Chương 158: Nhận máu chứ không nhận người
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2012 chữ
- 2021-12-31 05:31:00
Lúc này hai tên kia mới đỡ Đào Man Phong rời khỏi.
Chúc Dao túm lấy Nấm định tranh thủ trốn theo, nhưng lại nghe thấy tiếng gọi của Mi8ếu Lâm:
Đứng lại.
Thoáng cái hắn đã xuất hiện trước mặt Chúc Dao:
Vị sư muội này, có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi không?
Tiêu rồ3i! Miêu Lâm định giơ tay qua:
Ngươi cứ cúi đầu làm gì vậy?
Trong lúc hoảng loạn, Chúc Dao đã thu hết tiên khí trong cơ thể, bùm một cái, bi9ến về nguyên hình.
Trong phút chốc trái tim Chúc Dao cũng như dây đàn, đừng nói là nhìn thấy gì đấy? Một ánh mắt lạnh bằng nhìn thẳng vào người cô, rõ ràng hắn ta còn chưa làm gì, nhưng Chúc Dao lại cảm thấy lạnh từ trong ra ngoài, sắp sửa ngừng thở đến nơi.
Lúc cô không nhịn được định lên tiếng thì hắn ta lại đột nhiên dời mắt, cả người lóe lên, biến mất khỏi căn phòng giống như khi xuất hiện.
Ặc...
Quên mất nấm tinh còn ở đây.
Khuôn mặt quen thuộc cúi xuống gần, Chúc Dao cảm thấy đáy lòng giật thót, có một cảm giác kỳ lạ dâng lên.
Cuối cùng cô ta nghiền chặt răng, dùng tiền khí tạo thành một thanh linh kiểm, sau đó cắt đứt ngón tay mình.
Một dòng máu đỏ tươi chảy xuống dọc theo ngón tay, cô ta đưa ngón tay dính đầy máu chạm vào Chúc Dao.
Căn phòng yên lặng đến kỳ lạ, ngay cả tiếng côn trùng kêu ngoài cửa sổ cũng dừng lại.
Không biết tên này đến đây làm gì, từ lúc xuất hiện đến giờ chỉ đứng yên một chỗ không hề di chuyển, Chúc Dao sắp cho rằng hắn ta đến đây chỉ vì thích mảnh đất đang đạp dưới chân kia thôi.
Ơ ơ ơ, sao lại bước đến đây? Tên kia thu thần thức, bước thẳng đến bên cạnh bàn, giống như đã xác định rõ, bước chân cũng không hề do dự chút nào.
Có cần phải đen đủi tới mức này không!
Cuối cùng, hắn ta cũng chịu cử động, quay đầu quét khắp một lượt trong phòng, giống như đang tìm gì đó.
Chỉ một lát, cô đã cảm nhận được có một tia thần thức quét qua.
Quả nhiên cô vẫn chưa quen với hình người của Nấm, đặc biệt là khuôn mặt y như của thằng nhóc Từ Chi này.
Không có gì, ta chỉ lẩm bẩm một mình thôi.
Chúc Dao cười hì hì.
Vì sao nó cứ cảm thấy hai từ này nghe thật quen thuộc?
Chúc Dao định chờ khi nào khôi phục lại hình người sẽ đến Hy Phong môn, bây giờ là một miếng ngọc bội không có khả năng di chuyển, cô chỉ có thể làm một chuyện là...
Cô ta còn cảm thấy rất phấn khích, vừa bay vừa cầm ngọc bội nhìn tới nhìn lui, tay kia không ngừng vuốt ve.
Vuốt đến mức Chúc Dao nổi hết da gà, sau khi biến về hình người, việc đầu tiên là cô phải đi tắm, phải kỳ cho thật kỹ.
Đào Man Phong không nói gì thêm nữa, chỉ hưng phấn cầm Chúc Dao bước ra ngoài, trực tiếp ngự kiểm bay ra khỏi Lâm Vân điện.
Thế này là định đưa cô đi đâu đây?
