Chương 110: Chỉ cần gào lên là có yêu thú đáp lời


May thay trên mặt Nguyệt Hàn Tinh rất sạch sẽ, không hề có chữ gì.

Nói cách khác cô chỉ cần chuyên tâm để phòng Mộc Mị Nhan là được.

Cô vốn cho là chỉ cần mặt dày ở lại vài hôm, tốt nhất là có thể giải quyết vấn đề tận gốc, nhưng sau khi thấy bóng đen sau lưng cô ta, cô đã đổi ý.

Một đòn đêm đó khiến cô nhận thức sâu sắc rằng mình không trụ được.

Nhưng cái bóng đen sau lưng cô gái kia, rốt cục là thứ gì? Nếu có sư phụ ở đây thì tốt, có thể hỏi người xem sao, còn bây giờ cô chỉ có thể về hỏi bóng gió Tử Mộ mà thôi.

Chúc Dao gọi phi kiểm tra, suy nghĩ một lát rồi lấy ra một tấm bùa, hóa thành một con hạc giấy truyền âm, dặn dò đám Khải Hàn chăm sóc cho đứa trẻ, cô về trước, rồi mới ngự kiểm bay đi.

Phái Ngô Tiên nằm ở rìa của một cánh rừng, nơi đây là địa bàn của yêu thú, càng đi sâu vào bên trong, yêu thú lại càng nhiều.

Mà ở tận cùng cánh rừng đó chính là yêu giới trong truyền thuyết, nơi chỉ có yêu thủ sinh sống.

Chưa từng có ai đến được nơi đó, vì ở giữa hai nơi có một dòng sông làm ranh giới.

Khúc sông này là khu vực cấm ma pháp, tất cả những người tu tiên đến đó đều không thể sử dụng được pháp lực.

Yêu thú cũng như vậy, nhưng chúng có thân mình to lớn làm ưu thế, lại hiếu thắng hơn con người, chỉ đặt mông ngồi cũng có thể đè chết vài người, nên hầu như là không có người tu tiên nào đến đây tìm chết.

Chúc Dao vốn định về phái Khâu Cổ, trên đường về phải đi qua khu rừng này, nhưng vừa bay qua cô lại đổi ý quay lại.

Vì cô nhớ đến một tình tiết có liên quan đến khu vực cấm ma pháp trong rừng này.

Vậy nên cô chuyển hướng bay vào sâu trong rừng.

Sau khi Mộc Mị Nhan sống lại, sở dĩ có thể đối đầu được với Nguyệt Hàn Tinh thì ngoài Tư Tùng chuyển sang tu ma, còn có một trợ thủ lớn khác, chính là vị tiên nhân gặp nạn kia.

Tuy rằng sau này người đó không thể chống lại Thiên Đạo mà bỏ mình, nhưng những tiện đan, tiên khí để lại cũng giúp cô ta rất nhiều.

Những thứ đó đều là đồ thuộc về thượng giới, lực sát thương rất khủng khiếp.

Thứ sẽ phá hủy phái Khấu Cổ cũng là một trong số đó, tên là pháp khí Nghiệp Hỏa.

Nó nhả ra một ngọn lửa màu đen không thể dập tắt bằng pháp thuật, gặp gió càng to.

Phái Khấu Cổ bị lửa này thiêu suốt một ngày đêm, không đệ tử nào sống sót, đến cả mực nước biển cũng giảm xuống không ít.

Ấy thế mà Mộc Mị Nhan trong thân thể củ cải nhỏ lại làm vậy, còn cho rằng đây là chuyện đương nhiên, dùng cái tiếng hay là báo thù thay chủ nhân cũ của cơ thể này.

Giết chết cả gia đình người ta, đây rõ ràng không phải là báo thù mà là lấy oán trả ơn! Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Chúc Dao liều mạng cũng không thể để cô ta đoạt được thân thể của củ cải nhỏ.

Cánh rừng này rất rộng, cổ bay nhanh hết cỡ mà cũng mất một canh giờ mới đến ranh giới khu đất cẩm, từ rất xa đã có thể nhìn thấy dòng sông lớn màu bạc.

Chúc Dao còn chưa kịp cảm thán con sông cuộn sóng khí thể ra sao thì trong chớp mắt cô đã rơi cái bịch từ trên cao xuống.

Mẹ kiếp, cô quên mất đây là khu vực cấm ma pháp.

Chúc Dao đè nén buồn bực trong lòng, cảm thấy cơ thể trở nên rất nặng nề, đã rất lâu rồi cô mới có cảm giác này.

Cô không thể làm gì khác đành chấp nhận lùi lại mấy bước, vừa mới lùi về sau, áp lực toàn thân liền biến mất, sức lực lại về với thân thể.

Quả là một nơi thần kỳ.

Chúc Dao nhìn bãi cát trước mặt, trên bờ sông chất đống rất nhiều cành cây và lá khô, thậm chí còn có thể loáng thoáng nhìn thấy hài cốt của con yêu thú nào đó.

