Chương 103: (2) trận hỗn chiến giữa hai chàng trai và một cô gái


Thời gian năm năm trôi qua trong nháy mắt, tu vi của Ngọc La cũng đã đạt tới Trúc Cơ trung kỳ, ngày thi đấu môn phái cũng đến.

Chúc Dao khá là căng thẳng, bởi vì trong khoảng thời gian mấy ngày này, nữ phụ trùng sinh sẽ xuất hiện.

Mãi cho tới ngày diễn ra trận chung kết, Chúc Dao mới đưa đổ đệ tới sân đấu, lần thi đấu môn phái này không có gì khác so với lần trước, ngay cả ba vị tôn giả cũng có mặt đông đủ trên sân.

Vẫn là một người ngồi chim Loan, một người ngồi Bạch Hổ, một người ngồi sen ngọc.

Chỉ có cô...

ngự kiếm mà đi.

Ặc...

có phải là cô đã vô tình tự hạ thấp một cấp bậc rồi không? Thế nhưng nếu dùng những món pháp khí được sư phụ để lại cho, cô sợ sẽ đả kích lòng tin của những người khác.

Hai trong số ba vị tôn giả không quá thân quen, chỉ gật đầu xem như chào hỏi.

Chỉ có Phượng Dịch quay đầu lại nhìn Chúc Dao, lúc đó cô còn tưởng rằng cô ta nhìn ra điều gì đó, hai chân suýt nữa mềm nhũn ra rồi.

Cũng may khi đó cô ta không có hành động gì khác, chắc hẳn là đêm trăng khuyên giải đó đã phát huy tác dụng, Phường Dịch đã coi cô như người thân quen.

Tử Mộ không ngờ Chúc Dao sẽ tới, khi thấy được Ngọc La sau lưng cô thì còn kinh ngạc hơn.


Tiểu sư thúc, ngài đến đây...
Tử Mộ đứng bật dậy, trên mặt hiện về khẩn trương, vì sao lại dẫn con gái mình tới hả? Hôm nay có nhiều người ngoài như vậy, nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao.

Chúc Dao phát hiện ra mọi người đã ngồi kín khán đài bèn ngồi luôn lên ghế của Tử Mộ.

Ngại quá đi mất, cướp ghế của ông ta là truyền thống sư môn, không thể khống chế nổi.

Ngọc La chào hỏi Tử Mộ một câu, sau đó đứng sau lưng sư phụ.

Tử Mộ cuống cuồng lên, suýt nữa là đỉnh đầu bốc khói, thế nhưng ông ta cũng không có biện pháp nào để giải quyết cả, đành phải đè nén ngờ vực lại trong lòng.

Tiểu sư thúc dẫn con gái tới đây chắc chắn là có dụng ý nhỉ? Trời ơi, lo cho đứa con gái rượu này quá đi mất!

Dưới sân đang diễn ra trận chung kết Luyện Khí kỳ, Chúc Dao vẫn nhớ rõ lần trước khi tới xem, sư phụ còn ở bên cô, còn cả...

rất nhiều người khác mà cô không nhớ rõ.

Khi đó cô cảm thấy đám người trong sân đấu lợi hại ghê gớm, nhưng hiện giờ nhìn lại thấy rất bình thường, cô liếc mắt là nhìn ra được một đống sơ hở của họ.

Khi cô đang cảm thấy nhàm chán, đột nhiên có một tiếng thông báo vang dội truyền đến.


Trưởng lão phái Lam Tường dẫn theo đệ tử môn hạ đến!
Phụt...

Chúc Dao ngồi không vững, suýt nữa là ngã khỏi ghế.

Phái Lam Tường? Không thể nào! Mọi người có mặt cũng thấy nghi ngờ, hiện giờ thi đấu môn phái đã tới trận chung kết cuối cùng rồi, sao còn có môn phái đến đây, quá muộn rồi.

Dù sao đi nữa thì Tử Mộ cũng là chủ nhân, cho dù có nghi ngờ thì vẫn quay người đi đón tiếp.

