Chương 131: Tiên phủ trên biển


Trên Ngọc Lâm Phong chỉ còn Chúc Dao và Nguyệt Ánh.

Chúc Dao thì bạn đi tìm Mộc Mị Nhan nên cũng thường xuyên đi ra ngoài.

8Chỉ có một mình Nguyệt Ảnh là thật sự ở lại trên Ngọc Lâm Phong, Nguyệt Ảnh là một đứa trẻ có cảm giác tồn tại vô cùng thấp, lại ít khi nó3i chuyện, nếu không phải thỉnh thoảng cậu bé thích đi theo cô thì Chúc Dao cũng vô ý quên mất.
Cột sáng kia bắt đầu nhạt dần, thứ ẩn giấu bên trong cũng chậm rãi hiện ra.
Điều bất ngờ là, đó không phải tiên đan hay tiên khí, mà lại là một cánh cửa màu trắng vô cùng đồ sộ, mang phong cách cổ xưa.
Ở trên đỉnh cánh cửa có viết mấy chữ cao bằng người - Bạch Miễn tiên phủ.
Nếu hắn không dựng kết giới kịp thì đã bị tảng băng đâm xuyên qua rồi.

Cánh cửa này có thể phản lại pháp thuật.
Tất cả mọi người kinh sợ, bắt đầu thử tung ra một vài công kích dò xét, tất cả đều bị phản nguyên dạng trở về.
Ngay cả tôn giả Hóa Thần kỳ cũng ra tay nhưng cánh cửa kia vẫn không hề có dấu hiệu mở ra.

Vậy mà lại là phủ đệ của tiên nhân ở thượng giới!
Có người kinh ngạc hố lên, cả đám người đều cảm thấy hưng phấn.
Đây chính là tiên phủ, phủ đệ của người đã phi thăng thành tiên, bất cứ vật phẩm nào bên trong cũng đều là tiên khi mà hạ giới chỉ có thể ngắm từ xa, có muốn cũng chẳng được.
Những người vừa rồi cảm thấy mình không có hy vọng đoạt được bảo bối bởi vì có Hóa Thần kỳ ở đây bây giờ lại kích động.
Hắn đã sống mấy vạn năm, thực lực sâu không lường được, hơn nữa còn tinh thông thuật trận pháp, biết loại cơ quan thượng cổ này cũng là điều bình thường.
Đám người vừa rồi còn chen lấn lập tức tránh ra hai bên nhường đường, phấn khởi xem Chúc Dao phả trận.
Hơn trăm tu giả Nguyên Anh và Hóa Thần nhìn chằm chằm cô chơi sudoku, cảnh tượng này thật quá đẹp, đẹp đến mức không dám nhìn.
Không sai, chính là gã mập cưỡi heo đó.
Ông ta chen thân hình mập mạp lên phía trước, một người một heo va phải nhiều người rồi mới vọt tới chỗ cô, hỏi vô cùng cung kính.

Cũng có thể.
Chúc Dao đáp lập lờ nước đôi.
Dường như khắp nơi đều có điềm lành, quầng sáng bảy màu trải dài, dải mây bảy sắc phủ kín bầu trời.
Tại phái Khấu Cổ, trăm hoa đua nở, trong chốc lát hương hoa đã tản ra khắp nơi.

Đây là...
Chuyện gì thế này?
Trong biển có dị bảo hiện thế.
Phượng Dịch ngự kiểm đến ra hiệu cho cô đuổi theo rồi lập tức bay về phía cột sáng.
Chúc Dao cũng mơ hồ cảm thấy chuyện này không đơn giản:
Ngoan ngoãn ở đây chờ ta trở về.
Cô dặn dò Nguyệt Ảnh rồi cũng ngự kiểm đuổi theo, chỉ chốc lát đã bay đến gần cột sáng kia.
Bọn họ không phải là người đầu tiên đến đây, quanh đó đã có mấy người vây xem, nhưng đều là tôn giả Hóa Thần kỳ từ môn phái khác, Khải Hàn cũng ở đây.
Xem ra những người này đều thấy hiện tượng lạ nên chạy tới.
Chúc Dao vừa trông thấy nét mặt đã cứng đờ, cảm thấy cả thế giới toàn là ác ý.

