Chương IV: Quan sát rồi báo cáo!
-
Đỉnh Tuyết
- Anthony Horowitz
- 5742 chữ
- 2020-02-01 10:00:06
Dịch giả: Tịnh Thủy
Nhà xuất bản Trẻ
Ít ra họ cũng đã không phải tốn quá nhiều thời gian để đến chỗ Alex.
Hai người đàn ông "áp tải" cậu bé xuống khỏi khoang cần cẩu, một người đứng bên trên và một người đứng ở bên dưới thang. Còn cảnh sát thì đang đứng đợi ở dưới đất. Cậu bé bị dẫn ra khỏi khu xây cất, trước những cặp mắt tò mò của các công nhân xây dựng, để đến đồn cảnh sát chỉ cách đó vài căn nhà. Khi đi ngang qua trung tâm tổ chức hội nghị, cậu nhìn thấy đám đông đang chạy túa ra ngoài. Các xe cứu thương đã được điều tới. Ngài Bộ trưởng Bộ nội vụ đang ngồi trong một chiếc xe hơi đen sang trọng lướt nhanh như gió rời khỏi hiện trường. Lần đầu tiên, Alex cảm thấy lo lắng thật sự, cậu không biết có ai bị chết không. Cậu không ngờ kết cục lại như thế.
Khi họ vào đến đồn cảnh sát, mọi thứ như quay cuồng với những cánh cửa đóng sầm lại, những gương mặt không có cảm xúc của các viên chức nhà nước, những bức tường quét với trắng muốt, những giấy tờ và các cuộc điện thoại. Alex được hỏi tên, tuổi, địa chỉ. Cậu thấy một hạ sĩ cảnh sát đang gõ thông tin vào máy vi tính, điều xảy ra tiếp theo khiến cậu vô cùng ngạc nhiên. Khi viên hạ sĩ nhấn vào nút ENTER, anh ta rõ ràng như hóa đá. Viên hạ sĩ quay sang nhìn chằm chằm vào Alex rồi vội vã rời khỏi ghế. Từ lúc đặt chân vào đồn cảnh sát, Alex đã trở thành trung tâm của mọi sự chú ý, bỗng dưng giờ đây, mọi người lại có vẻ muốn lảng tránh ánh mắt của cậu. Một viên cảnh sát có cấp bậc cao hơn xuất hiện. Người ta trao đổi với nhau vài lời. Cuối cùng, Alex được đưa đến một lối đi dẫn vào một căn phòng.
Nửa tiếng đồng hồ sau, một nữ cảnh sát xuất hiện cùng một khay thức ăn. Cô nói:
- Ăn tối.
- Tiếp theo sẽ là gì ạ ?
Alex hỏi. Người phụ nữ chỉ mỉm cười một cách lo lắng nhưng chẳng nói gì. Cậu bé nói tiếp:
- Cháu để xe đạp gần chỗ cây cầu.
- Được rồi. Bọn cô sẽ đến đấy lấy xe.
Nói rồi, cô ta rời khỏi phòng thật nhanh.
Alex ăn hết tất cả: xúc xích, bánh mì nướng, bánh ngọt. Trong phòng có một cái giường ngủ, đằng sau tấm màn che là lavabô và phòng vệ sinh. Cậu bé tự hỏi không biết liệu sẽ còn có ai vào, nói chuyện với mình nữa không; nhưng đã không hề có ai đến. Cuối cùng, cậu bé ngủ thiếp đi.
Điều xảy đến tiếp theo, đó là vào lúc bảy giờ sáng hôm sau. Cánh cửa bật mở, một người đàn ông mà cậu bé biết rất rõ đang đứng ở bên giường nhìn xuống cậu.
- Chào Alex - ông ta lên tiếng.
- Ông Crawley.
John Crawley trông giống một người quản lý ngân hàng cấp dưới, lần đầu tiên Alex gặp ông ta, ông ta đã làm ra vẻ như mình đang làm việc trong một ngân hàng. Bộ complê rẻ tiền cùng với chiếc cà-vạt kẻ sọc ông ta đang mặc đều là trang phục của nhãn hiệu Macy dành riêng cho "nhà doanh nghiệp nhạt nhẽo". Thật ra, ông Crawley làm việc cho MI6. Alex không hiểu bộ quần áo ấy chỉ là vỏ bọc hay là sự lựa chọn của chính ông ta nữa.
- Giờ thì cậu có thể đi với tôi được rồi - ông Crawley nói - Chúng ta sẽ rời khỏi đây.