Cô nhớ rõ là sau khi Mộc Mị Nhan kết kim đan đã đi đến bãi cát này, sau đó có một cái ngọc bội từ trên trời rơi xuống, mà trong cái ngọc bội đó chính là tàn phách của vị tiên nhân gặp nạn kia.

Vốn dĩ cô muốn rải mấy Vãng Sinh Chú ở đây, để khi miếng ngọc bội đó rơi xuống, trận pháp sẽ trực tiếp đưa vị tiên nhân kia đi đầu thai.

Như vậy đương nhiên hắn sẽ không có cơ hội tặng tiên đan, tiên khí cho người khác.

Thế nhưng, con sông này rộng như vậy, trời mới biết cái ngọc bội kia sẽ rơi ở đâu.

Chúc Dao cảm thấy hết sức buồn rầu.

Đang lúc cô không biết nên làm thế nào, đột nhiên sau lưng cô phát ra tiếng gầm của một con yêu thú.

Hai mắt nó đỏ ngầu, chăm chú nhìn cô, lại còn vừa nhìn vừa chảy nước dãi ào ào, giống như nhìn thấy một món ăn ngon vậy.

Thế mà lại gặp một con yêu thú cấp chín, thực lực tương đương với Hóa Thần sơ kỳ.

Đương nhiên trên lý thuyết là như vậy.

Nhưng thực tế thì Chúc Dao vừa thả khí tức của mình ra...

Con yêu thú kia đã kêu meo một tiếng, cứ như vừa bị hù dọa run rẩy nằm trên đất, hơn nữa còn tự tìm chết, bị nước dãi của chính mình làm sặc, muốn họ lại không dám, chỉ dùng móng vuốt ra sức vuốt ngực.

Yêu thú đều ngu ngốc như vậy sao? Chúc Dao yên lặng nhớ lại con thú ngốc nghếch nào đó, thôi được rồi, đều ngu như nhau.

Bây giờ cô không có tâm trạng để ý đến con yêu thú ngu ngốc kia, mà chỉ nhìn chằm chằm vào bãi cát trắng bên sông, suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể cắt đứt được ngón tay vàng của nữ phụ.

Cô cũng quên không thu hồi lại Long uy của mình.

Lúc cô hoàn hồn, một đám yêu thú đông nghịt đen thùi lùi đã ngồi phía sau.

Khi Chúc Dao quay đầu lại nhìn còn hoảng sợ, tưởng là mình quay đầu sai cách.

+ Bầy yêu thú này chui từ đâu ra vậy?

Từ trong đám yêu thú có một chàng trai quần áo trắng muốt đi ra, cung kính vái chào cô:
Chủ thượng, không biết người gọi chúng tôi ra đây có gì sai bảo?

Ai gọi các ngươi chứ!
Chúc Dao cô cũng bị dọa đấy biết không? Đột nhiên chàng trai kia lại đỏ mặt, có vẻ ngại ngùng nhìn cô một cái rồi nói:
Bọn ta cảm nhận được khí tức của chủ thượng, chỉ là...

không biết chủ thượng có gì sai bảo, thuộc hạ nhất định sẽ không từ chối.


Hai mắt hắn sáng lên, ánh mắt giống hệt Hạt Vừng trước kia, vẻ mặt hưng phấn như bị trúng thuốc.

Đến cả bầy yêu thú đằng sau hắn cũng như thế, tuy rằng chúng đều phủ phục với vẻ cung kính nghe lời, nhưng hai mắt vẫn nhìn cô chằm chằm, sáng lấp lánh đầy mong đợi.

Chủ thượng, người nhìn tôi, mau nhìn tôi đi.

Khóe miệng Chúc Dao khẽ co giật, trên trán chảy xuống một vạch đen, trong lòng không ngừng phỉ nhổ, ta còn chưa nói gì, không từ chối cái khỉ gì chứ!


Chủ thượng...
Chàng trai kia thấy cô không nói gì, lại đột nhiên quỳ rạp xuống, cả người cũng sắp chạm đến đất, vẻ mặt kích động:
Tiểu nhân tên là Thần Ninh, từ nhỏ đã không nơi nương tựa, mong chủ thượng thu nhận cho tiểu nhân hầu hạ bên người.


Hắn vừa dứt lời, ánh mắt của tất cả yêu thú đều trưng về phía hắn, chỉ hận không thể bóp chết hắn bằng ánh mắt của mình.

Tên tiểu nhân mặt dày trơ tráo này, lại dám thốt ra lời thất lễ như vậy, nhưng mà sao chúng lại không nghĩ đến việc này sớm hơn nhỉ?

Cả đám nghiến răng nghiến lợi....

Thần Ninh cũng quay đầu liếc mắt nhìn bầy thú, cười khiêu khích.

Ông đây nói cũng nói rồi, có giỏi thì lên đây cắn ta xem.

Chủ thượng, người lại nhìn ta nữa đi.

