Chương XVI: Cuộc đột kích trong đêm
-
Đỉnh Tuyết
- Anthony Horowitz
- 3675 chữ
- 2020-02-01 10:00:09
Dịch giả: Tịnh Thủy
Nhà xuất bản Trẻ
Họ trượt tuyết từ trên núi xuống. Tất cả có bảy người, Sói đi đầu, Alex ở bên cạnh anh ta. Năm người khác theo sau. Tất cả đều mặc trang phục trắng: quần trắng, áo trắng, mũ trùm đầu trắng - đó là bộ đồ ngụy trang để họ có thể ẩn mình trong tuyết. Một chiếc máy bay trực thăng đã thả họ lên đỉnh núi cao hơn Đỉnh Tuyết một trăm tám mươi hai mét, và cách nó hai dặm về phía Bắc, tất cả mọi người đều được trang bị kính nhìn được ban đêm nên cả đội có thể trượt xuống dưới một cách nhanh chóng. Thời tiết đã dịu lại. Mặt trăng đang ló ra. Dù sao, Alex cũng thích chuyến đi này, thích tiếng lạo xạo của ván trượt cạ vào tuyết, thích sườn núi quang đãng chỉ phủ đầy ánh sáng trắng. Được sát cánh bên cạnh một đơn vị thiện chiến thuộc Quân chủng Không quân Đặc biệt, cậu bé cảm thấy an toàn.
Rồi trường đào tạo đặc biệt cũng lờ mờ hiện ra bên dưới, Alex chợt rùng mình. Trước khi đi, cậu có hỏi mượn một khẩu súng, nhưng Sói đã lắc đầu.
- Anh rất tiếc, Sói con ạ. Chú mày chỉ có mỗi việc đưa bọn anh vào, sau đó thì phải biến ngay.
Cũng lại là bổn cũ soạn lại. Khi họ cần cậu thì cậu là người lớn. Còn khi cậu muốn được bảo vệ thì cậu chỉ là trẻ ranh.
Trong trường không có lấy một chút ánh sáng. Chiếc trực thăng đã trở về từ Paris đang đậu trên bãi đáp, thân nó lấp lánh, trông như một con côn trùng. Đoạn dốc để thực hiện những cú nhảy ski vẫn đứng đó, đen ngòm và lặng lẽ vì bị bỏ quên. Không thấy bóng dáng một người nào. Sói đưa tay lên, tất cả dừng lại.
- Bảo vệ đâu ?
- Có hai tên đang đi tuần. Một tên đứng trên nóc.
- Thanh toán thằng đó trước.
Bà Jones đã chỉ thị rất rõ ràng. Không được làm đổ máu nếu không thật cần thiết. Nhiệm vụ của họ là đưa bọn trẻ ra ngoài. Còn Tiến sĩ Grief, bà Stellenbosch và toán bảo vệ, Quân chủng Không quân Đặc biệt có thể tùy cơ hành động.
Sói đưa tay ra, một người trong đội đưa cho anh ta một vật. Đó là một cái nỏ - nhưng không phải là loại nỏ thời Trung cổ, mà là một vũ khí tinh vi được sản xuất theo công nghệ cao với tay cầm được làm bằng nhôm cao cấp và ống ngắm laze. Anh ta gắn một mũi tên tẩm thuốc mê vào rồi đưa lên ngắm. Alex thấy Sói mỉm cười. Ngón tay anh ta co lại, mũi tên bay vút trong màn đêm với tốc độ chín mươi mốt mét một giây. Trên nóc nhà bỗng có một tiếng động rất nhẹ như thể ai đó đang ho. Sói hạ cây nỏ xuống, nói:
- Một đứa gục rồi.
- Đúng rồi - Alex thì thầm - Còn hai mươi chín tên.
Sói ra hiệu, cả nhóm tiếp tục tiến xuống, lần này thật chậm rãi. Khi còn cách trường mười tám mét, mọi người trông thấy cái cửa chính. Có hai người đàn ông bước ra, trên vai họ đeo khẩu súng máy. Đồng loạt, những người lính thuộc Quân chủng Không quân Đặc biệt tấp ngay sang bên phải, nấp bên hông ngôi trường. Họ dừng lại bên một bức tường rồi nằm úp bụng xuống. Hai người lính trong đội nhẹ nhàng trườn lên trước. Alex thấy họ đã cởi ván trượt, cả hai đang nằm chờ.
