Chương 132: Trận quyết chiến khó đỡ


Mới mấy tháng ngắn ngủi không gặp, tu vi của cô ta cũng biến đổi từ Hóa Thần kỳ sơ, thăng cấp lên Hóa Thần kỳ đại viên mãn, khô8ng, dường như còn có khuynh hướng cao hơn nữa.


Nghiệp chướng! Hàn Tỉnh đâu? Ngươi nhốt Hàn Tinh ở đâu?
Khải Hàn đầy 3giận dữ chất vấn.
Việc này ngay từ đầu đã là một âm mưu, vị trí của tiên phủ, phỏng chừng đã bị Ma tộc kia chiếm được từ lâu, hơn nữa hắn cũng nắm rõ bên trong có thứ gì, chỉ là không có cách đi vào mà thôi.
Cho nên, hắn mới tạo ra hiện tượng dị bảo xuất hiện trên thế gian.
Tiên nhân thượng giới?
Đám đông thoáng mừng rỡ như điên.
Lát sau, một luồng uy thể thuộc về người bề trên nháy mắt bao phủ cả mặt biển.
Ngoại trừ Chúc Dao!

Vì sao ngươi không hề hấn gì?
Mộc Mị Nhan trừng mắt nhìn Chúc Dao, người đang tỏ vẻ an ổn như không có gì xảy ra.
Thế giới này có thù oán gì với người vậy? Mộc Mị Nhan thấy âm mưu thành công, cô ta bắt đầu cười như điên dại, bên trong cánh cửa màu trắng đột nhiên lóe lên luồng sáng xanh lục chói mắt.
Cánh cửa tuyết trắng bắt đầu vỡ vụn, một luồng sáng xanh lục vọt ra từ bên trong, cánh cửa rầm rầm vỡ nát, chìm nghỉm xuống biển.
Mấy ký hiệu đó Chúc Dao đã từng thấy, giống y hệt thứ Tiêu Dật dùng để khóa linh hồn cô lại.
Hình ảnh quá quen thuộc, quen thuộc tới mức cô cảm thấy có thứ gì đó đang miêu tả một cách rõ ràng, sự ngột ngạt đề nặng trong lồng ngực, thoáng chốc cô thấy như sắp không thở nổi.
Sự phu đã từng nói, Ma tốc một khi bị trong thương, thì căn bản không thể tiến hành đoạt xác lần nữa, cơ mà nếu không phải đoạt xác, có sẵn di thể thì chẳng phải bàn.
Thân xác bình thường chỉ có chết thì hồn phách mới rời đi, thế nên chỉ có thể đoạt xác.
Mà chỗ nguyên bản phải viết lên chữ BUG giờ đã không thấy, nên hiện tại cô ta vốn không phải BUG.
Nói cách khác, Ma tộc không ở trên người cô ta.

Hắn là Ma tộc!
Chúc Dao cười nhạt, có người còn tin tưởng Ma tộc sẽ giữ chữ tín cơ đấy.
Tu vi của cô ta tới từ Ma tộc, bây giờ tìm được thân xác tốt hơn, đương nhiên sẽ không lãng phí thêm chút ma khí nào trên người cô ta nữa.

Ta còn chưa chán mà? Sao thả ra được?
Mộc Mị Nhan cười đắc ý hơn, ngón tay cô ta khẽ động, hàng trăm tia chớp nhỏ đánh vào người Nguyệt Hàn Tinh, khiến Nguyệt Hàn Tinh đang thoi thóp chợt hét lên thảm thiết.
Nguyệt Hàn Tinh càng bị hành hạ thê thảm, Mộc Mị Nhan càng hả hê sảng khoái, trong ánh mắt cô ta tràn ngập vẻ oán độc:
Thứ các ngươi mang tới cho ta, giờ ta muốn trả lại các người gấp trăm nghìn lần.

