Chương 111: Chủ thượng đúng là có duyên
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2087 chữ
- 2021-12-31 05:29:40
Nhiệm vụ hoàn thành, Chúc Dao để mọi người ai về nhà nấy, tìm mẹ của mình.
Mặc dù yêu thú có vẻ không nỡ, nhưng cũng không dám8 cãi lại mệnh lệnh của cô, trừ yêu thủ cấp mười Thần Linh, tất cả đều lần lượt quay đầu tản đi.
Chúc Dao đổ một viên đan dược tỏa ánh hồng nhàn nhạt ra, quả nhiên là Chỉ Huyết đan thượng phẩm, cô đưa chỗ còn thừa lại cho Thần Ninh:
Linh thạch sẽ trả cho người sau.
Thần Ninh lập tức xụ mặt, lanh mồm lanh miệng hại chết thú rồi.
Hắn rõ ràng chỉ muốn lấy lòng chủ thượng thôi mà.
Đó cũng là thần thú thượng cổ giống như rồng, thân là yêu thú, bản thân hắn luôn sợ hãi và sùng bái.
Nhưng...
Ồ, phía dưới có một người phàm.
Chúc Dao sửng sốt, đúng là phía dưới có hơi thở của con người, chỉ là còn cách chỗ này một đoạn, xung quanh dường như còn có một vài yêu thú cấp ba, kèm theo mùi máu tươi nhàn nhạt.
Người nọ không có hơi thở của linh khí, hẳn là người phàm.
Cô cũng không nỡ bỏ đi, dù là đồ nữ nhưng cũng hơn là mặc mấy tấm vải rách này.
Chúc Dao lại tốn công một phen mới mặc được y phục cho Nguyệt Ánh.
Lúc đầu Chúc Dao cũng không cần dùng, nhưng cô dùng nhiều năm như vậy đã thành thói quen rồi.
Thần Ninh lặng lẽ nhìn cô, chỉ thấy hắn niệm gì đó, cũng biến hóa ra một thanh phi kiểm rồi giẫm lên trên.
Chúc Dao không biết nói gì nữa.
Quần áo của cậu bé đã rách đến mức không nhìn ra hình dáng, lại còn dính đầy máu tươi, khô thành từng mảng trông rất ghê người.
Ngươi có hả?
Chúc Dao kinh ngạc quay đầu lại.
Vâng.
Thần Ninh gật đầu cái rụp, kể ra một chuỗi tên:
Ta đây có Chỉ Huyết đạn hạ phẩm, Chỉ Huyết đan trung phẩm, Chỉ Huyết đạn thượng phẩm.
không phải chủ thượng là Long tộc à? Sao kiếm ý tu ra lại là phượng hoàng chứ? Thẩn Ninh nghĩ thế nào cũng không ra, cuối cùng kết luận, không hổ là chủ thượng! Thật là lợi hại, thật khiến người ta phải sùng bái, thật muốn đến ôm chân người.
Chúc Dao tốn một ngày một đêm mới chữa xong vết thương và kinh mạch trên người thằng nhóc này.
Chúc Dao đen mặt, cái gì cũng có nhưng lại không có tiền.
Sắc mặt Thần Ninh cũng đỏ lên, lúng túng liếc mắt nhìn cô, yếu ớt đáp:
Chỉ là mấy viên thuốc mà thôi, chủ thượng người muốn thì sao thuộc hạ có thể lấy linh thạch của người chứ.
Vừa rồi hắn chỉ là nói theo thói quen thôi.
Chúc Dao thở dài, dùng Khứ Trần Quyết thì cậu bé mới đỡ hơn một chút.
Cô suy nghĩ một lát rồi lại lấy mấy bộ trang phục nhỏ trong nhẫn chứa đồ ra, đó là hồi 2.0, sư phụ làm cho cô, sau này khi cô lớn lên, không biết sao sư phụ vẫn để chúng trong nhẫn chứa đồ.
ch, chủ thượng, người có cần không?
Thần Ninh tạm thời sửa lại.
Ta không có linh thạch.
Cô đã yếm chú ngủ say lên nó, hơn nữa đây là chân núi phái Ngô Tiên, có thể đoán được, sớm nhất là sáng hôm sau cậu bé mới xuống núi.
Lẽ ra phái Ngô Tiên nhiều đệ tử như vậy, không thể để một đứa trẻ bé tí như thế này chạy ra ngoài một mình mới phải, chắc chắn là có người nhìn thấy chứ.
Vậy đưa cho ta một viên Chỉ Huyết Đan thượng phẩm!
Chúc Dao nói.
Thẩn Ninh cực kỳ phấn chấn, lấy một cái bình nhỏ từ túi bên người ra đưa cho cô.
Sắc mặt Chúc Dao đen như mực, quay đầu trừng mắt liếc hắn, lạnh lùng châm chọc:
Ngươi biến thành hình người, chẳng phải là càng giống ư?