Hai tên bảo vệ bước tới, một tên đang nói chuyện bằng tiếng Đức. Alex vội úp mặt xuống tuyết. Cậu bé biết rằng bộ quần áo chiến mà cậu đang mặc sẽ giúp cậu khó bị phát hiện. Vì vậy, cậu khẽ ngước đầu lên, đúng lúc nhìn thấy hai bóng người vừa nhô lên khỏi mặt đất như những bóng ma ở hầm mộ. Hai chiếc dùi cui huơ lên dưới ánh trăng. Hai tên bảo vệ ngã gục. Vài giây sau, bọn chúng bị bịt miệng và trói gô lại. Vậy là đêm nay, cả hai tên bảo vệ sẽ không đi đâu được hết.
Sói ra hiệu lần nữa, cả đội đứng bật dậy, chạy về phía cửa chính. Alex cũng vội vàng cởi ván trượt của mình ra rồi lao theo. Tất cả chạy thành hàng một tới cái cửa, họ nép lưng vào tường. Sói nhìn vào bên trong, thấy đã an toàn, anh ta gật đầu. Cả đội tiến vào.
Họ đã vào tới gian đại sảnh có hai con rồng đá và những cái đầu thú. Alex nhận ra mình đang ở bên cạnh Sói, cậu bé chỉ tay vào những căn phòng, định hướng cho anh ta.
- Thư viện đâu ? - Sói hỏi nhỏ. Lúc này, anh ta trở nên nghiêm nghị. Alex có thể trông thấy sự căng thẳng đang hiện rõ trong mắt của anh ta.
- Ở kia.
Sói bước lên trước, rồi khom người xuống, một tay lần lên túi áo khoác. Một tên bảo vệ khác xuất hiện, hắn đang đi tuần ở hành lang bên dưới. Rõ ràng Tiến sĩ Grief đã trở nên cẩn thận hơn. Sói đợi cho tên bảo vệ đi ngang qua rồi gật đầu. Một người lính của Quân chủng Không quân Đặc biệt đi sau hắn ta. Alex nghe một tiếng uỵch và tiếng cạch khi khẩu súng rơi xuống.
- Cho đến giờ, mọi việc vẫn ổn - Sói thì thầm.
Cả đội tiến vào thư viện. Alex chỉ cho Sói cách mở khoang thang máy, Sói huýt sáo khe khẽ khi bộ áo giáo tách ra làm hai.
- Đúng là một nơi đặc biệt - Sói thì thầm.
- Anh sẽ lên hay xuống.
- Xuống. Phải đảm bảo là bọn trẻ an toàn cái đã.
Thang máy có khả năng tải được cả bảy người. Alex báo cho Sói biết về tên bảo vệ ngồi ở bàn hướng vào thang máy, Sói quyết định: anh ta sẽ bắn. Thật ra, ở đó có tới hai tên bảo vệ. Một tên đang uống cà phê, còn tên kia đang hút thuốc. Sói bắn hai phát. Thêm hai mũi tên tẩm thuốc mê, ở khoảng cách ngắn, bay dọc theo lối đi, găm phập vào mục tiêu. Một lần nữa, tất cả đều diễn ra trong im lặng. Hai tên bảo vệ gục xuống, bất động. Các chàng trai thuộc Quân chủng Không quân Đặc biệt bước ra ngoài hành lang.
Bất chợt Alex nhớ ra. Cậu bé giận mình vì đã không nói trước với Sói. Cậu thì thầm:
- Anh đừng vào phòng giam. Họ có đặt thiết bị thu tiếng động.
Sói gật đầu:
- Chỉ đường đi !
Alex chỉ cho Sói lối đi có những cánh cửa thép nằm thành một dãy. Sói chỉ vào hai thành viên của đội:
- Tôi muốn hai người ở đây. Nếu chúng tôi bị phát hiện, lão Grief sẽ đến đây trước tiên.