Ô? Có người có thể chống lại linh áp của Kim Tiên.
Giọng người đàn ông vang lên đầy nghi ngờ, Chúc Dao không nhìn thấy rõ mặt mũi người trong luồng sáng đó, nhưng cô có thể phân biệt ra là người đàn ông đang đứng bên trái mở miệng nói chuyện.
Hai người đó đúng thật là người thượng giới?!
Chuyện kỳ quái là, Mộc Mị Nhan cũng chẳng quá lợi hại như trong tưởng tượng? Vốn tưởng rằng đánh với Hóa Thần đại viên mãn như cô ta thì tuyệt đối không có phần thắng, nhưng càng đánh lại càng phát hiện ra nhiều sơ hở của đối phương, linh kiểm của cô đâm vào người cô ta rất nhiều lần, rồi lần nào cũng bị đám ma khí màu đen bao quanh cản lại.
Sau đó sức mạnh bị nhân lên mười lần lại bắn ngược trở về.
Mộc Mị Nhan thoáng kinh ngạc, cô ta lập tức gọi kiểm tra lao thẳng về phía cô.
Chúc Dao lấy gương ra huy động linh khí, chỉ trong chớp mắt đã gọi ra một thanh kiếm lập loè ánh chớp xông lên đón địch.
Uy lực của Phi Thăng kỳ vừa xuất hiện, người có mặt ở đó đều đứng không vững, bao nhiêu tu giả Nguyễn Anh đều suýt rơi từ trên kiếm xuống.
Đây là đẳng cấp tu vi áp chế tuyệt đối, không ai có thể chống trả.
Mộc Mị Nhan bối rối nhìn hai tay mình, muốn giữ lại đám ma khí màu đen, nhưng chỉ có thể chơi với túm vào khoảng không, khuôn mặt cô ta lộ vẻ hoang mang sợ hãi:
Không...
Không thể, Mị Ảnh đã hứa báo thù giúp ta, giúp ta tăng tu vi, biến thành kẻ mạnh cơ mà.

Mặt?
Má, cuối cùng cô đã biết là ở chỗ nào rồi, mặt của cô ta quá sạch sẽ, cho nên mới có thể thấy rõ từng biểu cảm trên mặt cô ta.

Hừ, không biết tự lượng sức mình, các ngươi bây giờ dù có đánh lén cũng không thắng nổi ta.

Ai nói muốn đánh lén cô chứ?
Chúc Dao trợn mắt ngán ngẩm, đừng có tưởng bở như thể có được không.
Mộc Mị Nhân sững sờ mất một lúc mới phản ứng lại, quay đầu nhìn, chỉ kịp thấy đám ma khí đang nhốt Nguyệt Hàn Tinh tản ra, Nguyệt Hàn Tinh cả người đầm đìa máu đã sớm được Phượng Dịch đón lấy rồi.
Hệt như thiên môn thoáng chốc được mở ra, hoa từ đâu bỗng bay ngập trời, hai bóng người màu đen từ từ hiện ra ở nơi chói sáng nhất trên bầu trời.

Đây là...

Không...
Không thể, tại sao lại như vậy?

Chúc Dao bất chợt hiểu ra, cô ngoảnh đầu về phía cánh cửa tiên phủ đã được mở sẵn, luồng ánh sáng đen cuối cùng dâng lên dưới đáy biển đang biến mất bên trong cánh cửa.

Cuối cùng ngươi cũng đã phát hiện ra.
Mộc Mị Nhan cười lạnh lùng:
Nhưng muộn rồi, Mị Ảnh đã đoạt được thể xác của tiên nhân, hắn sẽ sống lại ngay thôi, các ngươi đều phải chết!


Dù gì cũng là một mầm tốt, chỉ tiếc không có cơ hội lên thượng giới rồi.

Chúc Dao mở rộng kết giới, dùng hết sức bảo vệ thêm nhiều người phía dưới, giảm thiểu áp chế của đối phương.
Luồng uy thế này mang đẳng cấp áp chế mạnh mẽ hơn gấp trăm lần so với Mộc Mị Nhan lúc trước, đan điền của tu sĩ Nguyễn Anh chợt vỡ vụn ngay tức khắc, tu vi bị hủy hết, họ đều rơi xuống biển.
Ngay cả mấy tu sĩ Hóa Thần cũng không chống chịu nổi.
Ngoại trừ Chúc Dao!
Giống như lần không hề cảm nhận được uy thế của Mộc Mị Nhan trước đó, hai người này cũng không khiến cô mảy may có cảm giác gì.