- Ông sẽ đưa tôi về nhà hả ? - Alex hỏi. Cậu bé hiểu người ta đã báo cho ông ta biết rằng cậu đang ở đâu.
- Không. Chưa đâu.
Alex bước theo ông Crawley ra khỏi tòa nhà. Lần này, cậu không nhìn thấy bóng dáng của viên sĩ quan cảnh sát nào cả. Một chiếc xe hơi cùng một người tài xế đang đợi ở bên ngoài, ông Crawley ngồi vào hàng ghế sau cùng với Alex.
- Chúng ta sẽ đi đâu ? - Alex hỏi.
- Cậu sẽ biết ngay thôi mà.
Ông Crawley mở bản sao của tờ nhật báo Điện tín ra và bắt đầu đọc. Ông ta chẳng nói thêm một lời nào nữa.
Chiếc xe đi về hướng đông, ngang qua trung tâm thương nghiệp và tài chính của thành phố London để ra đường Liverpool. Alex lập tức hiểu ngay là mình đang được đưa đi đâu, không còn nghi ngờ gì nữa, chiếc xe hơi lái lên lối vào một tòa nhà mười bảy tầng gần nhà ga rồi biến mất dưới một cái dốc dẫn xuống bãi xe nằm bên dưới mặt đất. Alex đã từng đến đây. Tòa nhà được ngụy tạo là trụ sở của Ngân hàng Royal & General. Nhưng thật ra, đây là nơi đặt căn cứ của Phân Khu chuyên về Các hoạt động Đặc biệt trực thuộc MI6.
Chiếc xe hơi dừng lại, ông Crawley gấp tờ báo rồi bước ra khỏi xe, ông đưa Alex tiến về phía trước. Dưới tầng hầm có một thang máy, hai người bước vào và lên tầng mười sáu.
- Lối này.
Ông Crawley ra hiệu, chỉ vào một cánh cửa có ghi chú 1605. Âm mưu "đánh bom" Quốc hội
, Alex chợt nghĩ như vậy. Chỉ là một ý nghĩ buồn cười chợt hiện lên trong đầu cậu thôi, nó là một chi tiết nhỏ nằm trong bài tập lịch sử mà lẽ ra cậu bé phải làm vào tối hôm qua. Chẳng gì thì vào năm 1605, Guy Fawkers đã từng có âm mưu làm nổ tung Quốc hội kia mà. Cũng được, xem ra bài tập về nhà đành phải gác lại rồi.
Alex mở cửa, bước vào trong, ông Crawley không vào theo. Khi Alex đảo mắt nhìn quanh, cậu thấy ông ta đang dợm bước chân đi.
- Vào đi, Alex, và đóng cửa lại.
Một lần nữa, Alex lại nhận ra mình đang đứng trước một người đàn ông nghiêm nghị, không biết cười với người khác bao giờ, và đang điều hành MI6. Bộ complê xám, gương mặt xám, và cuộc đời cũng toàn một màu xám xịt... Xem ra ông Alan Blunt này hoàn toàn thuộc về một thế giới nhạt nhẽo, vô vị. Ông ta đang ngồi sau chiếc bàn gỗ, trong một căn phòng rộng rãi và vuông vức, chẳng khác chi những văn phòng kinh doanh khác trên thế giới. Trong phòng không có một vật dụng cá nhân nào, thậm chí một bức tranh treo tường hay một tấm ảnh trên bàn cũng không. Ngay cả những chú chim bồ câu đang mổ mổ trên bậu cửa sổ cũng màu xám nốt.
Ông ta không ở một mình. Bà Jones, người chỉ huy các hoạt động đặc biệt cũng đang có mặt ở trong phòng, bà ta đang ngồi trên chiếc ghế bọc da, mặc bộ đầm vét màu nâu đất, và như thường lệ, đang nhấm nháp một viên kẹo bạc hà. Người phụ nữ ngước lên nhìn Alex bằng đôi mắt đen, long lanh. Bà ta có vẻ vui hơn người chỉ huy của mình khi nhìn thấy Alex. Chính bà là người đã mời Alex vào. Ông Blunt cũng chỉ vừa nhận ra sự có mặt của cậu bé trong phòng.
Ông ta ngước mặt lên và lên tiếng:
- Tôi không mong là mình sẽ gặp lại cậu sớm như vậy.
- Đó là điều tôi cũng định nói đấy. - Alex trả lời.
Trong văn phòng chỉ còn một chiếc ghế trống. Cậu bé ngồi xuống đấy.
Ông Blunt với lấy một tờ giấy ở trên bàn, xem thoáng qua.
