Chương II: Dấu Vết Xanh


Dịch giả: Tịnh Thủy
Nhà xuất bản Trẻ
Khoảnh khắc tồi tệ nhất là khi ta cảm thấy cô độc giữa đám đông. Alex Rider đang bước đi trong sân trường, chung quanh cậu là hàng trăm cậu bé, cô bé đồng trang lứa. Tất cả đều đang đi cùng một hướng, họ mặc đồng phục áo xám và quần xanh dương hay váy xanh dương, phần lớn có lẽ đều cùng có những suy nghĩ giống nhau. Môn học cuối cùng trong ngày vừa kết thúc. Làm bài tập, ăn tối và xem truyền hình sẽ lấp đầy khoảng thời gian còn lại cho đến lúc lên giường. Lại một ngày đi học khác. Thế nhưng tại sao cậu bé lại cảm thấy mình cứ như đang ở ngoài cuộc, như thể cậu đang ngắm nhìn những tuần cuối cùng của kỳ học mùa xuân từ cái mặt khác của một tấm gương khổng lồ vậy ?
Alex quặp chiếc balô lên một bên vai, tiếp tục đi đến bãi xe đạp. Chiếc balô rất nặng. Như thường lệ, trong đó chứa hai bài tập về nhà... tiếng Pháp và lịch sử. Cậu bé đã nghỉ học những ba tuần, nên bây giờ cậu phải học hành chăm chỉ để theo kịp bài vở. Các thầy, cô giáo đã không chấp nhận chuyện cậu nghỉ học. Chẳng ai nói gì nhiều cả, nhưng cuối cùng, khi cậu trở lại trường với bức thư của bác sĩ trên tay ("một chứng cảm cúm nặng có kèm theo biến chứng") thì họ đều gật đầu và mỉm cười, thầm nghĩ rằng Alex cần được thương yêu và chiều chuộng hơn một chút. Mặt khác, họ cũng phải đồng ý với đơn xin phép này. Ai cũng biết rằng Alex không còn bố mẹ, rằng cậu phải sống với một người bác, nhưng ông này lại cũng vừa mới mất trong một vụ tai nạn xe hơi nào đó. Nhưng dù cho có là như thế thì, ngay cả những người bạn thân nhất của Alex, cũng phải thừa nhận rằng cậu bé đã nghỉ học quá lâu.
Alex không thể kể sự thật với mọi người. Cậu không được phép hé môi với bất kỳ ai về những chuyện đã xảy ra. Thật là quái quỷ.
Alex nhìn các bạn xung quanh mình đang ùa ra khỏi cửa trường, một số đang rê những quả bóng, một số khác đang nói chuyện qua điện thoại di động. Cậu bé nhìn theo các thầy cô giáo đang ngồi vào trong những chiếc xe hơi cũ mua lại. Lúc đầu, cậu nghĩ rằng toàn bộ ngôi trường đã thay đổi trong lúc cậu vắng mặt, cậu không hiểu tại sao lại như thế. Nhưng rồi cậu cũng đã nhận ra được một điều còn tệ hơn. Mọi thứ vẫn như cũ. Chỉ có cậu là thay đổi mà thôi.
Alex mười bốn tuổi, là một học sinh bình thường học tại một ngôi trường bình thường ở phía Tây London, ít ra là đã từng như thế. Ba tuần trước, cậu bé đã khám phá ra một điều rằng bác cậu chính là một điệp viên, làm việc cho Cục tình báo quân đội MI6. Bác ấy - Ian Rider - đã bị ám sát, và MI6 đã buộc Alex phải thế chỗ. Họ đã cho cậu học một khóa về sự va chạm nằm trong chương trình huấn luyện về kỹ thuật sống sót của Quân chủng Không quân Đặc biệt và gửi cậu đến vùng biển phía Nam để thực hiện một nhiệm vụ quái đản. Cậu đã bị săn đuổi, bị bắn, thậm chí suýt chút nữa là bị giết. Cuối cùng, cậu cũng hoàn thành nhiệm vụ và được đưa trở lại trường như không hề có chuyện gì xảy ra. Nhưng trước tiên, họ đã buộc cậu phải ký tên vào Đạo luật Cấm tiết lộ Bí mật quốc gia. Alex mỉm cười khi nhớ lại những điều đó. Cậu chẳng cần phải ký tên vào cái gì cả. Dù sao đi nữa, ai mà tin cậu chứ ?