Chỉ thấy một nhóm năm người từ phía xa bay tới, đi đầu là một thiếu niên trẻ tuổi, nhìn qua chỉ như mười lăm mười sáu vậy, gương mặt baby, phúng phính khiến người khác muốn tới nhéo một cái, chỉ là tu vi đã đạt tới Nguyên Anh đại viên mãn.

Phía sau là ba nam một nữ, đều chỉ chừng mười lăm mười sáu tuổi, tu vi đều là Trúc Cơ sơ kỳ.

Khi bọn họ bay tới, Chúc Dao lập tức nhận ra bốn người phía sau, đó chẳng phải là Tư Tùng và củ cải hai, ba, bốn ư? Chỉ là không biết từ khi nào phái Lam Tường đã có thêm một vị trưởng lão Nguyên Anh, nơi đó là một lố củ cải nhỏ, sao giờ đột nhiên có một củ cải lớn xuất hiện mà cả cô cũng không biết?

Củ cải lớn nói vài câu khách sáo với Tử Mộ xong, hai mắt đột nhiên sáng rực, đi thẳng về phía Chúc Dao.

Hắn hành lễ với cô, vẻ mặt đầy hưng phấn:
Đây chẳng phải là Chúc Dao tổn thương ư? Ta ngưỡng mộ ngài đã lâu, giờ được gặp mặt đúng là vinh hạnh ba đời.
Chúc Dao theo phản xạ, lùi lại dựa vào ghế, nhìn chằm chằm vào gương mặt baby của tên củ cải lớn này.

Ngươi là ai, ta không biết ngươi, ngươi đi ra đi!
Chủ nhân, chủ nhân, Hạt Vừng nhớ người chết đi được!
Khi Chúc Dao còn đang nghi hoặc thì nghe thấy một giọng truyền âm quen thuộc, Hạt Vừng? Cô liếc mắt tìm bốn phía nhưng không nhìn thấy bóng dáng của bất kỳ con thú nào.


Chủ nhân, ở đây này!
Chúc Dao nhìn về phía trước, chỉ thấy tên củ cải lớn kia chớp mắt liên tục, đột nhiên hiểu ra.

Cô truyền âm tới:
Hạt Vừng đấy à?

Dạ, đúng rồi.

Ta chính là thú của chủ nhân, Hạt Vừng.
Mắt củ cải lớn liên tục chớp.


Đệch, từ khi nào mà ngươi cũng có hình người vậy?
Sao trước giờ cô không biết chuyện này.


Thú đã cấp mười, đương nhiên có thể hóa hình.

Chủ nhân, người ta nhớ chủ nhân chết đi được!


Củ cải lớn đầy vẻ kích động, mắt mở lớn nhìn cô, như thể một khắc sau sẽ bổ nhào tới cọ mặt làm nũng.


Cút!
Chúc Dao lạnh lùng đáp lại, sắc mặt của nó lập tức xạ xuống.


Không biết phải xưng hô với vị trưởng lão này thế nào?
Tử Mộ chen ngang.


Ta họ Chi.
Hạt Vừng trả lời với vẻ mặt buồn rười rượi.

Chị: Hạt Vừng trong Hán Việt là Chi Ma.

Tử Mộ sững sờ, vẻ tươi cười hớn hở khi nãy biến đâu mất rồi? Vị
Tri
trưởng lão này trở mặt nhanh quá đi thôi.


Tri trưởng lão dẫn đệ tử tới đây tham gia thi đấu môn phái hả?
Tử Mộ chưa từng nghe thấy thông tin gì về phái Lam Tường này, chắc hẳn bọn họ đến từ một tiên môn bé nhỏ nào đó, ông ta khách sáo hỏi:
Tuy nói tất cả các tiên môn đều có thể tham gia nhưng hiện giờ đã thi đấu đến trận chung kết, nếu như quý phái muốn tham dự, e là phải chờ tới lần sau.

