Chương V: Hội Săn Bắn


Dịch giả: Tịnh Thủy
Nhà xuất bản Trẻ
Chiếc Rolls-Royce Corniche lướt dọc theo đại lộ ngút ngàn cây xanh, tiến thẳng tới miền quê Lancashire xa xăm, động cơ 6,75 lít hình chữ V với 8 xylanh lướt đi êm ru giữa một khung cảnh xanh tươi bát ngát. Alex ngồi ở hàng ghế sau, cố gắng không biểu lộ cảm xúc gì đối với chiếc xe hơi có trị giá bằng cả căn nhà này. Hãy quên tấm thảm lót bằng vải nhung lông, những tấm ván ô, và những chỗ ngồi bọc da này đi, cậu bé tự nhủ với mình như vậy. Nó chỉ là một cái xe hơi thôi mà..
Một ngày đã trôi qua kể từ lúc cậu gặp MI6, như ông Blunt đã sắp đặt, diện mạo của cậu bé đã hoàn toàn thay đổi. Cậu phải được trông như một cậu ấm nhà giàu nổi loạn, muốn sống theo ý thích của mình. Thế nên, Alex phải cố tình mặc một bộ quần áo kỳ quái. Trên mình cậu là chiếc áo sơ-mi kẻ carô đã cởi gần hết cúc và chiếc quần jean bạc màu hiệu Tommy Hilfiger. Cậu còn đeo một sợi dây da quanh cổ nữa. Và mặc dù cậu đã phản đối nhưng người ta vẫn cắt mái tóc của cậu ngắn đến mức giờ đây trông cậu không khác gì một tên đầu trọc. Họ còn xỏ lỗ tai bên phải của cậu. Alex có thể cảm thấy tai mình đang rung rung theo cái khoen tạm thời phải luôn đeo để cái lỗ xỏ không bị bít mất.
Chiếc xe hơi tiến vào cánh cổng sắt mở tự động được chạm trổ rất đẹp. Đây là lâu đài Haverstock, một lâu đài to lớn, uy nghiêm có những pho tượng bằng đá đặt trên thềm hiên, trong số đó có bảy pho tượng đã được thẩm định giá. Gia đình ngài David đã sống ở đây qua nhiều thế hệ, bà Jones đã kể với cậu như vậy. Có vẻ như họ đang làm chủ cả một nửa vùng quê Lancashire này. Mỗi bề của khu đất kéo dài cả hàng dặm, lũ cừu đứng rải rác đây đó bên kia những ngọn đồi, còn bên này là bãi nhốt ba con ngựa đang chăm chú nhìn dõi theo chiếc xe hơi. Tòa nhà được xây dựng từ thời vua George: gạch trắng với những ô cửa sổ và cột trụ nhỏ nhắn. Mọi thứ đều gọn gàng, ngăn nắp. Ở đây còn có cả một khu vườn có rào xung quanh, bên trong là những nấm mồ bằng phẳng, nằm cách nhau một khoảng đồng đều, một nhà kính có đặt hồ bơi bên trong và một dãy hàng rào làm bằng những tấm ván được đẽo gọt hoàn hảo.
Chiếc xe hơi ngừng lăn bánh. Lũ ngựa ngoái đầu lại để nhìn Alex bước ra khỏi chiếc xe hơi, đuôi của chúng ve vẩy rất đều để đuổi ruồi. Không có con nào động đậy chân.
Người tài xế đi vòng ra sau cốp xe.
- Ngài David ở trong nhà ấy - Anh ta nói.
Anh ta không ưa Alex ngay từ lúc nhìn thấy cậu bé. Dĩ nhiên rồi, anh ta chẳng nói gì nhiều, nhưng anh ta là người rất sành sỏi. Cậu bé có nhận thấy điều đó.
Alex bước khỏi chiếc Rolls-Royce, chiếc xe hơi cùng đi về phía nhà kính theo một con đường mòn. Đó là một ngày ấm áp, mặt trời chiếu những tia nắng xuống các tấm kính, mặt nước bên trong có vẻ như đang mời mọc. Cậu bé bước qua cánh cửa để mở. Mùi clor từ dưới nước bốc lên làm cậu khó thở.
