Chương XVII: Kẻ giả danh


Dịch giả: Tịnh Thủy
Nhà xuất bản Trẻ
Vài ngày sau, Alex lại ngồi đối diện trước mặt ông Alan Blunt trong văn phòng chán ngắt trên đường Liverpool, bà Jones cũng có mặt ở đây, đang hí hoáy vặn xoắn một viên kẹo bạc hà trong tay. Hôm nay là ngay Một tháng Năm, ngày lễ của ngân hàng ở Anh Quốc, nhưng cậu bé biết rằng lễ lạt chẳng bao giờ hiện diện trong cái tòa nhà có tên gọi là Ngân hàng Róyal & General này. Ngay cả mùa xuân cũng chỉ dừng lại bên ngoài cửa sổ. Ngoài kia, mặt trời đang tỏa nắng. Nhưng trong này chỉ có những chiếc bóng mà thôi.
- Xem ra, một lần nữa, chúng tôi lại nợ cậu một lời cảm ơn - ông Blunt nói.
- Ông chẳng nợ tôi cái gì cả - Alex trả lời.
ông Blunt có vẻ ngạc nhiên:
- Cậu đã hoàn toàn thay đổi được tương lai của hành tinh này kia mà. Dĩ nhiên, dự án của lão Grief thật điên khùng và quái dị. Nhưng điều đáng nói là... - ông Blunt đang tìm một từ dùng để chỉ những con người được tạo ra trong ống nghiệm và đã được gửi đi từ Đỉnh Tuyết. - ... những đứa con của hắn ta sẽ gây ra những vấn đề nghiêm trọng. Ít nhất thì chúng cũng sẽ có trong tay rất nhiều tiền. Chỉ có trời mới biết chúng sẽ làm gì nếu không bị phát hiện.
- Họ sao rồi ?
- Chúng tôi đã phải lần theo dấu vết của tất cả mười lăm đứa, và đã nhốt sạch lại rồi - Bà Jones trả lời - Chính cục tình báo ở mỗi quốc gia chúng sống đã bắt giữ chúng lại. Chúng tôi sẽ lo cho chúng.
Alex rùng mình. Cậu cảm nhận được một cách sâu sắc ý nghĩa của những từ cuối cùng trong lời nói của bà Jones. Cậu biết chắc chắn một điều rằng sẽ không ai còn nhìn thấy mười lăm bản sao của Tiến sĩ Grief nữa.
- Lại một lần nữa chúng tôi phải bưng bít chuyện này
- Ông Blunt tiếp tục nói - Toàn bộ chuyện... nhân bản. Nó sẽ gây hoang mang trong quần chúng. Cừu thì được - nhưng người thì không ! - ông ta húng hắng ho - Những gia đình dính vô chuyện này cũng không muốn để cho dư luận biết, nên họ sẽ chẳng hé môi đâu. Họ chỉ cần đứa con trai thật của mình trở về là vui lắm rồi. Dĩ nhiên, cậu cũng sẽ như thế, Alex ạ. Cậu đã ký tên vào Đạo luật Cấm tiết lộ Bí mật quốc gia rồi. Tôi mong rằng chúng tôi có thể tin cậu sẽ kín mồm kín miệng.
Im lặng. Bà Jones chăm chú nhìn Alex. Bà ta phải thừa nhận rằng mình đang lo lắng cho cậu bé. Người chỉ huy Các hoạt động Đặc biệt biết rõ mọi chuyện xảy ra ở Đỉnh Tuyết, biết cậu bé đã cận kề cái chết khủng khiếp như thế nào, thế mà vẫn chấp nhận quay trở lại ngôi trường đào tạo đặc biệt lần thứ hai. Cậu bé trở về từ dãy Anpơ của Pháp này hoàn toàn khác với những cậu bé khác cũng từ đó đi ra. Trông cậu ta có một cái gì đó lành lạnh, lạnh như đỉnh núi tuyết.
- Cậu đã làm rất tốt, Alex ạ - Bà ta nói.
- Sói sao rồi ? - Alex hỏi.
- Anh ta khỏe. Tuy vẫn còn phải nằm viện, nhưng bác sĩ bảo Sói sẽ hoàn toàn bình phục. Chúng tôi hy vọng vài tuần nữa là anh ta lại có thể tham gia vào các đặc vụ mới.
