Chương III: Móc Câu
-
Đỉnh Tuyết
- Anthony Horowitz
- 4743 chữ
- 2020-02-01 10:00:06
Dịch giả: Tịnh Thủy
Nhà xuất bản Trẻ
Lối vào khu xây cất đông đúc những công nhân xây dựng đang chuẩn bị ra về. Alex bỗng nghĩ đến Brookland, cậu đã rời trường được một tiếng đồng hồ rồi. Đúng là khi ta lớn lên, chẳng có gì thay đổi cả - ngoại trừ một điều là ta chẳng còn bị giao bài tập về nhà làm nữa. Đàn ông và phụ nữ đang nườm nượp túa ra ngoài khu xây cất với dáng vẻ mệt mỏi, ai nấy đều hối hả ra về. Chắc chắn đó là lý do vì sao chẳng có ai ngăn Alex lại khi cậu bé len vào giữa họ, bước đi hoàn toàn có chủ đích, như thể cậu biết được mình đang đi đâu, như thể cậu được phép đến đó vậy.
Nhưng ca làm việc vẫn chưa hoàn toàn kết thúc. Một số công nhân khác vẫn còn đang bưng bê những dụng cụ, sắp xếp lại gọn ghẽ những thiết bị, máy móc, và gói ghém tất cả các thứ lại để sẽ làm tiếp vào buổi tối.
Những người công nhân này đều đội mũ lưỡi trai. Trông thấy một chồng mũ bảo hộ lao động làm bằng nhựa cứng, Alex chụp ngay lấy một cái, đội lên đầu. Tòa nhà khổng lồ đang xây hiện ra sừng sững trước mặt cậu bé. Để đi ngang qua nó, cậu buộc phải đi vào giữa hai dàn giáo. Bỗng nhiên một người đàn ông to lớn mặc quần yếm trắng ở đâu không biết đứng ngay trước mặt cậu bé, chặn lại:
- Cháu đi đâu vậy ? - Ông ta gặng hỏi.
- Bố cháu...
Không cần suy nghĩ, Alex chỉ ngay một người công nhân đang bước đi. Đúng là một trò tinh nghịch. Người đàn ông kia thôi không chặn cậu lại nữa.
Cậu bé đi thẳng đến phía chiếc cần cẩu, bậc thầy trong xây dựng. Nó vẫn còn đang được để mở. Khi đã đến gần, Alex vẫn không thể ngờ là nó cao đến như vậy. Tháp cần cẩu được gắn vào một khối bê-tông to. Nó rất hẹp - khi len được vào giữa những cột sắt, cậu bé chỉ với tay lên là đụng ngay vào bốn cạnh của nó. Có một cái thang dẫn thẳng lên khoang điều khiển. Không kịp dừng lại suy nghĩ, Alex bắt đầu leo lên.
Chỉ là một cái thang thôi mà, cậu tự nhủ với mình như vậy. Ta đã leo cả đống thang trước đây rồi. Ta chẳng có gì mà phải lo lắng cả. Nhưng sự thật là cái thang này có tới ba trăm bậc. Nếu Alex sơ sểnh để trượt chân thì sẽ chẳng gì có thể đỡ được cậu bé cả, cậu sẽ rơi xuống cho đến chết. Trên thang có những bục để tạm nghỉ chân, nhưng Alex đã không dám dừng lại để thở nữa. Ai đó có thể sẽ nhìn lên và trông thấy cậu. Còn chiếc sà lan nữa, nó đã bị mất chỗ buộc rồi, chắc nó đang trôi đi. Alex biết rằng mình cần phải nhanh chân lên.
Sau khi leo lên được hai trăm năm mươi bậc thang, tháp cần cẩu trở nên hẹp hơn. Alex nhìn thấy khoang điều khiển cần cẩu ở ngay bên trên mình. Cậu bé nhìn xuống. Những người ở khu xây cất đang trở nên bé tí xíu và xa vời vợi. Cậu leo lên nhanh hơn. Trên đầu cậu có cửa lật. Nhưng khổ nỗi, nó bị khóa rồi.