Cậu cứ nghĩ rằng hồ bơi không có ai, nhưng khi nhìn vào đó, cậu trông thấy một người trồi lên khỏi mặt nước, đứng ngay trước mặt cậu. Đó là một cô gái trong bộ áo tắm hai mảnh trắng tinh. Cô gái có mái tóc đen dài, màu mắt cũng đen nhưng làn da thì hơi tái xanh. Alex tin rằng cô ta mười lăm tuổi, cậu nhớ lại những gì bà Jones đã kể với cậu về ngài David Friend: "ông ta có một cô con gái... lớn hơn cậu một tuổi." Cô con gái đó hẳn là cô bé này. Cậu thấy cô gái bước ra khỏi hồ bơi. Dáng người cô rất đẹp, gần giống với một người phụ nữ hơn là một thiếu nữ. Cô bé đang trổ mã. Điều đó là hiển nhiên rồi. Vấn đề là cô hoàn toàn biết điều đó. Khi cô gái nhìn Alex, trong đôi mắt cô ta có ẩn chứa một cái gì đó ngạo mạn.
- Cậu là ai ? - Cô gái lên tiếng hỏi - Cậu làm gì ở đây thế ?
- Tôi là Alex.
- À, ra thế - Nói rồi cô ta với tay lấy chiếc khăn tắm và quấn quanh cổ - Bố có nói rằng cậu sẽ tới, và tôi chỉ mong có mỗi một điều rằng cậu đừng có lảng vảng đến những nơi như thế này.
Giọng nói của cô gái rất người lớn và ra vẻ đàn chị. Thật ngạc nhiên khi những lời lẽ đó được thốt ra từ miệng của một cô bé mười lăm tuổi.
- Cậu có bơi không ?
- Có.
- Thật ngại quá. Tôi không thích phải chia sẻ hồ bơi. Đặc biệt là với một thằng nhóc. Lại là một thằng nhóc sặc mùi London như thế.
Cô gái nhìn Alex từ đầu đến chân, dừng lại ở chiếc quần jean rách, mái tóc cắt sát đầu, cái khoen ở dái tai. Cô ta rùng mình:
- Tôi không biết bố đang làm gì mà lại chấp nhận cho cậu ở đây. Lại còn phải đóng giả là em của tôi nữa chứ !
Thật là một ý tưởng rùng rợn ! Nếu mà tôi có một đứa em trai, tôi cam đoan với cậu rằng nó sẽ không giống như cậu đâu.
Alex đang tự hỏi không biết là cậu nên nhấc bổng cô ta lên, ném trở lại hồ bơi hay là ném ra ngoài cửa sổ thì cảm giác sau lưng cậu có một cái gì đó động đậy, cậu bé quay lại và nhìn thấy một người đàn ông có vóc người cao, khá quý phái với mái tóc xoăn đã nhuốm bạc, ông ta mặc một chiếc áo khoác thể thao, sơ-mi hở cổ, và chiếc quần nhung kẻ, đang đứng sau lưng cậu. Trông ông ta có vẻ rất choáng váng trước diện mạo của Alex, nhưng ông cũng nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh, giơ một tay ra:
- Alex hả ? - ông hỏi.
- Vâng ạ.
- Ta là David Friend.
Alex bắt tay ông ta.
- Cháu chào ông ạ - Cậu bé chào rất lịch sự.
- Ta hy vọng rằng chuyến đi đến đây của cháu đã diễn ra tốt đẹp. Ta thấy ngay rằng cháu đã gặp con gái của ta.
Ông mỉm cười nhìn cô con gái, lúc này cô bé đang ngồi bên hồ bơi, hong mình cho khô, chẳng để ý gì đến ông bố và Alex.
- Chúng cháu vẫn chưa giới thiệu với nhau.
- Con bé tên là Fiona.
- Fiona Friend - Alex mỉm cười - Đó không phải là một cái tên mà cháu có thể quên được.
- Ta hy vọng hai đứa sẽ hòa thuận với nhau.
Ngài David có vẻ như không tin tưởng lắm về những điều mình vừa thốt ra. Ông ta chỉ tay về phía ngôi nhà, nói tiếp:
- Sao chúng ta không vào và nói chuyện trong phòng làm việc nhỉ ?
Alex nối gót theo ông ta trở lại lối đi rồi bước vào tòa lâu đài. Cửa trước dẫn vào gian đại sảnh trông y hệt như tấm hình chụp trong những trang tạp chí đắt tiền. Mọi thứ đều hoàn hảo, đồ đạc, đồ trang trí và những bức tranh đều cổ xưa, chúng được đặt ở những vị trí rất thích hợp. Ở đây chẳng tìm thấy một hạt bụi nào, và ánh sáng mặt trời rọi qua những ô cửa sổ trông có vẻ nhân tạo như thể cốt là để làm nổi bật mọi thứ mà chúng chiếu vào.
- Đẹp quá - Alex thốt lên.
- Cảm ơn về lời khen. Hãy đi lối này.