- Tốt quá.
- Chúng tôi đã mất đi một người trong cuộc đột kích vào Đỉnh Tuyết đêm đó. Chính là người cậu đã trông thấy ngã từ trên nóc nhà xuống. Sói và một người nữa bị thương. Còn lại thì hoàn toàn ổn - Bà ta dừng lại - Cậu còn điều gì muốn biết không ?
- Không.
Alex lắc đầu. Cậu bé đứng dậy, nói:
- Các người đã quẳng tôi lên đấy. Khi tôi cầu cứu thì các người chẳng thèm đến. Ông Grief muốn giết tôi, các người cũng chẳng quan tâm.
- Không phải như thế đâu, Alex - Bà Jones liếc nhìn ông Blunt, mong ông ta nói đỡ, nhưng ông Blunt không nhìn thấy ánh mắt của bà ta - Có những khó khăn...
- Đó không phải là nguyên nhân. Tôi chỉ muốn ông bà biết rằng tôi đã chịu đựng đủ lắm rồi. Tôi không muốn trở thành điệp viên nữa, nếu ông bà lại yêu cầu, tôi sẽ từ chối. Tôi biết thế nào ông bà cũng nghĩ đến việc hăm dọa tôi. Nhưng giờ tôi đã quá hiểu ông bà rồi, cái đó chẳng ăn thua gì đâu - Cậu bé bước đến cửa ra vào - Tôi đã nghĩ rằng làm điệp viên sẽ rất thú vị và đặc biệt, giống như trên phim ấy. Nhưng ông bà chỉ sử dụng tôi mà thôi. Về mặt nào đó, ông bà cũng tệ không kém gì ông Grief. Ông bà cứ làm những gì mà mình muốn đi. Còn tôi, tôi chỉ muốn trở lại trường học. Lần sau, ông bà sẽ tiếp tục điệp vụ mới mà không có tôi đâu.
Sau khi Alex đi khỏi, văn phòng rơi vào sự im lặng kéo dài. Cuối cùng, ông Blunt là người lên tiếng trước:
- Nó sẽ trở lại.
Bà Jones nhướng lông mày lên:
- Ông thật sự nghĩ như thế à ?
- Nó làm quá tốt - quá tốt trong công việc. Cái đó có sẵn trong máu nó rồi - ông ta đứng dậy - Hầu hết các cậu học trò đều mơ ước được trở thành điệp viên. Nhưng với Alex thì chúng ta đang có một điệp viên mơ ước trở thành học trò.
- Ông thực sự muốn sử dụng thằng bé lần nữa sao ? - Bà Jones hỏi.
- Dĩ nhiên. Sáng nay lại có một tập hồ sơ gửi đến. Một vụ thú vị. Hợp với khả năng của nó - ông ta mỉm cười - Chúng ta sẽ cho Alex vài ngày để nó dịu lại, sau đó thì sẽ gọi nó.
- Nó không chịu đâu.
- Để rồi xem - ông Blunt trả lời.

Alex đi từ trạm xe buýt về nhà, cậu bước vào ngôi nhà khang trang ở khu Chelsea, nơi cậu sống cùng người quản gia, cũng là người bạn thân nhất của cậu, Jack Starbright. Jack biết Alex đã ở đâu, cô cũng biết cậu đã làm gì. Hai cô cháu đã có một giao ước là sẽ không bao giờ được bàn về mối quan hệ giữa cậu và MI6. Cô không thích điều đó, cô lo lắng cho cậu bé. Nhưng rồi cả hai đều hiểu là không được nói gì về nó cả.
Hình như cô ngạc nhiên khi trông thấy cậu bé.
- Cô tưởng cháu vừa mới đi ra ngoài - Cô nói.
- Dạ không.
- Cháu có biết là cháu có lời nhắn trong điện thoại không ?
- Lời nhắn nào hả cô ?
- Chiều nay, thầy Bray muốn gặp cháu. Ba giờ chiều, ở trường.
