Chương 157: Có xấu cũng không nên trả thù chứ
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2032 chữ
- 2021-12-31 05:31:02
Còn hai kẻ ngày hôm đó rõ ràng là thông thạo thuật pháp ngũ hành, đặc biệt là pháp thuật hệ Hoả.
Bởi thế cô thường hay nghe ngóng x8em nơi nào có thể mạnh về pháp thuật hệ Hoả, và đều nhận được một đáp án giống nhau:
Hy Phong môn ở phía Bắc.
Vậy là hai kẻ kia đến từ H3y Phong môn.
Phụt...
Chúc Dao mơ hồ nghe thấy tiếng Đào Man Phong tức đến phun máu đâu đây.
Câm miệng!
Đào Man Phong tức đến xanh mặt:
Ngươi mới là Ả Kỹ Nữ, các ngươi đều là Ả Kỹ Nữ.
Nấm Linh còn có cãi lý:
Rõ ràng ta là Tiểu Cô, ngươi có thể gọi ta là Cô Cô.
Ngươi...
Chúc Dao yên lặng quay mặt đi, Cô Cô, ngươi đúng là bà cô của ta mà.
Ngươi không ngây thơ đến mức tưởng rằng cô ta họ Ả, tên Kỹ Nữ thật đấy chứ?
Cô
đồng âm với từ
nấm
.
Đáng tiếc cho dù gã có kì kèo đeo bám thế nào đi nữa, cô nàng cũng không thèm bố thí cho gã một cái liếc mắt, chỉ một lòng một dạ nghĩ về phu quân của mình.
Haizzz, ngươi nói xem sao tên Cẩu Đản này không làm cái khác, mà cứ thích đi đập chậu cướp hoa của nhà người ta cơ chứ? Hai chủng tộc khác biệt thì làm sao mà yêu nhau được? Người và yêu quái không thể có hạnh phúc đâu.
Mặt dù rồng nước có thể ngăn cản sấm sét, nhưng không thể khắc chế hoàn toàn, cho nên sấm sét vẫn còn tồn tại trong dòng nước.
Mà tất cả những vấn đề này còn liên quan đến một hiện tượng vật lý khác.
đi...
đi...
Chịu chết...
Chúc Dao vừa định dựng kết giới phòng ngự, đột nhiên một con rồng nước từ trên không bay xuống, lao thẳng vào sấm sét.
Xèo một tiếng, sấm sét bị rồng nước nuốt trọn, mà dòng nước kia lại chảy thẳng về điểm xuất phát của sấm sét, trong nháy mắt đã tưới ướt sũng cả người Đào Man Phong.
Đến lượt Đào Man Phong ngây người, có vẻ không nghĩ rằng nó có thể gọi trôi chảy như vậy, trong lòng càng tức giận:
Ngươi chỉ là một con yêu quái mà dám sỉ nhục ta trước mặt mọi người, nếu như không dạy dỗ ngươi một chút, người sẽ không biết thế nào là trời cao đất rộng.
Hả?
Nấm tinh ngu ngơ không hiểu, quay đầu nhìn về phía Chúc Dao:
Đá tinh, ta đã làm gì à?
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, không làm gì mới càng tức đấy có biết không?
Được lắm, các ngươi đúng là to gan, bây giờ còn dám khiêu khích ta?
Chúng ta làm vậy à?
Nấm Linh lại nhìn Chúc Dao.
Mặc dù bây giờ cô ta là đệ tử tinh anh, nhưng mà tu vi vẫn yếu hơn cô.
Đào Man Phong không định dừng lại, cô ta giơ cánh tay trái đang tụ sấm sét lên, từng tia sấm sét mảnh khảnh nhưng tràn đầy uy lực đang tỏa ra từ lòng bàn tay cô ta.
Nước...
có thể dẫn điện.
Chết chắc, chết chắc rồi, lần này nhất định sẽ bị nhận ra.
Tham kiển đại sư huynh.
Hai tên người hầu hành lễ với Miêu Lâm.
Đâu có!
Chúc Dao đáp lại, cô chưa làm gì cũng chẳng nói gì hết nhé.
Đào Man Phong càng tức điên:
Các ngươi dám mắng thẳng mặt ta, còn bảo không phải khiêu khích?
Chúng ta mắng gì ngươi?
Nấm tỏ vẻ vô tội.
Ta?
Ngọc Ngôn sửng sốt, một lúc sau mới nhớ ra:
À, là cô ta.
Thì ra trước giờ huynh vẫn chưa nhận ra hả.
Rốt cuộc cái chứng quên mặt đó nặng tới cỡ nào vậy.
Ngươi...
Các ngươi...
Đào Man Phong hận không thể nhào tới xé rách miệng của tên yêu quái này.