Giờ đây, đó là chuyện cậu phải giữ bí mật. Bất cứ lúc nào, có ai hỏi cậu rằng cậu đã làm gì trong những tuần vắng mặt đó, thì cậu buộc phải trả lời rằng cậu nằm trên giường, đọc sách báo, đi lòng vòng quanh nhà, và mọi thứ đại loại như thế. Alex không hề muốn khoe khoang những gì mình đã làm được, nhưng cậu ghét phải lừa dối bạn bè. Điều đó làm cho cậu bé nhức nhối. MI6 không chỉ đặt cậu vào vòng nguy hiểm, họ còn ấn nhét toàn bộ cuộc đời cậu vào cái tủ, khóa lại, rồi ném chìa khóa đi.
Alex đã ra đến bãi để xe đạp. Có ai đó đi cùng phía với cậu, khẽ chào.
- Tạm biệt nhé.
Cậu gật đầu đáp lại, rồi hẩy đầu để hất ngược lọn tóc vàng vừa xòa xuống mắt của cậu. Đôi lúc, cậu lại ước rằng những chuyện liên quan đến MI6 chưa bao giờ xảy ra. Nhưng rồi lúc ấy - cậu cũng phải thừa nhận rằng - một phần trong cậu lại muốn tất cả những chuyện đó lại xảy ra một lần nữa. Thình thoảng, Alex có cảm giác mình không còn thuộc về cái thế giới an toàn, ấm cúng của trường Trung học tổng hợp Brookland nữa. Đã có quá nhiều thay đổi. Cuối ngày rồi, bất cứ thứ gì lúc này cũng đều thú vị hơn hai bài tập về nhà kia.
Alex nhấc chiếc xe ra khỏi bãi, mở khóa, đeo balô vào hai vai, chuẩn bị đạp xe đi. Ngay lúc ấy, cậu trông thấy một chiếc xe hơi trắng đã cũ. Đây là lần thứ hai trong tuần, chiếc xe hơi trắng đó đậu ở cổng trường.
Ai cũng biết cái người đàn ông đang ngồi trong chiếc xe hơi trắng ấy.
Hắn khoảng hơn hai mươi tuổi, hói đầu, có hai cái răng cửa chỉ còn chân, tai hắn đeo năm chiếc khoen. Hắn không hề quảng cáo tên của mình. Khi nói về hắn, người ta hay gọi hắn là Skoda, ấy là gọi theo tên chiếc xe hơi của hắn. Một số người nói rằng tên hắn là Jake, đã từng có thời kỳ ở Brookland. Nếu đúng là như vậy thì hắn đã trở lại đây như một bóng ma, chẳng được ai hoan nghênh; mới ở đây một phút, thế mà phút sau, hắn đã biến mất tăm... không hiểu sao lúc nào hắn cũng có thể nhanh hơn đến vài giây so với bất kỳ xe cảnh sát nào chạy qua hay của thầy cô giáo nào tò mò quá mức.
Skoda buôn bán ma túy. Hắn bán ma túy nhẹ, chẳng hạn như cần sa và bồ đà, cho những đứa trẻ nhỏ hơn, và ma túy nặng cho những người lớn ngốc nghếch. Alex có vẻ không tin là Skoda có thể trốn thoát được một cách dễ dàng như thế, hắn có thể phân phát những tép ma túy nhỏ ngay giữa ban ngày. Cũng dễ hiểu thôi, trường học luôn có những quy tắc ứng xử. Không ai lại đẩy người khác vào tay cảnh sát, thậm chí đó là một con chuột cống như Skoda. Nhưng e rằng nếu Skoda xuống đây, một số người được hắn cung cấp ma túy - là bằng hữu, bạn học của Alex - có thể sẽ đi theo hắn.
Ma túy chưa bao giờ là vấn đề nghiêm trọng ở Brookland, nhưng gần đây, điều đó đã thay đổi. Một bộ phận thanh thiếu niên mười bảy tuổi đã bắt đầu mua hàng của Skoda, giống như một hòn đá rơi xuống hồ, những gợn sóng nhanh chóng lan tỏa ra xung quanh. Những vụ trộm cắp xảy ra tới tấp, cũng như một vài vụ trấn lột đã xảy ra - học trò lớp dưới bị mấy tên đàn anh bắt phải nộp tiền. Những thứ mà Skoda bán có vẻ như càng ngày càng đắt hơn, mà ngay từ đầu, nó cũng đã chẳng rẻ gì cho cam.
