Chương 125: Học được cái rắm ấy


Số bàn thành phẩm của những mẻ đầu tiên cô chế tạo căn bản đều là phế liệu.

Chỉ có một món là chứa đựng được một chút l8inh khí bên trong, nhưng nhiều lắm chỉ có thể dùng vào việc tránh ma trừ tà, nếu muốn dùng để đánh nhau thì đúng là chuyện đùa3.

Chúc Dao hơi buồn bực, rõ ràng lúc đập đập gõ gõ cô cũng ra sức như ai, thế mà thành quả lại nát hơn người ta nhiều.9
Khi cầm chiếc phối mà mình vừa chế tạo xong, Chúc Dao cũng có thể cảm nhận được bên trong chứa đầy phong linh lực.
Cô có thể bắt đầu làm bước tiếp theo rồi, đó chính là khắc trận.
Trận pháp là thế mạnh của cô, pháp khí phi hành thì tất nhiên phải có trận pháp phi hành.
Ừ...
Cô tiếc muốn chết, ngay cả thanh phi kiểm cấp một cô còn không nỡ bỏ, sao sư phụ lại phung phí như thế? Chúc Dao đắn đo một lát, kỹ năng luyện khí của mình thì bắt buộc phải nâng cao, nhưng mà nung chảy những pháp khí cấp cao này thì...
Cô do dự cả buổi, mới run rẩy lấy ra vài món, bắt đầu nung chảy những pháp khí cấp thấp hơn.
Cái đệch, thần thức đúng là có thể thấy.
Lý do có cần đơn giản, trực tiếp tới vậy không hả? Vừa rồi Chúc Dao còn đang hoảng loạn bỗng cảm thấy cạn lời.
Cô lặng lẽ cầm búa lên, thả thần thức ra, tiếp tục sắp xếp chúng thành hàng.
Mặc dù bây giờ linh khí đã ít đi, nhưng cô lại tốn nhiều thời gian hơn, vốn dĩ việc đưa linh khí vào đã là cả quá trình dài, bây giờ không chỉ đưa linh khí vào mà còn phải sắp xếp linh khí theo ý mình muốn.
Lần đầu tiên Chúc Dao có cảm giác lực bất tòng tâm.
Mất bao nhiêu công sức mới sắp xếp được linh lực ngay ngắn.
Đến khi có thể dùng huyền thiết cấp thấp rèn ra được pháp khí cấp hai cô mới chịu buông tha cho loại vật liệu này, bắt đầu rèn luyện vật liệu cao cấp hơn một chút.
Mỗi ngày cứ thế trôi qua trong tiếng gõ gõ đập đập, Chúc Dao tin rằng làm nhiều sẽ quen, cô cũng tìm ra một vài mánh khóe nhỏ, hơn nữa khi khắc trận pháp, cô đã có thể khắc đồng thời hai cái.
Không biết trôi qua bao lâu, trong lúc cô đang tinh luyện một khối hàn băng có thể chế ra pháp khí cấp năm, thì đột nhiên phát hiện, mỗi lần mình truyền linh khí vào vật liệu, chúng lại biến thành từng sợi mỏng rải rác ở bên trong.
Liên kết đầy đủ năm hệ thuật pháp tấn công, phòng ngự vào làm một, thậm chí có thứ pháp khí hoàn hảo đến mức vừa có thể tấn công, vừa có thể phòng ngự, lại thêm cả chức năng chứa đồ.
Ôi, tim đang nhỏ máu.
Có lẽ bởi vì cảm giác tội lỗi khi phá hủy pháp khí cực phẩm, mà những lần luyện chế sau đó Chúc Dao càng cẩn thận tỉ mỉ hơn, mặc dù cũng có vài món phẩm chất hơi kém, nhưng hoàn toàn không có món nào trở thành phế phẩm.
Vừa nung trong lòng vừa nhỏ máu.
Cũng bởi vì cô bắt đầu tìm hiểu sâu về luyện khí, nên mới biết những món pháp khí này quý giá cỡ nào.
Chưa nói đến nguyên liệu, chỉ cần nhìn vào sự tinh xảo của những trận pháp được khắc bên trên, thì chẳng đơn giản hơn bao nhiêu so với cái đại trận bảo vệ núi mà cô xem hoài cũng không hiểu kia.
Cô dựa theo quỹ đạo của trận pháp, với điều kiện tiên quyết là không làm tổn hao linh khí, chậm rãi mài giũa thân kiếm cho thật trơn nhẵn.
Cuối cùng, thanh vũ khí đầu tiên cô làm cũng đã hoàn thành.
Chúc Dao có chút phấn khích, thanh kiếm này là món vũ khí hoàn chỉnh đầu tiên mà cô tự tay chế ra, cho dù chỉ là một thanh phi kiểm cơ bản, cô cũng vội vàng dâng lên cho sự phụ xem.
Lúc này Chúc Dao cũng không ham nhiều nữa, mà chỉ khắc một trận pháp lên thôi.
Trong giây lát, linh khí trên chiếc phôi phi kiếm vừa rồi còn tản mát ra ngoài, bây giờ đã bắt đầu thu lại, bị trận pháp cố định ở bên trong, mà Phong linh khí trong không khí cũng bắt đầu có xu hướng tụ quanh thanh kiếm.
Bước cuối cùng là mài lại hình dáng, Chúc Dao cũng không dám qua loa.
Nếu như so cấp bậc luyện khí với giáo dục thì trình độ hiện tại của cô chỉ ở mẫu giáo mà thôi.