Ngay cả Chúc Dao cũng phải vỗ tay cho sự cố gắng không chùn bước của cô ta, lặng lẽ cảm thấy may mắn vì cô chỉ là một cục đá thôi, nếu không bị hành hạ như thể không chết cũng mất một lớp da.
Chúc Dao bị Đào Man Phong giày vò cả đêm, từ đầu đến cuối chỉ yên lặng giả chết.
Cô ta bay suốt cả đêm, cho tới khi đến một khu chợ nhỏ mới đáp xuống, xoay người bước vào sân một căn nhà vô cùng kín đáo.
Đào Man Phong bày vài trận pháp ẩn núp và ngăn cách bên ngoài, rồi mới bước vào phòng.
Có chuyện gì cứ đến tìm ta.
Vâng, đại sư huynh, cảm ơn đại sư huynh.
Ừ, lui xuống đi.
Chúc Dao không ngờ lại có thể qua mắt hắn dễ dàng như vậy, lập tức giục nấm tinh đưa mình trở về phòng.
Xem ra không thể tiếp tục ở lại Lâm Vân điện rồi, chắc chắn một ngày nào đó sẽ bị nhận ra.
Ánh trăng trong phòng cũng khá sáng, nhưng mà cô nhìn mãi vẫn không thấy rõ được khuôn mặt tên đó.
Chúc Dao vừa định lên tiếng đã bị Ngọc Ngôn cản lại.
Một miếng ngọc bội trắng như tuyết rơi vào bàn tay chưa kịp rút về của Miêu Lâm.
Sao lại biến về nguyên h6ình rồi?
Đại sư huynh...
Lúc vừa định đi ra ngoài cô ta lại nhìn thấy Chúc Dao nằm trên bàn, hai mắt lập tức sáng lên.
Chúc Dao bỗng có dự cảm chẳng lành,
Ngọc bội!
Đào Man Phong kích động cầm lấy miếng ngọc bội trên bàn, nhìn tới nhìn lui kiểm tra một lượt:
Đúng là mày rồi.
Cô nàng Ả Kỹ Nữ này định làm gì đây? Không định giả mạo mình nữa đấy chứ?
Cố định điều khiển tiên khi để biến trở về hình người theo thói quen, nhưng lại phát hiện lúc này cơ thể mình rỗng tuếch, cảm thấy đan điền đau nhói, không biến hình được.
Mẹ kiếp, xảy ra chuyện gì vậy?
Chúc Dao thấy không ổn:
Sư phụ, ta không biến về hình người được.
Đừng hoảng, vừa rồi nàng cưỡng chế biến trở về nguyên hình, thu tiên khí quá nhanh nên đan điền bị thương tổn.
Ngọc Ngôn thong thả nói:
Chẳng qua là tạm thời không thể sử dụng được thôi, vài ngày nữa sẽ khôi phục như cũ.
Cô nàng Đào Man Phong biết nguyên hình của cô, nhưng nhìn bộ dạng không chút do dự của cô ta, hiển nhiên là không biết cô có thể biến thành hình người.
Đào Man Phong lật qua lật lại miếng ngọc, nhìn tới lui cả nửa ngày, càng xem càng nhíu mày, lẩm nhẩm:
Lẽ nào miếng ngọc bội này chỉ dùng để chứng minh cho thân phận đệ tử Lôi Thần điện?
Chúc Dao thầm khinh bỉ, đúng là cô nàng này vẫn không quên được Lôi Thần điện.
Lúc này Chúc Dao cảm thấy rất may mắn khi trong cơ thể chẳng còn chút tiên khí nào.
Biến về nguyên hình, không có tiền khí dao động, cho dù có bị thần thức quét qua cô cũng chỉ là một miếng ngọc bội bình thường mà thôi, chắc chắn tên này sẽ không phát hiện ra...
Kẻ đó đột ngột xuất hiện trong phòng cô, không có bất kỳ sự dao động của tiên pháp nào, cửa cũng đóng chặt, chỉ nháy mắt hắn đã xuất hiện trong phòng.
