Chương 156: Bị truy sát khắp nơi
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2200 chữ
- 2021-12-31 05:30:36
Thôi không sao, vốn dĩ ta cũng không để bụng.
Cùng lắm cũng chỉ là bị trói buộc trong một khoảng không gian, hơi khó chịu mà thôi.
Cảm ơn tiên hữu.
Mặc Tiêm Tiêm thở phào nhẹ nhõm, do dự hỏi:
Không biết tiên hữu có quan hệ gì với tên Tiễn Tinh kia vậy?
Chúc3 Dao quay đầu liếc mắt nhìn cô ta:
Ngươi nói Cẩu Đản à?
.
Phải, ban đầu hắn...
Cô ta nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao hai ngư9ời bọn họ lại quen biết nhau được chứ.
Ngươi yên tâm, không phải Cẩu Đản muốn bắt người đi làm lô đỉnh đầu, mà hắn thật sự thí6ch người đấy.
Với tư cách là đại ca, cô vẫn nên nói tốt vài câu cho đàn em của mình.
Chúng cúi đầu nhìn chỗ của Mặc Tiêm Tiêm, chỉ thấy xung quanh cô ta còn lấp loé một ít tàn dư của trận pháp chứ không hề có thương tích gì, quanh đó đều là mảnh băng rơi rụng và tàn dư của linh kiểm.
Ngươi không sao chứ?
Chúc Dao đáp xuống bên cạnh Mặc Tiêm Tiêm.
Ừm.
Mặc Tiêm Tiêm gật đầu:
Cảm ơn trận pháp của ngươi.
Chúc Dao thở phào nhẹ nhõm, cũng may là trước đó cô đã lặng lẽ bày trận pháp xung quanh Mặc Tiêm Tiêm đang kiệt sức, nếu không cô ta mà trúng đòn vừa rồi thì chết là cái chắc.
Trong phút chốc cũng chẳng còn tâm trạng nói chuyện tiếp, chỉ nói qua loa thêm vài câu rồi ai về phòng nấy.
Thực ra cô cũng không có gì lo lắng về cuộc so đấu ngày mai, nhưng coi như là buổi kiểm tra trước khi nhập học cũng được.
Lúc nãy khi đứng trong điện cô đã nhìn xung quanh một lượt, tu vi của những đệ tử kia đều ở khoảng Địa Tiên, chỉ có một mình cô là Huyện Tiên, cho nên dù thế nào cũng là cô chiếm ưu thể.
Làm sao bây giờ?
Mặc Tiêm Tiêm hơi hoảng hốt, tránh được một lần, không có nghĩa là lần sau cũng có thể may mắn tránh thoát.
Nhưng mà trên sân đấu này đã giăng trận pháp ngăn cách, nếu như không phân thắng bại thì không thể rời khỏi đây được.
Ánh mắt của hai kẻ kia càng thêm lạnh lẽo, chúng cười khẽ:
Vốn chỉ định xử lý một người là được, giờ xem ra...
Hắn ta không nói hết, nhưng lại nhìn về phía Chúc Dao, ánh mắt âm trầm, hiển nhiên là có ý định giết cô.
Thứ mà cô thực sự quan tâm là...
Sư phụ, vừa rồi có cảm nhận được khí tức của người đó không?
Không thấy.
Quả nhiên là vậy! Chúc Dao có chút thất vọng:
Sư phụ, rốt cuộc bao giờ huynh mới có thể ra ngoài?
Ngọc Ngôn trầm mặc lúc lâu:
Trận pháp Hư Không khá phức tạp, phải mất một thời gian nữa.
Ta không thể bảo Cẩu Đản dẫn mọi người ra ngoài sao?
Đáng lý ra Cẩu Đản là chủ nhân của không gian này thì đồ vật trong đó chắc gã cũng có thể đưa ra được.
Sư phụ bảo nên yên lặng theo dõi tình hình, nhưng Chúc Dao không ngờ, mọi chuyện lại diễn biến nhanh như vậy, xảy ra ngay trong sân đấu ngày hôm sau,
Đối thủ của cô và Mặc Tiêm Tiêm là hai người có tu vi ở mức Địa Tiên, lúc đầu cô cũng không quan tâm đến họ lắm, thế nhưng càng đánh lại càng thấy kỳ lạ.
Mặc dù hai người đó không dùng pháp thuật lợi hại gì, nhưng dường như tiên lực luôn cuồn cuộn không hết, chẳng có chút biểu cảm mệt mỏi nào.
Mỗi chiều cô công kích, bọn họ đều dễ dàng hóa giải được.
Mặc Tiêm Tiêm đã gần kiệt sức rồi, dần có vẻ không chống đỡ nổi, Chúc Dao vừa đối phó với hai người, vừa phải phân tâm bảo vệ đồng đội, rõ ràng đang ở thế yếu.
Lúc này một người bên đối phương gọi ra một con rồng lửa, công kích thẳng về phía cô, Chúc Dao xoay người né tránh, nhưng bị người còn lại cầm kiểm tấn công.
Rốt cuộc các người là ai?
Mặc Tiêm Tiêm cao giọng hỏi.