Đây, đây, đây...
Đây là!
Tử Đãn ở bên cạnh kinh ngạc, đến cả Phượng Dịch cũng mở to hai mắt.
Trước giờ giới tu tiên không có hòa bình tuyệt đối, huống chi giờ lợi ích ở ngay trước mắt, không khí ở hiện trường bắt đầu căng thẳng.
Cảnh tượng tất cả các phái nắm tay nhau chung sức chống lại Ma tộc chẳng mấy mà có xu hướng tan rã.
Bỗng nhiên Chúc Dao cảm thấy thật bất lực.

Kỳ quái, rõ ràng không có dao động của trận pháp mà sao lại thế này?
Những người ở đó cực kỳ khó chịu, rõ ràng kho báu đang ở trước mắt mà lại không tìm được chìa khoá để mở.

Hình như trên cửa có ký tự.
Đến khi có người lên tiếng nhắc nhở, mọi người mới ngừng công kích, nhao nhao tiến đến nhìn nhưng đều mờ mịt không hiểu.
Trên cửa hiện lên rất nhiều ô vuông mờ mờ ảo ảo, lác đác trong một vài ô có ký tự, mà những ký tự ấy đều là những chữ số đơn giản.

Không biết vị đạo hữu họ Tương kia đang ở đâu? Có thể gọi hắn ra gặp một lát không?
Vẻ đau thương của Tử Đãn càng thêm rõ rệt, hồi lâu mới thoáng nghẹn ngào nói:
Sư đệ kia của ta đã ngã xuống từ hơn nghìn năm trước rồi.
Người nọ trầm mặc, một lúc lâu sau lại thở dài.
Ngay cả Phượng Dịch ở bên cạnh tựa như cũng bị gợi lên chuyện xưa đau lòng, vẻ mặt mơ màng, mãi sau mới thầm nỉ non:
Tương lang.
Chúc Dao chỉ cảm thấy chân mình khuyu xuống, suýt thì rơi xuống biển.
Bản 3.0 nhất định là lịch sử đen tối nhất của cô.
Chúc bao quay đầu ngắm khuôn mặt ngốc nghếch của Nguyệt Ảnh đang nhìn mình chăm chú.
Trong mắt cậu bé là một khoảng trong veo, ngoài bóng dáng của cô không còn bất kỳ thứ gì khác chứ đừng nói là vẻ oán hận.
Dường như cậu bé chỉ cần nhìn cô như vậy là đủ rồi.
Chúc Dao càng cảm thấy mình thất trách, tranh thủ hôm nay hiếm lắm mới có thời gian rảnh, cô muốn chỉ bảo cậu bé tu hành một chút.
Nhưng cô vừa định mở miệng thì đột nhiên thấy đất rung núi chuyển.
Mặt biển vừa rồi còn yên ả lại đột nhiên xuất hiện một cột sáng rọi thẳng đến tận trời.
Gần vùng biển này, ngoài phái Khâu Cổ còn có nhiều tiên môn khác.
Nếu như ở đây có cất giấu một tòa tiên phủ, theo lý thuyết thì qua nhiều năm như thế, hẳn phải có người phát hiện ra rồi, tại sao lâu như vậy không xuất thế, mà lại chọn đúng lúc này để hiện ra? Cái tên Ma tộc kia có trốn ở bên trong thật hay không? Ma tộc cũng được tạo ra từ thời thượng cổ, biết được trò sudoku này thì cũng rất bình thường.
Nhưng với thủ đoạn của Ma tộc, nếu đã bày ra trò sudoku này để ngăn người khác đi vào, sao còn muốn để tiên phủ xuất thể? Vậy không phải là muốn ăn đòn à?
Tôn giả?
Bên cạnh có người thấy cô đột nhiên bất động, sốt ruột nhắc nhở.