Sư phụ, tại s6ao lại như thế được?
Rõ ràng ta cũng rất cố gắng rồi mà.

Mỗi loại nguyên liệu đều có thuộc tính của riêng nó, pháp k5hí cũng vậy.
Ngọc Ngôn thản nhiên giải thích:
Sổ linh lực mà nguyên liệu hấp thu cũng có giới hạn.

Cứ thế mà nung ra, huynh đúng là đồ phá của.
Ngọc Ngôn vẫn hờ hững, mấy thứ kia vốn là nguyên liệu, chỉ là trong lúc hắn buồn chán rảnh rỗi mới đem ra luyện thôi, bây giờ nung chảy về thành nguyên liệu cũng là chuyện thường.

Thật sự có thể nung ra ư?

Pháp khí cấp bậc càng cao, càng cần nhiều linh lực, cũng tốn thời gian lâu hơn.
Lúc đầu Chúc Dao còn cảm thấy mình có tu vi Hóa Thần kỳ làm nền rồi, việc đưa chút linh khí kia vào nguyên liệu chỉ là chuyện nhỏ.
Cho đến lần đầu tiên cô cảm thấy linh lực cạn kiệt, mà pháp khí cấp sáu trong tay chỉ mới rèn được một nửa.
Nhưng mà lúc rèn cô lại phát hiện ra một vấn đề lớn, đó là không nhìn thấy sợi linh khí bên trong nguyên liệu.
Mẹ kiếp, vậy sao chơi? Chúc Dao lại lấy những loại nguyên liệu khác ra xem thử, cô nhận thấy ngoại trừ đá hàn băng ra, những nguyên liệu khác đều không thấy sợi linh khí nào hiện ra cả.
Chúc Dao thẫn thờ, hít sâu vài lần mới bình tĩnh tìm hiểu nguyên nhân.
Chúc Dao phấn khích dồn linh khí vào đầy khối vật liệu, khoảnh khắc cô nghĩ chắc chắn lần này sẽ chế tạo được một món pháp khí vô cùng ghê gớm thì...
lại thất bại.
Nguyên liệu hỏng rồi.
Chúc Dao nghẹn lời.
Cô có chút tiếc nuối khi vứt khối huyền bằng đầy linh khí này, lại lấy một phần nguyên liệu giống như thế ra, tiếp tục luyện chế.
Lần này cô không chăm chăm dồn linh khí vào xếp thành hàng nữa, mà dồn linh lực sang hai bên, dành vị trí ở giữa để khắc trận.
Nhưng mà cô chỉ mới luyện ra pháp khí cấp tám thôi, thậm chí còn là hạ phẩm.
Ngọc Ngôn nhíu mày, lúc lâu sau mới thong thả cất lời:
Nàng có thể nung số pháp khí bên trong ra mà dùng.