May mắn thay, Alex đã đề phòng chuyện này từ trước. Khi MI6 cử cậu đi làm nhiệm vụ đầu tiên, họ có cấp cho cậu một số vật dụng cải tiến - Alex không muốn gọi nó là vũ khí - để giúp cậu thoát khỏi những tình huống bất trắc. Một trong số đó là ống tuýp có ghi chú là TRỊ- MỤN. LÀM DA DẺ KHỎE MẠNH HƠN. Nhưng kem bên trong ống tuýp lại làm được nhiều việc hơn là chỉ dùng để tẩy sạch mụn.
Mặc dù Alex đã sử dụng gần hết, nhưng cậu bé cũng đã xoay xỏ để giữ lại một ít và thường mang theo ống tuýp bên mình để làm kỷ niệm. Hiện giờ nó đang nằm trong túi của cậu. Một tay nắm lấy thang, tay kia, cậu bé lấy ống tuýp ra. Chỉ còn rất ít kem thôi, nhưng Alex biết rằng cậu cũng chỉ cần có một tí xíu thôi. Cậu mở ống tuýp ra, nặn một ít kem trét vào ổ khóa và chờ đợi.
Ít giây sau, trên ổ khóa có tiếng xì xì kèm theo một làn khói nhỏ. Kem đang phân hủy kim loại, ổ khóa bất ngờ mở ra. Alex đẩy cửa lật lên và bước tiếp những bậc thang cuối cùng. Cậu bé đã vào được bên trong khoang điều khiển.
Phải đóng cửa lật lại mới có thêm được chỗ để đứng. Alex nhận ra mình đang ở trong một cái khoang kim loại vuông vức, có kích cỡ giống như một khoang nhỏ dùng để chơi điện tử. Ở đây cũng có một ghế ngồi với hai cần điều khiển - nằm hai bên - và thay vì có màn hình để chơi trò chơi thì ở đây lại có một cửa sổ trổ dài từ nóc tới sàn, qua đó, có thể nhìn thấy được toàn cảnh khu xây cất, dòng sông và toàn bộ khu Tây London. Ở góc khoang có một màn hình máy vi tính và ở ngang đầu gối có một chiếc radio.
Thật ngạc nhiên là hai cần điều khiển chẳng phức tạp chút nào. Mỗi cái có sáu nút bấm - hai nút xanh lục, hai nút đen, và hai nút đỏ. Có cả sơ đồ hướng dẫn sử dụng những nút này nữa. Cần điều khiển bên phải dùng để nâng lên, hạ xuống chiếc móc cần cẩu. Cần điều khiển bên trái dùng để đưa nó chuyển động dọc theo cần trục, kéo lại gần hay đưa ra xa khoang điều khiển. Cần điều khiển bên trái còn dùng để điều khiển chóp cần cẩu, có thể xoay nó ba trăm sáu mươi độ. Không thể nào đơn giản hơn như thế được nữa. Ngay đến nút START cũng được ghi chú rất rõ ràng. Đây là cái công tắc của trò chơi khổng lồ.
Cậu bé bật công tắc lên và cảm nhận được một luồng sức mạnh đang dâng trào trong khoang điều khiển. Màn hình máy vi tính sáng lên với hình ảnh một chú chó đang sủa khi chương trình bắt đầu khởi động. Alex ngồi phịch xuống ghế điều khiển. Dưới khu xây cất vẫn còn chừng hai mươi hai đến ba mươi người. Nhìn qua đầu gối, Alex trông thấy họ đang lặng lẽ đi lại bên dưới. Không ai để ý đến chuyện đang xảy ra. Nhưng Alex hiểu rằng mình cần phải làm thật nhanh.
