Chương 126: Các phái thi nhau đến


Không biết có phải do bị ám ảnh từ năm đó hay không, mà cô không thích người mặc đồ đen, dù người trước mặt chỉ là một tu sĩ Kim Đan kỳ, nhưng8 Chúc Dao vẫn không khỏi nhíu mày.

Từ trước đến nay, Ngọc Lâm Phong không cho phép người ngoài bước vào, thỉnh thoảng có người đến đâ3y cũng đều là do Tử Mộ có việc phái đến tìm cô mà thôi.

Nhưng quần áo cậu ta mặc lại không phải quần áo của phái Khấu Cổ, không lẽ tr9ong trăm năm cô bế quan, môn phái đã đổi đồng phục rồi?

Đệ đi theo làm gì?
Chúc Dao trừng mắt với Nguyệt Ánh.

Cùng đi.


Không được.
Cô cảm nhận được, đại điện phía trước đều là tu sĩ Nguyễn Anh, dường như toàn bộ tu sĩ Nguyễn Anh trong phái đều tập trung ở đây.

Dao, tỷ.

Dao muội muội người ấy!
Đệch mợ, cuối cùng cô cũng biết là ai rồi.

Nguyệt Ảnh?
Ánh mắt chàng trai bỗng sáng lên, mừng rỡ gật đầu.
Chúc Dao quan sát một lượt từ trên xuống dưới.
Ngươi là ai hả?
Chúc Dao siết chặt bàn tay lạnh cóng, trong tay cô còn cầm mặt ngọc dùng để truyền tin với sư phụ.
Vừa rồi khi đi ra cô quên bỏ nó vào trong nhẫn, vẫn cầm ở tay.
Ai biết đâu vừa ra ngoài đã gặp tình huống này, đột nhiên có cảm giác bị bắt gian tại trận.
Chẳng qua cậu ta chỉ cao lên thôi, cũng không phải chuyện lạ.

Được đấy, thằng nhóc! Nhanh vậy đã kết đan rồi.
Chúc Dao nhận ra người trước mặt, cũng không còn căng thẳng nữa, thân thiết vỗ vai cậu ta, định cùng thảo luận vấn đề lớn liên quan đến việc xác định lại sự phát triển ổn định của xã hội loài người:
Ta muốn trao đổi với độ chuyện này!
Nguyệt Ảnh vẫn không thích nói chuyện như xưa, chỉ trân trân nhìn cô.

Ta tên Chức Dao, từ nay để đừng gọi ta là Dao tỷ nữa được không? Đệ gọi Chúc tỷ hay thêm một chữ thành Chức Dao thì chết à!
Có một sự phụ cả ngày gọi cô là
dục vọng
là đủ rồi nhé, sao giờ còn lòi ra cái xưng hô Dao tỷ nữa vậy.

Ta nói này...
Có phải là gần quá không, cho dù ngươi có cao đi chăng nữa cũng không cần phải khoe khoang như vậy đâu.
Cô còn chưa dứt lời, cậu ta đã dang tay ôm chầm lấy cô không hề khách sáo, chặt đến mức cô có thể nghe được tiếng tim đập trong lồng ngực cậu ta.
Chúc Dao bỗng nhiên ngu người, giới trẻ bây giờ đều
cởi mở
như vậy hả? Có lẽ do quá bất ngờ, nên Chúc Dao quên cả phản kháng.
Chúc Dao thở dài một hơi, không buồn để ý đến cậu ta nữa, trực tiếp ngự kiếm bay đến đại điện ở chủ phong.
Quả nhiên sự xuất hiện của cô khiến mọi người trong điện thấy yên tâm hơn, Tử Mộ mừng rỡ đứng dậy:
Sư thúc, người xuất quan rồi?
Ngọc La đứng bên cạnh Tử Mộ cũng vui mừng hành lễ với cô:
Sư phụ.
Chúc Dao biết tại sao đồ để lại ở đây rồi, là vì cô bé đã khôi phục tu vi Nguyên Anh.

Ừ.
Nhìn kỹ khung cảnh trong điện cô mới phát hiện, không chỉ toàn bộ chân nhân Nguyên Anh trong phái có mặt đông đủ, mà ngay cả Phượng Dịch và một vị tôn giả Hóa Thần khác cũng xuất hiện.
Chúc Dao đầy phòng bị, lúc này chàng trai kia cũng không nhào lên nữa, chỉ đứng cách cô một bước, nhanh như chớp vươn tay ra...
túm lấy góc áo cô.