Tử Đãn đạo hữu biết đây là gì sao?
Một người mừng rỡ hỏi.

Đây là cơ quan trận thời thượng cổ.
Tử Đãn nói toạc móng heo.
Mặt Chúc Dao lại thêm mấy vệt đen, đúng, cơ quan trận thượng cổ - sudoku nha.
Nhưng một khắc khi công kích vừa đến nơi lại đột nhiên biến mất, giống như bị thứ gì đó nuốt mất.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng đã thấy một đợt sóng ánh sáng hiện ra, tảng băng vừa biến mất kia bay trở lại, phóng thẳng về nơi được đánh ra.
Một tu sĩ Nguyễn Anh không kịp tránh bị đập thẳng vào người.

Ngươi biết phá giải thứ này!
Phượng Dịch đột nhiên tiến đến, nhìn thẳng về phía cô, đủ loại tâm trạng không ngừng xoay chuyển, như muốn nhen nhóm lên điều gì:
Ngươi...

Sư phụ đã từng dạy ta.
Chúc Dao lấy luôn một cái cớ vạn năng.
Quả nhiên ánh sáng trong mắt Phượng Dịch vụt tắt, nhưng những người khác thì nhao nhao tỏ vẻ đã hiểu.
Ngọc Ngôn tôn thượng là người đã phi thăng.
Sau một hồi lâu, trong cột sáng đột nhiên dâng lên thứ gì đó dài dài.
Mọi người nín lặng chờ đợi, nhưng cũng không khỏi bắt đầu quan sát những người xung quanh.
Bảo bối không có chủ, dĩ nhiên ai cướp được là của người đó.
Có dám đến xem thử không?
Đạo hữu nhận ra trận pháp này!
Người nọ tiếp tục hưng phấn hỏi:
Vậy có thể phá giải được không?
Tử Đãn lắc đầu, thở dài một hơi, như thể nhớ đến chuyện xưa đau lòng nào đó, tinh thần cũng sa sút.

Tử Đãn đạo hữu thật sự không thể phá giải được sao?
Người nọ tưởng là ông ta không muốn phá giải nên vẫn có khuyên nhủ:
Việc này vô cùng quan trọng, rất có thể Ma tộc trốn ở bên trong.

Không phải ta không muốn, mà thật sự là có lòng mà không có sức.
Tử Đãn nói.

Thuật cơ quan trận thượng cổ này cực kỳ phức tạp, đã thất truyền từ lâu, ta cũng chỉ từng thấy Tương sư đệ phá giải thôi.
Chúc Dao trong vai trò Tương sư đệ: Phức tạp em gái ngươi! Tâm trạng của cô đang cực kỳ phức tạp đây.
Bản sudoku này không khác gì những cái cô từng giải trước đây, chẳng qua là phức tạp hơn một chút mà thôi, nhưng dù phức tạp thì cũng chỉ là chuyện trong nửa giờ.
Chúc Dao hơi do dự nhìn ô vuông cuối cùng, bỗng nhiên cô không chắc chắn mình có nên mở cánh cửa này ra không.
Quả thực tiên phủ này xuất hiện rất kỳ quái.
Người có thể xưng là tiên nhân, thì trong phủ sao có thể chỉ có một tiên khí, chỉ cần có thể vào được bên trong ắt sẽ có cơ hội đoạt được bảo vật.
Rất nhiều người đều bất giác gọi vũ khí ra, chuẩn bị để bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng đánh nhau.