Alex nhấn nút màu xanh lục ở cần điều khiển bên phải - nút xanh lục dùng để di chuyển móc cần cẩu - rồi đặt mấy ngón tay vào cần điều khiển và kéo. Chẳng thấy chuyện gì xảy ra ! Alex cau mày. Chắc là nó phức tạp hơn cậu nghĩ. Cậu có quên điều gì không ? Tay vẫn giữ cần điều khiển, cậu hết nhìn sang trái, rồi lại nhìn sang phải, tìm kiếm xem còn có nút bấm nào nữa không. Tay phải của cậu bé khẽ động đậy, đột nhiên, móc cần cẩu đang từ dưới đất bỗng nâng lên cao. Nó đang hoạt động.
Alex không hề biết rằng những bộ phận cảm biến nhiệt độ giấu trong hai chiếc cần điều khiển vừa mói "đọc" được nhiệt độ trong cơ thể cậu nên mới kích hoạt cần cẩu. Tất cả những cần cẩu hiện đại đều được gắn hệ thống đảm bảo an toàn như vậy bên trong, nhằm đề phòng trường hợp người thợ điều khiển lên cơn đau tim hoặc bị chết. Chỉ khi không có tai nạn nào xảy ra thì cần cẩu mới hoạt động nhờ vào nhiệt độ cơ thể.
May mắn cho cậu bé, (tác giả cho nhân vật của mình gặp may khá nhiều trong tất cả tình huống, nếu không, cậu ấy chẳng thể làm được gì cả hehe)
chiếc cần cẩu này là Liebherr 154 EC-H, một trong những cần cẩu hiện đại nhất trên thế giới. Chiếc cần cẩu Liebherr này dễ sử dụng đến không thể ngờ được, sự chính xác của nó cũng rất đặc biệt. Ngồi trên cao, cách xa mặt đất như vậy mà người thợ điều khiển vẫn có thể nhấc một túi trà lên và bỏ nó vào trong một ấm trà Trung Quốc nhỏ nhắn. Lúc này, tay trái của Alex đang kéo cần điều khiển sang một bên, cậu bé há hốc mồm ngạc nhiên khi thấy chiếc cầu cẩu xoay theo. Cậu có thể nhìn thấy cái cần trục trước mặt mình đang vươn dài ra, chiếc móc cần cẩu đang đung đưa bên trên những nóc nhà của London. Cậu kéo cần điều khiển càng nhiều, cần trục di chuyển càng nhanh. Sự di chuyển của nó trơn tru đến mức hoàn hảo. Chiếc Liebherr 154 này sử dụng một thứ chất lỏng để nối động cơ điện với các cơ cấu khác bên trong, nên nó không bao giờ bị xóc hay bị rung. Chiếc cần trục đang lướt đi. Alex tìm thấy một nút màu trắng nằm bên dưới ngón tay cái, cậu nhấn vào nút trắng đó. Sự chuyển động này dừng lại ngay tức khắc.
Cậu bé đã sẵn sàng. Cậu biết chắc chắn mình có thể làm được chuyện đó, nhưng cậu cũng cần có vận may bất ngờ để không ai nhìn lên mà phát hiện ra rằng chiếc cần cẩu đang vận hành. Cậu bé lại kéo tay trái một lần nữa, lần này, cậu chờ cho đến khi cần trục của chiếc cần cẩu quét ngang qua cầu Putney và nằm bên trên sông Thames. Khi cần trục hướng đúng tới chiếc sà lan, Alex dừng tay lại. Cậu dùng tay kia để điều khiển bộ phận giữ móc cần cẩu. Đầu tiên, cậu cho nó trượt về phía cuối cần trục. Cứ để như vậy, cậu đưa cần trục hạ xuống mặt đất, càng lúc càng chậm. Móc cần cẩu làm bằng kim loại cứng. Nếu nó va phải sà lan, tên Skoda thể nào mà chẳng nghe thấy, và cậu sẽ bị phát hiện. Nào, bây giờ phải thật cẩn thận, từ từ thôi, từng chút, từng chút một. Alex liếm môi, hết sức tập trung, cậu ngắm thật cẩn thận.