Pháp khí bên trong.
Chúc Dao nhìn chiếc nhẫn trên tay, hai mắt mở to:
Sư phụ, không phải huynh đang nói tới đống đồ mà huynh đã luyện chế đấy chứ?
Gật đầu! Giờ phút này Chúc Dao thật muốn lật bàn.
Những thứ đó đều trên cấp tám, hầu hết đều là pháp khí, pháp bảo cấp mười đấy.
Cuối cùng thì cô cũng hiểu vì sao khi mọi người luyện đan, luyện khí, hở một cái là phải đi bế quan.
Với tình trạng linh lực của bản thân đã hết, nếu như còn rảnh rỗi lượn lờ bên ngoài, rất dễ gặp chuyện không may.

Sư phụ, đồ tích trữ hết cả rồi.
Chúc Dao nhìn vào nhẫn chứa đồ, số nguyên liệu chất thành núi lúc đầu giờ đã hết sạch.
Theo lý thuyết, những nguyên liệu này đều có thể chứa đựng linh lực, rốt cuộc thi hàn băng khác với những nguyên liệu này ở chỗ nào? Nghĩ kỹ lại thì hình như ngoại trừ màu sắc ra, chả có gì khác biệt.
Màu sắc: Lẽ nào chỉ vì màu trắng của hàn băng nên mới có thể nhìn rõ? Ha ha, bớt địa đi.
Bản thân Chúc Dao cũng không tin, nếu nói như vậy thì những loại đá khác khi nhìn bằng mắt thường không thấy được, thần thức cũng...
Đến khi khắc trận pháp lên thì đơn giản hơn nhiều.
Nhưng mà lúc mài dũa thành hình lại có chút khó khăn.
Cho dù cô có cẩn thận thể nào đi nữa, cũng vẫn có một lỗ thủng nhỏ xíu, trong nháy mắt linh khí tản ra không còn một mống.
Lúc này cô mới hiểu ra rằng, kỹ năng sinh tồn mà mình xem thường kia phải tốn biết bao nhiêu sức lực.
Cô buộc phải ngồi tĩnh tọa để khôi phục lại linh lực.
Dần dần về sau, chuyện như thể càng lặp lại nhiều hơn, cho đến khi chế tạo được một món pháp khí cấp tảm, cô đã hai lần sử dụng hết toàn bộ linh lực trong cơ thể.
Chúc Dao lại thấy đau lòng.
Cuối cùng sau hơn mười lần thất bại, cô cũng làm ra được một tác phẩm thành công, mặc dù chỉ là pháp khí cấp bốn nhưng lại là thượng phẩm.
Quả nhiên chỉ cần nỗ lực ắt sẽ có thu hoạch.
Chúc Dao đoán rằng vấn đề này liên quan đến tốc độ hấp thu linh khí của khối kim loại, thể là ở lần thứ hai cô thử giảm bớt lượng linh lực truyền vào.
Quả nhiên số linh lực hấp thu được lần này cũng ngang bằng với lần trước.
Lần rèn này Chúc Dao tốn thời gian gấp bốn năm lần so với những lần trước, giữa chừng còn phải nung chảy, luyện lại rất nhiều lần.
Ngọc Ngôn khẽ híp mắt, quét qua thanh kiếm kia một lượt, cuối cùng mới phán:
Cấp một, hạ phẩm.