- Cậu đã nghĩ đến cái gì vậy ? - ông ta gặng hỏi - Cậu đã làm một việc cực kỳ nguy hiểm. Cậu gần như đã phá hủy nguyên một trung tâm tổ chức hội nghị trị giá ba triệu đôla. Đúng là một phép màu khi không có ai bị tử vong cả.
- Hai người đàn ông ở trong tàu sẽ phải nằm viện mấy tháng - Bà Jones nói thêm vào.
- Cậu đã có thể giết chết được ngài Bộ trưởng Bộ nội vụ rồi đấy - ông Blunt tiếp tục nói - Chỉ xém chút nữa thôi. Cậu đã làm cái gì vậy ?
- Họ là những kẻ buôn bán ma túy mà.
- Chúng tôi đã biết rồi. Nhưng lẽ ra cậu phải gọi cảnh sát chứ.
- Tôi không tìm thấy điện thoại, - Alex thở dài - Họ đã tắt máy cần cẩu. Chứ nếu không, tôi đã đặt được chiếc tàu xuống đồn cảnh sát rồi. Ngay tại ngưỡng cửa.
Ông Blunt chớp chớp mắt rồi phẩy tay như thể gạt bỏ mọi chuyện đã xảy ra.
- Thân phận đặc biệt của cậu đã hiện ngay trên màn hình vi tính của cảnh sát - ông ta thuật lại - Họ gọi cho chúng tôi, và chúng tôi đã phải thu dọn tàn cuộc.
- Tôi không hề biết là mình có một thân phận đặc biệt. - Alex nói.
- Ồ, có đấy, Alex. Cậu mà không đặc biệt thì cậu chẳng là gì cả.
Ông Blunt nhìn chằm chằm vào cậu bé một lát rồi nói tiếp:
- Đó là lý do vì sao cậu có mặt ở đây.
- Thế ông không đưa tôi về nhà sao ?
- Không. Thực ra, Alex ạ, dù sao thì chúng tôi cũng đã nghĩ đến việc liên lạc với cậu. Chúng tôi lại phải cần đến cậu.
- Chắc chắn cậu là người duy nhất có thể làm được những gì chúng tôi đề ra. - Bà Jones nói thêm vào.
- Chờ đã ! - Alex lắc đầu - Cho tới lễ Phục sinh thì tôi vẫn còn phải đi học hai tuần nữa. Mà tôi thì trễ nãi nhiều bài vở lắm rồi. Làm sao đây, tôi không có tâm trí đâu ?
Bà Jones thở dài, nói:
- Chúng tôi có thể, dĩ nhiên rồi, đưa cậu trở lại đồn cảnh sát. Tôi biết rằng họ đã rất háo hức khi nói chuyện với cậu.
- Còn cô Starbright thì sao ? - ông Blunt hỏi.
Jack Starbright - Alex vẫn không biết cái tên ngắn ngủn của cô là tên gọi tắt của Jackie hay Jacqueline - là người quản gia vẫn trông nom Alex kể từ lúc bác cậu không còn nữa. Đây là một cô gái người Mỹ thông minh có mái tóc đỏ, cô đã đến London để học luật nhưng rồi gắn bó với nơi này luôn, ông Blunt không tin tưởng cô lắm - Alex biết điều đó. Lần cuối cùng cậu bé và người quản gia gặp nhau là lúc ông Blunt thông báo cho cậu biết về "số phận" của cậu. Chỉ cần Alex làm theo những gì ông ta bảo thì cậu sẽ vẫn được ở lại căn nhà của người bác quá cố cùng với Jack. Nếu cậu làm trái ý ông ta thì người quản gia sẽ bị trục xuất về Mỹ.
Alex rất quí Jack. Suốt mười năm qua, cô như một người chị lớn của cậu. Cậu bé cần có cô. Cậu biết rằng mình vẫn còn quá nhỏ để có thể sống một mình, mà người quản gia thì không có quyền chăm sóc cậu, thẩm quyền này thuộc về những người khác. Đó sẽ là một tổ chức từ thiện hà khắc nào đó ở miền Bắc nước Anh. Ông Blunt đã nói rõ với cậu chuyện đó rồi.
- Các người đã nói với cô Jack là tôi ở đâu chưa ? - Cậu hỏi.
- Dĩ nhiên là rồi. Xem ra cô ấy không thích chuyện chúng tôi... mời cậu làm việc. Giờ thì tôi sẽ phải ghi nhớ để bảo Jack ký tên vào Đạo luật Cấm tiết lộ Bí mật quốc gia mới được. Tôi không muốn cô ta kể lung tung với những người không tốt.