Móc cần cẩu va phải sàn sà lan. Alex tự mắng mình. Chắc chắn là tên Skoda đã nghe thấy, hẳn là bây giờ hắn đang vật lộn với cánh cửa. Nhưng rồi Alex chợt nhớ đến chiếc radio cátsét. Thật là may, tiếng nhạc có thể sẽ át được tiếng ồn. Cậu bé nâng chiếc móc cần cẩu lên, cùng lúc đó, đưa nó bay ngang qua sàn. Cậu đã nhìn thấy mục tiêu. Gần cuối sà lan có một cây cột kim loại được hàn cứng vào sàn. Nếu cậu có thể quấn cái móc cần cẩu quanh chiếc cột, cậu sẽ bắt được con cá này. Bây giờ thì cậu chuẩn bị quấn vào nó.
Ở lần thử đầu tiên, Alex bắt hụt chiếc cột những hơn ba mươi xăngtimét. Cậu tự ra lệnh cho mình không được hoang mang. Cậu phải làm điều này thật chậm rãi, bằng không thì sẽ chẳng bao giờ làm được. Cậu bé điều khiển chiếc cần cẩu bằng cả hai tay, tay phải lẫn tay trái, cố gắng để hai tay chuyển động cân xứng với nhau, giờ thì cậu đã đưa được chiếc móc cần cẩu trở lại chiếc cột. Cậu chỉ hy vọng rằng cái radio cátsét vẫn đang chơi nhạc và chiếc móc kim loại đang trượt đi kia không tạo ra quá nhiều tiếng ồn. Lần thứ hai, Alex lại bắt hụt chiếc cột. Việc này chắc không thực hiện nổi rồi ! Không. Cậu sẽ làm được. Nó cũng y chang như trò chơi ở khu vui chơi ngoài trời thôi... chỉ có điều là nó lớn hơn. Cậu bé nghiến răng lại và điều khiển chiếc móc cần cẩu lần thứ ba. Lần này, cậu đã nhìn thấy điều mong đợi xảy ra. Chiếc móc cần cẩu ôm lấy cây cột. Cậu tóm được nó rồi.
Cậu bé nhìn xuống, vẫn chưa có ai phát hiện thấy điều đang xảy ra. Giờ thì... làm sao mà nhấc nó lên đây ? Cậu kéo tay phải. Chiếc móc siết vào. Sợi dây cáp căng ra. Alex hoàn toàn cảm nhận được sức nặng của chiếc sà lan mà cái cần cẩu của cậu sẽ phải nâng lên. Toàn bộ tháp cần cẩu đang nghiêng đi một cách đáng lo ngại, cậu bé suýt chút nữa là trượt ra khỏi chỗ ngồi. Lần đầu tiên, Alex nghi ngại, cậu không biết kế hoạch của mình liệu có thể hoàn toàn thực hiện nổi hay không. Liệu cái cần cẩu có thể cẩu nổi chiếc sà lan lên khỏi mặt nước không ? Vật nặng tối đa mà nó có thể cẩu được là bao nhiêu ? Ởl cuối cánh tay cần cẩu có dán một tờ giấy trắng, trên tờ giấy có ghi một thông số - 3.900kg. Alex nhẩm tính nhanh. Vậy là gần bốn tấn. Chắc chắn chiếc sà lan không thể nặng như thế. Cậu bé nhìn vào màn hình máy vi tính. Một loạt các con số thay đổi liên tục khiến cậu chẳng đọc được gì cả. Chúng đang hiện thị sức nặng mà chiếc cần cẩu đang tải. Nếu cái sà lan quá nặng thì chuyện gì sẽ xảy ra ? Liệu máy vi tính có chế độ tự động ngưng hoạt động không ? Hay là toàn bộ chiếc cần cẩu sẽ đổ ập xuống ?