Ngài David mở cánh cửa nặng trịch, làm bằng gỗ sồi, để lộ ra một văn phòng lộng lẫy và hiện đại. Trong phòng có một bàn làm việc, hai chiếc ghế, hai máy vi tính, một chiếc sôfa bọc da trắng toát và một dãy các kệ sách làm bằng kim loại. Ngài David chỉ tay vào chiếc ghế rồi ông ngồi xuống sau chiếc bàn làm việc.
Alex nhận thấy ngay là ông ta đang thiếu tự tin. Ngài David có thể điều hành công việc kinh doanh trị giá hàng triệu đôla - thậm chí là hàng tỷ đôla - nhưng chuyện lần này thì hoàn toàn mới mẻ đối với ông. Có sự hiện diện của Alex ở đây, biết được cậu bé là ai và đang làm gì, ông không biết phải xử sự ra sao nữa.
- Họ kể với ta rất ít về cháu - ông ta lên tiếng - ông Alan Blunt đã liên hệ với ta và yêu cầu ta chấp nhận cho cháu đến ở tạm trong khoảng một tuần, làm ra vẻ cháu là con trai của ta. Nhưng ta buộc lòng phải nói rằng, cháu chẳng giống ta một tí nào cả.
- Cháu còn không giống chính mình nữa là - Alex trả lời.
- Cháu sẽ lên đường đến một ngôi trường nào đó ở tận dãy núi Anpơ của Pháp. Họ muốn cháu phải điều tra nghiên cứu về nó.
Ông ta dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Không ai hỏi ý kiến của ta cả. Nhưng dù sao thì ta cũng phải nói cho cháu biết rằng ta không hề thích cái ý tưởng để cho một cậu bé mười bốn tuổi làm điệp viên. Rất nguy hiểm.
- Cháu có thể tự lo cho mình được mà - Alex cắt ngang.
- Ta muốn nói là rất nguy hiểm cho chính phủ. Nếu cháu loay hoay thế nào mà để bị giết hay là để cho ai đó phát hiện ra thì điều đó sẽ đặt ngài thủ tướng vào tình trạng lúng túng, ngượng ngùng.
Nói tới đây, ngài David thở dài, rồi lại tiếp:
-Ta khuyên ông ta không nên làm như thế thì ông ta đã gạt phắt đi. Xem ra họ đã quyết định rồi. Ngôi trường này - ngôi trường đào tạo đặc biệt ấy - đã gọi điện thoại cho ta, báo rằng trợ lý giám hiệu sẽ đến đưa cháu đi vào thứ bảy tới. Đó là một phụ nữ. Bà Stellenbosch. Theo ta nghĩ thì đó là một cái tên Nam Phi.
Trên bàn của ngài David có nhiều tập hồ sơ rất to. Ông ta đẩy nó về phía trước.
- Trong khi chờ đợi, ta biết cháu phải ghi nhớ mọi chi tiết về gia đình ta. Ta đã chuẩn bị hồ sơ rồi. Cháu cũng sẽ tìm thấy thông tin về ngôi trường mà cháu bị đuổi học nữa - trường Eton. Tối nay, cháu hãy bắt đầu đọc nhé.
Alex nhận lấy xấp hồ sơ, trong khi người đối diện nói tiếp:
- Nếu cháu cần biết gì hơn, Fiona lúc nào cũng ở bên cháu - ông ta liếc xuống mấy đầu ngón tay của mình - Ta chắc chắn rằng với chuyện này, cháu sẽ có thêm những kinh nghiệm mới.
Cửa bật mở, một người phụ nữ bước vào, bà ta có thân hình mảnh dẻ, mái tóc đen, rất giống với cô con gái. Bà mặc bộ quần áo màu hoa cà giản dị, trên cổ có đeo một chuỗi ngọc trai.
- David - Bà lên tiếng, rồi ngừng ngay lại khi nhìn thấy Alex.
- Đây là vợ tôi - ông Friend giối thiệu - Caroline, đây là cậu bé mà anh đã kể với em, cậu Alex.
- Rất vui được gặp cháu, Alex - Phu nhân Caroline cố gắng nở một nụ cười, nhưng cố mãi thì đôi môi của bà ta cũng chỉ hơi nhếch ra được một chút đủ để tạo nên nụ cười gượng gạo - Tôi có được biết là cháu sẽ ở đây với chúng tôi ít ngày.
- Dạ vâng, thưa Mẹ.
Gương mặt phu nhân Caroline thoáng ửng hồng.
- Cậu bé phải làm ra vẻ là con trai của chúng ta.
Ngài David nhắc lại cho bà nhớ. Rồi ông quay sang Alex, bảo:
- Fiona không biết gì về MI6 và chuyện của cháu. Ta không muốn làm nó hoảng sợ. Nếu cháu muốn, ta sẽ nói với nó rằng chuyện này liên quan đến công việc của ta... một thử nghiệm về quan hệ xã hội. Nó sẽ phải giả vờ xem cháu như em trai, và chơi với cháu một tuần như cháu là thành viên của gia đình vậy. Ta mong cháu đừng kể sự thật với con bé.
