Chương 109: Củ cải nhỏ kỳ quái
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2193 chữ
- 2021-12-31 05:29:37
A...
Đột nhiên cô bé trong ngực hắn nhúc nhích, chậm rãi mở mắt, hiếu kỳ nhìn Khải Hàn đang ôm mình, rồi kêu lên a a a.
Con không biết nói chuyện?
Khải Hàn hỏi.
Đối với loại câu hỏi mất não này, Chúc Dao thẳng thừng liếc xéo, nói nhảm, lúc ngươi vừa sinh ra đã biết nói chuyện hay sao! Nhưng có vẻ tâm trạng của Khải Hàn rất tốt, hắn xoa đầu cô bé:
Không sao, sau này ta chính là sư phụ của con, tên con là Nguyệt Hàn Tinh.
Quả nhiên là cô ta! Có lẽ Nguyệt Hàn Tinh thật sự có hào quang của vai chính.
Đột nhiên cô nhóc nở một nụ cười rất lanh lợi với Khải Hàn, rồi tiếp tục đáp lại bằng mấy tiếng ê a.
Khải Hàn như bị cuốn theo cô bé nên cũng nở nụ cười, khuôn mặt tràn đầy vui vẻ.
Khụ khụ!
Chúc Dao không thể không cắt ngang cảnh tượng thầy trò tình thâm này.
Khải Hàn hơi sửng sốt, hình như bây giờ mới nhớ ra bên cạnh còn có một đứa bé sinh đôi nữa nên hơi áy náy nhìn Chúc Dao:
Gọi nó là Nguyệt Ánh đi.
Sự phân biệt đối xử này đến Chúc Dao cũng nhận ra, nên càng cảm thấy quái lạ.
Nhưng mà...
hình như không liên quan đến cô.
Cô chuyển tay nhét đứa bé vào ngực Khải Hàn.
Đây là hàng của ngươi, mời người nhận lấy.
Khải Hàn không ngờ cô lại đột nhiên trở mặt, chật vật đón lấy, còn bị mất thăng bằng phải lùi lại mấy bước.
Đột nhiên hắn nhớ ra gì đó nên vội vàng gọi Chúc Dao:
Tôn giả, xin hãy xem giúp hai đứa bé này có bị thương không.
Chúc Dao quay lại nhìn, nói thật nếu không phải vì BUG của Mộc Mị Nhan thì cô cũng không định nhảy vào vũng nước đục này.
Tên Khải Hàn này thoạt nhìn thì rất tốt nhưng thật ra không biết dạy dỗ đồ đệ tử tế.
Cứ nhìn thái độ của hắn với hai đứa trẻ thì biết, từ ánh mắt đầu tiên, hắn đã có khuynh hướng thích Nguyệt Hàn Tinh rồi.
Mặc dù có thể còn có những nguyên nhân sâu xa khác, nhưng biểu hiện của hắn cũng quá rõ ràng.
Chẳng trách trước khi nữ phụ Mộc Mị Nhan sống lại đã hình thành tính cách vặn vẹo cực đoan như vậy.
Là sư phụ, nếu chỉ bất công một chút thì cũng thôi, nhưng thiên vị rõ ràng như thế mà bản thân lại không có cảm giác gì.
Xin làm phiền tôn giả.
Có lẽ Khải Hàn thấy vẻ mặt của Chúc Dao không tốt lắm nên hơi sốt ruột.
Lúc phong ấn linh thai, hắn cũng biết, thuật này có thể sẽ ảnh hưởng đến thần thức của đứa trẻ, cho nên mới mời cô tới.
Chúc Dao do dự một chút mới quay lại, sờ cổ tay của đứa bé, nhưng là đứa bé trai.
Cô truyền linh khí vào để dò xét, ngoài việc phát hiện đối phương quá yếu ra thì kinh mạch bên trong đều rất bình thường.
Cô lại ngưng thần thăm dò trong thần thức của cậu bé một lần nữa.
Mặc dù đứa trẻ là linh thai, nhưng vẫn chưa chính thức bắt đầu tu luyện.
Hơn nữa, cậu bé còn trong tình trạng hôn mê, không có ý thức, nên cô có thể tiến vào mà không có bất kỳ trở ngại nào.
Thần thức của đứa bé cực kỳ nhỏ, mặc dù không có chỗ nào bị tổn thương nhưng hết sức yếu ớt, hơn nữa còn không ổn định, dường như chỉ cần dùng lực một chút là sẽ vỡ.
Chúc Dao cẩn thận lùi lại, đang định nói rõ với Khải Hàn.
Nhưng Khải Hàn đã nhanh miệng cướp lời trước:
Xem thêm cho Hàn Tinh nữa chứ?
Vừa nói hắn vừa ra hiệu bảo cô bé giơ tay ra, thấy cô bé không hiểu, còn tự mình xắn ống tay áo của cô bé lên.
Chúc Dao:
...
Ngươi dám thiên vị rõ ràng như vậy sao?
Không cần.
Chúc Dao lạnh lùng liếc hắn, đột nhiên có chút bận tâm tới vận mệnh của bé trai.