Khóe miệng Chúc Dao lại càng giật ác liệt, cô nhìn kẻ vẫn đang quỳ rạp trên mặt đất, ngươi lừa ai hả? Làm gì có con yêu thú nào có nơi nương tựa hả! Cô thở dài một hơi, cũng đã đoán được, người tự xưng là Thần Ninh này là do một con yêu thú ít nhất là cấp mười hóa thân.

Chúc Dao thu lại khí tức trên người, vung tay với bầy thú:
Các ngươi hãy trở về chỗ của mình đi! Ta không cần các ngươi làm gì cả.
Cô vừa dứt lời, trong nháy mắt đã cảm nhận được không khí trùng xuống, xen lẫn nỗi ai oán tức giận.

Một lúc lâu sau đám yêu thú mới không cam lòng đứng lên, chậm chạp lê bước chân, giống như đang đợi cô đổi ý.

Có lẽ là vì chỗ này gần với yêu giới, nên yêu thú trong khu rừng này rất mạnh mẽ, trong đám này có tới bảy, tám con cấp mười, những con khác ít nhất cũng là yêu thú cấp tám.

Ngoại trừ Thần Ninh đã hóa thành hình người, còn lại đều to lớn đồ sộ như tòa nhà, lúc di chuyển trông như những ngọn núi vậy.

Cũng không biết chúng làm cách nào mà có thể lặng lẽ đến ngồi chồm hổm sau lưng mình.

Chúc Dao thở dài, nhìn bãi cát trước mắt, đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

Ngọc bội kia rơi ở trên bãi cát này, vậy nếu không có bãi cát thì sao.


Đợi đã!
Chúc Dao vừa lên tiếng, đám yêu thú đang tản ra lại quay về ngay lập tức, hai mắt còn sáng hơn cả vừa nãy.


Chủ thượng có gì sai bảo?
Thần Ninh thậm chí còn lại gần cọ vào người cô, dường như chỉ hận không thể ôm lấy chân cô.

Bị cô lạnh lùng liếc mắt, hắn lập tức ngoan ngoãn lùi về sau mấy bước, lại quỳ rạp trên đất.


...
Ặc...

Cũng đâu cần phải quy củ như thế đâu!?
Đúng là ta có việc muốn nhờ các ngươi.
Cô vừa dứt lời, phía dưới đã rào rào đáp lại.


Chủ thượng, mời nói.

Chủ thượng người cứ việc sai bảo.



Muốn chết cũng không từ.



Gào...


Chúc Dao đen mặt nhìn đám yêu thú quá mức nhiệt tình này.

Tuy cô biết rõ chúng là bị dòng máu Long tộc của mình áp chế mới nhận cô làm chủ, nhưng đáy lòng cô lại vẫn không cách nào buông lỏng cảnh giác.

Dù sao thì cô cũng đã từng trải qua cảm giác suýt bị yêu thú cắn chết mà.


Cũng không có gì, ta chỉ là cảm thấy con sông này hẹp quá...
Chúc Dao trợn mắt nói bừa:
Khụ khụ...

Một dòng sông đẹp đẽ vậy mà lại có bờ sông xấu như thế.

Ta cảm thấy quá ảnh hưởng đến thẩm mỹ, nên muốn đào bờ sông này sâu thêm một chút, làm rộng mặt sông ra thôi.


Chúc Dao vừa nói xong, bản thân cũng cảm thấy lý do này quá vớ vẩn.

Hơn nữa, bên kia còn là khu vực cấm ma pháp, bản thân cô còn không muốn vào nói gì đến đám yêu thú này, có người hưởng ứng mới là lạ!
Thì ra là vậy, chủ thượng nói rất có lý.

Ta đã không ưa cái bờ sông này lâu rồi.



Đúng vậy, xấu chết đi được, không xứng đáng làm bờ sông.

Xấu đến mức ảnh hưởng cả tâm trạng, đào nó lên!

Đúng vậy, đào nó!
Chúc Dao:
...
Đệch, nói vậy các ngươi cũng tin, liêm sỉ đâu rồi? Tam quan đâu rồi? Đừng cậy đám các ngươi không phải người mà dễ dàng vứt bỏ nó thế chứ.

Cằm Chúc Dao sắp rớt xuống đến nơi, bầy yêu thú kia đã tự động đi đến bờ sông, bắt đầu đào cát rồi, hơn nữa con nào cũng như có hận thù sâu nặng với bãi cát vậy,ra sức mà đào.

Cả Thần Ninh kia cũng nhảy đến, lúc tiếp đất hắn biến thành một con yêu thú bốn móng, hai chân trước duỗi ra, ra sức đào hố.

Bụi đất bay mù mịt cả vùng, bờ cát vừa rồi còn yên lặng không tiếng động, giờ khắp nơi đều là bóng dáng yêu thú.


Ấy...

Đừng đào sâu quá, ngang với đáy sông là được rồi.
Chúc Dao không nhịn được dặn dò.

Ngay sau đó là một tràng gầm gào hưởng ứng.

Hiện giờ cô cảm thấy tâm trạng mình thật khó tả.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.