- Nửa tiếng nữa sẽ ăn tối - Phu nhân Caroline thông báo.
- Cháu ăn được thịt rừng không ? - Bà ta khịt khịt mũi - Có lẽ cháu nên đi tắm trước khi ăn thì sẽ tốt đấy. Tôi sẽ chỉ phòng cho cháu.
Ngài David đứng dậy:
- Cháu sẽ phải đọc nhiều lắm. Ta e rằng ngày mai, ta phải quay về London - ta phải ăn trưa với tổng thống Pháp - thế nên ta không thể giúp gì cho cháu được. Nhưng ta đã nói rồi đấy, nếu cháu không rõ điều gì...
- Đã có Fiona Friend ạ - Alex đáp lời.
Alex được sắp xếp ở trong một căn phòng nhỏ nhắn, tiện nghi, đằng sau tòa lâu đài. Cậu bé tắm qua loa rồi mặc lại bộ quần áo cũ. Cậu muốn sạch sẽ nhưng cậu buộc phải trông cáu ghét - đó là hình tượng nhân vật mà cậu đang đóng giả. Cậu bé mở tập tài liệu đầu tiên, ngài David rất chu đáo. Ông ta đã cung cấp cho Alex những cái tên và lịch sử gần đây của toàn gia đình, cũng như những tấm ảnh chụp về kỳ nghỉ hè của họ, những chi tiết về tòa lâu đài và các chuồng ngựa ở Mayfair, những căn hộ ở New York, Paris, Rôma và căn biệt thự ở Barbados. Trong này còn có cả những bài báo, tạp chí được cắt ra... tất cả mọi thứ mà cậu sẽ phải cần đến.
Một tiếng chuông vang lên. Đã bảy giờ tối. Alex xuống lầu và đi vào phòng ăn. Căn phòng có sáu cửa sổ và một chiếc bàn ăn dài đủ chỗ cho mười lăm người, làm bằng gỗ gụ bóng láng. Chỉ có ba người ngồi đó: ngài David, phu nhân Caroline, và Fiona. Thức ăn đã được dọn lên, chắc là do người quản gia hay đầu bếp phục vụ. Ngài David chỉ tay vào một cái ghế trống, Alex ngồi xuống.
- Fiona đang nói về Soloman - Phu nhân Caroline lên tiếng rồi im lặng một lát - Soloman là một con ngựa. Chúng tôi có rất nhiều ngựa - Bà ta quay sang Alex - Cậu có biết cưỡi ngựa không ?
- Cháu chỉ biết cưỡi xe đạp thôi ạ - Alex trả lời.
- Con chắc chắn là Alex không thích ngựa đâu - Fiona lên tiếng. Cô bé luôn có lối nói khó chịu - Thật ra, tôi không tin là chúng ta có điểm chung. Tại sao tôi phải giả vờ coi cậu là em trai tôi nhỉ ? Toàn bộ chuyện này thật là...
- Fiona... - Ngài David khẽ càu nhàu.
- Tốt thôi, có nó ở đây cũng được, bố ạ, nhưng điều đó ảnh hưởng đến kỳ nghỉ lễ Phục sinh của con. Con không nghĩ rằng điều đó là công bằng.
Alex đoán rằng Fiona học ở trường tư. Học kỳ của cô bé kết thúc sớm hơn của cậu.
- Alex ở đây là vì công việc của bố - Ngài David nói.
Thật kỳ cục, Alex nghĩ, cách họ nói về cậu như thể cậu chẳng có mặt ở đây vậy.
- Fiona ạ, bố biết là con có nhiều câu hỏi, nhưng con chỉ cần làm theo những gì bố nói là được rồi. Alex chỉ ở đây với chúng ta đến cuối tuần thôi. Bố muốn con hãy chăm sóc nó.
- Nhưng nó là thằng nhóc thành phố ! - Fiona cứ nhấn đi nhấn lại - Nó sẽ chán ở đấy thôi. Dù sao đi nữa, giả vờ xem nó là em trai thì giúp ích gì được cho hệ thống siêu thị của bố vậy ?
- Fiona... - Ngài David không muốn tranh luận thêm nữa - Bố đã nói với con rồi. Một cuộc thử nghiệm. Con phải khiến nó cảm thấy như đang được đón tiếp chứ.
Fiona nâng ly lên và lần đầu tiên nhìn thẳng vào Alex kể từ lúc cậu bé đặt chân vào phòng.
- Chúng ta sẽ xem xét điều đó - Cô bé nói.