Hai kẻ kia liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt càng lạnh xuống, dường như còn phảng phất phát ra tiếng cười lạnh:
Ngươi không cần biết, dù sao hôm nay các ngươi cũng không thể lành lặn bước ra ngoài được.
Bọn họ chắc chắn phải chết ở chỗ này.
Ai nói bọn ta không ra được?
Chúc Dao liếc mắt khinh bỉ nhìn hai kẻ kia:
Đúng là bọn ta không đánh lại các ngươi, nhưng mà ta vẫn có thể...
Chúc Dao thu kiếm lại, giơ hai tay lên, hô to:
Ta chịu thua!
Cô vừa thốt ra câu này, không chỉ hai kẻ đó, mà ngay cả Mặc Tiêm Tiêm cũng ngẩn người.
Không ai ngờ được cô sẽ nhận thua một cách
không biết xấu hổ
như vậy.
Quan trọng là trận pháp xung quanh cũng đã nghe theo mà mở ra.
Chẳng qua ta cũng là tự cứu lấy mình thôi.
Chúc Dao phất tay không quan tâm lắm, coi như cô nàng này xui xẻo, đi đến đâu cũng gặp người đuổi giết.
Mặc Tiêm Tiêm cười khẽ, vẻ mặt còn hơi ủ rũ:
E rằng sau này, Lâm Vân điện...
Hai kẻ kia chắc chắn sẽ không tha cho cô ta, Lâm Vân điện cũng không phải nơi có thể ở lại lâu.
Ta lại không nghĩ vậy.
Chúc Dao lắc đầu:
Hôm nay bọn họ thẳng, ắt sẽ trở thành đệ tử tinh anh của Lâm Vân điện, thân phận không tầm thường, nên cũng khó mà ra tay đối phó với người một cách lộ liễu.
Không chỉ như thế, sư phụ còn nói tu vi của hai kẻ kia là Kim Tiên.
Chúc Dao bỗng chốc muốn chửi người, cô đã trêu chọc ai cơ chứ? Mặc Tiêm Tiêm, cô là main tank à, sao đi đến đâu cũng gây thù chuốc oán vậy? Quan trọng hơn là, bây giờ cô còn chơi OT nữa.
MT: Người chơi thu hút sự chú ý của quái trong game.
OT: Chuyển sự chú ý của quái sang người khác.
Hắn đã cải tà quy chính rồi, sẽ không là5m chuyện xấu nữa.
Khuôn mặt Mặc Tiêm Tiêm thoáng hiện lên vẻ kỳ quái, dù vẫn thấy không có cảm tình gì với Cẩu Đản, nhưng cô ta cũng biết điều, không nhắc đến vấn đề này nữa:
Nếu vậy, mong tiên tử có thể chiếu có nhiều hơn trong buổi tuyển chọn nhập môn ngày mai, tại hạ cũng sẽ cố gắng hết sức để không làm liên lụy đến tiên tử.
Tuyển chọn nhập môn?
Chúc Dao kinh ngạc:
Tuyển chọn nhập môn gì?
Lúc đứng trên đại điện tiên hữu không chú ý sao?
Mặc Tiêm Tiêm kiên nhẫn giải thích:
Trận thi đấu ngày mai sẽ chọn hai người một nhóm, lấy số thứ tự trên thẻ ngọc làm chuẩn.
Cho nên ta với người chung một nhóm.
Chúc Dao nhở lại kí hiệu A, B gì đó trên tấm thẻ, hóa ra không chỉ dùng để chia phòng ở, mà còn để ghép nhóm nữa à? Thảo nào cô ta lại chủ động đến chào hỏi cô, lại còn không so đo chuyện của Cẩu Đản, thì ra là vì việc này.
Quả thật nếu hai người trong nhóm có xung đột sẽ ảnh hưởng đến thi đấu.
Cô nhíu mày, kiểu xin lỗi vì mục đích riêng này khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
Chúc Dao muốn xoay người cứu giúp, nhưng không kịp nữa, công kích của đối phương đã được phóng ra.
Vô số mảnh bằng và linh kiểm mang theo khí thể sắc bén, rào rào đâm về phía Mặc Tiêm Tiêm, bụi đất bay mù mịt.
Hai gã Địa Tiên có vẻ đắc ý, nhưng lát sau lại nghiêm mặt.
Cô theo đường kiếm xông lên, đột nhiên bị một luồng uy thế mạnh mẽ đánh úp, suýt nữa thì không nâng nối kiếm.
Đây mà là thực lực của Địa Tiên á hả, bớt địa đi! Áp chế vượt cấp, sao cô có thể không biết?
Nhưng mà tên Địa Tiên này cũng không định lằng nhằng với cô thêm nữa, thân hình của hắn ta nhoáng cái đã biến mất, phút chốc xuất hiện phía sau lưng cô.
Mặc dù hắn là chủ nhân của nơi này, nhưng mà ta lại không phải đồ vật trong không gian.
Ngọc Ngôn giải thích:
Nếu muốn hắn đưa ta ra ngoài, trừ khi ta ký thêm khế ước máu với hắn.