Alex ngồi lại ngay ngắn rồi lại tiếp tục kéo chiếc cần điều khiển, tò mò không biết điều gì sẽ xảy đến.
Trong khoang sà lan, Skoda đang mở một chai rượu gin. Hắn đã có một ngày đẹp trời, hắn lời những một trăm năm mươi đôla khi bán hàng cho lũ trẻ con ở ngôi trường cũ. Điều tuyệt vời nhất là tất cả bọn chúng sẽ tiếp tục quay lại để mua hàng. Chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ chỉ bán với điều kiện là lũ học trò hứa sẽ rủ rê bạn bè đến mua. Bọn bạn của chúng sẽ lại trở thành khách hàng của hắn. Đây là thị trường béo bở nhất trên thế giới. Hắn đã câu được bọn nhóc. Bây giờ chúng là của hắn, chúng sẽ làm tất cả những gì hắn muốn.
Gã thanh niên tóc vàng đang làm việc cùng với hắn tên là Beckett. Hai gã bọn chúng đã gặp nhau trong tù và hẹn khi được phóng thích sẽ cùng hợp tác làm ăn với nhau. Sà lan là ý tưởng của Beckett. Ở đây chẳng có nhà bếp, nhà vệ sinh nào cả, vào mùa đông còn bị lạnh cóng nữa... thế nhưng nó rất được việc. Bọn chúng thậm chí còn lấy làm vui khi "đóng đô" gần đồn cảnh sát. Thỉnh thoảng bọn chúng lại thích thú ngắm nhìn những chiếc xe hơi hay tàu của cảnh sát chạy qua. Lẽ dĩ nhiên, tụi cớm chẳng bao giờ nghĩ đến việc cần phải tìm kiếm kẻ phạm pháp ngay trên ngưỡng cửa của chính chúng.
Đột nhiên Beckett chửi rủa.
- Cái quáiii... ?
- Gì thế ? - Skoda ngước lên.
- Cái tách...
Skoda nhìn vào tách cà phê đang nằm trên kệ, nó đang chuyển động. Cái tách nảy sang một bên, rồi rơi xuống đánh xoảng một tiếng, cà phê nguội ngắt đổ cả ra tấm giẻ rách màu xám mà chúng vẫn gọi là tấm thảm. Skoda ngạc nhiên. Hình như chiếc tách tự nó chuyển động. Chẳng có thứ gì đụng vào nó cả. Hắn cười khinh khích.
- Sao mày làm được như thế ?
- Tao đâu có...
- Vậy là...
Gã tóc vàng là người đầu tiên nhận biết việc đang xảy ra - nhưng hắn không thể đoán được sự thật. Hắn kêu lên:
- Chúng ta đang bị đắm.
Hắn lần tới cánh cửa. Skoda cũng đã hiểu ra. Sàn tàu đang nghiêng đi. Những chiếc ống nghiệm và cóc bêse va vào nhau rồi cùng rơi cả xuống sàn. Thủy tinh vỡ dữ dội. Hắn chửi bới om sòm rồi chạy theo Beckett - lúc này thành ra hắn đang phải chạy lên dốc. Mỗi lúc sàn sà lan lại một dốc hơn. Điều lạ là hình như sà lan không hề bị đắm chút nào. Ngược lại, nhìn ra bên ngoài, lại thấy có vẻ như nó đang bay lên khỏi mặt nước. Skoda hét lên:
- Chuyện gì đang xảy ra thế này ?
- Cửa bị khóa rồi !
Beckett cố xoay sở và đã mở hé cửa ra được một chút, nhưng sợi dây bên ngoài đã được cột rất chặt.
- Thử cửa khác đi !