Tuần lễ như kéo dài vô tận. Mới chỉ có hai ngày trôi qua thôi, Alex bắt đầu thấy rằng Fiona nói đúng. Cậu là người thành phố. Hầu hết thời gian cậu sống đều ở London, cậu bỗng cảm thấy mất phương hướng và ngột ngạt giữa miền quê xanh thăm thẳm này. Khu đất xa ngút tầm mắt, xem ra dòng họ Friend này không có mối liên kết nào với thế giới bên ngoài. Alex chưa bao giờ cảm thấy bị cô lập hơn thế. Ngài David đã quay lại London. Phu nhân Caroline luôn tìm mọi cách để tránh mặt cậu. Một hai lần, bà ta lái xe đến Skipton - một thành phố nhỏ gần đây nhất. Lần khác, bà lại bỏ ra rất nhiều thời gian để làm vườn hay cắm hoa. Còn Fiona...
Ngay từ đầu, cô bé đã tỏ rõ rằng cô chẳng hề ưa Alex. Điều này cũng chẳng phải vì lý do gì đặc biệt. Chỉ đơn giản vì rằng cậu bé là người ngoài, thế thôi, và Fiona có vẻ nghi ngờ rằng trong cái thế giới thu nhỏ của lâu đài Haverstock, có một điều gì đó không bình thường. Mấy lần rồi, cô có hỏi Alex là cậu đang thực sự làm gì ở nhà cô. Alex chỉ nhún vai mà chẳng nói gì, cử chỉ đó càng khiến cho Fiona cảm thấy ghét cậu bé hơn.
Và rồi, vào ngày thứ ba, cô giới thiệu cậu bé với những người bạn của mình.
- Tôi sẽ đi săn - Cô bé nói với Alex như vậy - Tôi không nghĩ là cậu muốn đi cùng ?
Alex nhún vai. Cậu bé đã nhớ được hầu hết mọi chi tiết trong các tài liệu và giờ thì cậu đã có thể tự tin đóng giả là một thành viên của gia đình này được rồi. Hiện cậu đang đếm từng giờ trôi qua cho đến lúc người phụ nữ ở trường đào tạo đặc biệt đến đưa cậu đi.
- Cậu đã bắn súng bao giờ chưa ?
- Chưa - Cậu bé trả lời.
- Tôi hay đi săn lắm - Fiona kể - Nhưng dĩ nhiên cậu là một thằng nhóc thành phố. Cậu chẳng hiểu nổi đâu.
- Giết thú thì tuyệt lắm hả chị ?
- Đó là một phần của lối sống thôn dã. Là truyền thống - Fiona nhìn Alex như nhìn một kẻ ngớ ngẩn. Đó là cái cách mà cô bé vẫn thường nhìn Alex - Dù sao đi nữa, thú vật sinh ra là để như vậy mà.

Hội săn bắn hóa ra toàn những người trẻ tuổi, và - ngoài Fiona ra - toàn là con trai. Năm người họ đang ngồi chờ ở bìa rừng cũng thuộc về lãnh địa của lâu đài Haverstock. Rufus, trưởng nhóm mười sáu tuổi, cường tráng, có mái tóc xoăn đen. Dường như cậu ta là bạn trai của Fiona. Những người khác là Henry, Max, Bartholomew, và Fred - cũng mười sáu tuổi. Alex nhìn họ với tâm trạng nặng trĩu. Bọn họ đều ăn mặc giống nhau: áo khoác hiệu Barbour, quần vải tuýt, mũ bẹt và giày ống da của thợ săn. Tất cả đều nói giọng đàn anh. Mỗi người đều mang theo súng săn, một tay họ cầm nòng súng đã tháo rời. Hai người đang hút thuốc. Ai cũng nhìn Alex bằng cặp mắt ẩn chứa sự coi thường. Fiona hẳn đã kể với họ về cậu - một thằng nhóc thành phố.
Fiona mau mắn giới thiệu. Rufus tiến lên một bước:
- Mừng là có chú mày nhập bọn - Hắn cố ý kéo dài giọng nói. Đôi mắt của Rufus quét lên người Alex, không ngại che giấu sự khinh miệt - Cũng có biết chút ít về săn bắn, phải không ?
- Tôi không có súng - Alex nói.
- Ồ, anh e rằng không thể cho chú mày mượn súng được.
Rufus ráp nòng súng lại rồi giơ lên cho Alex xem. Đây là một khẩu súng tuyệt đẹp với nòng súng làm bằng thép sáng bóng, dài sáu mươi bốn xăngtimét, gắn vào báng súng sậm màu làm từ gỗ cây óc chó được trang trí bằng những họa tiết hoa văn màu bạc, chạm trổ công phu.