Alex trông thấy một cậu bé mắt đen, mặt đầy mụn trứng cá, đang vác nặng nhưng cũng cố lết đến chỗ chiếc xe hơi, dừng lại ở ô cửa sổ đang mở, rồi tiếp tục đi tiếp. Alex bỗng chợt cảm thấy trong lòng mình có một nỗi căm ghét đang trào dâng. Cậu bé ấy tên là Colin, một năm trước, cậu ta rất chăm học và được mọi người yêu mến. Nhưng hiện nay, cậu ta đã bị bạn bè xa lánh. Alex chưa bao giờ nghĩ nhiều đến ma túy, ngoại trừ cậu chỉ biết mỗi một điều là cậu sẽ không bao giờ để cho cái thứ đó thâm nhập vào trong cơ thể của mình. Cậu có thể thấy rằng gã đàn ông ngồi trong chiếc xe hơi trắng kia không chỉ đang đầu độc một vài đứa trẻ chưa đủ trí khôn. Hắn đang đầu độc toàn trường.
Một viên cảnh sát tuần bộ xuất hiện, đang đi về phía cổng trường. Thoáng chốc, chiếc xe hơi trắng phóng đi mất, để lại đám khói đen ngùn ngụt bốc ra từ ống khói đã hỏng. Alex nhảy phóc lên xe trước khi kịp nhận ra mình đang làm gì, cậu đạp xe như bay ra khỏi sân trường, quẹo tránh cô thư ký, cô cũng đang chuẩn bị về nhà.
- Đừng chạy nhanh như thế, Alex.
Cô thư ký gọi với theo rồi thở dài khi thấy cậu bé phớt lờ. Cô Bedfordshire luôn dành cho Alex một tình cảm đặc biệt mà bản thân cô cũng chẳng hiểu tại sao. Trong trường chỉ có mình cô là tin rằng Alex không nghỉ học quá quy định của bác sĩ.
Chiếc Skoda trắng chạy nhanh xuống đường, quẹo trái rồi quẹo phải, Alex đã tưởng như mình sắp mất dấu nó. Nhưng sau một hồi lách qua những con phố vắng vẻ, chiếc xe hướng ra đường King's Road và gặp phải một vụ ách tắc giao thông không thể tránh khỏi lúc bốn giờ chiều, phải tạm dừng lại và nhích dần khoảng một trăm tám mươi hai mét về phía trước.
Vận tốc giao thông trung bình ở London - vào đầu thế kỷ hai mươi mốt này - còn chậm hơn cả thời đại của nữ hoàng Victoria nữa. Trong giờ hành chính, bất kỳ một chiếc xe đạp nào cũng có thể vượt qua cả xe hơi ở bất cứ đoạn đường nào. Và Alex không phải đang lái một chiếc xe đạp thông thường như thế. Cậu vẫn đang dùng chiếc xe đạp hiệu Condor Junior Roadracer được đặt làm riêng tại một phân xưởng kinh doanh ở Holborn, phân xưởng vẫn còn giữ nguyên tên cũ cách đây hơn năm mươi năm. Gần đây, cậu bé đã nâng cấp nó với hệ thống cần số tích hợp vào phanh gắn ở tay lái, bây giờ cậu chỉ cần ấn nhẹ ngón tay cái của mình là có thể cảm nhận được chiếc xe đạp chuyển sang chế độ chạy bằng bánh răng khác, những bánh răng làm bằng kim loại titan nhẹ tênh chuyển động êm ái ở bên dưới.
Alex đuổi kịp chiếc xe hơi khi nó quẹo vào một góc phố và đụng phải vụ kẹt xe trên đường King's Road. Cậu bé hy vọng kẻ kia sống trong thành phố, cậu không nghĩ là hắn phải đi rất xa. Kẻ buôn bán ma túy này sẽ không chọn Trường trung học tổng hợp Brookland là mục tiêu nếu hắn ở ngay đó. Nơi hắn ở phải nằm đâu đó trong vùng lân cận - nơi không quá gần chỗ bán, nhưng cũng không quá xa.