Cửa thứ hai hiện đang ở bên trên chúng. Nhiều chai lọ lăn ra khỏi bàn và vỡ tan. Ở nơi hai gã thường nấu nướng, chén đĩa dơ bẩn va đập vào nhau rồi văng mảnh tung tóe. Không rõ là cằn nhằn hay nức nở, Skoda đang cố gắng leo lên sườn dốc do chính sàn của sà lan tạo nên. Nó đã trở nên dốc đứng. Cánh cửa giờ đây đang ở trên đầu hắn. Skodar mất thăng bằng, té ngửa về phía sau, kêu thét lên; một giây sau, gã Beckett cũng bị ném xuống, rơi ngay vào người hắn. Hai gã thanh niên lăn vào một góc, vướng vào nhau. Đĩa, cốc, dao, nĩa và hàng tá vật dụng "khoa học" khác rơi cả vào người chúng. Những bức tường trong khoang đang bị ép lại. Một ô cửa sổ đã bị vỡ. Một cái bàn cũng bắt đầu đổi hướng, nó rung lên rồi lao luôn vào hai gã thanh niên. Skoda cảm nhận được một âm thanh kêu thành tiếng "cách" nơi một phần xương tay của mình, hắn hét lên thất thanh.
Chiếc sà lan đã hoàn toàn bị dựng đứng, nó đứng thẳng trong nước đúng chín mươi độ. Nó cứ đứng như thế một lúc. Cuối cùng, nó được nhấc bổng lên...
Alex nhìn chằm chằm vào chiếc sà lan, cậu vô cùng ngạc nhiên. Chiếc cần cẩu đang nâng lên từ từ - nó đang nhấc bổng chiếc sà lan lên, hệ thống nâng bỗng làm việc chậm lại - nhưng nó không có vẻ gì là làm việc quá sức cả. Alex cảm nhận được sức mạnh trong lòng bàn tay của mình. Ngồi trong khoang cần cẩu với hai tay đặt lên hai cần điều khiển, đôi chân dang ra và chiếc cần trục thì đang nhô lên trước mặt, cậu bé có cảm giác như mình và chiếc cần cẩu đã hòa làm một. Cậu chỉ cần khẽ động đậy tay một chút thôi là chiếc sà lan gần bốn tấn sẽ được đưa đến chỗ cậu. Alex thấy rõ điều đó, nó đang đu đưa trên móc cần cẩu và chầm chậm xoay tròn. Nước chảy thành dòng xuôi theo thân chiếc sà lan. Khi đã sạch nước, nó được đưa lên cao theo vận tốc khoảng bốn mét rưỡi một giây. Cậu bé tò mò, không biết bên trong cái khoang ấy hiện đang ra sao.
Ở ngang đầu gối Alex, chiếc radio bắt đầu rít lên:
- Anh thợ điều khiển ! Mặt đất đây. Anh có biết anh đang làm cái quái gì không ? Hết !
Im lặng, chỉ có mỗi tiếng rè rè của chiếc radio. Giọng nói đanh thép lại vang lên:
- Ai đang ở trong cần cẩu vậy ? Ai đang ở trên đó ? Cho biết đi...
Trước mặt Alex, ngang với cằm cậu là một cái micrô, cậu muốn nói một điều gì đó, nhưng rồi lại ngưng ngay ý định này. Họ mà nghe thấy giọng nói của một thiếu niên thì chỉ càng thêm hoảng sợ.
Cậu bé nhìn xuống phía giữa hai đầu gối. Cả tá công nhân xây dựng đang bu quanh chân đế. Số khác thì đang chỉ vào chiếc sà lan, mấy người trong số họ đang bàn tán gì đó. Chẳng có tiếng nào lọt được vào khoang cần cẩu. Dường như Alex đã tách mình ra khỏi thế giới bên ngoài rồi. Cậu bỗng cảm thấy an tâm. Cậu không e ngại những người công nhân kia đang chuẩn bị leo lên thang và rồi mọi chuyện sẽ sớm kết thúc, hiện thời, cậu đang là người bất khả xâm phạm. Cậu bé lại tập trung vào công việc của mình. Đưa chiếc sà lan lên khỏi mặt nước mới chỉ là một phần kế hoạch của cậu thôi. Cậu phải tiếp tục làm nốt phần còn lại.