...
Sao cái động tác này quen thế nhỉ?
Dao.
Chàng trai cất tiếng, giọng nói mát lạnh như tiếng suối chảy.
Cậu trai lại được nước lấn tới, hơi khom người cọ nhẹ má mình vào tóc cô, vẻ mặt say mê, từng hơi thở ấm áp lướt qua má cô.
Cả đời Chúc Dao chỉ mới trêu chọc mỗi sư phụ lạnh lùng nhà mình, lần đầu tiên bị người khác trêu chọc, trong nháy mắt cảm thấy nóng lên, không biết là do bị dọa hay là xấu hổ.
Nhưng ngay sau đó cô lại cảm thấy lạnh lẽo, hơn nữa còn là cái lạnh thấu tim.
Phái ta đã vất vả nhiều năm như vậy, tạm không nói đến công lao hay khổ lao, việc này cũng đã trở thành thói quen của mọi người.
Bây giờ đột nhiên nói không muốn tổ chức ở bổn phái, là có ý nói Mộ mỗ làm không tốt ư?

Tử Mộ quả không hổ danh đảm nhiệm chức chưởng môn nhiều năm, mỗi lời nói ra không từ nào là không mang hàm ý châm chọc, có thể dịch ra là: Ta trăm đắng ngàn cay lo cho các người ăn uống no say nhiều năm như vậy, bỏ tiền bỏ sức, mệt muốn chết còn không thu phí, đã không nhắc tới thì thôi, bây giờ còn muốn trở mặt à.

Tử Mộ chân nhân, ta thấy trưởng lão phái Ngô Tiên nói không sai, việc so tài môn phái vốn là để thắt chặt quan hệ giữa các phái.
Một gã đàn ông cao gẩy đứng lên:
Trước kia nói là tổ chức ở quý phái, cũng chỉ là lời hứa ngoài miệng của mọi người mà thôi.

Đúng vậy.
Một tên Nguyên Anh khác đồng tình nói:
Mọi người cũng đâu có bảo rằng nhất định phải tổ chức ở phái Khấu Cổ đâu? Phái Khâu Cổ làm được, thì các phái khác tất nhiên cũng có thể làm được.

Đúng.
Lại một người khác đứng lên:
Phái Ngô Tiên cũng là một phái lớn trong tiên môn, không hề thua kém phái Khâu Cổ, tổ chức ở đó cũng chẳng có gì khác biệt.
Ra là chuyện chọn nơi tổ chức cuộc so tài môn phái.
Chúc Dao nhíu mày, những lần trước đều tổ chức tại phái Khâu Cổ, chuyện này đã trở thành thông lệ của giới tu tiên.
Tuy rằng phái Khấu Cổ cũng chẳng nhận được
Chỉ khi môn phái xảy ra chuyện lớn, mới phải tập hợp lại như thế.

Phía trước không an toàn, đệ ở lại đây đi, ngoan.
Nguyệt Ảnh nhíu mày, nhưng không nghe theo, ngược lại còn ngự kiếm vào sát hơn, vươn tay níu lấy góc áo cô.
Chúc Dao:
...
Đã một trăm năm rồi mà cái bệnh bám mẹ vẫn chưa chữa khỏi hả? Uổng phí vóc dáng cao to này nha.
Nguyệt Ảnh cũng không giận, chỉ vươn tay xoa chỗ vừa bị đánh đau, ánh mắt nhìn cô càng thêm chăm chú.

Ngọc La đầu?
Chúc Dao kéo tay Nguyệt Ảnh, thuận miệng hỏi.
Cô bắt mạch kiểm tra vết thương giúp cậu ta, rồi tiện tay chữa luôn.
Sư phụ, huynh nghe ta giải thích! Lòng bàn tay cô tản ra luồng khí lạnh thấu xương, nhanh chóng lan ra khắp toàn thân, lạnh đến mức khiến Chúc Dao run rẩy, cô đẩy chàng trai trước mặt ra theo phản xạ.
Vì động tác quá nhanh nên còn mang theo một chút linh khí.

Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi...
Đừng khiến cô hoài nghi thường thức của cha mẹ mình chứ.
Nguyệt Ảnh thấy cô đột nhiên nổi giận cũng kinh ngạc hồi lâu, lát sau mới bối rối giật giật khóe miệng, phát âm hai chữ Chúc Dao:
Ch...
Dao, tỷ.

Cút!
Chúc Dao giơ tay phát vào đầu cậu ta một cái, thằng nhóc hư đốn này, nhất định là cố tình.
ích lợi gì từ việc tổ chức cuộc so tài này, nhưng đối với các phái tu tiên chú trọng tiếng tăm mà nói, đây là một chuyện lớn có thể giúp nâng cao danh vọng.
Đó cũng là một trong những lý do mà phái Khấu Cổ được xưng là môn phái đứng đầu giới tu tiên.
Nếu đột nhiên giao cho phái khác, không phải là tự làm xấu mặt mình à?
Câu này không đúng rồi.
Quả nhiên Tử Mộ không đồng ý:
Từ trước đến nay cuộc so tài môn phái đều được tổ chức ở phái ta, ắt hẳn mọi người đều biết.
Chúc Dao nhíu mày, mơ hồ cảm thấy có chuyện, lờ mờ cảm giác được quả thật phía tiền điện có rất nhiều hơi thở xa lạ, hơn nữa còn có vẻ rất mạnh mẽ.