Đến lượt bà Jones xen vào. Bà ta nói:
- Nào Alex. Tại sao cậu lại cứ phải giả cách làm một cậu học sinh bình thường như thế chứ hả ?
Bà ta có nói bằng một giọng thân mật, có làm ra vẻ như là một người mẹ. Ngay cả con rắn cũng còn có mẹ nữa là, Alex thầm nghĩ.
- Cậu đã chứng tỏ mình được một lần rồi - Bà Jones tiếp tục nói - Chúng tôi sẽ tạo cho cậu một cơ hội nữa.
- Hầu như chắc chắn là sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra đâu - ông Blunt tiếp lời - Chỉ cần để ý vài thứ thôi. Cái đó chúng tôi gọi là quan sát rồi báo cáo.
- Sao ông Crawley không làm ?
- Chúng tôi cần một cậu bé.
Alex im lặng. Cậu hết nhìn ông Blunt lại nhìn sang bà Jones. Cậu biết rằng cả hai người này đều không hề do dự lấy một giây khi muốn kéo cậu ra khỏi ngôi trường Brookland, tách cậu ra khỏi bạn bè, và gửi cậu... đến bất cứ đâu. Dù sao đi nữa, đây chẳng phải là điều mà mới hôm qua, cậu đã mong ước đó sao ? Một cuộc phiêu lưu khác. Một cơ hội khác để cứu lấy thế giới này.
- Được rồi - Cậu bé nói - Lần này là gì vậy ?
Ông Blunt nhìn bà Jones, gật đầu; bà ta bóc một viên kẹo bạc hà khác và hỏi lại:
- Tôi không rõ là cậu có biết tí gì về người đàn ông có tên là Michael J. Roscoe không ?
Alex suy nghĩ một lát. "Ông ấy là nhà doanh nghiệp vừa bị tai nạn ở New York - Cậu bé đã xem bản tin trên tivi - Không phải là do ông ấy bị rơi xuống khoang thang máy sao, hay là chuyện gì khác ?"
- Tập đoàn Điện tử Roscoe là một trong những tập đoàn lớn nhất nước Mỹ - Bà Jones giải thích - Thật ra, nó là một trong những tập đoàn lớn nhất thế giới. Máy vi tính, đầu máy video, đầu đĩa DVD... tất cả mọi thứ, từ điện thoại di động cho đến máy giặt. Roscoe là một người rất giàu, rất có thế lực.
- Và rất vụng về - Alex cắt ngang.
- Tất nhiên, có thể thấy đó là một tai nạn kỳ quặc, thậm chí là một tai nạn do cẩu thả nữa - Bà Jones đồng ý - Không hiểu sao thang máy bị trục trặc. Còn ông Roscoe thì không để ý xem mình đang đi đâu. Ông ta rơi xuống khoang thang máy và chết. Đó là ý kiến chung. Tuy nhiên, chúng tôi không tin như vậy.
- Tại sao ông bà không tin ?
- Trước tiên, có một số chi tiết mà người ta không xét đến. Vào ngày ông Roscoe chết, một kỹ sư bảo dưỡng có cái tên là Sam Green đã ghé đến tòa nhà cơ quan ở Đại lộ Số Năm, nơi ông Roscoe làm việc. Chúng tôi hiểu đó là Green - hay một ai khác trông rất giống ông ta - bởi vì chúng tôi chưa thấy mặt mũi ông Green bao giờ. Bọn họ có hệ thống camêra theo dõi nên ông ta bị ghi hình lúc bước vào. Ông ta bảo là đến xem lại sợi cáp bị hư. Nhưng theo công ty nhận ông ta vào làm thì chẳng có sợi cáp nào bị hư cả, và dĩ nhiên là ông ta đến mà không có chỉ thị của họ.
- Sao các người không nói chuyện với ông Green ?
- Chúng tôi muốn lắm chứ. Nhưng ông này đã biến mất tăm, chẳng để lại một dấu vết gì. Chúng tôi nghĩ là có thể ông ấy đã bị giết. Chúng tôi cho rằng có người đã thế chỗ của ông ta và bằng cách nào đó, đã sắp đặt vụ tai nạn nhằm sát hại ông Roscoe.
Alex nhún vai.
- Tôi rất tiếc. Tôi rất lấy làm tiếc về chuyện ông Roscoe. Nhưng mà, chuyện này thì có liên quan gì đến tôi ?