- Này người điều khiển ! Hạ cần trục xuống ! Chúng tôi biết chắc chắn là trong tàu có người và anh đang gây nguy hiểm cho họ. Tôi lặp lại. Hạ cần trục xuống !
Chiếc sà lan đang ở cách mặt nước sáu mươi mốt mét, nó đang đung đưa bên dưới chiếc móc cần cẩu. Alex di chuyển tay trái, đưa chiếc cần cẩu sang một bên, khiến chiếc sà lan đánh một vòng cung chuyển từ sông sang đất liền. Chợt ở đâu đó phát ra tiếng vo vo. Chiếc cần trục bỗng dừng lại. Alex kéo cần điều khiển. Chẳng thấy động tĩnh gì. Cậu bé nhìn vào màn hình máy vi tính. Màn hình trắng xóa.
Có người nào đó dưới mặt đất đã biết phải làm gì, người ta đã hành động chính xác. Anh ta tắt điện nguồn. Chiếc cần cẩu không còn hoạt động được nữa.
Alex vẫn ở nguyên trong khoang cần cẩu, nhìn chiếc sà lan đang đung đưa theo những cơn gió nhẹ. Cậu bé không hoàn toàn thành công như dự định. Cậu tính hạ chiếc sà lan xuống - cũng là điều đang mong muốn của nó - một cách thận trọng xuống bãi để xe ở đồn cảnh sát. Những nhà chức trách sẽ có một sự ngạc nhiên thú vị lắm đây, cậu đã nghĩ như vậy. Nhưng thay vì thế chiếc sà lan lại nằm ngay bên trên trung tâm tổ chức hội nghị mà cậu đã thấy từ lúc ở trên cầu Putney. Đã là cuối ngày rồi, cậu thấy như vậy cũng chẳng có gì khác. Kết quả cũng như nhau mà thôi.
Cậu bé duỗi tay ra, thư giãn, chờ đợi cửa mở. Toàn bộ chuyện này thật khó mà giải thích.
Bỗng một tiếng kẽo kẹt vang lên, cậu nghe thấy rõ mồn một.
Chiếc cột kim loại nhô lên ở cuối sà lan không bao giờ được thiết kế để mang vác toàn bộ sức nặng của con tàu. Nội việc nó gánh trọng lượng này từ nãy đến giờ đã là một phép màu rồi. Alex nhìn thấy rất rõ, cậu há hốc mồm, chiếc cột đang từ từ bung ra. Vài giây sau, nó vẫn có níu lấy chiếc sà lan. Nhưng rồi chiếc đinh tán cuối cùng cũng nảy bật ra khỏi con tàu.
Chiếc sà lan gần bốn tấn đang ở cách mặt đất sáu mươi mốt mét. Giờ thì nó bắt đầu rơi xuống.