Hàn Tinh?
Mộc Mi Nhan liếc nhìn hắn, cơn tức giận bạo phát ngập trời, ma khí bao quanh người đã bắ9t đầu ùn ùn dâng lên, đột nhiên cô ta bật cười lạnh lùng, khẽ vung tay, một đám khói màu đen xuất hiện ngay bên cạnh cô ta.
Bên trong đám khói thấp thoáng lộ ra một bóng người, làn khói đen tan đi, chỉ thấy đó là một cô gái cả người đầy máu đan5g lơ lửng giữa không trung.
Cả người cô gái ấy toàn là máu, toàn thân đều bị nhuộm đẫm máu đỏ rực, trên cánh tay còn bị khắc lên mấy ký hiệu kỳ quái.
Chờ tới lúc cô dùng kiểm laser phá vỡ lớp ma khí, thì lại bị Mộc Mị Nhan dùng pháp thuật ngũ hành ngăn trở.
Chúc Dao càng ngẫm càng thấy không đúng, không chỉ là Mộc Mị Nhan không đúng, mà ngay cả lớp ma khí trên người cô ta cũng kỳ kỳ, hình như khói đen không ngưng tụ như trước.
Nguy hiểm thực sự bây giờ là tên Ma tộc thành công có được cơ thể mới đang tiếp tục dung hợp kia kìa.

Không được để hắn sống lại.
Phượng Dịch gằn giọng nói, cô ta là người đầu tiên lao lên, nhưng còn chưa kịp tới gần đã bị ánh sáng xanh lục bắn văng ra.
Chúc Dao nhân cơ hội này luân chuyển linh khí tăng sức mạnh cho kiếm laser, tấn công về phía Mộc Mị Nhan.
Mộc Mị Nhan đã sớm có phòng bị, thân ảnh lóe lên, tránh được một chiêu.
Ấy là muốn mượn tay người khác mở phong ấn, khiến cho gã Ma tộc tên Mị Anh kia có thể vào trong, đoạt được thân xác thần tiên.
Cổ tình, cô lại biết cách mở ra phong ấn, Chúc Dao giờ đây nhớ lại chỉ muốn chặt luôn tay mình cho rồi, gọi cô là đồ tay thối luôn đi! Vẻ mặt mọi người không khỏi xám xịt vài phần, lẽ nào thật sự không còn đường cứu vãn nữa? Đột nhiên một luồng sáng rạch tầng không lao tới, người ta nghe thấy rất nhiều tiếng vun vút cất lên, bầu trời bị mây đen che phủ đột nhiên quang đãng không một gợn mây.
Từ giữa không trung xuất hiện một người đàn ông mặc trường bào trắng, hắn ngồi trong quả cầu ánh sáng xanh, đám khói đen còn sót lại xung quanh chui vào trong cơ thể hắn, đó mới là bản thể chính của Ma tộc.

Ha ha ha ha ha...
Mộc Mị Nhan cười đắc ý đầy thỏa mãn, nụ cười của cô ta vô cùng phách lối:
Mị Ảnh đã thành công rồi, các ngươi đừng hòng chạy thoát.

Đồ ngu ngốc.
Chúc Dao nhịn không được bèn mắng Mị Mộc Nhan đang mù mờ chưa nhìn ra tình thế:
Bọn ta không trốn thoát được, cô cho là hắn sẽ bỏ qua cho cô? Bước tiếp theo của hắn chính là đối phó với cô.

Nói bậy bạ gì đó?
Mộc Mị Nhan hung hăng lườm Chúc Dao:
Mị Ảnh sao có thể...
.
Hơn mười lưỡi dao gió phóng về phía Khải Hàn.
Kiếm ý bị đánh bay, linh lực bị phản phệ, Khải Hàn tránh không kịp, bị lưỡi dao gió đánh trúng, chớp mắt máu đã tuôn đầm đìa không thể ngăn lại.
Đậu xanh rau má! Hóa ra người phụ nữ này tới để câu kéo thời gian.
Bên trong tiên phủ này lại đặt di thể của tiên nhân thương giới.

Thả con bé ra!
Chứng kiến đệ tử cung bị người khác chà đạp như vậy, hai mắt Khải Hàn đỏ thẫm, hắn gọi luôn kiếm ý ra, tấn công về hướng Mộc Mị Nhan.
Mộc Mị Nhan cười khinh khỉnh, phất tay lên, một trận cuồng phong gào thét ập đến, Khải Hàn dùng chiêu kiểm uy lực Hóa Thần kỳ, vậy mà trong nháy mắt đã bị cô ta đánh tan.
Thế nhưng, mọi người vẫn không bớt chật vật đau đớn được bao nhiêu.
Má nó, hai người này không phải tới đây giúp bạn cô hàng phục Ma tộc à? Sao đột nhiên lại ra tay với bọn cô làm quái gì?
Làm chuyện chính đi!
Tiên nhân khác mở miệng, giọng nói càng lạnh lùng hơn, đột nhiên người đó vung tay về phía quả cầu ánh sáng xanh, chỉ thấy tia sáng loang loáng vụtra hóa thành chiếc lồng, chụp lên quả cầu ánh sáng xanh.
Đừng ai hòng thoát được.