Tôn giả, người thấy tiên phủ này có khả năng liên quan gì đến Ma tộc không?
Rốt cuộc vẫn có người hiểu biết, mà người này lại là người quen, Tử Đãn - phong chủ của Ngự Thú Phong.
Chúc Dao uể oải đi tới, bắt đầu làm mấy phép cộng trừ trong phạm vi mười con số.
Giờ cô đang cực kỳ hối hận vì trước đây không kịp dạy Phượng Dịch chơi sudoku.
Trò này căn bản chẳng có gì khó, bị người khác dùng ánh mắt sùng bái nhìn chằm chằm như thể khiến cô thấy áp lực như núi đó biết không.

Lẽ nào thực sự không có ai phá giải được trận pháp này à?
Xung quanh trở nên tĩnh lặng, xem ra không thể làm được gì.

Trận pháp đó..
Chúc Dao yếu ớt giơ tay lên:
Hay là để ta thử xem sao.
Mấy chục ánh mắt lập tức đổ dồn lên người cô.
Ngay cả ánh mắt của Phượng Dịch và Tử Đãn cũng lóe sáng.
Trong chốc lát, đám người vừa rồi còn nhao nhao muốn xông lên đều có chút kiêng dè.
Nào có chuyện trùng hợp như vậy, Ma tộc vừa hiện thế thì tiên phủ thượng giới cũng xuất hiện, quả thực là khiến người ta phải suy ngẫm.

Có liên quan hay không xông vào sẽ biết.
Không biết là ai hô lên, rồi đột nhiên đánh một tảng băng lớn về phía cánh cửa.
Cột sáng kia rất lớn, đường kính phải trên mười mét, dường như toàn bộ đều do linh khí hợp thành, đậm đặc đến mức sắp ngưng tụ thành thực thể.
Mọi người chỉ chăm chú quan sát chứ không có hành động gì, nhưng số người vây xem ngày càng nhiều, hầu hết đều là tu giả từ Nguyễn Anh trở lên.
Khi dị bảo hiện thể, trời đất sẽ có hiện tượng khác thường, mà hiện tượng này còn rõ ràng như vậy, có thể thấy bảo vật bên trong quý giá đến mức nào, rất có thể là tiên khí.
Chúc Dao cắn răng, thôi mặc kệ, tuỳ cơ ứng biến vậy, không vào xem thử thì cũng không biết được kết quả.
Vì vậy cô bẩm quyết, viết ký tự vào ô vuông cuối cùng trên trận pháp.
Chúc Dao lập tức lui ra mấy bước, toàn bộ cánh cửa trắng lớn đột nhiên xuất hiện ánh sáng đỏ.
Dù cậu ta chỉ có tư chất ngũ linh c9ăn nhưng lại có thể kết đan nhanh như vậy, có thể thấy được cậu ta tu hành rất nghiêm túc.
Chúc Dao thấy hơi áy náy với cậu bé, tr6ước đây cô tự quyết định đưa cậu ta ra ngoài, nhưng nhiều năm qua hầu như đều để mặc cậu ta.
Ngay cả những chuyện liên quan đến tu5 hành cũng đều là do Ngọc La dạy, cô căn bản chưa từng nhúng tay vào.
Cánh cửa vừa rồi còn trắng như tuyết, chỉ chốc lát đã hoàn toàn bị ánh sáng đỏ bao trùm.

Giữa khe cửa vẫn đóng chặt xuất hiện một luồng sáng xanh khác biệt, sau đó từ từ mở ra.

Cánh cửa càng lúc càng mở rộng, chỉ chút nữa thôi là sẽ đủ để một người tiến vào.

Đột nhiên, một luồng ánh sáng đen bay lên khỏi mặt biển, lao thẳng vào trong cánh cửa, kèm theo một giọng nói quen thuộc, âm thanh thê lương như nghìn vạn lệ quỷ kêu gào.

Mọi người bị bất ngờ không kịp phòng bị, tâm thần bị chấn động, phun ra máu tươi.

Bầu trời lập tức trở nên u tối.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.