.
Thần Ninh vừa nghe xong, giống như bây giờ mới sực tỉnh, lại lập tức biến trở về hình tượng công tử áo trắng nho nhã, rồi nhìn cô cười rực rỡ.
Cô lại liếc nhìn bóng người nhỏ bé ngã trong vũng máu kia, đáy lòng chợt run rẩy.
Chết tiệt, sao lại là nó? Chúc Dao nhất thời nổi giận, uy áp Hóa Thần kỳ ép thẳng tới ba con yêu thú, lập tức khiến chúng nằm bẹp tại chỗ.
Ngươi đủ rồi đó, Chúc Dao sắp tức đến phun máu đầy mặt hắn, cứ phải bắt chước ta mới được à? Sao ngươi không biến thành ta luôn đi.
Chúc Dao phát cáu, cần yên tĩnh! Cô không nhìn tên fan cuồng Thần Ninh kia nữa, mà tập trung ngự kiểm, tăng tốc độ đến mức cực hạn.
Trên người có cái gì cũng có nhưng lại không có thuốc.
Chủ thượng, có cần đan dược không?
Thần Ninh đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt chờ mong nhìn cô.
Vết thương trên người Nguyệt Ảnh đang dần dần khép lại.
Ngay từ đầu Thần Ninh đã bị con chim khổng lồ đó làm cho phát hoảng, toàn thân run rẩy không ngừng, phượng hoàng...
Hắn thấy Chúc Dao không để ý tới mình, lại nhìn cô một chút, chuôi Thanh Phong dài ba thước dưới chân hắn lóe sáng, đột nhiên thay đổi thành thanh kiểm giống y như dưới chân Chúc Dao.
Hơn nữa, hắn còn đứng thẳng lưng, bày ra dáng vẻ ngự kiếm giống y hệt cô.
Chúc Dao đau lòng liên tục đảm bảo mình sẽ không đi, sau đó cứ để đứa trẻ túm vạt áo mình, cậu bé mới chịu ngồi dậy.
Chúc Dao nhắm mắt, thúc giục linh khí quanh thân, gọi ra kiểm ý của bản thân, một con phượng hoàng từ trên người cô lập tức bay ra, ánh chớp lập loè trên người nó cứ như thể nó được hình thành từ sấm sét, nhưng chẳng mấy chốc những tia chớp đó đã dần dần chuyển sang màu xanh, trong veo như nước, hơn nữa cũng êm dịu, hoàn toàn không có cảm giác hung hãn như trước, nó không bay lên trời mà dang đôi cánh khổng lồ, ôm đứa bé phía trước vào dưới cánh chim.
Còn có Dưỡng Khí đan thượng trung hạ tam phẩm, Cường Thể hoàn, Trúc Cơ đan, Hóa Kim đan, Kết Anh đan.
Chủng loại đa dạng, cái gì cần đều có, giá cả hợp lý, không lừa già dối trẻ, hơn nữa tất cả hạ phẩm đan dược đều có ưu đãi mua hai tặng một, thống nhất giá cả chỉ cần...
Chúc Dao cho Nguyệt Ảnh uống Chỉ Huyết đan, lại dùng linh lực giúp cậu bé hòa tan dược tính, bảo vệ tâm mạch, lúc này mới giải pháp thuật cầm máu.
Cô vốn định dìu cậu bé ngồi thẳng lên rồi chữa thương, nhưng Nguyệt Ảnh lại vùi trong ngực cô nhất định không chịu đứng lên, bất động cũng không nói chuyện, chỉ nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, dường như sợ cô sẽ lại đi mất.
Cô đột nhiên nghĩ tới, lúc trước khi kiểm tra linh căn, vẻ mặt chưởng môn phái Ngô Tiên khi thấy Nguyệt Ảnh là ngũ linh căn và khi thấy Nguyệt Hàn Tinh là thiên linh căn khác hẳn nhau.
Hẳn là ngay từ đầu hắn đã không kỳ vọng gì vào đứa bé này rồi! Nhưng cho dù là thế, một đứa bé cứ như vậy mất tích, chưa kể cậu bé vừa mới ra đời, đơn thuần như trang giấy trắng, dù chỉ là người bình thường thì cũng nên ra ngoài tìm một chút chứ? Thái độ không ngó ngàng này của phái Ngô Tiên khiến người xuyên không từ thời hiện đại tới như Chúc Dao hoàn toàn không thể chấp nhận nổi.
Hắn nói mình không ở trong cánh rừng này, sau khi biết phương hướng cô định đi, cứ nói m6ình cũng thuận đường, rối mặt dày mày dạn theo sau.
Mà hắn lại vừa giúp mình nên nhất thời Chúc Dao cũng không thể cất lời từ5 chối, chỉ có thể để hắn theo sau.