Thầy Henry Bray là hiệu trưởng trường Brookland. Lời mời của thầy không khiến Alex ngạc nhiên. Thầy Bray là mẫu người hiệu trưởng dù bận trăm công nghìn việc vẫn dành thời gian quan tâm đến từng học sinh của mình. Thầy rất lo lắng vì từ đầu kỳ học mùa xuân đến giờ, Alex cứ nghỉ học liên miên. Mà vừa rồi, Alex lại nghỉ những hai tuần cuối cùng của kỳ học mùa xuân nữa, điều này càng khiến thầy lo hơn. Thế nên thầy mới gọi điện thoại để gặp cậu.
- Cháu có muốn ăn trưa không ? - Jack hỏi.
- Dạ không, cảm ơn cô.
Alex biết rằng cậu phải giả vờ ốm tiếp. Chắc chắn MI6 sẽ lại tạo ra một giấy phép khác của bác sĩ. Nhưng ý nghĩ phải nói dối thầy hiệu trưởng đã khiến cậu bé không còn muốn ăn nữa.
Một tiếng đồng hồ sau, cậu khởi hành bằng chiếc xe đạp do cảnh sát ở Putney đưa về. Cậu đạp xe chậm rãi. Được trở về London mới thoải mái làm sao, xung quanh lại là những khung cảnh thân quen. Cậu bé rẽ ra đường King's Road, đạp xe dọc theo con đường - nơi vẫn y như một tháng trước đây - cậu đã từng đuổi theo người đàn ông ngồi trong chiếc xe Skoda trắng. Ngôi trường hiện ra trước mặt cậu bé. Lúc này đây, trường học vắng tanh, nó vẫn sẽ vắng lặng như thế cho đến kỳ học mùa hè.
Nhưng khi Alex vừa đến, cậu trông thấy một người đang từ sân trường đi ra cổng, cậu nhận ra ngay ông Lee, một người đàn ông đứng tuổi làm nhiệm vụ trông nom ngôi trường.
- Lại là cháu !
- Cháu chào bác Bernie - Alex lên tiếng. Mọi người hay gọi ông ta bằng cái tên này.
- Cháu đến gặp thầy Bray à ?
- Dạ.
Người đàn ông đứng tuổi lắc đầu, nói:
- Thầy hiệu trưởng không hề bảo với bác là hôm nay thầy sẽ tới trường. Mà cũng không thấy thầy ấy nói gì cả ! Giờ bác phải đi mua mấy thứ lặt vặt. Năm giờ, bác sẽ quay lại để khóa cổng, cháu nhớ ra khỏi trường trước giờ đó đấy nhé.
- Vâng ạ.
Trong sân trường chẳng có bóng dáng một ai. Một mình bước đi giữa khoảng sân rải nhựa, Alex có cảm giác xa lạ. Không có người ở đây, ngôi trường như trở nên rộng lớn hơn. Sân trường trải dài, dọc theo những tòa nhà xây bằng gạch đỏ, mặt trời đang rọi những tia nắng xuống các ô cửa sổ, tấm kính phản chiếu lại ánh nắng mặt trời khiến cậu bé chói mắt. Cậu chưa từng thấy nơi nào trống trải và im ắng đến thế. Bãi cỏ trên sân chơi tự nhiên trở nên quá xanh. Bầu không khí khác thường vẫn hay bao phủ bất cứ ngôi trường nào thiếu vắng bóng dáng học trò, trường Brookland cũng thế mà thôi.
Văn phòng của thầy Bray ở khu lầu D, nằm bên cạnh tòa nhà khoa học. Alex tiến đến trước cái cửa lửng, mở chúng ra. Các bức tường ở đây vẫn thường được gắn đầy những tờ apphích, nhưng đến cuối khóa học, người ta lại gỡ chúng xuống. Giờ đây, mọi thứ đều trống trơn, nhờ nhờ trắng, ở đây có một cái cửa ra vào thông sang phòng thí nghiệm chính của trường. Bác Bernie hẳn đang lau chùi ở đây. Vì lúc đi ra cửa hàng - để mua thuốc lá, Alex nghĩ như vậy, bác đã để cây lau nhà và xô sang một bên. Bác Bernie hút thuốc lá liên tục, Alex biết rằng thể nào khi chết, bác cũng sẽ ngậm một điếu thuốc lá giữa hai môi.