Bên trong Trung tâm tổ chức Hội nghị bên bờ sông Putney, cảnh sát trưởng trực thuộc đội Cảnh sát Thủ đô đang đọc diễn văn trước một đám đông các nhà báo, các nhà quay phim truyền hình, các công chức và những quan chức chính phủ. Ông ta cao, gầy và trông rất nghiêm trang. Bộ đồng phục màu xanh dương đậm của ông ta phẳng phiu, lấp lánh ánh bạc - từ những cái khuy trên cầu vai cho đến năm chiếc mề đay - đều được đánh bóng đến sáng lóa. Hôm nay là một ngày trọng đại của ngài cành sát trưởng, ông đang chia sẻ bục đứng của mình với một nhân vật rất quan trọng, đó là ngài Bộ trưởng Bộ nội vụ. Ngài phụ tá cảnh sát trưởng cũng có mặt ở đó cùng bảy sĩ quan nữa ở các cấp bậc thấp hơn. Một khẩu hiệu đang được chiếu lên bức tường phía sau lưng ngài cảnh sát trưởng:
THẮNG LỢI TRONG CUỘC CHIẾN CHỐNG MA TÚY
Trên nền áo xanh dương là những chiếc huy hiệu bạc. Xem ra, ngài cảnh sát trưởng đã chọn cho mình bộ quần áo rất phù hợp, ông biết rằng những chiếc huy hiệu bạc là rất thích hợp với bộ đồng phục của mình, ông rất thích cái khẩu hiệu, ông biết rằng ngày hôm sau, tất cả các tờ báo lớn sẽ đăng tải cái khẩu hiệu này lên - song song với nó, cũng quan trọng không kém, là tấm ảnh của ông.
- Chúng tôi không hề bỏ qua chuyện gì cả !
Ông đang phát biểu, giọng nói của ông vang vang khắp khán phòng hiện đại. Ông nhìn thấy cánh nhà báo đang hí hoáy ghi ghi chép chép từng lời của mình. Tất cả các máy camêra truyền hình đều hướng ống kính về phía ông.
- Xin dành lời cảm ơn đến những cá nhân đã nỗ lực tham gia. Chúng ta chưa bao giờ thành công đến như thế - Ông mỉm cười với ngài Bộ trưởng Bộ nội vụ, ông này cũng cười đáp lại - Nhưng chúng ta không được tự mãn với vinh dự này. Không, không được ! Từ ngày hôm nay, chúng ta hy vọng sẽ lại thông báo về một chiến công khác.
Đúng lúc đó, chiếc sà lan rơi xuống, làm vỡ tan tấm mái thủy tinh của trung tâm tổ chức hội nghị. Một cơn chấn động dữ dội. Ngài cảnh sát trưởng chỉ có đủ thời gian để né sang chỗ khác khi một vật khổng lồ, chảy nước, lao thẳng xuống ngài. Ngài Bộ trường Bộ nội vụ bị hất về phía sau, cặp mắt kính của ngài văng ra khỏi khuôn mặt. Những người hộ tống ngài đứng như trời trồng, không biết làm gì cả. Con tàu lao thẳng vào khoảng trống trước mặt họ, giữa bệ đứng và khán giả. Một bên khoang sà lan bị giật tung, phòng thí nghiệm lộ ra cùng với hai tên buôn hàng trắng nằm thẳng cẳng ở một góc, mở mắt thao láo đầy ngạc nhiên nhìn vào hàng trăm cảnh sát và quan chức đang vây quanh mình. Một đám mây bột trắng ở trên cao đột ngột đổ ập xuống bộ đồng phục màu xanh dương đậm của ngài cảnh sát trưởng, phủ từ đầu tới chân ông. Tất cả còi báo cháy nhất loạt vang lên. Đèn đóm tắt ngúm. Người ta bắt đầu kêu thét lên.
Trong lúc đó, một người công nhân xây dựng đã lên đến khoang cần cẩu, anh ta ngạc nhiên khi nhìn thấy một cậu bé mười bốn tuổi đang ngồi ở trong đó.
- Màyyy... - Anh ta lắp bắp - Mày có nhận thức được là mình vừa làm cái gì không hả ?
Alex nhìn chằm chằm vào cái móc cần cẩu trống không và vào cái lỗ hổng trên nóc trung tâm tổ chức hội nghị, bụi và khói đang bốc lên ở đó. Cậu nhún vai ra chiều xin lỗi.
- Cháu chỉ đang "xử lý" tội phạm - Cậu bé lên tiếng - Cháu nghĩ rằng màn đã hạ rồi.