấy chú mày tự làm tốt lắm mà.
Bà Jones xen vào:
- Từ đầu đến giờ, Alex đã làm rất tốt - Bà ta nói - Nhưng sự thật là trên Đỉnh Tuyết có mười lăm tù nhân nhỏ tuổi, nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta là phải cứu chúng. Theo như những gì Alex đã kể, chúng tôi biết rằng trong trường và quanh trường có ba mươi tên bảo vệ. Cơ hội duy nhất của những cậu bé này là một đơn vị của Quân chủng Không quân Đặc biệt đến giải cứu. Điều đó sẽ xảy ra vào đêm nay - Bà ta quay sang Alex, bảo - Đơn vị sẽ do Sói chỉ huy.
Quân chủng Không quân Đặc biệt không bao giờ dùng tên thật khi người ta đang tại ngũ. Bà Jones cẩn thận dùng mật danh của Sói.
- Sao lại đưa thằng bé vào ? - Sói hỏi gặng.
- Alex biết rõ ngôi trường. Cậu ta còn biết vị trí của những tên bảo vệ và vị trí các nhà giam. Cậu bé sẽ dẫn các cậu đến thang máy.
- Nó chỉ cần cho chúng tôi biết mọi điều chúng tôi cần là đủ rồi - Sói ngắt lời. Anh ta quay sang bà Jones - Chúng tôi không cần trẻ con. Chúng tôi sẽ sử dụng ván trượt. Sẽ phải đổ máu. Tôi không muốn lãng phí một người nào trong đội vì phải dắt tay nó.
- Tôi chẳng cần ai dắt tay cả - Alex bác lại đầy tức tối - Bà ấy nói đúng. Tôi biết rõ về Đỉnh Tuyết hơn bất cứ ai trong các anh. Tôi đã ở đó - và tôi đã thoát khỏi đó, mà không cần có anh. Ngoài ra, tôi đã gặp một số học sinh ở đó. Một người trong số đó là bạn tôi. Tôi đã hứa là sẽ cứu cậu ấy, và tôi sẽ phải thực hiện lời hứa ấy.
- Nếu cậu chết thì không cứu được đâu.
- Tôi biết tự lo cho mình !
- Thống nhất như vậy nhé - Bà Jones nói - Alex sẽ chỉ dẫn các cậu đến đó, chứ không tham gia vào chiến dịch. Và vì sự an toàn của cậu bé, Sói, tôi muốn đích thân cậu phải chịu trách nhiệm.
- Đích thân chịu trách nhiệm. Được rồi - Sói càu nhàu.
Alex không thể nhịn được cười. Cậu vẫn giữ được lời hứa của mình, và cậu lại trở về với Quân chủng Không quân Đặc biệt. Đột nhiên cậu nhận ra mọi chuyện. Mới vừa rồi, cậu đã kịch liệt phản đối vụ việc. Cậu liếc nhìn người chỉ huy Các hoạt động Đặc biệt. Bà ta đã lừa được cậu, hẳn nhiên rồi, khi đưa Sói vào phòng. Và bà ta biết trước chuyện đó.
Sói gật đầu, nói:
- Được rồi, Sói con. Giống như cậu cũng ở trong đội vậy. Chúng ta cùng tác chiến nhé.
- Được rồi, Sói - Alex thở dài - Cùng tác chiến.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đỉnh Tuyết.