Alex bước lên cầu thang, gót chân của cậu bé gõ trên nền đá. Đến một lối đi - bên trái là khu sinh học bên phải là khu vật lý học, cậu bé đi thẳng lên phía trước, sang tới hành lang tiếp theo, hai bên tường là những khung cửa sổ mà cạnh nào cũng dài cả. Hành lang này dẫn vào khu lầu D. Phòng của thầy Bray đang ở ngay trước mặt cậu bé. Alex dừng lại ở cửa ra vào, ngập ngừng, cậu không biết mình ăn mặc đã đủ chỉnh tề để vào gặp thầy hiệu trưởng chưa. Thầy Bray thường hay khó chịu đối với những học trò mặc áo sơ-mi bỏ thõng ra ngoài hoặc đeo những chiếc cà-vạt không thẳng thớm. Hiện thời, Alex đang mặc áo khoác hiệu Gortex, áo sơ-mi ngắn tay, quần jean và mang đôi giày Nike - bộ đồ cậu mặc sáng nay khi đi gặp MI6. Tóc cậu, mặc dù đã bắt đầu mọc trở lại nhưng vẫn còn quá ngắn, khiến cậu không thích chút nào. Nói chung, hiện giờ trông cậu vẫn còn rất giống một thiếu niên phạm pháp - nhưng muốn khác đi thì cũng đã quá trễ rồi. Dù sao đi nữa, không phải thầy Bray chỉ muốn gặp Alex để nói về diện mạo của cậu. Sự vắng mặt của cậu bé ở trường thì đúng vấn đề hơn.
Cậu gõ cửa.
- Vào đi ! - Một giọng nói vọng ra.
Alex mở cửa, bước vào phòng thầy hiệu trưởng, một căn phòng lúc nào cũng ồn ào bởi nó hướng xuống sân trường. Trong này có một bàn làm việc với những giấy tờ xếp chồng lên cao và một chiếc ghế bọc da đen mà lưng ghế hướng ra cửa phòng. Một chiếc tủ kính, bên trong chứa đầy những chiếc cúp được kê sát vào một bức tường. Những bức tường còn lại kê những tủ đựng sách.
- Thầy muốn gặp em ạ ? - Alex lên tiếng.
Chiếc ghế từ từ quay lại.
Alex lạnh cứng người.
Ngồi sau bàn làm việc không phải là thầy Henry Bray.
Mà chính là cậu.

Alex đang đối diện với một cậu bé mười bốn tuổi có mái tóc vàng cắt rất ngắn, đôi mắt nâu và gương mặt xương xương trắng trẻo. Cậu bé ấy thậm chí cũng ăn mặc y như cậu. Thời gian như kéo dài vô tận để Alex chấp nhận điều cậu đang phải chứng kiến. Cậu đứng trong phòng, nhìn chằm chằm vào chính mình đang ngồi trong ghế. Cậu bé đó chính là cậu.
Chỉ khác có một điều. Đó là cậu ta đang cầm một khẩu súng.
- Tới đây - Cậu ta bảo.
Alex không nhúc nhích nổi. Cậu hiểu mình đang đối diện với ai và đang giận bản thân mình ghê gớm vì đã không lường trước được chuyện này. Khi bị còng tay ở trường đào tạo đặc biệt, Tiến sĩ Grief đã khoe với cậu rằng lão ta đã nhân bản mình mười sáu lần. Nhưng sáng nay, bà Jones bảo đã lần ra "tất cả mười lăm đứa". Người ta đã quên một người - một cậu bé đang chờ để thế chỗ của cậu trong gia đình ngài David Friend. Alex đã thoáng thấy cậu ta khi cậu còn ở trường đào tạo đặc biệt. Giờ thì cậu đã nhớ lại nhân vật đeo chiếc mặt nạ trắng, kẻ đã từng theo dõi cậu qua ô cửa sổ lúc cậu đang bước về phía đoạn dốc để thực hiện những cú nhảy ski. Mặt nạ trắng thực chất chính là bông băng. Chính là Alex mới đang dõi theo cậu khi cậu ta đang hồi phục lại từ sau cuộc phẫu thuật tạo hình để hai người trở nên giống nhau.
