Chương 127: Sự khiêu khích của mộc mị nhan


Đây là thuật pháp phá vỡ hư không chỉ có Hóa Thần kỳ mới biết, khiến cho những người có mặt đểu không khỏi kinh ngạc.

Ngay sau đó, có một b8óng người từ bên trong bước ra:
Ai mạnh hơn thì nghe người đó.

Chúc Dao hơi bất ngờ, một trăm năm trước cô ta vẫn chỉ là 5Nguyễn Anh trung kỳ mà giờ đã là Hoá Thần rồi.
Hơi thở cô cảm nhận được trên người cô ta không khác có là bao, không những thế còn có xu hướng vượt qua cô nữa.
Mộc Mị Nhan đi trốn mấy năm có lẽ là vì bóng đen chưa khôi phục, hiện giờ năng lực của bóng đen đã mạnh hơn trước, đương nhiên cô ta cũng sẽ dựa vào cái BUFF này để thăng cấp đến Hoá Thần kỳ.
Lẽ nào một khi cô ta thay đổi tính cách yếu mềm trước đây thì sẽ trở nên hống hách như vậy? Có lẽ đây mới chính là bản tính của cô ta.
Các phái vẫn đang không ngừng tranh chấp, vốn chỉ có hai phái Khấu Cổ và Ngô Tiến tranh nhau thôi, nhưng về sau các môn phái khác cũng muốn tranh lấy một phần, bởi vậy lại nhảy ra một đống sự lựa chọn, ai cũng gào lên rằng muốn đến môn phái mình.
Tranh cãi một lúc lâu cũng không có kết quả, Chúc Dao không nhịn được đưa ra kiến nghị mọi người cứ đánh một trận là xong.
Lúc này chưởng môn phái Ngô Tiên mới có chút sợ hãi.
Bỗng nhiên trong phải có thêm hai vị tôn giả khiến hắn vui sướng muốn xỉu, nên quên mất Hoá Thần tôn giả của phái Khấu Cổ đều đã Hoá Thần nhiều năm, Chúc Dao tôn giả có tu vi thấp nhất tuy chỉ là Hoá Thân sơ kỳ, nhưng người ta lại đến từ Ngọc Lâm Phong,
Chúc Dao nhìn chằm chằm vào bóng đen đã hợp làm một với cô ta ở phía sau, nó còn dày đặc hơn cả trước đây, tỏa ra luồng khí đen khiến người ta khiếp sợ.
Trước đây cô không biết đó là gì, nhưng do gần đây cô học luyện khí, cực kỳ mẫn cảm với các loại hơi thở, nên mới có thể nhận ra đó là khí cực âm.

Ừ, không dám.

...
Mộc Mị Nhan sững sờ, dường như không thể ngờ rằng cô sẽ trả lời như vậy, nhất thời cũng không biết phải phản ứng thế nào.
Sao lại có thể không biết xấu hổ mà thừa nhận như thế chứ.
Hắn ngày càng không thích đứa con gái này của chưởng môn, trước đây hắn cũng có chút đồng tình với cô ta, bởi dù sao trước đây cô ta cũng là Thuỷ linh căn.
Nhưng từ sau khi linh căn của cô ta biến đổi, dường như cô ta đã biến thành một người khác, trở nên mưu mô hơn, hơn nữa đi đâu cũng chĩa mũi dùi về phía đồ đệ mình.
Nhưng không ngờ cô ta lại dám đối phó với cô một cách trắng trợn như vậy.
Chiến thư này của Mộc Mị Nhan vừa hạ xuống, tất cả mọi người đều im lặng, một lúc sau sự hưng phấn đã bắt đầu lan ra.
Nhưng Mộc Mị Nhan chỉ quay đầu ném cho cậu ta một ánh mắt khinh thường, hừ lạnh một tiếng, dường như cô ta đã làm động tác gì đó, khoé miệng Tư Tùng tràn ra một vệt máu, sắc mặt trắng bệch rồi ngồi xuống một cách khó nhọc.
Chúc Dao nhíu mày, quả nhiên từ trước đến nay cô ta chỉ lợi dụng Tư Tùng, nhưng cũng là đáng đời cậu ta.