Hàn Tinh...
Khải Hàn lo lắng, chật vật muốn đứng lên, nhưng lại không còn sức lực.
Mắt thấy Mộc Mị Nhan lại muốn ra tay.
Rốt cục thì không đúng ở chỗ nào? Chúc Dao điều khiển linh kiếm, tấn công qua đó, lại bị ma khí quấn lại và dùng lực lớn hơn đẩy ngược về lần thứ N.
Chúc Dao nghiêng người né một lưỡi dao gió màu đen tiếp theo của Mộc Mị Nhan, lùi ra sau mười thước, nhìn thẳng về phía khuôn mặt đã trở nên vặn vẹo của cô ta.

Chậc...
Cô cũng không biết nữa, từ sau Hóa Thần kỳ, cô chưa từng bị uy thể của người khác áp chế, tu vi cao hơn cô cũng đâu có thể dễ dàng động tới cô, tu vi thấp hơn cô lại càng chẳng thể cản bước cô, cho nên cô chưa từng phát hiện ra, uy thế của người khác vô hiệu với cô.
Chẳng lẽ là vì phiên bản 4.0 này là Long tộc? Bản thế khác nên không tương tác được:
Ánh sáng màu xanh lục mơ hồ lộ ra uy thế của tiên nhân thượng giới, bọn họ là tu sĩ hạ giới, căn bản không thể tiếp cận.
Chứng kiến ma khí bốn phía đã bị hắn hấp thu sạch, mọi người chỉ có thể giương mắt nhìn nhau, không cách nào ứng phó.
Mục tiêu của cô vốn không phải là Mộc Mị Nhan, mà chỉ vì cứu người.

Ngươi chết đi!
Mộc Mị Nhan vô cùng tức giận, sắc mặt cô ta càng thêm dữ tợn, uy lực toàn thân lập tức phóng ra hết.
Còn tiên nhận lại khác, thân xác thần tiên không mục rữa không tan biến, cho dù nguyên chủ chết đi, vẫn có thể nhận thêm hồn phách khác.
Rốt cục là tiên nhân xui xẻo nào, chết đã chết rồi, còn lưu lại thân xác làm gì, giữ lại thân xác thì thôi đi, lại còn ném nó xuống hạ giới.
Đối với đệ tử Trúc Cơ mà nói, tuổi thọ của cô ta quả thực quá cao.
Mọi người bị uy thế áp chế lúc này cũng dần bình phục, chỉ là không ai nhúc nhích, Mộc Mị Nhan trước mặt đã không đáng để họ ra tay nữa rồi.
Mộc Mị Nhan còn đang tận lực gắng giữ lại tu vi của mình, nhưng lại không thể ngăn nổi tu vi tụt dốc, từ Nguyên Anh xuống Kim Đan, cuối cùng ngừng lại ở Trúc Cơ, đó mới là tu vi thực sự của cô ta.
Khuôn mặt cô ta từ thiếu nữ mơn mởn xuân xanh, giờ lại mau chóng biến thành một bà lão già khụ tóc bạc trắng.
Lời còn chưa dứt, đột nhiên ma khí bao quanh cô ta bắt đầu xao động, thậm chí còn tách rời khỏi cô ta, bay về phía kẻ mang ánh sáng xanh kia.

Tu vi của ta...
Theo dòng ma khí tách ra, dùng mắt thường cũng thấy được tốc độ tu vi của Mộc Mị Nhan đang thụt lùi, từ Hóa Thần đại viên mãn đến Hóa Thần trung kỳ, tới sơ kỳ, thậm chí còn bắt đầu tụt xuống Nguyên Anh.
Trong thoáng chốc, tốc độ hấp thu ma khí của quả cầu chậm lại.

Tiên nhân lên tiếng đầu tiên lại nhìn về phía đám người, ánh mắt dừng lại ở chỗ Khải Hàn đang ôm Nguyệt Hàn Tinh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.