Chúng ta tới đây không để tranh tài.
Hạt Vừng hùng hồn nói.


.
Vậy ngươi tới đây để làm gì? Khóe miệng Tử Mộ giật giật:
Vậy trưởng lão tới đây...

Đương nhiên là đến xem...
Hạt Vừng đưa mắt nhìn Chúc Dao, nhận được ánh mắt chằm chằm của cô, yếu ớt sửa lại:
Xem cuộc vui.

Ha ha...

Trưởng lão hài hước quá.
Nếu như không phải người đến là khách, thực lòng Tử Mộ chẳng muốn khách sáo với vị trưởng lão não phẳng này.

Ông ta ra lệnh cho đệ tử sắp xếp chỗ ngồi cho đối phương, sau đó mặc kệ không để ý tới nữa.

Nhưng dường như vị trưởng lão này cảm thấy rất hứng thú với tôn giả Hóa Thần kỳ, cố ý di chuyển ghế tới bên cạnh Chúc Dao sư thúc, vẻ mặt hưng phấn muốn trò chuyện với cô.

Tử Mộ cạn lời, trong giới tu tiên lấy thực lực làm đầu, sùng bái kẻ mạnh là tính cách trời sinh của mỗi người, nhưng rất hiếm ai tỏ thái độ rõ ràng tới mức độ không cần mặt mũi như vị trưởng lão này.

Nhìn vẻ mặt hưng phấn chỉ thiếu mỗi việc chảy rớt dãi của hắn ta, quả thực...

không biết xấu hổ là gì mà!

Chỉ là vì sao bốn người đệ tử hắn dẫn tới cũng không hề khách sáo, đứng ở đó như vậy? Đây là khu vực khán đàn dành cho tu sĩ Nguyễn Anh đó!

Môn quy phái Lam Tường cho phép điều này sao? Chúc Dao cũng cảm thấy đau đầu.

Cho dù cô bất đắc dĩ thu hoạch được một đám củ cải, thế nhưng dù sao cô cũng là người của Ngọc Lâm Phong, thuộc về phái Khấu Cổ.

Với tu vi Hóa Thần kỳ của cô muốn thành lập tông phái cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng nếu làm vậy thì cô nhất định phải rời khỏi phái Khấu Cổ.

Đây chính là nguyên nhân cô vẫn chưa từng nhắc đến phái Lam Tường với Tử Mộ.

Nếu như Tử Mộ biết được việc này, dù chắc chắn ông ta không dám đuổi cô ra khỏi phải nhưng sẽ đón đám củ cải kia tới Khâu Cổ.

Với tư chất của đám củ cải kia chắc chắn sẽ bị sắp xếp hết ở ngoại môn, cô cũng không thể chăm sóc hết cho chúng được.

Vậy còn không thoải mái bằng cô tự mình lập phái.

Nhưng tiên sư cái con Hạt Vừng óc lợn này nữa chứ, người ta giấu giấu diếm diếm còn chưa xong, nó lại quang minh chính đại dẫn người đi lung tung.

Chúc Dao giận phát điện, nhưng hiện giờ không thể biểu hiện ra

mặt được.


Chủ nhân, ngài nhìn thấy ta có vui hông? Vui chứ hả? Có phải là ta đã tặng ngài một niềm vui bất ngờ hông?
Thấy vẻ mặt lạnh lùng của Chúc Dao, Hạt Vừng liều mạng truyền âm.


Chủ nhân, môn phái đã có bốn người Trúc Cơ, có phải Hạt Vừng rất giỏi không?

Chủ nhân, có phải người đang muốn ban thưởng cho thú không?

Chủ nhân, có muốn ôm ta một cái không vậy?


Chúc Dao cảm thấy đầu phình to, thiếu chút nữa là nổ tung:
Câm mồm!

Chủ...

nhân...

Nói thêm câu nữa ta thiến ngươi!