- Đây là khẩu súng săn hai nòng với khóa cò có thể tháo ra lắp vào được, chính hiệu Abbiatico & Salvinelli, nó được làm bằng tay đấy nhé - Rufus khoe - Dù sao đi nữa, nó cũng ngốn của anh hay là của mẹ anh những ba mươi nghìn đôla có đấy. Đó là một món quà sinh nhật.
- Hẳn là nó không dễ gói chút nào - Alex nói - Mẹ anh đã gắn ruy-băng ở đâu ?
Nụ cười của Rufus biến mất.
- Mày chẳng biết tí gì về súng cả.
Hắn nói rồi gật đầu với một thiếu niên khác, tên này đưa cho Alex một vũ khí rất tầm thường. Đó là một khẩu súng cổ lỗ sĩ đang hoen rỉ.
- Mày dùng cái này đi - Rufus nói - Nếu mày ngoan ngoãn và không làm vướng chân vướng cẳng thì bọn anh sẽ cho mày một viên đạn.
Cả bọn đồng thanh phá ra cười. Hai người hút thuốc lá thôi không hút nữa, mọi người chuẩn bị lên đường vào rừng.
Ba mươi phút sau, Alex nhận ra mình đã sai lầm khi đến đây. Bọn con trai cứ nhắm bắn vào bất cứ thứ gì động đậy, hết bên trái tới bên phải. Một con thỏ quay tròn với vết thương đỏ máu vì đạn bắn. Con chim cu rừng ngã lộn khỏi cành cây, đập cánh phần phật quanh đám lá bên dưới. Dù bọn thiếu niên có dùng loại vũ khí xịn đến đâu, chúng cũng không phải là những tay săn giỏi. Lũ thú luôn xoay xỏ để né tránh được, các viên đạn chỉ làm chúng bị thương là cùng, còn Alex thì càng lúc càng cảm thấy muốn phát bệnh khi phải đi theo những vết máu.
Họ đã tới chỗ đất trống và dừng lại để nạp đạn. Alex quay sang Fiona:
- Tôi sẽ về nhà - Cậu bé lên tiếng.
- Sao thế ? Không thể chịu nổi cảnh tượng máu me hả ?
Alex thoáng nhìn con thỏ rừng cách đó mười lăm mét. Nó đang nằm nghiêng một bên, hai chân sau cứ co giật một cách bất lực. Cậu bé nói:
- Tôi ngạc nhiên là tại sao người lớn lại cho phép các anh chị mang súng. Nhìn cớ sự, tôi cứ tưởng là mọi người đã mười bảy tuổi rồi cơ đấy.
Rufus nghe lỏm được điều này. Hắn ta tiến lên trước một bước, trong mắt ẩn chứa một điều gì đó đen tối. Hắn càu nhàu:
- Ở miền quê này, tụi tao không ngán luật lệ nào đâu.
- Chắc Alex muốn gọi cảnh sát ! - Fiona nói.
- Đồn cảnh sát gần nhất cũng cách đây bốn mươi dặmn - Rufus nói với nụ cười nhạt.
- Mày có muốn mượn điện thoại di động của tao không ? - Một tên trong bọn cất tiếng hỏi.
Cả bọn lại cười ồ lên lần nữa. Alex cảm thấy mình đã chịu đựng quá đủ. Không nói một lời nào, cậu quay lưng, bỏ đi.
Cậu bé nhớ là đã phải đi ba mươi phút thì đến được chỗ đất trống, thế mà bây giờ cũng đã đi được ba mươi phút rồi, cậu vẫn thấy mình đang kẹt trong rừng, xung quanh toàn những cây cao và bụi dại. Alex hiểu rằng mình đã đi lạc. Cậu bực bội với chính mình. Lẽ ra cậu phải chú ý xem mình đang đi đâu trong lúc phải lẽo đẽo theo sau Fiona và những người bạn của cô ta mới phải. Khu rừng thật rộng. Nếu đi sai hướng thì cậu bé sẽ mò ra tới tận những cánh đồng hoang của khu Bắc Yorkshire chứ chẳng chơi... rồi phải vài ngày sau, người ta mới tìm thấy cậu. Mặt khác, những tán lá cây ở đây dày đến mức tầm nhìn xa của cậu ở mọi phía chỉ tới chín mét là cùng. Làm sao tìm được đường ra đây ? Cậu có nên thoái lui hay là tiếp tục tiến lên phía trước rồi may mắn sẽ gặp lại con đường cũ ?