Hôm nay đã có nhiều manh mối. Tuy nhiên, cuộc gặp với MI6 đã khiến Alex tức giận, cả người cậu như đang ở trong trung tâm của mặt trời hay ở giữa đám bụi phóng xạ. Rồi gặp người quen, lòng cậu lại ngổn ngang trăm mối tơ vò, chính những điều này đã khiến cậu không để ý gì cả.
Khi cậu vừa bước vào nhà, Jack đã hỏi:

- Cô tưởng cháu vừa mới đi ra ngoài.
Rồi bác Bernie đứng ở cổng:

- Lại là cháu.

Cô Jack và bác Bernie những tưởng rằng đã nhìn thấy cậu. Trong tình cảnh này thì đúng là như vậy. Cả hai đã nhìn thấy kẻ đang chĩa súng vào người cậu.
- Tao đã luôn mong đợi điều này.
Kẻ cầm súng gầm gừ, trong giọng nói chứa đầy nỗi căm thù, có một điều, Alex không hề ngạc nhiên: Âm điệu của hắn không hề giống của cậu. Hắn chưa có đủ thời gian để luyện nói cho đúng. Tuy nhiên, nhìn bề ngoài, hắn rất giống cậu.
- Cậu đang làm gì ở đây vậy ? - Alex hỏi — Tất cả đã kết thúc rồi. Dự án Song sinh đã thất bại. Cậu có thể trở lại là chính mình. Cậu cần được giúp đỡ.
- Tao chỉ cần một điều thôi - Alex thứ hai cười khinh khỉnh - Tao muốn nhìn thấy mày chết. Tao sẽ bắn mày. Ngay bây giờ, tao sẽ làm điều đó. Chính mày đã giết bố tao !
- Bố cậu chính là một cái ống nghiệm - Alex trả lời - Cậu không hề có bố mẹ đẻ đâu. Cậu là một người đặc biệt, được làm thủ công trên dãy Anpơ, giống như đồng hồ có con chim cúc cu ấy. Sau khi giết tôi xong, cậu sẽ làm gì ? Thế chỗ của tôi hả ? Nhưng không đến một tuần đâu. Có thể cậu trông giống tôi nhưng rất nhiều người biết ông Grief đã làm gì. Tôi xin lỗi, nhưng toàn bộ con người cậu chỉ gói gọn trong hai chữ: "đồ giả" mà thôi.
- Lẽ ra chúng tao sẽ có mọi thứ ! Lẽ ra chúng tao sẽ có toàn bộ thế giới này.
Bản sao của Alex gần như hét lên. Alex bỗng có cảm giác như đang nghe thấy tiếng của lão Grief ở đâu đó, đang rủa xả cậu từ bên dưới nấm mồ. Thật ra, người đang đứng trước mặt cậu chính là Tiến sĩ Grief... hay là một phần của lão ta.
Hắn tiếp tục nói:
- Tao chẳng quan tâm đến điều gì sẽ xảy ra. Chỉ cần mày chết là được rồi.
Bàn tay cầm súng vươn ra. Nòng súng đang chĩa vào người đối diện. Alex nhìn thẳng vào mắt hắn. Cậu nhìn thấy sự ngập ngừng.
Alex giả mạo hoàn toàn không thể bắt mình làm điều đó. Họ quá giống nhau. Quần áo giống nhau, thân hình giống nhau, gương mặt giống nhau. Đối với hắn, điều đó cũng giống như là tự bắn vào chính mình. Alex vẫn chưa đóng cửa. Cậu tung người về phía sau để trở ra ngoài hành lang. Cùng lúc đó, khẩu súng cũng được khai hỏa, viên đạn vun vút lao đi, nó chỉ cách đầu Alex có vài xăngtimét và ghim thẳng vào bức tường phía xa. Alex nhào người xuống đất, lăn ra khỏi ngưỡng cửa khi viên đạn thứ hai ghim xuống sàn nhà. Rồi cậu bé vụt chạy, cố gắng tạo khoảng cách với bản sao của mình càng lớn càng tốt.