Hai người lính gật đầu. Họ hiểu. Những người còn lại sẽ trở vào thang máy, lên thư viện và ra gian đại sảnh.
Sói quay sang Alex:
- Chúng ta phải làm tê liệt hệ thống - Anh ta giải thích - Chú mày có ý kiến gì không ?
- Lối này. Các phòng riêng của ông Grief ở mé bên kia.
Trước khi cậu bé kịp nói xong, ba tên bảo vệ bỗng xuất hiện. Sói bắn một gã bằng một mũi tên tẩm thuốc mê khác. Một người trong đội ra tay với hai gã kia. Nhưng lần này, họ đã chậm mất một giây. Alex trông thấy một tên bảo vệ nâng súng lên. Hắn gần như đã bất tỉnh trước khi kịp bắn. Nhưng vào giây phút cuối cùng, ngón tay của hắn đã siết vào cò súng. Những viên đạn bắn tung tóe lên cao, ghim thẳng vào trần nhà, khiến vôi vữa, và hàng ngàn những mẩu gỗ rơi xuống như mưa. Không ai bị trúng đạn nhưng sự việc đã trở nên nghiêm trọng. Các bóng đèn bật sáng choang. Chuông báo động réo vang.
Cách đó mười tám mét, một cánh cửa bật mở, nhiều tên bảo vệ túa ra.
- Nằm xuống ! - Sói hét lên.
Anh ta đã rút ra một quả lựu đạn, tháo chốt rồi ném. Alex nằm rạp xuống đất, một giây sau, cậu nghe thấy có tiếng nổ nhỏ và một đám khói lớn làm cay mắt lan tỏa ở cuối lối đi. Đám bảo vệ lảo đảo, không nhìn thấy đường và trở nên vô dụng. Những người lính thuộc Quân chủng Không quân Đặc biệt nhanh chóng ra đòn với đám bảo vệ đó.
Sói túm lấy Alex, kéo cậu lại:
- Tìm chỗ nấp đi - Anh ta hét lên - Chú mày đã đưa bọn anh vào rồi. Giờ, bọn anh sẽ lo phần còn lại.
- Đưa súng cho tôi ! - Alex hét lại. Khói đã lan tỏa đến cậu, cậu bé cảm thấy mắt mình nóng lên.
- Không ! Anh được lệnh rồi. Khi có vấn đề, chú mày phải ra khỏi đây ngay. Tìm chỗ nào an toàn đi. Bọn anh sẽ đến tìm chú mày sau.
- Sói !
Nhưng Sói đã lao đi khuất dạng. Alex nghe thấy tiếng súng máy ở bên dưới. Sói đã đoán đúng. Một tên bảo vệ đã được cử xuống canh bọn trẻ đang bị giam giữ - nhưng hai người lính đặc nhiệm đang chờ hắn ở đó. Giờ thì lệnh phải được thay đổi. Đội đặc nhiệm không thể mạo hiểm với mạng sống của bọn trẻ được. Sẽ có đổ máu. Alex hoàn toàn có thể tưởng tượng được một trận chiến sẽ xảy ra. Nhưng cậu không được tham gia. Nhiệm vụ của cậu là phải nấp.
Có nhiều tiếng nổ hơn. Nhiều tiếng súng hơn. Alex bỗng cảm thấy một vị đắng ở trong miệng khi cậu chạy lại phía cầu thang. Đây là đặc điểm của MI6. Một phần, họ cảm thấy vui sướng khi đẩy cậu vào chỗ chết, phần còn lại thì họ đối xử với cậu như với một đứa trẻ. Một tên bảo vệ bỗng xuất hiện, chạy về phía có tiếng súng. Mắt Alex vẫn còn nhức vì khói, cậu bắt đầu lợi dụng điều đó. Cậu đưa tay lên bưng lấy mặt, giả bộ khóc. Tên bảo vệ trông thấy một cậu bé mười bốn tuổi đang khóc thì dừng lại. Ngay lúc đó, Alex xoay người trên bàn chân trái, đồng thời nhấc cao chân phải lên, đá ngay vào bụng hắn. Đó là cú đá xoay, hay còn gọi là mawashi-geri mà cậu đã học được trong karatê. Tên bảo vệ không kịp kêu một tiếng. Mắt hắn đảo một vòng rồi gục xuống. Alex cảm thấy trong người dễ chịu hơn.