- Tôi sắp nói đây - Bà Jones ngập ngừng - Điều kỳ lạ nhất là trước hôm ông Roscoe chết một ngày, ông Roscoe đã gọi điện thoại đến văn phòng này. Một cuộc gọi cá nhân, ông ta muốn nói chuyện với ông Alan Blunt.
- Tôi có quen với ông Roscoe ở trường Đại học Cambridge - ông Blunt kể - Chuyện đó qua lâu rồi. Chúng tôi đã trở thành bằng hữu của nhau.
Điều này khiến Alex ngạc nhiên. Cậu bé không nghĩ rằng một người như ông Blunt mà cũng có bạn. Cậu hỏi:
- Thế ông ấy nói gì ?
- Thật không may, hôm ấy tôi không có ở đây để nhận điện thoại - ông Blunt trả lởi - Tôi có thu xếp để ngày hôm sau sẽ nói chuyện với ông ta. Nhưng lúc đó thì lại là quá trễ rồi.
- Các người có biết là ông ấy cần gì không ?
- Tôi đã nói chuyện với thư ký của ông Roscoe - Bà Jones nói - Cô ta không thể kể nhiều, cô ta chỉ biết rằng ông Roscoe muốn nói chuyện với chúng tôi về cậu con trai, ông ấy có một cậu con trai mười bốn tuổi, Paul Roscoe.
Một cậu con trai mười bốn tuổi. Alex bắt đầu hiểu rằng họ đã đi vào vấn đề.
- Paul là con trai duy nhất của ông Roscoe - ông Blunt giải thích - Tôi e rằng tình cảm cha con của họ bị trục trặc, ông ta đã ly dị vợ từ mấy năm trước, mặc dù cậu bé chọn sống với bố nhưng hai cha con họ lại không hòa thuận với nhau. Đó là những vấn đề thường gặp ở thanh thiếu niên, cũng phải thôi, nhất là khi cậu ta lớn lên giữa hàng triệu đôla, thì những vấn đề này càng trở nên trầm trọng hơn. Ở trường, Paul rất hư hỏng. Cậu ta thường trốn học đi chơi và phí phạm thời gian cho những đứa bạn trời ơi đất hỡi. Rồi Paul gặp rắc rối với cảnh sát New York - không có gì nghiêm trọng, nhưng ông Roscoe muốn bưng bít chuyện này - và chuyện đó đã làm cho ông ấy đau khổ. Thỉnh thoảng, tôi có nói chuyện với ông Roscoe. Ông ta rất lo lắng về Paul và cảm thấy cậu bé ngày càng bất trị. Xem ra, ông ta không thể làm gì nhiều.
- Thế thì ông muốn tôi phải làm gì ? - Alex ngắt lời ông Blunt - ông muốn tôi phải gặp cậu này để nói cho cậu ta biết về cái chết của người bố à ?
- Không - ông Blunt lắc đầu, vừa đưa cho bà Jones một tệp hồ sơ.
Người phụ nữ mở ra. Alex thoáng nhìn thấy một tấm ảnh: một người đàn ông có nước da ngăm ngăm trong bộ quân phục.
- Cậu hãy nhớ lại điều chúng tôi đã kể với cậu về ông Roscoe - Bà ta nói - Bởi vì bây giờ tôi muốn kể cho cậu nghe về một người đàn ông khác.
Bà Jones đưa cho Alex xem tấm hình.
- Đây là Thiếu tướng Viktor Ivanov. Sĩ quan KGB cũ. Cho đến tháng Mười Hai năm ngoái, ông ta vẫn là chỉ huy Cục Tình báo Ngoại giao và là nhân vật có thế lực thứ hai hoặc thứ ba ở Nga, sau tổng thống. Nhưng ông ta cũng đã gặp chuyện. Đó là một vụ tai nạn tàu thuyền trên biển Đen. Chiếc tuần dương hạm của ông ta bị nổ... chẳng ai biết tại sao.
- Ông ta có phải là bạn của ông Roscoe không ?
- Chắc chắn là họ chưa bao giờ gặp nhau. Nhưng ở đây, chúng tôi có một bộ phận thường xuyên theo dõi tin tức thế giới và các máy vi tính của họ vừa phát hiện ra một vụ trùng hợp rất lạ lùng, ông Ivanov cũng có một cậu con trai mười bốn tuổi... tên là Dimitry. Một điều chắc chắn là Ivanov con với Roscoe con có biết nhau, vì hai cậu bé này cùng học chung một trường.
- Paul và Dimitry... - Alex cảm thấy khó hiểu - Cái cậu người Nga đó cũng học ở New York à ?