Có tiếng nổ thứ ba khi cậu bé chạy hết tốc lực đến cuối hành lang, bên cạnh cậu, ô cửa sổ bị vỡ tan, kính đang rơi xuống loảng xoảng. Alex đã chạy ra tới cầu thang, cậu nhảy xuống ba bậc một, trong lòng cứ lo mình sẽ vấp và bị trật mắt cá. Khi đã xuống tới mặt đất đối diện với cửa chính rồi, cậu bé bỗng thình lình đổi hướng, vì chợt nhận ra rằng khi băng qua sân trường, cậu sẽ trở thành mục tiêu dễ bị bắn trúng. Cậu lẻn ngay vào phòng thí nghiệm, suýt chút nữa là bị cây lau nhà và cái xô của bác Bernie làm cho vấp ngã.
Phòng thí nghiệm là một căn phòng dài, hình chữ nhật, được chia thành nhiều khu vực để làm việc với những đèn Bunsen, bình thót cổ và hàng tá những chai lọ đựng hóa chất được đặt thành dãy trên các kệ; các kệ này kéo dài suốt từ đầu đến cuối căn phòng. Cuối phòng có một cánh cửa khác. Alex nấp sau một bàn làm việc xa nhất. Liệu bản sao của cậu có nhìn thấy cậu vào đây không ? Chắc là bây giờ hắn đang tìm kiếm cậu, ngoài sân trường chăng ?
Một cách thận trọng, Alex nhô đầu lên khỏi mặt bàn, và cậu đã phải lập tức hụp ngay xuống khi bốn viên đạn bắn thia lia quanh cậu, làm cho gỗ văng tung tóe và làm vỡ một ống dẫn ga. Alex nghe thấy tiếng ga đang xì xì thoát ra. Lại có tiếng súng và một tiếng nổ đã hất cậu bé về phía sau, ngã xoài người ra trên sàn. Viên đạn cuối cùng đã khiến ga bắt lửa. Những ngọn lửa đang liếm lên trần nhà. Cùng lúc đó, hệ thống phun nước chống cháy bắt đầu hoạt động, xịt vào khắp phòng. Alex lần mò bằng cả tay lẫn chân để tìm đường đến căn phòng ở phía sau ngọn lửa và nước, hy vọng Alex kia không nhìn thấy. Rồi đôi vai của cậu chạm vào cánh cửa ở cuối phòng. Cậu bé xoạc chân ra bước. Lại một tiếng nổ khác. Nhưng cậu đã thoát được vào trong - thì ra cánh cửa cuối phòng thí nghiệm dẫn ra một lối đi khác, một cầu thang hướng thẳng lên trên.
Thật ra, những bậc thang không dẫn tới đâu cả. Khi lên được đến nửa đường, cậu mới chợt nhớ ra. Trên cùng chỉ có một phòng duy nhất dùng để dạy môn sinh học. Nó có một cầu thang xoắn ốc dẫn lên mái nhà. Ngôi trường chỉ nằm trên một khoảnh đất nhỏ bé nên nhà trường quyết định làm một khu vườn trên mái. Và họ đã sử dụng hết tiền dự trữ. Cuối cùng, trên nóc có hai nhà kính. Ngoài ra, chẳng có gì khác.
Không có đường đi xuống ! Alex ngoái lại, thấy Alex giả đang nạp đạn vào khẩu súng lục của mình, hắn đang leo lên. Cậu bé không còn sự lựa chọn nào khác. Cậu phải tiếp tục leo lên, mặc dù cậu biết rằng mình sẽ sớm bị mắc kẹt.
Alex đã đến được phòng sinh học, cậu đóng sầm cánh cửa phía sau lưng mình lại. Cửa trong phòng học không có khóa, các bàn học thì đóng cố định xuống sàn. Nếu không phải vì như thế thì cậu đã có thể biến chúng thành chướng ngại vật rồi. Cầu thang xoắn ốc đang ở trước mặt Alex. Cậu cứ thế leo lên, mà không dám ngừng nghỉ một giây nào. Bước qua một cái cửa khác, cậu bé đã có mặt trên mái nhà. Alex dừng lại để thở và suy nghĩ xem mình sẽ phải làm gì.