Alex chợt linh cảm thấy nguy hiểm trước khi có một viên đạn bắn tới phía cậu. Có tiếng cành khô gãy hay là tiếng kim loại gì đó đang lắp ráp lại với nhau. Cậu bé co rúm người lại - chính điều đó đã cứu sống cậu. Một tiếng nổ - lớn và rất sát - cái cây ngay trước mặt Alex, chỉ cách cậu có một bước chân, bị tróc một mảng, những mảnh gỗ văng tứ tung trong không gian.
Alex quay lại, nhìn quanh quất xem ai đã bắn mình.
- Các người đang làm cái gì vậy ? - Cậu hét lên - Xém chút nữa là bắn trúng tôi rồi, biết không.
Đáp lại lời cậu là một tiếng nổ thứ hai, sau đó là tiếng reo vui cười đùa đầy phấn khích. Alex hiểu ra mọi chuyện: họ chẳng nhầm cậu với con thú nào cả. Họ đang nhắm bắn cậu cho vui. Alex quay đầu lại và bắt đầu chạy. Những thân cây khắp mọi phía như bao vây lấy cậu, tìm cách che đường của Alex. Mặt đất mềm nhũn vì mưa đang cố làm chậm bước chân của cậu bé, nó như muốn dán cứng chân cậu xuống đất. Có tiếng nổ thứ ba. Alex hụp ngay xuống, cảm nhận được phát đạn ở ngay trên đầu mình, bay thẳng vào tán lá cây.
So với các nơi khác trên thế giới, nơi này dễ khiến người ta phát điên. Đây là giữa miền quê nước Anh và kia là những kẻ thanh thiếu niên giàu có, chán ngắt, quen hành động theo ý thích của mình. Có lẽ Alex đã xúc phạm đến chúng. Chắc là sự đùa giỡn của cậu về giấy gói quà. Cũng có thể là sự từ chối không cho Fiona biết cậu thực sự là ai. Chúng quyết định dạy cho cậu bé một bài học, rồi chúng sẽ phải lo lắng về hậu quả thôi. Liệu chúng có ý định giết cậu hay không ? "Ở miền quê này, tụi tao không ngán luật lệ nào đâu". Rufus đã từng bảo thế. Nếu Alex bị thương nặng - thậm chí có chết đi chăng nữa - thì bọn chúng cũng sẽ thoát khỏi vụ này. Một tai nạn khủng khiếp. Thằng bé không chịu để ý xem mình đang đi đâu nên đã bước ngay vào đường đạn.
Không. Không thể như thế được.
Bọn chúng chỉ muốn dọa cậu thôi. Tất cả chỉ có thế.
Thêm hai phát đạn nữa. Một con chim trĩ vọt lên khỏi mặt đất, quay mòng mòng như một quả banh lông rồi kêu inh ỏi trên bầu trời. Alex tiếp tục chạy, hơi thở dồn dập làm cho cậu bé cảm thấy khô cả cổ họng. Một bụi cây dại vươn ra ngang tầm ngực của cậu, xé toạc cả quần áo. Vẫn còn cầm khẩu súng được phát hồi nãy trên tay, cậu dùng nó để gạt cây cối, tìm đường chạy.
Một đám rễ cây nằm ngổn ngang trên mặt đất suýt chút nữa là làm cho Alex ngã sóng soài.
- Alex ? Mày ở đâu ?
Đó là tiếng của Rutus. Giọng the thé đầy chế nhạo của hắn ta phát ra từ sau rặng cây. Lại có tiếng đạn bắn, lần này thì viên đạn bay cách đầu Alex khá cao.
Bọn thiếu niên kia không nhìn thấy cậu bé. Cậu đã thoát rồi thì phải ?
Không, cậu vẫn chưa thể thoát được. Alex dừng lại một lát, cậu bé vã hết cả mồ hôi. Cậu đã ra khỏi khu rừng nhưng vẫn còn bị lạc đường, chẳng còn hy vọng nào nữa. Tệ hơn nữa là cậu đã bị mắc kẹt. Alex đang ở bên một bờ hồ hoang sơ, bẩn thỉu. Nước hồ có váng nâu và trông khá đặc. Chẳng có con vịt hay con chim rừng nào dám tới gần cái hồ. Mặt trời của buổi chiều chạng vạng cũng đang dần dần lặn xuồng hồ, mùi hôi thối bắt đầu bốc lên.
- Nó đi lối kia !
- Không... nó đi qua lối này đấy.
- Bọn mình thử ra hồ xem.
Những lời nói kia bỗng vọng tới tai Alex, cậu bé hiểu rằng cậu không thể để cho bọn họ phát hiện ra mình. Trong đầu cậu chợt hiện ra hình ảnh về chính mình, cậu bị đá đè chìm nghỉm dưới đáy hồ. Hình ảnh ấy gợi cho cậu một ý tưởng. Cậu phải trốn thôi.