Cuối cùng cô cũng được yên tĩnh, Chúc Dao bóp cái trán căng phình của mình, nhìn Tư Tùng ở bên cạnh, truyền âm qua:
Tại sao lại tới phái Khấu Cổ?
Tư Tùng sửng sốt một lát, nhìn bốn phía xung quanh mới phát hiện ra Chúc Dao đang truyền âm.

Hai mắt cậu ta sáng lên, trả lời trong lòng:
Hạt Vừng trưởng lão nói bọn ta đã Trúc Cơ, nên ra ngoài tiếp xúc với việc đời, cho nên...
Quả nhiên là con hàng ngu đần kia giật dây.


Sau này đừng nghe Hạt Vừng chỉ huy lung tung, dù sao nó cũng là yêu thú, tu vi dù cao nhưng lại thiếu kinh nghiệm về mặt đối nhân xử thế.
Tư Tùng khẽ gật đầu, tỏ ý mình đã nhớ kỹ.

Chúc Dao lại hiểu thêm về tình hình của môn phái.

Cậu ta và củ cải số hai ba bốn vừa Trúc Cơ trong thời gian gần đây.

Đối với những người linh căn ba bốn hệ như bọn chúng, trong vòng năm năm đã Trúc Cơ xem như là siêu nhanh rồi.

Dựa theo việc Chúc Dao phân chia bọn chúng thành các tiểu đội, bốn người này đều thuộc cùng một đội, hơn nữa một thành viên khác của đội là củ cải số một cũng đang Trúc Cơ.

Chúc Dao cảm thấy kinh ngạc, xem ra đây là một phát hiện bất ngờ.

Trước đó cô chia đội cho bọn chúng chỉ nhằm mục đích luyện tập phối hợp ngăn địch, không ngờ rằng ngay cả tu vi cũng đồng thời tăng lên.

Cô hỏi tiếp về tình hình tu luyện của những đội củ cải khác, phát hiện ở những tiểu đội này cũng xảy ra chuyện tương tự, tu vi của các củ cải trong đội ngũ rất sát nhau.

Đây tuyệt đối không phải một hiện tượng ngẫu nhiên, Chúc Dao cảm thấy chính mình cần phải xem xét tình hình tu luyện của đám nhóc này.


Sư phụ, trận tiếp theo là trận chung kết Trúc Cơ.
Ngọc La đột nhiên lên tiếng.

Chúc Dao nghiêm túc đưa mắt nhìn về phía đó, quả nhiên là cuộc tranh tài tử Luyện Khí đã kết thúc, hai đệ tử Trúc Cơ đại viên mãn đang bay vào sân.


À, vậy con lên đi!
Chúc Dao phất tay.


Nhưng không nghe thấy tên của con.
Ngọc La cuống cuồng cả lên.


Ừ.
Chúc Dao bừng tỉnh:
Ta không báo danh cho con.

Cái gì?
Hai mắt Ngọc La trợn tròn, chẳng phải sư phụ đã nói để cô tham gia hay sao?
Con cứ lên đó thôi!
Chúc Dao không thèm để ý, nói.

Báo danh cái gì chứ, phiền phức quá đi mất!


Nhưng mà trên đó đã có hai người?

Vậy thì đánh cả đôi, lên đi! Lần lượt làm thịt chúng.

...
Ngọc La im lặng một lúc, nhìn lên giữa sân, dường như quyết định điều gì đó, nói chắc nịch:
Vâng!
Nói xong cô bé bay thẳng lên giữa sân khấu.

Chúc Dao hài lòng gật đầu, đồ đệ của cô là phải ngông cuồng, bá đạo, tàn khốc, chói mắt, ngầu lòi như vậy chứ.

Chẳng phải đánh bại người mạnh nhất là thành quán quân ư?

Mắt hai tên đệ tử thi đấu chung kết trợn tròn, nhìn chằm chằm vào cô gái đột nhiên xuất hiện ở giữa sân.

Chuyện gì đang diễn ra vậy? Hình như vẫn chưa công bố trận chung kết chấm dứt mà? Vì sao lại có ba người cơ chứ?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.