Thế thì bỏ qua đi.
Sư phụ làm thú triệu hồi của mình là đủ rồi, nếu như đổi người khác, quả thật là không thể chịu được.
Đừng sốt ruột.
Ngọc Ngôn nói tiếp:
Cho dù cô gái kia không phải là kẻ xông vào Lôi Thần điện thì cũng có quan hệ mật thiết với kẻ đó, chúng ta cứ yên lặng theo dõi diễn biến là được rồi.
Nhiều nhất là nửa năm, ta chắc chắn có thể làm xong trận pháp, trong khoảng thời gian này nàng chớ có hành động nóng vội.
Vâng.
Chúc Dao kinh ngạc quay lại nhìn, thấy hai kẻ kia cùng nhau tấn công về phía Mặc Tiêm Tiêm, một kẻ biến ra ngàn vạn mảnh băng, một người tạo ra kiếm trận.
Công kích ùn ùn đánh về phía Mặc Tiêm Tiêm, cô ta căn bản không thể tránh thoát.
Nếu như chỉ là tỉ thí thì thủ đoạn thế này có phần nặng tay, đây rõ ràng là muốn lấy mạng cô ta.
Không quen biết thì càng thảm, điều này chứng tỏ phía sau hai kẻ đó còn có một BOSS lớn.
Hai Địa Tiên đã lợi hại như vậy, người phía sau chắc chắn còn mạnh hơn.
Bọn họ không phải là Địa Tiên.
Giọng của Ngọc Ngôn bỗng vang lên trong đầu cô:
Là Kim Tiên.
Mẹ kiếp, cô còn đang tự hỏi sao mình đánh không lại? Thì ra ngay cả tu vi của bọn họ cũng là giả tạo, cố tình đóng giả Địa Tiên tới giết người, cũng chịu đầu tư đấy.
Mặc dù ở tiên giới có không ít Kim Tiên, nhưng không có ai là không gia nhập thể lực nào cả.
Trên sân thi đấu hôm nay đều là người có tu vi thấp nên không thể nhận ra, nhưng vẫn sẽ có người nhìn rõ được.
Đến lúc ấy những người phía trên tự nhiên sẽ suy đoán đủ loại thuyết âm mưu, sẽ bắt đầu nghi ngờ hai kẻ kia.
Cả hai đều cạn lời:
...
Chúc tiên hữu.
Mặc Tiêm Tiêm vội vàng đuổi theo Chúc Dao, nghiêm túc nói:
Cảm ơn ngươi.
Cô ta vô cùng cảm kích, lần này không hề có mục đích gì như lần trước, mà là thật lòng.
Rõ ràng trận thi đấu này là nhắm vào cô ta, mặc dù cô nhận thua nên hai người cùng thua trận đấu, nhưng dù sao cô cũng đã cứu cô ta một mạng.
Ngốc à? Biết các ngươi muốn giết ta, không chịu thua chẳng lẽ còn chờ các ngươi xông tới đánh?
Nghe rất thuyết phục, bọn họ cũng không biết phải phản bác ra sao.
Hai kẻ kia hận đến nghiến răng nghiến lợi, đó là cơ hội tốt, còn tưởng rằng có thể quang minh chính đại diệt trừ Mặc Tiêm Tiêm.
Ai mà ngờ chỉ một câu nói đã phá hỏng tất cả, còn hai kẻ đáng lẽ tuyệt đối không thể
lành lặn
bước ra, lại bình an vô sự, hơn nữa còn đi ra một cách nghênh ngang như vậy.
Không khí xung quanh vẫn còn sát khí quanh quẩn chưa tan, hai kẻ kia thật sự muốn giết Mặc Tiêm Tiêm.
Chẳng qua là bọn họ che giấu rất tốt, thậm chí ngoại trừ bọn cô, những người xem bên ngoài đều không nhận ra được.
Rốt cuộc ngươi đã đắc tội với ai vậy?
Chúc Dao nhìn Mặc Tiêm Tiêm, sao mà ở đâu cũng có người truy sát cô ta thế Tất nhiên Mặc Tiêm Tiêm cũng cảm nhận được luồng sát khí kia, cô ta siết chặt tay:
Ta cũng không quen biết hai kẻ này.
Cho nên căn bản hai kẻ đó cũng không thể ở lại Lâm Vân điện lâu được.
Mặc Tiêm Tiêm vẫn có chút lo lắng, mấy ngày tiếp theo đều thấp thỏm không yên.
Thế nhưng từ sau ngày hôm đó, cô ta không hề nhìn thấy hai kẻ kia ở trong Lâm Vân điện, cứ như thể bọn họ đã bốc hơi mất.
Lúc bấy giờ Mặc Tiêm Tiêm mới yên tâm, càng biết ơn Chúc Dao.
Mặc dù mấy ngày nay cô ta chỉ ở trong động phổ tu luyện, nhưng cũng rất lo lắng về tình cảnh luôn bị truy sát của mình.
Chúc Dao lại xung phong nhận giúp cô ta hỏi thăm lại lịch của hai kẻ kia, xem ra người bạn này cũng rất đáng để làm bạn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.