Alex bước xuống nước. Cậu cần có một cái gì đó để làm ống thở. Cậu đã thấy người ta làm điều đó trên phim. Họ nằm trong nước, thở bằng một ống sậy. Thế nhưng ở đây lại không có cây sậy nào. Ngoại trừ có và đám tảo dày nhớp nhúa, còn thì chẳng có thứ gì có thể mọc nổi.
Một phút sau, Rufus xuất hiện bên bờ hồ, khẩu súng của cậu ta vẫn còn trên tay. Rufus dừng lại và đảo mắt, đôi mắt biết rành rẽ khu rừng. Chẳng có thứ gì chuyển động cả.
- Hẳn là nó đã quay ngược lại.
Những người còn lại tụ tập sau lưng "thủ lĩnh". Giữa họ giờ đây rất căng thẳng, cảm giác tội lỗi bao trùm bầu không khí im ắng xung quanh. Tất cả hiểu rằng trò chơi đã đi quá xa.
- Bọn mình hãy quên nó đi - Một tên trong bọn lên tiếng.
- Ừ...
- Chúng mình đã dạy cho nó một bài học.
Cả bọn đều nôn nóng muốn trở về nhà. Tất cả đều đồng loạt kéo nhau trở lại con đường đã đến. Riêng Rufus tự ý ở lại, vẫn giữ khẩu súng trong tay, hắn ta ráng sức tìm kiếm Alex. Rufus nhìn xuống mặt hồ lần cuối rồi quay lại, bước theo lũ bạn.
Ngay lúc ấy, Alex tấn công. Cậu bé đã nằm ở dưới nước, quan sát những hình ảnh mập mờ của lũ thanh thiếu niên kia như thể là cậu đang nhìn qua một tấm kính nâu dày. Cậu ngậm nòng khẩu súng săn trong miệng. Đầu kia của nòng súng, cậu để nó nhô lên khỏi mặt hồ. Cậu bé đã thở qua nòng súng. Và giờ đây, cậu trồi dậy, người chảy ròng ròng những bùn và nước - hệt như một nhân vật hay xuất hiện trong những cơn ác mộng hãi hùng. Rufus nghe thấy tiếng động, nhưng đã quá muộn rồi. Alex quật khẩu súng ngay vào chỗ thắt lưng Rufus. Rufus rên lên rồi khuỵu gối xuống, khẩu súng săn của hắn ta tuột khỏi tay. Alex nhặt nó lên. Trong khóa nòng có hai viên đạn. Cậu bé đóng khẩu súng lại, tạo nên một âm thanh đanh gọn.
Rufus nhìn Alex, mọi vẻ cao ngạo của hắn ta vụt biến mất. Rufus trở thành một cậu bé thiếu niên ngốc nghếch đầy sợ sệt, đang quỳ gối trong sự cố gắng.
- Alex...
Lời lẽ đầy thành ý được thốt ra như một tiếng khóc thút thít. Làm như hắn ta mới nhìn thấy Alex lần đầu tiên vậy.
- Tôi xin lỗi ! - Rufus sụt sùi - Chúng tôi thực sự không có ý định làm cậu bị thương. Chỉ là một trò đùa thôi. Fiona bày cho chúng tôi trò này. Chúng tôi chỉ muốn làm cho cậu sợ. Làm ơn...
Alex im lặng, thở ra một cách nặng nề. Sau đó cậu hỏi:
- Tôi có thể ra khỏi đây bằng cách nào ?
- Chỉ cần men theo cái hồ - Rufus trả lời - Có một con đường mòn.
Rufus vẫn còn quỳ gối. Mắt rơm rớm nước. Alex nhận ra rằng mình đang chĩa khẩu súng săn mạ bạc vào gã thiếu niên kia. Cậu quay mặt đi, cảm thấy giận mình ghê gớm. Rufus không phải là kẻ thù của cậu. Hắn ta chẳng là gì cả.
- Đừng có đi theo tôi đấy.
Alex nói và chuẩn bị bỏ đi. Rufus gọi với theo:
- Xin hãy làm ơn ! Cho tôi xin lại khẩu súng. Nếu mà mất nó, mẹ tôi sẽ giết tôi mất.
Alex dừng lại. Cậu nhấc nhấc khẩu súng trên tay, rồi lấy hết sức bình sinh quăng nó ra xa. Khẩu súng săn của Ý được chế tạo thủ công lộn hai vòng trong không trung, giữa ánh sáng sắp tàn, rồi rơi tõm xuống giữa hồ, biến mất.
- Anh vẫn còn nhỏ lắm, chưa chơi súng được đâu - Cậu bé nói.
Alex bỏ đi, để cho khu rừng nuốt chửng lấy mình.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đỉnh Tuyết.