Nấm tinh và Cẩu Đản vừa ra sân đã bị đánh ngã, may mà không có thương tích gì, sau khi bò dậy lại là một yêu quái vui vẻ.
Mỗi tu giả được nuôi thả như bọn họ đều được phát một vài pháp quyết tu luyện tiên pháp, mỗi tháng còn có thể đến Lĩnh Sự Đường nhận một ít đan dược và tiên thạch, coi như là phúc lợi của môn phái.
Đến khi toàn thân cô ta đã cháy đen, ngã ầm vào vũng nước, âm thanh mới biến mất.
Vài làn khói mỏng nhẹ nhàng bốc lên...
Thật là, rõ ràng là tên mình mà lại không cho người khác gọi.
Nấm Linh lại bồi thêm một câu.
Lúc này Đào Man Phong mới nghe rõ nó nói gì, nghiến răng nghiến lợi tuyên bố:
Ta họ Đào, tên là Đào Man Phong! Ngươi nhớ kỹ cho ta.
A...
Lúc này vẻ mặt Nấm như vừa mới hiểu ra, liếc mắt nhìn cô ta, bĩu môi nói:
Thì ra là đổi tên, sao không chịu nói sớm.
Sư phụ, bây giờ phải làm thế nào?
Mặc dù cô cũng học pháp thuật hệ Lôi, nhưng mà vẫn chưa học đến chiều nào mạnh hơn Ngự Lôi Quyết cả.
Không sao.
Ngọc Ngôn vô cùng bình tĩnh:
Đứng yên một chỗ là được.
Hả? Đứng yên chờ bị đánh à? Pháp thuật của Đào Man Phong đã hình thành, sấm sét trong tay cô ta càng ngày càng lớn, rồi đột nhiên biến thành một cột sét thật dài bay vút lên cao, đánh thẳng về phía cô và Nấm.
Chỉ mắng cô ta có một câu thôi mà, có đến nỗi phải tìm tới tận nơi tính sổ không? Cô nương này nhỏ mọn quá, cô còn chưa tìm cô ta tính sổ thì thôi ấy?
Đào Man Phong lạnh lùng liếc bọn họ, tiên khí trên người bắt đầu vận chuyển, sấm sét thấp thoáng hiện lên trong tay:
Ta đã thể sẽ không tha cho bất kỳ kẻ nào dám sỉ nhục ta.
Cô ta muốn đánh nhau đấy hả? Chúc Dao thấy hơi bất ngờ, cô ta không tức đến ngu luôn rồi chứ.
Thì ra các người ở đây, đúng là tìm mòn gót giày nhưng chẳng thấy.
Một cô gái mặc bộ đồ màu xanh dẫn theo hai tên hầu tiến về phía bọn họ, nở nụ cười đắc ý.
Nấm tinh sửng sốt thốt lên:
Ả Kỹ Nữ...
Câm miệng.
Cô ta nổi giận đùng đùng, chặn ngang lời nấm tinh, hung hăng trợn mắt nhìn hai người:
Quả nhiên hôm đó các ngươi cố ý!
Thế mà lại gặp trúng Ả Kỹ Nữ mạo danh cô hôm trước.
Quả nhiên chưa được vài phút, cô nàng Mặc Tiêm Tiêm không thể nhịn được nữa, tung một chưởng đánh bay tên Cẩu Đản kia ra ngoài sân, vào một tiếng chẳng còn thấy bóng dáng.
Lần thứ ba mươi sáu.
Nấm tinh hớn hở cười trên nỗi đau của người khác.
, đúng là chỉ cần đứng yên cũng thắng.
Bạn Đào Man Phong à, ta không hề hận ngươi chút nào.
Còn dám chối, ngươi vừa mới mắng ta...
mắng ta...
Những người này căn bản đã từ bỏ việc nâng cao tu vi.
Việc này có phần giống với phân chia nội môn và ngoại môn ở các môn phái, bước qua câu là nội môn, còn không thì chỉ có thể ở ngoại môn mà thôi.
đi...
đi...
Mấy ngày nay Chúc Dao đều biết điều mà ngoan ngoãn, tu vi hiện tại của cô chỉ như hạt cát trong Lâm Vân điện, trận pháp của sư phụ đã sắp hoàn thành, chờ người ra ngoài tìm được kẻ chủ mưu phía sau, cô sẽ mạnh hơn nhiều.
Ngày nào Cẩu Đản cũng chạy đến chỗ cô, tất nhiên không phải đến tìm cô, mà là tìm cô nàng Mặc Tiêm Tiêm.
Cô ta hít sâu một hơi, ra lệnh cho hai tên hầu đi theo sau:
Các ngươi coi chừng bọn họ cho ta.
Bộ dạng u ám nhìn hai người.