...
Trong phút chốc trái tim pha lê của Chúc Dao vỡ tan đầy đất, không phải đã nói sẽ bồi dưỡng lòng tin cho đồ đệ sao.
Pháp khi cấp một thì thôi đi, dù sao cũng chỉ là pháp khí phi hành, cấp một cũng có thể bay được rồi, cô không trông mong gì nhiều lắm.
Nhưng mà hạ phẩm thì...
Bởi vì cô phát hiện ra, linh khí đã đầy nhưng lại không còn chỗ để khắc trận! Thêm nữa cô còn nghĩ ra, phân đoạn cuối cần mài dũa thêm, nếu như không cẩn thận khiến chiếc phôi này bị thủng một xíu thôi là linh khí bên trong sẽ vì cái lỗ nhỏ đó mà chảy ra hết sạch.
Cô chỉ lo dồn thêm nhiều linh khí vào, nâng cao phẩm cấp pháp khí, hoàn toàn quên hết những chuyện này.
Cho dù linh khí có nhiều đi chăng nữa mà không có trận pháp dẫn dắt thì cũng chỉ là đống sắt vụn thôi.
Chắc lần sau là có thể làm ra cực phẩm.
Lúc cố định phấn đấu tiếp thì chợt phát hiện nguyên liệu hàn bằng đã dùng hết rồi.
Cô chỉ có thể dùng một loại khoáng thạch màu đen ngang cấp với nó.
Má nó, cô không tin mình không làm ra được pháp khí cấp cao.
Chúc Dao lại một lần nữa điên cuồng đâm đầu vào nâng cấp kỹ năng sinh tồn.
Sau khi tìm được cách luyện khí chính xác, rõ ràng xác suất đúc thành công của cô đã tăng lên rất nhiều.
Hơn nữa mỗi lần rèn luyện, sợi mỏng ngày càng xuất hiện nhiều lên.
Cho tới khi cô rèn đến mức có thể dùng được thì lại phát hiện, số sợi mỏng kia đã phủ đầy một nửa vật liệu.
Đây đúng là niềm vui bất ngờ, lẽ nào lúc toàn bộ sợi mỏng kia phủ đầy nguyên liệu, đó chính là giới hạn chứa đựng linh lực của pháp khí? Sau khi đưa ra suy đoán này, Chúc Dao cũng không dừng lại, mà tiếp tục dồn linh lực vào trong vật liệu, nhằm lập đây chúng.

Ý huynh là, cần phải dùng linh lực giống với thuộc tính của nguyên liệu, mới có thể đúc được pháp khí.

Phải, mà cũng không phải.
Ngọc Ngôn nói tiếp:
Quan trọng nhất còn phải xem mình muốn chế tạo ra loại pháp khí nào.
Nói cách khác, nếu như muốn chế tạo pháp khí phi hành, thì bắt buộc phải có đầy đủ Phong linh lực, nếu như là pháp khí hệ Thủy, thì phải có Thủy linh lực.

Ta hiểu rồi.
Chúc Dao lại tiếp tục nung chảy một viên huyền thiết khác, đến giai đoạn rèn cô không gõ chỗ này đập chỗ nọ giống như lần trước, mà ngưng tụ một luồng Phong linh lực, men theo mỗi lần gõ đưa chúng vào bên trong pháp khí.
Nhưng kỳ lạ ở chỗ, mặc dù cô đã truyền Phong linh lực vào, lượng linh lực mà huyền thiết hấp thu lại càng ít hơn.
Bóng dáng mờ nhạt lơ lửng bên trên mặt ngọc cảm nhận được sự khác thường của đồ đệ, sau khi thấy được tình hình, khóe môi khẽ cong lên.
Cuối cùng cũng nhận ra rồi, quả nhiên là...
Ừm, gì đó.
Cô cũng đã khắc được hơn mười trận pháp khác nhau lên mỗi món.

Pháp khí luyện chế ra cũng đạt đến cấp chín.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.