Nhưng cậu bé không làm được gì hơn nữa. Lại có một tràng tiếng súng nổ, rồi luồng hơi tiếp theo của lựu đạn cay. Alex bước vào phòng ăn. Từ đây, qua cửa sổ, cậu có thể nhìn thấy quang cảnh bên hông tòa lâu đài và bãi đáp máy bay trực thăng ở bên trên. Cậu bé trông thấy cánh quạt của chiếc máy bay đang chuyển động. Có người đang ở trên đó. Cậu chạy đến gần cửa sổ hơn. Chính là tiến sĩ Grief ! Phải cho Sói biết ngay mới được.
Cậu xoay người lại.
Bà Stellenbosch đang đứng chắn ngay trước mặt cậu.
Chưa bao giờ Alex thấy bà ta không giống người bình thường đến như thế. Toàn bộ gương mặt người phụ nữ Nam Phi trở nên dúm dó đầy giận dữ, môi bà ta vều ra và cong lên, còn đôi mắt thì hừng hực lửa nộ:
- Mày chưa chết ! - Bà ta cong cớn - Mày vẫn còn sống ! - Bà ta nói như khóc, như thể điều đó là không công bằng - Chính mày đã đưa chúng đến đây. Mày đã làm hỏng hết mọi thứ !
- Đây là điều mà các người bắt tôi phải trả đó - Alex trả lời.
- Sao tự nhiên mình lại vào đây thế nhỉ ?
Bà Stellenbosch bỗng cười khúc khích với chính mình. Alex bỗng nhận ra sự tỉnh táo trong lời nói của bà ta:
- Chà, ít ra thì đây cũng là việc cuối cùng mà tao phải hoàn tất.
Alex cảm thấy căng thẳng, cậu bé dạng chân ra, xuống tấn, như những gì cậu đã được học. Nhưng vô ích. Bà ta lao vào người cậu bé với một vận tốc cực nhanh, giống như một chiếc xe buýt đang chạy trên đường. Alex cảm nhận được cả cái thân hình của bà ta va đập vào mình rồi cậu thét lên khi hai bàn tay to đùng vồ lấy cậu, ném cậu bay đến cuối phòng. Cậu bé va phải chiếc bàn ăn, làm chiếc bàn lật nghiêng. Alex cố lăn sang một bên khi bà Stellenbosch, sau đòn tấn công thứ nhất, lại tiếp tục tung ra một cú đá, cú đá lần này của bà ta rất có thể sẽ khiến cho cái đầu của cậu văng ra khỏi hai vai nếu nó không bị hụt vài xăngtimét.
Alex lồm cồm đứng dậy, thở hổn hển. Lúc này, cậu bé thấy xung quanh mình chỉ toàn những hình ảnh mờ mờ. Máu đã bắt đầu rỉ ra ở khóe môi. Bà Stellenbosch lại lao tới lần nữa. Alex buộc phải búng người ra phía trước, dùng chiếc bàn khác để làm điểm tựa. Hai bàn chân của cậu bé di chuyển theo một hình vòng cung, tạo thành hình cái lưỡi hái trong không trung, rồi cả hai gót chân của cậu bé quật ngay vào gáy của người phụ nữ Nam Phi. Bất cứ ai bị đòn này cũng phải nằm đo đất. Ngay bản thân Alex, sau khi ra đòn, cũng cảm thấy tê tê, lực phản hồi của nó đang lan tỏa khắp người cậu, vậy mà bà Stellenbosch thì chỉ hơi lảo đảo. Khi Alex rời khỏi chiếc bàn, bà ta đưa tay xuống, phang ngay vào lớp gỗ dày cộp, chiếc bàn văng sang một bên để bà ta bước tới, vồ lấy cậu bé một lần nữa, lần này là ở cổ. Alex cảm thấy hai bàn chân của mình không còn ở trên mặt đất nữa. Sau khi làu bàu mấy tiếng, bà ta quăng cậu bé vào tường. Alex thét lên, cậu không biết lưng mình đã gãy chưa. Cậu trượt xuống sàn nhà. Hoàn toàn không cử động nổi.