Đèn báo hiệu giao thông thay đổi, chiếc xe hơi trắng bật lên phía trước, đi về phía tây. Alex đạp xe từ từ, đi sau một vài chiếc xe ôtô, đề phòng trường hợp Skoda nhìn vào kính chiếu hậu và thấy cậu. Khi họ đến một góc phố được mệnh danh là Tận cùng Thế giới thì con đường trở nên thông thoáng, Alex ấn cần số chuyển đổi chế độ bánh răng, đạp thật nhanh để theo kịp. Chiếc xe hơi vẫn bon bon trên đường, qua khỏi Parson' Green, chạy xuống Putney. Alex lách vào một khe hẹp để cắt qua mặt một chiếc xe tắcxi, cậu nhận được ngay lập tức nguyên một hồi còi. Hôm đó là một ngày ấm áp, cậu bé có thể cảm nhận được bài tập tiếng Pháp và lịch sử đang cọ vào lưng. Họ còn đi bao xa nữa đây ? Alex đang tự dò hỏi lòng mình rằng liệu đây có phải là một ý kiến hay hay không thì chiếc xe hơi tắt máy, cậu hiểu rằng mình đã đến nơi.
Skoda lái xe vào một khu vực đang trải nhựa dở dang, đó là một bãi đậu xe tạm thời cạnh sông Thames, cách cầu Putney không xa lắm. Alex đứng trên cầu, mặc cho xe cộ qua lại, cứ chú mục nhìn theo tên buôn hàng trắng bước ra khỏi xe hơi, bắt đầu rảo bước. Khu vực này đang được quy hoạch lại, một tòa nhà khối đang mọc lên, in hình trên nền trời London. Hiện giờ nó mới chỉ là một bộ khung thép có gắn thêm những khối bê tông đúc sẵn, trông thật xấu xí. Xung quanh tòa nhà là những người đàn ông đội mũ bảo hộ lao động. Có cả xe ủi đất, máy trộn ximăng, và cao hơn hẳn là một chiếc cần cẩu màu vàng nhạt, ở đây còn có một tấm biển ghi chú: NHÀ NGẮM SÔNG. Bên dưới là hàng chữ: TẤT CẢ KHÁCH THAM QUAN HÃY ĐĂNG KÝ Ở VĂN PHÒNG.
Alex tò mò, không biết tên Skoda có hoạt động kinh doanh ở chỗ này không. Hắn đang tiến đến cửa ra vào. Đột nhiên, hắn rẽ sang hướng khác. Alex nhìn theo, càng lúc càng khó hiểu.
Khu đất đang được xây dựng này nằm vào giữa một bên là cầu, một bên là dãy tòa nhà hiện đại. Nơi này có một quán rượu, một tòa nhà trông giống như một trung tâm tổ chức hội nghị mới toanh, cuối cùng là một đồn cảnh sát với một bãi đậu xe, một nửa bãi xe đã chật kín xe hơi của các công chức. Ngay bên cạnh khu xây cất là một cầu tàu bằng gỗ hướng ra sông, có hai chiếc thuyền máy và một chiếc sà lan cũ bằng sắt đã hoen rỉ đang nằm yên trên mặt nước đục ngầu. Lúc đầu, Alex chẳng chú ý gì đến cái cầu tàu, nhưng Skoda lại đi thẳng ra đó, leo lên chiếc sà lan. Hắn đến trước một cái cửa, mở nó ra và biến mất vào bên trong đó. Đây là nơi hắn ở sao ? Mọi chuyện trở nên tối tăm, Alex bỗng nghi ngại rằng hắn đang chuẩn bị một chuyến du ngoạn trên sông Thames.
Cậu bé quay lại chiếc xe đạp, đạp xe đến cuối cầu rồi tiến vào bãi đậu xe. Cậu để chiếc xe đạp cùng balô của mình ở chỗ khuất rồi chậm rãi bước đến cầu tàu. Cậu không sợ bị bắt gặp. Đây là chốn công cộng, ngay cả khi Skoda có xuất hiện trở lại thì hắn cũng chẳng làm gì được cậu. Alex đang rất hiếu kỳ. Tên buôn hàng trắng ấy đang làm gì trên sà lan thế nhỉ ? Xem ra đấy là một nơi kỳ quặc để lưu lại. Alex vẫn không biết rõ mình sẽ làm gì, cậu chỉ muốn nhìn vào bên trong thôi. Và cậu bé quyết định thực hiện điều đó.
Cầu tàu kêu kẽo kẹt dưới chân khi cậu bé bước đi trên đó. Chiếc sà lan có tên là Dấu vết Xanh, là một đống sắt hoen rỉ, trên sàn đầy những vết dầu mỡ, sơn đã tróc rất nhiều, chỉ còn sót lại mấy vệt sơn màu xanh nước biển. Chiếc sà lan dài hai mươi bảy mét rưỡi, rất vuông vức với một cái khoang duy nhất ở chính giữa. Nó nằm thấp hơn mặt nước, Alex đoán rằng các sinh hoạt đều diễn ra ở dưới này. Alex quỳ xuống, giả bộ như đang buộc lại dây giày, hy vọng có thể nhìn vào bên trong, xuyên qua những ô cửa sổ hẹp, nghiêng nghiêng. Nhưng tất cả các ô cửa đều đã bị che chắn hết rồi. Làm sao bây giờ ?