Phái Ngô Tiên ngạo mạn phách lối thật đấy.
Người ra tay ngoài dự đoán là Đàm Vô tôn giả luôn không có cảm giác tồn tại của phái Khấu Cổ.
Trước đây, ở nơi công cộng, cho dù hắn có lộ diện thì cũng không bao giờ nói gì, khiêm tốn đến mức khiến người ta vô thức phớt lờ.
Mộc Mị Nhan cũng cảm thấy đúng là bản thân có hơi xúc động, cô ta quá hiểu cảm giác hèn mọn thấp kém, cho nên sau khi mạnh lên, cô ta không thể khống chế được suy nghĩ muốn tuỳ ý làm mọi thứ, không muốn bị người khác chèn ép, cho nên mới mất đi cảnh giác.

Hôm nay bàn về chuyện đại hội môn phái sang năm.
Khải Hàn lạnh giọng nhắc nhở, tuy cũng tức giận chuyện Như Lục kích động, nhưng do kiêng dè tu vị của đối phương nên nhịn xuống.
Không tới nhận người thân à? Đó là chị ruột hoặc em ruột của cậu đây? Bỗng Chúc Dao phát hiện ra một vấn đề, Nguyệt Hàn Tinh và Nguyệt Ảnh rốt cục ai lớn hơn?
Từ trước tới nay, giới tu tiên lấy thực lực để xét địa vị.
Ánh mắt của Mộc Mị Nhan lướt qua Tử Mộ, trực tiếp nhìn thẳng Chúc Dao, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh:
Chẳng phải trước đây phái Khấu Cổ cũng có ba vị Hoá Thần tôn giả, có tiếng là đệ nhất tiên môn của giới tu tiên sao? Hôm nay phái Ngô Tiên ta cũng có ba vị Hoá Thần tôn giả, vị trí đệ nhất này cũng nên đổi chủ rồi chứ nhỉ?

Tử Mộ lập tức đen mặt, cái gì gọi là có tiếng, thực lực phái Khấu Cổ của ông ta còn cần phải tự tâng bốc à?
Vị tôn giả này.
Tử Mộ tức giận đến mức bật cười:
Cái gọi là đệ nhất tiên môn cũng chỉ là hư danh mà thôi, môn phái ta thành lập bao nhiêu năm, hư danh này cũng chỉ là được các đồng đạo xem trọng mà đặt cho thôi.

Vậy thì ba trận quyết định thắng thua.
Không biết ai đã gào lên như thế...
Chớ, đánh thật à? Có kết quả cuối cùng rồi, vẫn phải dùng nắm đấm để nói chuyện, mỗi môn phái chọn ra ba người đại diện, ai đánh thắng thì nghe người đó.
Ngoại trừ cô, không có ai nhìn thấy bóng đen đó, không hiểu tại sao cô lại có thể cảm nhận được bóng đen đó đang nhìn mình chằm chằm, hệt như có thứ lạnh lẽo gì đó đang thấm dần từ dưới chân lên, lạnh đến thấu xương.
Chúc Dao cố gắng phớt lờ bóng đen đó giống mọi người, nhưng cảm giác bị nhìn chăm chăm lại ngày càng rõ ràng.
Chúc Dao không nhịn được quay đầu nhìn Nguyệt Ảnh ở bên cạnh.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh, ánh mắt không hề di chuyển, vẫn luôn cúi đầu nhìn cô.