Có chuyện gì vậy?
Nguyệt Ảnh cũng không biết.
Chúc Dao do dự một lát, quyết định qua đó xem thử, vừa mới ngự kiểm bay lên, lại phát hiện bên cạnh có thêm một bóng người.

Hả?
Ý gì đây? Chàng trai cụp mắt, càng nhìn cô chăm chú, gọi lần nữa:
Dao.


Ngươi muốn gì?

Tỷ.


Hả?

Nguyệt Ảnh đã cao hơn cô hẳn một cái đầu, trong chốc lát cô cũng không thể tin được đây lại là đứa trẻ gầy đến mức chỉ còn da bọc xương năm xưa, khi trưởng thành lại cao lớn đến vậy.
Thằng nhóc này ăn cái gì mà lớn thế? Thật khó mà tin được.
Nhưng nghĩ lại thì cũng đã một trăm năm rồi, nếu là người thường, có lẽ đều đã đi đầu thai cả.

Ngươi là ai?
Chàng trai kia ngây ra, đôi mắt vừa rồi còn sáng rỡ lập tức tố6i đi không ít, nhưng vẫn tiến thẳng về phía cô.
Chúc Dao nhíu mày, hơi khó chịu vì cậu ta không nói câu nào, nhưng thấy đối phương kh5ông hề có ác ý nên cô cũng không lùi lại.
Chàng trai tới cách cô chừng nửa bước mới dừng chân.
Cậu ta dừng lại một lúc, sau đó lại bước về phía cô.

Mẹ kiếp, ngươi lại định làm gì?
Chúc Dao cảm thấy khí lạnh trong tay khó khăn lắm mới tan đi, bây giờ lại bắt đầu dâng lên.
Hai bên chẳng bên nào bớt lo được cả.
Chàng trai bị cô đẩy lùi về sau hai bước, hình như còn bị thương, khóe miệng trào ra một vệt máu.
Nhưng cậu ta vẫn nhìn Chúc Dao chăm chú, ánh mắt sâu thẳm khiến cô hoảng hốt, tựa như thế gian này chỉ còn hình
bóng của cô vậy.
Quả thật là quần hùng tụ hội, Chúc Dao đến chào hỏi tôn giả Hóa Thần của phái trước, sau đó mới dẫn theo Nguyệt Ảnh ngồi vào vị trí trên cao của mình.
Cô nhìn một lượt lại thấy phía dưới còn có thêm nhiều chân nhân Nguyên Anh của các phái khác, hầu như trưởng lão Nguyên Anh các phái đều đến đông đủ, còn hoành tráng hơn cả cuộc so tài môn phái lúc trước.
Ngoài ra còn có người quen cũ, Tư Tùng dẫn theo mây củ cải Nguyên Anh kỳ, cũng ngồi cách đó không xa.
Chỉ là đáy mắt cậu ta đã không còn vẻ hăng hái như lúc từ hôn năm xưa nữa, giữa trán còn đượm chút u uất, chắc là những năm gần đây mệt mỏi vì chuyện trong phái.
Ánh mắt cậu ta vẫn nhìn chằm chằm vào Ngọc La ở sau lưng Tử Mộ, vẻ mặt phức tạp.
Ngược lại Ngọc La vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn chẳng để ý đến cậu ta, Chúc Dao cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra con bé đã hoàn toàn buông bỏ được chuyện năm xưa rồi.
Vừa nãy không nhận ra nên cô đẩy hơi mạnh, mới khiến cậu ta bị thương nhẹ.
Tầm mắt Nguyệt Ánh trượt từ mặt cô xuống bàn tay bị nắm của mình, ngây ngốc đáp:
Đại điện.


Đại điện? Chủ phong?
Nó đến đó làm gì nhỉ? Nguyệt Ảnh gật đầu.
Quả nhiên ông ta vừa dứt lời, mấy kẻ vừa lên tiếng đều có chút lúng túng.


Mộ chưởng môn.
Cuối cùng chưởng môn phái Ngô Tiên không thể ngồi yên, đứng lên phản bác:
Phái Khâu Cổ đã chủ trì cuộc so tài môn phái nhiều năm như vậy, đương nhiên là vất vả, công lao to lớn.

Trước kia là do các phái khác có lòng mà không có sức, nhưng hiện tại phái ta đã đủ khả năng tổ chức, cho nên mới muốn gánh vác công việc, san sẻ gánh nặng với phái Khấu Cổ mà thôi.
Chuyển qua tiếng người chính là: Mình ngươi vất vả quá rồi, để ta giúp vậy.

Tử Mộ cười nói:
Ý tốt của phái Ngô Tiên, Mộ mỗ xin nhận.

Nhưng mà từ vạn năm trước, phái Khấu Cổ chưa bao giờ có ý đùn đẩy việc tổ chức cuộc so tài môn phái.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.