Lúc này cậu bé cực kỳ nghe lời, không ôm riết lấy cô không chịu buông nữa, chỉ nắm chặt vạt áo cô suốt cả quá trình Chúc Dao nhíu mày nhìn bộ đồng phục của phái Ngô Tiên rách nát trong tay.
Cô có thể đoán được, khi tỉnh lại thằng nhóc này không thấy cô nên mới đuổi theo tới khu rừng rậm này.
Từ việc vừa mở rộng mặt sông 3có thể thấy được, Thần Ninh hẳn là con lợi hại nhất trong bầy yêu thú này.
Mặc dù yêu thủ có thể không nghe lời hắn, nhưng cũ9ng không dám tuỳ tiện chọc giận hắn.
Những cô ngồi đây một ngày một đêm vẫn không thấy có đệ tử nào đến, thậm chí phái Ngô Tiên cũng không có chút phản ứng nào.
Như vậy chỉ có thể là bọn họ căn bản không hề đi tìm, hoặc căn bản không để ý đến việc thiếu mất một đệ tử này.
Trong khoảnh khắc thấy cô đáp xuống, ánh mắt vốn đã lặng đi của cậu bé lập tức sáng lên.
Cậu bé lại bắt đầu bò đến chỗ cô, Chúc Dao đáp xuống bên cạnh, đang định ôm cậu bé lên kiểm tra thì cậu bé lại nhanh hơn một bước, túm chặt lấy vạt áo cô, dường như dù thế nào cũng không thể khiến cậu bé buông ra.
Hắn còn cố ý đưa chân trước ra, à không, bây giờ là tay phải, lại nhìn trái một chút, nhìn phải một chút.
Hắn còn lặng lẽ ngắm tay cô, tự cười ha hả:
Chủ thượng có móng, ta cũng có móng, chúng ta đúng là có duyên nha.
Có duyên cái đầu ngươi ấy! Chúc Dao nhìn xuống cảm xúc muốn đập chết hắn, gọi ra phi kiếm của mình rồi ngự kiếm bay đi.
Sau khi cậu bé khỏe hơn, động tác đầu tiên chính là bò hai bước về phía trước ôm lấy cổ cô, tựa vào ngực cô bất
động.
Chúc Dao bỗng cảm thấy chua xót, lập tức kết ẩn giúp máu trên người cậu bé ngừng chảy,rồi ôm cậu bé vào lòng.
Cậu bé bị thương rất nặng, gần như toàn thân từ trên xuống dưới đều bị thương, xương chân bị gãy tận mấy cái, thật không biết một đứa bé như vậy sao có thể chống chọi được đến bây giờ.
Chủ thượng, thật ra ta cũng có chút huyết mạch của người mà, người nhìn móng vuốt của ta này, có phải rất giống của người không?
Thần Ninh nói rồi đưa một cái móng gà vĩ đại về phía cô.
Á, giống chỗ nào hả, thứ chết tiệt người chỉ là ba cái móng gà, ông đây là rồng năm vuốt đó có biết không hả.
Mà dù không ai nhìn thấy thì sau đó phát hiện ra cũng sẽ đi
tìm.
Nhưng nơi này là rừng rậm yêu thú, sao lại có người phàm được chứ? Chúc Dao đắn đo giây lát, rốt cục vẫn không thể thấy chết mà không cứu, quay đầu bay về phía bên đó.
Từ xa, cô đã thấy ba con yêu thú nhỏ cấp ba vây quanh thứ gì đó, cô vốn định đánh một tia sét xuống, dọa cho bọn nó bỏ chạy.
Thần Ninh hệt như kẻ theo đuổi, cũng lập tức bay theo.
Hắn là yêu thú, không cần dùng pháp khí phi hành.
Nguyệt Ảnh!
Không phải nó còn đang ngủ ở phái Ngô Tiên à? Sao lại ở trong khu rừng này được.
Dường như cậu bé nghe thấy tiếng của cô, cả người đầy máu vừa rồi vẫn nằm không nhúc nhích, đột nhiên giật mình ngẩng đầu lên.
Thần Ninh cũng thức thời ngậm miệng lại, suốt dọc đường không nói chuyện.
Nửa canh giờ sau, khi cô sắp bay ra khỏi cánh rừng, Thần Ninh lại đột nhiên lên tiếng.
Chúc Dao sốt ruột, hơi thở của cậu bé rất yếu, mặc dù cô đã tạm thời cầm máu nhưng cũng không biết còn có thể chống đỡ bao lâu nữa.
Nếu như muốn chữa thương cho cậu bé thì nhất định phải đả thông huyết mạch, nhưng bản thân cậu bé lại không có tu vi, không thể bảo vệ tâm mạch, e là không thể chịu được cho đến khi cô trị liệu xong.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.