- Cậu ta không hề ở New York - ông Blunt ngẩng mặt lên - Như tôi đã kể với cậu rồi đấy, ông Roscoe có vấn đề với cậu con trai. Vấn đề ở trường. Vấn đề ở nhà. Thế nên năm ngoái, ông ta quyết định làm một việc, ông gửi Paul đến châu Âu, một nơi ở Pháp, ở đó có một loại trường dành cho con cái của các nhà giàu. Cậu biết trường dành cho con nhà giàu là gì không ?
- Tôi nghĩ đó là nơi người giàu hay gửi con cái của mình đến - Alex trả lời - để học về các phép tắc trong ăn uống.
- Đó là suy nghĩ chung thôi. Trường này thực ra chỉ dành cho con trai, và không phải là con trai bình thường đâu. Học phí là mười lăm ngàn đôla một học kỳ. Đây là quyển sách thông tin về nó. Cậu xem qua đi.
Nói rồi, ông ta đưa cho Alex một quyển sách vuông vức. Những chữ vàng được khắc ngoài bìa đen, chỉ vỏn vẹn có hai từ: ĐỈNH TUYẾT.
Ông Blunt giải thích:
- Nó nằm ngay ở biên giới giữa Pháp và Thụy Sĩ. Phía Nam thành phố Geneva của Thụy Sĩ. Cao hơn thành phố Grenoble của Pháp, nằm trong dãy núi Anpơ. Nó được phát âm là Point Blanc... - ông ta đọc những từ này bằng giọng Pháp - Có nghĩa là đỉnh tuyết. Đây là một nơi đặc biệt. Một người mất trí nào đó đã cho xây nó thành nhà riêng của mình vào thế kỷ thứ mười chín. Thế rồi sau khi ông ta chết đi, căn nhà trở thành một bệnh viện tâm thần. Trong Chiến tranh Thế giới lần thứ hai, người Đức đã chiếm giữ căn nhà này. Họ biến nó thành một câu lạc bộ giải trí dành cho các quan chức cấp cao của họ. Sau đó, tòa nhà rơi vào tình trạng hư nát cho đến ngày chủ nhân hiện nay của nó mua lại, đó là một người đàn ông tên Grief. Tiến sĩ Hugo Grief. Ông ta là hiệu trưởng của trường học.
Alex mở quyển sách ra, cậu nhận thấy mình đang nhìn vào một tấm ảnh màu chụp Đỉnh Tuyết, ông Blunt nói đúng. Ngôi trường chẳng giống bất kỳ thứ gì mà cậu từng nhìn thấy, nó vừa giống lâu đài của Đức, lại vừa giống lâu đài của Pháp, như bước thẳng ra từ truyện cổ Grimm. Nhưng điều khiến Alex phải hít lấy một hơi dài, không phải là bản thân tòa nhà, mà chính là vị trí của nó. Ngôi trường được xây dựng trên một đỉnh núi, xung quanh chẳng có gì khác ngoài núi và núi, giữa một khung cảnh tuyết phủ bỗng hiện lên một tòa nhà đồ sộ được xây bằng gạch và đá. Xem ra tòa lâu đài không được phép tọa lạc ở đó, như thể nó phải chìm theo một thành phố cổ nào đó chứ không phải còn sót lại một cách tình cờ như thế này. Không có con đường nào dẫn lên hay dẫn xuống cả. Tuyết phủ bốn bề, che hết lối dẫn vào cổng trước. Nhưng khi nhìn kỹ lại một lần nữa, Alex bỗng trông thấy một bãi đáp máy bay trực thăng ở bên trên thành lũy. Cậu tin rằng đó là lối duy nhất để đến đó... và thoát ra.
Cậu bé giở sang một trang khác.
Chào mừng bạn đến với trường đào tạo đặc biệt trên Đỉnh Tuyết, đây là câu mở đầu lời giới thiệu, được in bằng loại chữ mà Alex có thể tìm thấy trong thực đơn của một nhà hàng sang trọng. Một ngôi trường độc nhất vô nhị, hơn hẳn bất cứ một trường học nào khác, được thiết kế để dành riêng cho các em trai muốn đạt được hiệu quả về giáo dục hơn hẳn hệ thống giáo dục thông thường mang lại. Hiện nay, người ta gọi trường của chúng tôi là trường dành cho những "trẻ em ngỗ nghịch", nhưng chúng tôi không tin vào những định kiến đó. Trẻ em là trẻ em, ngỗ nghịch là ngỗ nghịch. Mục đích của chúng tôi là không để cho hai vấn đề đó đi liền với nhau.