Chúc Dao bỗng có cảm giác như bị học sinh lớp trên chặn đường giờ tan học.
Cô đã bắt đầu hiểu ra vì sao Đào Man Phong dám ra tay với mình rồi.
Ngự Lôi Quyết là tiên pháp của tôi Thần điện, những tiên pháp tầm thường không thể so sánh được, cho dù khiêu chiến vượt cấp cũng không sợ thất bại.
Đại sư tỷ!
Hai tên hầu sự ngây người, hốt hoảng nhìn Đào Man Phong bị điện giật đến hôn mê, nhưng không ai dám lên đỡ, bởi vì trong nước vẫn còn vài tia sấm sét chớp lóe! Lúc bọn họ đang không biết phải làm sao, trên không trung lại vang lên một giọng nói cao vút, tràn ngập khí thế, hơn nữa còn hơi quen thuộc:
Kẻ nào dùng thuật sấm sét ở đây?
Một bóng trắng từ phía xa bay đến, một thanh niên trong khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt chính trực cau mày nhìn mặt nước vẫn còn lóe sấm sét bên dưới.
Chúc Dao bỗng muốn che mặt bỏ chạy, thế mà lại là Miếu Lâm, sao cô lại quên mất tên này chứ.
Chúc Dao đoán không sai, trận so tài kia là để lựa chọn đệ tử tinh anh, ba người xếp hạng đầu đều được dẫn đi, chắc h9ẳn là được người bên trên nhắm rồi, muốn bồi dưỡng riêng, còn những người thua trận như bọn cô đều được nuôi thả.
Nấm tinh và Cẩu 6Đản cũng nằm trong số đó, phải nói là tất cả những yêu quái tham gia cuộc tuyển chọn ngày hôm ấy đều được nuôi thả hết, vì phần lớn bọn họ5 đều chưa từng học tiên pháp chính thống, bị tiên tu đánh bại cũng là chuyện bình thường.
Thế là những nơi dòng nước chảy qua, sấm sét lập lòe, bao gồm Đào Man Phong ướt sũng cả người.
Bạn Đào Man Phong vừa nãy còn là
đệ tử tinh anh
một thân y phục xanh, kiêu ngạo không ai sánh bằng, sau khi bị điện giật phút chốc đã hóa thành
đệ tử co giật
, trong không khí vẫn còn vương lại câu cô ta chưa kịp nói xong:
Chịu chết đi...
Chúc cao hơi giật mình, quan sát cô ta một lượt từ trên xuống dưới, mới thấy trên tay áo cô ta có thêu biểu tượng màu đỏ đậm:
Ngươi là đệ tử tinh anh?
Chỉ có y phục của đệ tử tinh anh mới thêu biểu tượng này, không ngờ cô ta lại lọt vào được top ba ngày hôm đó.
Đào Man Phong cười khẩy, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn bọn họ:
Không sai, theo lẽ thường thì các ngươi phải gọi ta một tiếng đại sư tỷ.
À, đại sư tỷ.
Nấm Linh cũng sửng sốt nhưng rất biết tiếp thu mà đổi cách xưng hô.
Vì vậy, tại hiện trường chỉ còn lại giọng nói cà lăm yếu ớt của cô ta:
Đi...
đi...
Ngự Lôi Quyết?
Giọng nói của Ngọc Ngôn mang theo sự nghi ngờ vang lên trong đầu Chúc Dao:
Sao cô ta lại biết công pháp của Lôi Thần điện?
.
Không phải là huynh dạy cho cô ta à?
Chúc Dao thật sự muốn phun một ngụm nước ngọt vào trong thần thức.
là kỹ...
nữ.
Nấm càng thấy khó hiểu:
Nhưng ngươi đúng là Ả Kỹ Nữ mà.
Đó không phải là tên của cô ta hay sao, đá tinh nói vậy mà.
đi...
.
Dòng điện chạy qua khiến cả người cô ta co giật, mỗi lần giật một cái chữ
đi
kia lại yếu dần.
Chúc Dao thẩm thắp ngọn nến thứ ba mươi sáu cho Cẩu Đản rồi kéo nấm tinh rời khỏi hiện trường gây án.
Cô vốn định ra ngoài dạo vài vòng, nếu như may mắn còn có thể nhặt Cẩu Đản về, không nghĩ rằng giữa đường lại gặp người quen.
Mặc dù không nhiều, nhưng còn tốt hơn những yêu quái khác.
Sau đó Chúc Dao mới biết, hầu hết những yêu quái chưa từng qua cầu Ấn Hình đều bị phái đến các sảnh đường lo liệu những chuyện vặt vãnh trong Lâm Vân điện.
đi...
Chúc Dao:
...
Nấm tinh:
...
Người hầu:
...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.