Tu sĩ Hoá Thần có thể dời núi lấp biển, mà nơi này lại là phái Khấu Cổ ta.
Chúc Dao nhẹ giọng giải thích, còn tặng thêm một cái liếc mắt khinh thường, ý là đánh trận này sẽ phải nhận tổn thất rất lớn, ta đâu có ngu.
Mọi người:
...
Hình như cũng có lý.
Sau giây lát, mọi người đã bước đầu chọn xong ứng cử viên rồi, những người tham gia đều là Nguyên Anh.
Nhưng khi đến lượt phái Ngô Tiên chọn ứng cử viên thì Mộc Mị Nhan lại đứng lên, cười như không cười nhìn Chúc Dao đang ngồi ở ghế trên:
Nếu mọi người đã hào hứng như vậy, chi bằng bản tôn cũng vui đùa với mọi người một lát.
Chúc Dao đến quỳ với kết quả dùng bạo lực đơn giản nhưng lại tranh giành nhau cả ngày trời này.
Nói đến cùng vẫn là phải đánh, đấu võ mồm mất nhiều thời gian như vậy làm gì, sao không thuận tiện tổ chức tỉ thí giữa các môn phái luôn đi.
Mộc Mị Nhan giận run người nhưng lại không thể phản bác, chỉ có thể hung hăng nói:
Chúng ta có thể rời khỏi phái Khâu Cổ, đánh trên mặt biển.
Như vậy sẽ không làm liên luỵ đến người khác rồi chứ.

Không đi.

Ngươi!

Ven biển không có người à?
Lại khinh bỉ thêm một lần nữa.
Chuyện này càng ngày càng khó giải quyết rồi.

Nhan nhi?
Tư Tùng đứng lên, vẻ mặt không dám tin nhìn Mộc Mị Nhan đang đứng giữa điện, thần sắc thay đổi liên tục.
Nhưng lần ra tay này rõ ràng đã khiến cho người ta nhận ra được thực lực Hoá Thần tôn giả của hắn.
Ngay cả sắc mặt của Mộc Mị Nhan cũng thoáng thay đổi, mặc dù phái Ngô Tiên cũng xưng là có ba vị tôn giả Hoá Thần kỳ, nhưng Khải Hàn và Mộc Mị Nhan đều là mới Hoá Thần không lâu, một vị tôn giả lánh đời khác cũng chỉ là Hoa Thần trung kỳ mà thôi.
Uy thế không khống chế được bất ngờ phóng về phía Tử Mộ.
Đúng lúc Chúc Dao muốn ra tay thì đã có người nhanh hơn cô một bước, một luồng uy thế mạnh mẽ hơn được phóng ra.
Mặc dù Mộc Mị Nhan đã sống hai kiếp, nhưng luận về đấu võ mồm thì sao thắng được một chưởng môn đã tu thành tinh, lăn lộn mấy nghìn năm trên thế gian, hiểu rõ nhân tình thế thái chứ.
Mộc Mị Nhan nhất thời bị chặn họng á khẩu không nói được câu gì, chỉ biết trợn trừng hai mắt nhìn Tử Mộ chằm chằm.
Tên của phái ta là Khâu Cổ, trước giờ chưa từng có ý định đổi tên.
Đương nhiên cũng sẽ không coi cái danh xưng nhỏ bé này là thật.
Lời này của ông ta nghe có vẻ khiêm tốn nhưng thực ra là đang âm thầm mỉa mai phái Ngô Tiên, dịch thành tiếng người chính là: Đệ nhất tiên môn gì đó đều là người khác nhồi nhét cho bọn ta đấy, bọn ta còn đang không thèm đây, mà các ngươi lại coi như bảo bối vậy, còn không biết xấu hổ mà đến giành.
Nhưng cũng có môn phái nói muốn đến tiên môn khác, càng kỳ quặc hơn chính là có người nói đến lần lượt từng nơi.
Ngươi tưởng đây là Olympic chắc, Chúc Dao âm thầm cà khịa.

Mộ chưởng môn.
Mộc Mị Nhan khôi phục về bình tĩnh, ánh mắt sắc lạnh, cười nói:
Thật ra đại hội môn phái là chuyện lớn của các môn phái, có liên quan đến các vị đang ngồi ở đây, nếu có khó khăn về vấn đề địa điểm, chi bằng hãy trực tiếp hỏi mọi người, xem mọi người đồng ý tổ chức ở môn phái nào đi?
Chiều này của cô ta đủ độc, các môn phái khác chỉ mong hai nhà cấu xé nhau, đương nhiên những người đến góp vui đều lũ lượt bày tỏ sự tán thành.
Hơn nữa, loáng thoáng đã có không ít người nói muốn đến phái Ngô Tiên rồi.
Đây là trận chiến giữa hai vị tôn giả của Hoá Thần kỳ, khó gặp lắm đấy.