Cậu đang đứng trên một khu vực bằng phẳng và rộng rãi, bốn phía đều có hàng rào bao bọc. Trên này có vài chậu sành chứa đầy đất. Mấy cái cây đã đâm chồi, trông chúng có vẻ như đang chết dần chết mòn hơn là đang sống. Alex bỗng ngửi thấy mùi khói. Khói đang cuộn ra ngoài cửa sổ ở cách đấy hai tầng, cậu bé nhận ra rằng hệ thống phun nước chống cháy đã không thể dập tắt được ngọn lửa. Cậu chợt nhớ đến ga, nó đang rò rỉ ra khắp phòng, và cả những hóa chất được sắp xếp trên kệ nữa. Như vậy là cậu đang đứng trên một quả bom hẹn giờ ! Cậu phải tìm cách leo xuống thôi.
Bỗng Alex nghe thấy tiếng chân bước trên cái nền kim loại, cậu nhận ra rằng bản sao của mình đã lên tới cầu thang xoắn ốc. Alex vội lẻn ra phía sau một nhà kính. Cánh cửa bật mở.
Khói theo Alex giả lên tới mái nhà. Hắn bước một bước lên phía trước. Và giờ đây, Alex đang ở phía sau cậu ta.
- Mày đâu rồi ? - Alex giả hét lên. Tóc của hắn ướt sũng, còn gương mặt thì méo đi vì giận dữ.
Alex hiểu thời cơ của mình đã đến. Không còn cơ hội nào tốt hơn. Cậu chạy lên phía trước. Alex kia quay lại và nổ súng. Viên đạn sượt qua vai cậu bé tựa như một lưỡi kiếm nóng rực khứa ngang qua da thịt. Nhưng chỉ một giây sau, cậu đã ở sát bên hắn. Một tay cậu kẹp vào cổ hắn, còn tay kia thì giữ lấy cổ tay buộc khẩu súng lục phải đưa ra xa. Trong phòng thí nghiệm bỗng có tiếng nổ lớn, toàn bộ tòa nhà đang rung chuyển, nhưng cả hai người thiếu niên đều không nhận ra. Cả hai người, hai hình ảnh phản chiếu của nhau qua gương, đang mải giằng co, tranh giành nhau khẩu súng lúc này đang ở trên đầu họ.
Lửa đang bao vây tòa nhà. Các hóa chất bên dưới phòng thí nghiệm đang cổ vũ chúng, lửa đã làm chủ được một tầng, thoảng trong không khí có mùi hắc ín đang tan chảy, ở đằng xa, tiếng hú còi của xe cứu hỏa xuyên qua không gian chứa đầy ánh nắng mặt trời. Alex dùng hết sức để ghì khẩu súng xuống. Alex giả cố giằng trở lại - hắn đang nguyền rủa, nhưng không phải bằng tiếng Anh, mà bằng thứ tiếng có nguồn gốc từ tiếng Hà Lan dùng ở Nam Phi.
Đột nhiên mọi việc kết thúc.
Khẩu súng bị giằng co một hồi đã văng xuống đất.
Một Alex bất ngờ tung cú đá hạ gục cậu bé kia, sau đó, nhoài người ra chụp lấy khẩu súng.
Có tiếng nổ thứ hai, một ngọn lửa hóa học đã bốc lên. Trên mái nhà bỗng xuất hiện một miệng núi lửa, nó đang cố nuốt lấy khẩu súng lục. Cậu bé kia hiểu rằng đã quá trễ, cậu ta rơi thẳng xuống phía dưới. Một tiếng thét vọng lên, cậu ta biến mất trong đám khói lửa ngùn ngụt.
Một Alex chạy đến bên cái hố, nhìn xuống.
Một Alex Rider đang nằm ngửa ở bên dưới, cách cậu hai tầng. Cậu ta nằm im. Lửa đang liếm tới gần.
Chiếc xe cứu hỏa đầu tiên đã đến trường. Một chiếc thang được bắc lên mái nhà.
Một cậu bé có mái tóc vàng cắt ngắn, đôi mắt nâu, mặc chiếc áo khoác hiệu Gortex, áo sơ-mi ngắn tay và quần jean đang bước đến chỗ gờ mái, bắt đầu leo xuống.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đỉnh Tuyết.