- Không cần phải đọc toàn bộ cái thứ đó đâu - ông Blunt bảo - Tất cả những gì cậu cần biết là cái trường đào tạo đặc biệt ấy chỉ tiếp nhận những nam sinh đã bị đuổi học từ các trường khác, ở đó cũng chẳng bao giờ có nhiều học sinh - mỗi lần nhận, họ chỉ nhận cỡ sáu hay bảy người. Vấn đề trước hết là chỉ có con trai của những người siêu giàu mới được vào học.
- Mười lăm ngàn đôla một học kỳ, tôi không ngạc nhiên đâu - Alex nói.
- Cậu chỉ cần ngạc nhiên khi biết rằng có bao nhiêu ông bố bà mẹ đã chấp nhận gửi con vào đó - ông Blunt tiếp lời - Tôi nghĩ rằng một khi cậu theo dõi báo chí, thì sẽ dễ dàng thấy rằng khi người ta sinh ra trong nhung lụa thì người ta sẽ dễ dàng trở nên điên rồ như thế nào. Chẳng có gì lạ nếu bố mẹ là những chính trị gia hay những ngôi sao nhạc pop lừng danh và đầy may mắn lại hay gặp những vấn đề rắc rối với con cái... Càng thành công bao nhiêu, có vẻ như họ lại càng phải chịu áp lực nhiều bấy nhiêu. Trường đào tạo đặc biệt được mở ra là để uốn nắn những người trẻ tuổi, và nhờ những khoản tiền thu được ấy mà nhà trường đã trở nên cực kỳ thành công.
- Trường được thành lập cách đây hai mươi năm - Bà Jones nói - Vào thời đó, trường đã nắm trong tay cả một danh sách tên các khách hàng với những tên tuổi mà cậu sẽ thấy khó mà tin được. Lẽ tất nhiên là họ phải luôn giữ lại những cái tên ấy. Tôi có thể tiết lộ cho cậu biết những ông bố bà mẹ đã gửi con đến đấy, phó tổng thống Mỹ này, một khoa học gia đã đạt giải thưởng Nobel này, một người trong hoàng gia của chúng ta nữa.
- Cũng giống như ông Roscoe và người đàn ông này, ông Ivanov - Alex nói.
- Đúng vậy.
Alex nhún vai:
- Chỉ là trùng hợp thôi. Như hai người vừa kể đó. Hai ông bố nhà giàu có hai đứa con nhà giàu cùng học chung một trường. Thế rồi cả hai ông bố đều bị giết hại một cách đột ngột. Tại sao ông bà không chịu chấp nhận điều đó.
- Bởi vì tôi không thích sự trùng hợp - ông Blunt trả lời - Thực ra, tôi không tin vào sự trùng hợp, tôi nhìn thấy ở đây có âm mưu. Đó là công việc của tôi.
Và bạn luôn được trường học chào đón, Alex chợt nhớ ra. Cậu nói:
- Ông thực sự nghĩ rằng ngôi trường và người đàn ông này - Grief - đã nhúng tay vào hai vụ giết người phải không ? Tại sao ? Phải chăng hai ông bố đã quên trả học phí ?
Ông Blunt không hề mỉm cười.
- Ông Roscoe điện thoại cho tôi vì ông ấy lo lắng cho con trai của mình. Ngày hôm sau thì người đàn ông này chết. Chúng tôi cũng biết được nguồn tin từ tình báo Nga cho hay rằng một tuần trước khi ông Ivanov chết, ông ta đã có một cuộc tranh cãi dữ dội với con trai. Dường như ông Ivanov rất lo lắng về một điều gì đó. Giờ thì cậu đã thấy mối liên kết rồi chứ ?
Alex ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Thế nên ông muốn tôi đến dòm ngó ngôi trường này chứ gì. Ông phải xoay sở thế nào đây ? Tôi không có bố mẹ, và dù sao thì họ cũng chưa bao giờ giàu có cả.
- Chúng tôi đã thu xếp chuyện đó rồi - Bà Jones trả lời.
Alex chợt nhận ra rằng người phụ nữ này hẳn đã lên kế hoạch đâu vào đó rồi, trước khi vụ việc chiếc cần cẩu xảy ra. Cho dẫu cậu không thu hút quá nhiều sự chú ý của mọi người thì họ cũng vẫn sẽ đến tìm cậu
- Chúng tôi sẽ tặng cho cậu một ông bố giàu có. Ông ấy là ngài David Friend.
- Friend... trong hệ thống siêu thị Friend ư ?