Cô mơ hồ thấy một BUG mới đang từ từ lớn lên.
Chẳng qua, có lẽ đối phương không tốt số như Mộc Mị Nhan, có cơ hội sống lại mà thôi.
Thần thức của cậu bé không bị tổn thương, chỉ hơi bất ổn, nghỉ ngơi bồi dưỡng thêm là được.
Cô bé kia và cậu bé là cùng một bào thai, chắc cũng giống nhau.
Khải Hàn nghe vậy cũng biết là cô không có ý định xem nữa nên hơi thất vọng thu tay về.
Nhưng hắn thẩm quyết định, sau khi trở về sẽ tự xem cho đồ đệ của mình.
Mọi chuyện đã xong xuôi, ta về trước đây.
Chúc Dao không muốn trò chuyện với cái tên dạy dỗ thất bại này nữa.
Cô xoay người định rời đi thì đột nhiên cảm thấy vạt áo căng ra, bị ai đó kéo xuống.
Cô quay đầu nhìn lại, bắt gặp một cặp mắt như đêm đen, đứa bé trai đã tỉnh dậy từ bao giờ.
Cậu bé mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào cô, một tay vẫn đang nắm lấy vạt áo cô.
Nguyệt Ánh, không được hỗn xược.
Khải Hàn thấy thể lập tức trách mắng theo phản xạ, thái độ khác nhau một trời một vực so với Nguyệt Hàn Tinh:
Mau buông tôn giả ra.
Nhưng đứa bé trai vẫn như không nghe thấy, cứ ngơ ngác nhìn cô, bàn tay đang nắm lấy vạt áo của cô lại siết chặt hơn một chút.
Chúc Dao cũng thấy lạ, tại sao lại níu lấy cô, chẳng lẽ lại giống chim non (khi vừa mở mắt chim non sẽ nhận người đầu tiên nó thấy làm mẹ)? Nhưng rõ ràng khi cậu bé tỉnh dậy, người ôm nó là Khải Hàn.
Buông tay.
Chúc Dao làm mặt lạnh, thờ ơ nói.
Nhưng cậu bé vẫn không có phản ứng, cứ giữ im không thả.
Nguyệt Ảnh!
Khải Hàn đã hơi sốt ruột, dường như rất tức giận với đệ tử được tặng kèm có hành vi không lễ phép này, nên giật tay đứa bé ra.
Vẻ mặt Chúc Dao thay đổi, không nhịn được mà nhiều chuyện chen vào một câu:
Ta nói này Khải Hàn, nể tình ta đã giúp người ít nhiều, hay là người để cho người khác nhận đứa bé này làm đồ đệ đi.
Đi theo ngươi chắc chắn sẽ hỏng cả một đời.
Khải Hàn hơi sửng sốt, có vẻ không hiểu tại sao cô lại nói như vậy.
Chúc Dao cũng lười giải thích, xoay người đi tiếp, nhưng chưa đi được chục bước thì lại bị người ta kéo lại lần nữa.
Đứa bé trai kia thấy cô rời đi, không biết lấy đâu ra sức lực mà bất chợt nhào ra khỏi ngực Khải Hàn.
Tuy cậu bé không biết đi nhưng lại bổ nhào một cái, túm lấy vạt áo của cô một lần nữa.
Chúc Dao:
...
Củ cải nhỏ, ngươi định làm gì? Sau lưng là giọng nói vô cùng tức giận của Khải Hàn đang gọi cậu bé.
Đáng tiếc Nguyệt Ảnh hoàn toàn không có phản ứng.
Cũng phải, cậu bé vừa mới ra đời, có quỷ mới biết đó là tên của mình.
Củ cải nhỏ chỉ vừa nắm vạt áo của cô vừa gắng sức ngẩng đầu nhìn với vẻ mặt ngơ ngác, trong tròng mắt đen láy sáng ngời chỉ có hình bóng cô.
Chúc Dao thở dài một hơi, vô cùng hoài nghi, phải chăng trên người mình bị người ta cài thêm cái BUFF gì đó hấp dẫn củ cải nhỏ, tại sao đám nhóc củ cải này cứ thích nhào về phía cô vậy? Chúc Dao đành phải cúi xuống bế Nguyệt Ảnh lên.
Thôi bỏ đi, dù sao cô cũng phải lên núi, thuận đường dẫn cậu bé theo cũng được.
Cô quan sát đứa bé kỳ lạ này một lần nữa, nhìn chằm chằm vào mắt nó rồi chỉ chỉ vào ngực nó, nhấn mạnh từng chữ:
Người tên là Nguyệt Ảnh.
Cậu bé vẫn không có phản ứng, cứ nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, giống như hoàn toàn không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Chúc Dao bất chợt hơi lo lắng, trí khôn của đứa bé này không có vấn đề gì đấy chứ? Ở trong tảng băng lâu như vậy, thiếu mất loại dinh dưỡng nào đó, nên mới khiến cho trí não không phát triển đầy đủ,
Bây giờ cô cực kỳ muốn chụp CT cho cậu bé.