Chiếc sà lan được cột vào một bên cầu tàu. Hai chiếc tàu máy được cột vào phía bên kia, nằm cạnh nhau. Skoda muốn kín đáo - nhưng hắn cũng cần phải có ánh sáng chứ, như vậy thì ở phía hướng ra sông, hắn sẽ không che rèm, Alex sẽ phải bước lên sà lan thôi. Cậu nhận ra điều đó chỉ trong giây lát. Cũng đáng để liều một phen lắm. Giữa ban ngày ban mặt thế này, sẽ chẳng có ai dám đụng đến cậu.
Cậu bé đặt một chân lên sàn chiếc sà lan, sau đó từ từ đưa cả thân người lên trên đó. Cậu có hết sức tránh làm cho chiếc sà lan tròng trành, vì nếu không thì sẽ bị lộ. Chắc chắn là chiếc sà lan phải bị chìm xuống một chút dưới sức nặng của Alex, nhưng cậu bé đã lựa chọn thới điểm rất đúng lúc. Một chiếc xuồng máy của cảnh sát vừa chạy qua, hướng ra phía đầu nguồn con sông rồi sẽ quay trở lại thành phố. Chiếc sà lan nhấp nhô tự nhiên theo đường rẽ sóng của chiếc xuồng, khi chiếc sà lan thôi không dập dềnh nữa thì Alex cũng đã đứng trên sàn, lom khom bên cạnh cửa ra vào của khoang.
Bây giờ, cậu bé đã có thể nghe thấy tiếng nhạc từ bên trong vọng ra. Đó là tiếng hát nặng nề của một ban nhạc rock. Alex không muốn làm điều này nhưng cậu chỉ còn một cách để nhìn vào thôi. Cậu có tìm lấy một chỗ trên sàn không có quá nhiều vết dầu mỡ, rồi nằm úp bụng xuống. Cậu bám lấy lan can, chúc đầu và vai xuống, sau đó đẩy người lên phía trước, nửa người cậu đang cúi lộn xuống, thấp hơn cả mặt nước.
Alex đã đoán đúng, ô cửa phía bên này sà lan không bị che rèm. Nhìn qua tấm kính cửa sổ bẩn thỉu, cậu bé trông thấy hai người đàn ông. Skoda ngồi trên chiếc giường ngủ, đang hút thuốc. Người đàn ông còn lại có mái tóc vàng hoe, xấu xí, với đôi môi cong vều, và bộ râu ba ngày chưa cạo; hắn mặc chiếc áo khoác dài tay đã rách và một chiếc quần jean, đang pha một tách cà phê cạnh một bếp lò nhỏ. Nhạc đang phát ra từ một chiếc máy radio cátsét đặt trên kệ. Alex nhìn quanh khoang. Ngoài hai chiếc giường ngủ và khoảnh bếp nhỏ xíu, chiếc sà lan chẳng có thứ gì tiện nghi để phục vụ cho sinh hoạt cả. Như vậy là nó được dùng vào mục đích khác. Skoda và bạn của hắn đã biến nó thành một phòng pha chế nổi.
Có hai dụng cụ kim loại dùng trong pha chế, một cái bồn rửa chén và một chiếc cân điện tử. Khắp nơi là những ống nghiệm, những đèn Bunsen, các bình thót cổ, các ống thủy tinh và những cái muỗng dùng để đong. Toàn bộ nơi này thật dơ dáy - rõ ràng là cả hai gã đàn ông đều không hề quan tâm đến vấn đề vệ sinh - Alex biết rằng mình đang nhìn vào trung tâm làm việc của họ. Đây là nơi bọn họ điều chế ma túy để bán: chia nhỏ ra, cân đo và đóng gói lại để phân phối đến các trường học địa phương. Đúng là ý tưởng điên rồ khi dùng sà lan làm nơi pha chế ma túy, gần như ngay chính giữa London, sát ngay bên cạnh đồn cảnh sát, chỉ độ trong tầm hòn đá ném. Nhưng đây cũng lại là một ý tưởng láu lỉnh. Ai mà sục sạo ở đây chứ ?