Sao, tôn giả không dám sao?

Hắn không thể không miễn cưỡng đứng ra giải thích với mọi người rằng tôn giả nhà mình chỉ là nhất thời xúc động, không hề có ý muốn khai chiến.
Đàm Vô tôn giả không nói gì, lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, dường như hoàn toàn không cảm thấy hứng thú..
Từ trước đến nay tu sĩ Hoá Thần kỳ không dễ dàng ra tay chính là bởi vì năng lực quá mạnh, một khi đánh nhau thì sẽ không thể thu dọn tàn cuộc.
Vì vậy, ánh mắt họ nhìn Mộc Mị Nhan đổi thành vì chút ân oán cá nhân mà không quan tâm đến tính mạng của người khác.
Người đầu tiên bước ra là một cô gái mặc quần áo đỏ rực như lửa, khoé miệng còn vươ6ng nét cười lạnh, ba chữ BUG màu đen trên mặt như khắc ấn.
Mộc Mị Nhan!
Nhưng có ai ngờ rằng, một trăm năm sau cô ta đột phá Hoá Thần, còn làm ra vẻ như không so đo chuyện cũ mà trở về phái Ngô Tiên.
Chúc Dao nhìn thái độ của chưởng môn phái Ngô Tiên cũng đoán ra được phần nào, sẽ không có môn phái nào từ chối một tu sĩ Hóa Thần kỳ, cho dù là trước đây có thù.
Ngữ điệu cực kỳ hống hách, nhưng uy thể Hoá Thần trong lời nói lại khiến 3người ta không thể nảy sinh ý nghĩ chống lại, ngay cả Tử Mộ cũng chỉ nắm chặt tay để bên hông chứ không phản bác.
Có ba người đi ra từ kho9ảng không bị phá vỡ, mà cả ba người đều là người quen.
Chúc Dao tôn giả, có thể đánh với ta một trận không?
Nà ní? Chúc Dao đờ người, nhiệm vụ chủ yếu trong hôm nay của cô không phải là giữ mặt mũi cho môn phái à? Thấy cô không có phản ứng, nụ cười của Mộc Mị Nhan càng thêm đắc ý.
Chúc Dao hiểu rõ, mặc dù Nguyệt Hàn Tinh là người cô ta ghét nhất, nhưng kể từ khi cô ngăn cản cô ta đoạt xác Ngọc La thì cô đã trở thành cái gai trong mắt cô ta rồi, không nhổ đi sẽ không thấy thoải mái.

Hai vị tôn giả đến rồi.
Chưởng môn phái Ngô Tiên đắc ý ra mặt, bước lên phía trước nghênh đón:
Khải Hàn tôn giả, Như Lục...
tôn giả, Hàn Tinh sư muội.
Hắn hành lễ với từng người, nhưng khi nhìn thấy Mộc Mị Nhan thì khựng lại, vẻ mặt khó xử, bởi dù sao vị tôn giả trước mặt cũng từng là con gái hắn, hơn nữa trước đây còn là chính tay hắn đuổi khỏi môn phái.
Quay đầu nhìn Nguyệt Hàn Tinh ở sau lưng Khải Hàn, không thể không cảm thán một câu, nữ chính và nữ phụ thật đúng là kẻ địch trời sinh, kiểu Marry Sue đấu với green tea bitch gì đó, tuy là cô cũng rất thích xem kịch nhưng nhìn dáng vẻ của bóng đen kia, chắc chắn sẽ không buông tha cho cô.
Cũng giống như giả thiết đặt ra cho tất cả các Marry Sue, Nguyệt Hàn Tinh có một khuôn mặt xinh đẹp đến mức kinh thiên động địa, Chúc Dao sắp không nhận ra cô bé gầy yếu năm đó nữa rồi, chỉ là lúc này khuôn mặt tinh tế của cô ta lại hơi tiều tụy hốc hác, xem ra sau khi Mộc Mị Nhan lên Hóa Thần đã gây nên không ít rắc rối cho cô ta.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.