Bà Stellenbosch dừng lại, hít thở một cách nặng nề. Rồi bà ta liếc ra ngoài cửa sổ. Cánh quạt của chiếc máy bay trực thăng giờ đã quay đủ vận tốc. Chiếc máy bay đang nhích dần lên phía trước, và cuối cùng, một cách chậm rãi, nó bắt đầu nhấc mình lên. Giờ khởi hành đã điểm.
Người phụ nữ Nam Phi cúi xuống, nhặt chiếc bóp lên. Bà ta rút ra một khẩu súng lục, chĩa vào Alex. Cậu bé nhìn chằm chằm vào bà ta. Cậu không thể làm gì khác.
Bà Stellenbosch mỉm cười:
- Đây là điều mà mày bắt tao phải trả.
Cửa phòng ăn bỗng bật mở.
- Alex ! - Chính là Sói. Anh ta đang cầm khẩu súng máy trong tay.
Bà Stellenbosch nâng súng lên rồi bắn ba phát. Một trong hai người đã trúng đạn. Đó là Sói. Anh ta bị bắn vào vai, tay và ngực. Ngay khi ngã ra phía sau, anh ta cũng nã đạn. Những viên đạn ghim vào người bà Stellenbosch. Người phụ nữ Nam Phi bị ném bật ra sau, va vào cửa sổ, cửa sổ bị đập tan thành từng mảnh. Bà ta thét lên rồi biến mất trong đêm đen và tuyết trắng, phần thân trên văng ra sau trước, sau đó mới đến đôi chân của bà ta.
Chuyện vừa xảy ra làm Alex choáng váng, cậu bé như được tiếp thêm sức mạnh. Cậu đứng dậy, chạy lại chỗ Sói. Người lính đặc nhiệm của Quân chủng Không quân Đặc biệt không chết, nhưng xem ra anh ta bị thương rất nặng, hơi thở của anh ta trở nên dồn dập.
- Anh mày không sao - Sói nói một cách rành rọt - Đang đi tìm chú mày đấy. Tìm được chú mày, mừng quá.
- Sói...
- Được rồi.
Anh ta vỗ vỗ vào ngực, Alex nhận ra Sói đang mặc một chiếc áo giáp bên trong chiếc áo chiến. Máu chỉ chảy ở tay anh ta, hai viên đạn còn lại không ghim được vào người. Chợt người đội trưởng lắp bắp:
- Grief...
Sói đưa tay chỉ, Alex quay đầu lại nhìn. Chiếc máy bay trực thăng đã rời khỏi bãi đáp. Nó đang bay ở tầm thấp ra khỏi ngôi trường đào tạo đặc biệt. Alex trông thấy Tiến sĩ Grief ngồi ở ghế phi công. Lão ta có súng. Lão nã đạn. Trong không gian bỗng có tiếng thét, từ đâu đó trên cao, một dáng người rơi xuống. Một người lính đặc nhiệm.
Trong con người Alex bỗng trào dâng một nỗi căm giận. Lão Grief là một kẻ không bình thường, một con quái vật. Lão phải chịu trách nhiệm về tất cả chuyện này - vậy mà hiện giờ thì lão đang trên đường chạy trốn. Không rõ mình đang làm gì, cậu bé chụp ngay lấy súng của Sói và lao ra ngoài ô cửa sổ bị bể, cậu chạy qua xác bà Stellenbosch rồi mất hút trong bóng đêm. Cậu cố ngắm. Cánh quạt của máy bay trực thăng khuấy động cả nền tuyết trắng khiến cậu không thấy đường, tuy nhiên, cậu vẫn hướng súng lên và bắn. Không thấy động tĩnh gì. Cậu bóp cò lần nữa, vẫn không có gì xảy ra. Chắc Sói đã dùng hết đạn, nếu không thì súng đã bị kẹt.