Alex thường xuyên nhìn thấy cái tên này trên báo chí.
- Hệ thống siêu thị. Hệ thống cửa hàng tổng hợp. Các phòng trưng bày nghệ thuật. Những đội bóng đá - Bà Jones ngừng lại một lát - Dĩ nhiên là Friend cũng cùng hội với Roscoe. Họ cùng là hội viên của câu lạc bộ Những nhà tỷ phú. Friend còn là người có ảnh hưởng trong nội các chính phủ với cương vị là cố vấn riêng của ngài thủ tướng nữa. Rất hiếm những hoạt động nào của quốc gia được diễn ra mà lại không có sự tham gia của ông ta đâu đấy nhé.
- Chúng tôi có làm cho cậu một chứng minh nhân dân giả - ông Blunt nói - Từ giờ trở đi, tôi muốn cậu hãy nghĩ mình là Alex Friend, là cậu con trai mười bốn tuổi của ngài David. Cậu đã bị đuổi khỏi trường Elton. Đồng thời cậu còn mang trên mình một thành tích bất hảo... là ăn cắp vặt ở các cửa hàng, phá hoại các công trình công cộng, và tàng trữ ma túy. Ngài David và phu nhân, bà Caroline, không biết phải làm gì vởi cậu cả. Họ bèn ghi danh cậu vào trường đào tạo đặc biệt và cậu được chấp nhận.
- Trường học không có kỳ nghỉ nào để tựu trường sao ?
- Họ không có chế độ nghỉ ngơi. Trường học mở quanh năm suốt tháng.
- Ngài David đã đồng ý về tất cả những chuyện, này phải không ? - Alex chợt hỏi.
Ông Blunt khịt khịt mũi:
- Thực ra, ông ấy chẳng lấy gì làm vui vẻ về việc phải dùng đến một người hãy còn nhỏ tuổi như cậu. Nhưng tôi đã nói chuyện rất lâu với ông ta và vâng, cuối cùng, ông ta cũng đã nhận lời giúp đỡ rồi.
- Khi nào thì tôi sẽ đến trường đào tạo đặc biệt đó ?
- Năm ngày nữa - Bà Jones trả lời - Nhưng trước tiên, cậu phải sống một cuộc đời mới. Khi cậu rời khỏi đây, chúng tôi sẽ thu xếp để cậu đến ở nhà ngài David. Ông ta có một căn nhà ở Lancashire. Ông ấy ở đó với vợ cùng một cô con gái. Cô bé lớn hơn cậu một tuổi. Cậu sẽ nghĩ ngơi ở đó một tuần với gia đình, cậu sẽ có thời gian để tiếp thu mọi thứ cậu cần biết. Điều đó rất cần thiết để cậu có một vỏ bọc cứng cáp. Sau đó, cậu sẽ đến Grenoble.
- Đến đó thì tôi sẽ làm gì ?
- Gần tới ngày đi thì tôi sẽ cho cậu chỉ thị đầy đủ. Về cơ bản thì cậu cần phải tìm hiểu tất cả những gì mà cậu có thể tìm hiểu được. Có thể ngôi trường này là một ngôi trường hoàn toàn bình thường và những cái chết kia chẳng hề liên quan gì với nhau. Nếu như thế thì chúng tôi sẽ kéo cậu ra. Nhưng chúng tôi cần phải được biết một cách chắc chắn cái đã.
- Tôi sẽ phải liên hệ với ông bà bằng cách nào ?
- Chúng tôi sẽ thu xếp tất cả chuyện đó.
Bà Jones hết đưa mắt nhìn Alex lại quay sang nhìn ông Blunt, rồi nói tiếp:
- Chúng ta sẽ phải làm cái gì đó cho diện mạo của Alex chứ. Cậu bé hoàn toàn chẳng giống với hình tượng mới.
- Rồi cũng phải lo liệu thôi.
Alex thở dài. Thật lạ lùng, sự thể là thế. Chỉ đơn giản là cậu chuyển từ trường học này sang trường học khác, chuyển từ một trường trung học tổng hợp ở London đến một trường dành riêng cho con cái nhà giàu ở Pháp. Đó hoàn toàn không phải là một cuộc phiêu lưu như cậu mong đợi.
Cậu bé đứng dậy, đi theo bà Jones ra khỏi phòng. Sau khi cậu rời khỏi phòng, ông Blunt lại ngồi giữa những tập tài liệu của mình, dường như ông ta đã quên khuấy việc Alex vừa ở đây, thậm chí là quên khuấy luôn cả sự tồn tại của Alex trong cõi đời này nữa.