Gã đàn ông có mái tóc vàng quay lại, Alex nhanh như cắt, đu người lên, trượt về phía sau. Trong chốc lát, cậu bé thấy xây xẩm cả mặt mày. Cúi lộn người xuống như thế thì máu sẽ dồn cả lên đầu còn gì. Cậu hít thở vài cái, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ. Bây giờ mà đến đồn cảnh sát kể lại hết những gì nhìn thấy cho những người có trách nhiệm nghe thì dễ quá rồi. Họ sẽ tiếp nhận ngay vụ này.
Nhưng trong lòng Aex bỗng có cái gì đó trỗi lên, khiến cậu phải bác bỏ ngay cái suy nghĩ ấy. Nếu là vài tháng trước đây thì cậu đã làm điều đó rồi: để người khác tự lo chuyện của họ. Nhưng cậu bé đạp xe từng ấy quãng đường để đến tận đây không phải chỉ để báo cho cảnh sát. Cậu nhớ lại lúc nhìn thấy chiếc xe hơi màu trắng đậu ngoài cổng trường. Cậu nhớ lại lúc Colin, bạn cậu, lê bước đến bên chiếc xe, một lần nữa, trong lòng cậu lại bùng lên lửa giận. Cậu phải tự mình làm một cái gì đó.
Nhưng Alex có thể làm gì được bây giờ ? Nếu mà chiếc sà lan có một cái nút thì Alex sẽ mở nó ra, cho đắm toàn bộ mọi thứ. Tất nhiên mọi chuyện không bao giờ dễ dàng như thế. Chiếc sà lan được cột vào cầu tàu bằng hai sợi dây thừng thật to. Cậu có thể tháo nó ra, nhưng cũng chẳng có ích gì. Chiếc sà lan có thể trôi đi, nhưng ở đây là Putney. Chẳng có xoáy nước hay thác nước nào cả. Skoda sẽ lại mở máy và lái nó về đây.
Alex nhìn quanh. Một ngày làm việc ở khu xây cất sắp kết thúc. Có mấy người đàn ông đang chuẩn bị ra về, trong lúc nhìn quanh quất như vậy, cậu bé phát hiện ra ở trên cùng của chiếc cần cẩu có một cái cửa lật, nó ở bên trên cậu khoảng một trăm ba mươi bảy mét và đang được để mở, một người đàn ông có thân hình chè bè bắt đầu trèo xuống. Alex nhắm mắt lại. Một loạt hình ảnh chợt hiện ra trong đầu cậu, giống như những mảng hình khác nhau trong một trò chơi xếp hình.
Chiếc sà lan. Khu xây cất. Đồn cảnh sát. Chiếc cần cẩu với cái móc khổng lồ, đang đung đưa bên dưới.
Ở khu vui chơi Blackpool. Cậu bé đã có lần đến đó với người quản gia của mình, cô Jack Starbright, cậu đã thấy cô lấy được một chú gấu nhồi bông, cô móc nó ra khỏi chiếc thùng thủy tinh, đưa nó qua cái máng trượt như thế nào rồi.
Liệu chiếc cần cẩu kia có làm nổi không ? Alex nhìn lại lần nữa, nhẩm tính các góc cạnh. Được chứ. Chắc chắn là nó sẽ làm được.
Alex đứng dậy, rón rén đi lại phía cánh cửa mà Skoda đã vào. Bên cạnh nó có một sợi dây dài, cậu bé nhặt lên, quấn nó quanh tay nắm cửa rồi móc sợi dây vào khoen móc khóa trên vách, cậu kéo thật chặt. Cánh cửa đã bị khóa cứng. Còn cánh cửa thứ hai ở cuối sà lan. Alex khóa nó lại bằng chiếc khóa xe đạp của mình. Cậu bé nhìn thấy những ô cửa sổ, nhưng chúng quá hẹp, không thể chui lọt được. Bây giờ thì nội bất xuất, ngoại bất nhập rồi.
Alex rón rén rời khỏi sà lan, trở lại cầu tàu, tháo hai sợi dây thừng ra, để mặc chúng nằm cong queo, lòng thòng bên cạnh những cái cọc kim loại - là những cột chống đỡ cầu tàu - đã từng neo chiếc sà lan lại. Nước sông vẫn chảy. Một lát sau, chiếc sà lan mới trôi đi.
Cậu bé đứng thẳng người lên. Công việc của cậu vẫn còn nhiều lắm, cậu bắt đầu chạy.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đỉnh Tuyết.