Sau đám củ cải nhỏ của phái Lam Tường, Chúc Dao nhận ra mình lại bị một nhóc củ cải mới quấn lấy.
Ngày đó, khi cô ôm củ cải nhỏ Nguyệt Ánh trở lại ngọn núi trước của phái Ngô Tiên, cậu bé cứ một mực ôm lấy cổ cô không buông, như đã quyết định là sẽ dựa dẫm vào cô vậy.
Cho dù cô dùng cách gì để dụ dỗ, cậu bé cũng không xuống, Chúc Dao bị cậu bé ghì đến mức cổ cũng đỏ hằn lên một vòng.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác, cô lại không thể thúc giục linh lực, hay dùng pháp lực để kéo cậu bé xuống.
Cậu bé hoàn toàn là một đứa con nít còn chưa biết nói, mà cô lại là tu sĩ Hóa Thần kỳ, nếu ra tay với một đứa bé thì cô còn biết giấu mặt vào đâu.
Nhưng cứ ôm một đứa bé như vậy cũng rất mất mặt biết không.
Chưởng môn phái Ngô Tiên bị cô lườm đến nỗi đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, ngay cả Khải Hàn cũng tỏ ra vô cùng lúng túng và áy náy.
Chỉ có Mộc Mị Nhan ở bên cạnh đã biến thành Như Lục là mặt mũi bí xị nhìn cô bé trên tay Khải Hàn, hoàn toàn chẳng có hơi sức đâu mà nhìn trò cười ở đằng này.
Mắng cũng đã mắng, nói cũng đã nói, đạo lý cũng giảng luôn rồi, nhưng củ cải nhỏ vẫn bất động như núi, treo trên cổ cô.
Cuối cùng mọi người hết cách nên chỉ có thể đề nghị Chúc Dao ở lại thêm một đêm nữa, có lẽ đợi đứa bé mệt rồi sẽ tự mình buông ra.
Chúc Dao hơi do dự nhìn Mộc Mị Nhan với cái mặt hiện chữ BUG to đùng, chỉ có thể đồng ý.
Nguyệt Ảnh còn chưa biết nói, thậm chí ngay cả bước đi cũng chưa vững.
Sau khi trở lại phòng khách, Chúc Dao định dỗ cậu bé xuống, nhưng hết lần này tới lần khác cậu bé chỉ nghiêng đầu, không nói tiếng nào cứ vùi mặt vào cổ cô, không thèm để ý.
Chúc Dao bất lực nhìn cậu bé, trong lòng điên cuồng mắng chửi.
Theo lý thuyết, cô ở hiện đại căn bản không phải là người được trẻ con yêu thích, vậy mà bây giờ chuyện như vậy cứ liên tiếp ập xuống đầu cô.
Thế này là lạc vào trò Plants vs Zombies,hơn nữa còn là phiên bản vô tận sao?
Bây giờ đã sẩm tối rồi, trẻ con đều ngủ sớm, nhưng lấy cái đứa trên người cô làm ví dụ, tinh lực nó lại rất dồi dào.
Cô còn cố ý ôm cậu bé nằm hai tiếng đồng hồ, nhưng cậu bé vẫn không có ý định muốn ngủ chút nào.
Cho đến tận đêm khuya, cô mới cảm thấy thân hình bé nhỏ trên ngực phát ra những âm thanh tương đối ổn định.
Nhưng cô chỉ khẽ cử động, cánh tay trên cổ lại lập tức siết chặt.
Chúc Dao thở dài một hơi, không thể làm gì khác đành niệm chú ngủ say để kéo cậu bé xuống khỏi người cô.
Ừ, dù sao bây giờ cũng không có người ngoài, sẽ không ai thấy cô ra tay.
Chúc Dao đặt củ cải nhỏ lên giường, nhưng lại phát hiện trên giường không có chăn.
Có lẽ bởi vì cô có tu vi Hóa Thần kỳ, cho nên trong phòng này không chuẩn bị sẵn chăn.
Chúc Dao không thể làm gì khác, đành phải lấy một cuộn lụa từ trong nhẫn chứa đồ ra để đắp cho cậu bé rồi mới đứng dậy.
Từ tận đáy lòng cô vẫn có chút đồng cảm với đứa bé này.
Lúc Khải Hàn trở lại ngọn núi trước đã kiểm tra linh căn của hai đứa trẻ.
Nguyệt Hàn Tinh giống như trong giấc mơ, quả nhiên là Bằng linh căn, còn Nguyệt Ảnh lại là ngũ linh căn.
Đây quả thực là khác nhau một trời một vực, chắc hẳn cho dù Khải Hàn có ý định nhận làm đồ đệ, cũng không thể giữ cậu bé lại bên mình.
Phần lớn ngũ linh căn đều là đệ tử ngoại môn.
Lúc trước cậu bé bị phong ấn chặt trong băng, có lẽ là bởi vì nguyên căn của mình nên mới ra đời chậm.
Cô nhớ lại giấc mơ kia, trong mơ không hề có sự tồn tại của đứa trẻ này, có lẽ bởi vì bào thai đã chết trong băng từ lâu rồi.