Tiến sĩ Grief gạt cần điều khiển, chiếc máy bay lượn một đường, bay theo hướng dốc núi. Muộn rồi. Không còn gì cản nổi lão nữa.
Trừ phi...
Alex ném khẩu súng xuống đất rồi chạy như bay về phía trước. Cách đó vài mét, một chiếc xe trượt tuyết đang đứng không, động cơ của nó vẫn còn hoạt động. Người đàn ông lái nó đang nằm úp mặt xuống tuyết. Alex nhảy phốc vào chỗ ngồi, vặn tay ga hết cỡ. Chiếc xe trượt tuyết rú lên rồi lao đi, lướt nhẹ nhàng trên tuyết, theo hướng chiếc trực thăng.
Tiến sĩ Grief nhìn thấy cậu bé. Chiếc trực thăng bỗng bay chậm lại và xoay ngang. Lão Grief giơ một tay lên, vẫy chào tạm biệt. Alex nhìn thấy chiếc kính đỏ, thấy những ngón tay xương xẩu trong cử chỉ thách thức cuối cùng, vẫn nắm chặt tay lái, Alex nhổm người dậy, đứng trên chỗ để chân, cậu bé căng thẳng vì biết rõ mình sắp phải làm gì. Chiếc trực thăng lại bay đi, nhấc mình lên cao hơn. Trước mặt Alex lờ mờ hiện ra đoạn dốc để thực hiện những cú nhảy ski. Cậu bé đang lao đi với vận tốc bảy mươi, tám mươi dặm một giờ, gió và tuyết ào ào lướt qua cậu. Hàng rào gỗ đã hiện ra, có hình dạng như một dấu gạch ngang.
Alex lao thẳng vào nó, chiếc hàng rào vỡ tan, cùng lúc đó, cậu nhảy ra khỏi chiếc xe.
Chiếc xe trượt tuyết rơi xuống, động cơ của nó rú lên.
Alex lăn tròn trên tuyết, mảnh gỗ vụn và tuyết dính đầy trên mắt và miệng của cậu. Cậu bé lồm cồm bò dậy.
Alex nhìn thấy chiếc xe lao đi như tên bắn, chính cái máng trượt khổng lồ đã đẩy nó đi.
Trong máy bay trực thăng, Tiến sĩ Grief chỉ còn kịp thời gian để nhìn thấy một khối thép cứng nặng hai trăm hai mười bảy kilôgram lao ra khỏi màn đêm và đang hướng vào lão, đèn pha của nó vẫn rực sáng, động cơ của nó vẫn đang gầm rú. Đôi mắt của Tiến sĩ Grief, trở nên đỏ rực, trợn trừng lên trong cơn hãi hùng. Quả đạn pháo được thay thế tạm thời ấy đã găm đúng mục tiêu. Trúng đích rồi.
Vụ nổ soi sáng cả quả núi. Chiếc trực thăng biến mất trong quả cầu lửa khổng lồ, sau đó, nó lao xuống. Khi đã nằm yên trên tuyết rồi, chiếc máy bay trực thăng vẫn còn cháy.
Alex bắt đầu nhận thức được rằng tiếng súng sau lưng mình đã ngưng. Trận chiến đã kết thúc. Cậu lê bước trở lại ngôi trường đào tạo đặc biệt, bất chợt cậu bé rùng mình trong cái lạnh của đêm đen. Khi đến gần, cậu thấy một người thanh niên xuất hiện bên ô cửa sổ bị bể, anh ta đang vẫy tay. Chính là Sói, anh ta đang dựa người vào tường, xem ra vẫn còn sung sức lắm. Alex bước đến.
- Lão Grief sao rồi ?
- Nói chung là tôi đã cho ông ta "đi xe trượt tuyết" rồi - Cậu bé trả lời.
Khi mặt trời buổi sáng bắt đầu ló dạng, trên những sườn dốc, xác của chiếc máy bay trực thăng vẫn còn đang cháy lập lòe.