Dáng người hơi cao, có thể nhận ra là một người đàn ông.
Chuyện gì đây? Chúc Dao hoàn toàn không giải thích được, nhưng cảm giác kinh khủng kia vẫn còn đọng lại, rốt cuộc kẻ này là ai? Lúc lâu sau, cánh cửa lại đột nhiên bị người ta hé ra, một người lén lút thò đầu vào.
Ả Kỹ Nữ!
Chúc Dao nỗ lực tỏ vẻ kích động:
Cảm ơn đại sư huynh, ta sẽ cố gắng hết mình.
Ừ.
Miêu Lâm đưa ngọc bội cho Nấm đứng bên cạnh, còn dặn dò thêm:
Các ngươi không phải sợ, Lâm Vân điện là nơi có phép tắc, nếu như Đào sư muội lại đến gây chuyện, các ngươi cứ tới tìm ta.
Thật không đại sư huynh?
.
Tất nhiên.
Miêu Lâm gật đầu, có lẽ là lần đầu gặp được người hâm mộ, nên ánh mắt nhìn Nấm cũng ôn hòa hơn nhiều.
Ta là fan não tàn của huynh.
Fan não tàn? Là cái gì?
Miêu Lâm ngạc nhiên.
Fan não tàn chính là5 người vô cùng thích, vô cùng sùng bái ngươi.
Chúc Dao bắt đầu bật chế độ nói dối:
Đệ tử sớm đã nghe nói đến uy danh của đại sư huynh, cuối cùng giờ cũng gặp được người thật, vì quá kích động cho nên biến về nguyên hình mất rồi.
Miêu Lâm tươi cười, quả nhiên đã giảm bớt sự phòng bị, lật qua lật lại miếng ngọc thạch trong tay:
Ngươi tinh mắt đấy, cố gắng tu luyện sau này cũng sẽ đạt được thành tựu như ta.
Cũng may vừa rồi cô không lên tiếng, nếu không người bị trói chính là cô rồi.
Vậy phải làm sao đây?
Đừng lên tiếng, cứ yên lặng theo dõi tình hình.
Chúc Dao không nhìn vào trong thần thức nữa, tiếp tục yên tĩnh giả làm ngọc bội.
Làm ta sợ muốn chết, may quá, may quá.
Thì ra chỉ là do thu lại tiên khí quá nhanh, thu đến sặc luôn.
Đá tinh, người đang nói chuyện với ai vậy?
Nấm tò mò cúi đầu.
Đồ của Lôi Thần điện, chắc chắn không đơn giản như thế.
Đào Man Phong hít sâu một hơi, lại tiếp tục nghiên cứu thêm nửa ngày, đầu tiên là nhìn bằng mắt, sau đó lại dùng thần thức quét qua, còn truyền cả tiên khí vào miệng ngọc.
Không thể như thế được.
Đào Man Phong thấy ngọc tiên chẳng có chút phản ứng nào, bắt đầu thấy khó chịu, lại thử thêm vài cách khác, nào là ngâm nước, đốt lửa, chôn dưới bùn.
Ừ.
Nấm tinh nhìn cô một cái, lại nhíu mày, hình như nó định hỏi gì đó nhưng đến khi mở miệng lại chuyển sang đề tài khác:
Ngươi không thể biến về hình người được à?
Ừ.
Chuyện này thì cô không lừa nó:
Vừa rồi biến hình hơi vội, phải mất vài ngày nữa mới có thể hồi phục như cũ.
Ừ, vậy người phải nghỉ ngơi cho khỏe, ta về trước đây.
Nấm dặn dò cô mấy câu rồi quay về động phủ của mình.
Nhưng khi bước đến cửa, nó có vẻ trầm tư, quay đầu nhìn cô thêm vài lần.
Hơn nữa, cô cũng đã tìm được manh mối, phải tìm cơ hội nhanh chóng đến Hy Phong môn mới được.
Hai người vội vàng chạy thẳng về phòng đóng cửa lại, lúc này Chúc Dao mới thở phào nhẹ nhõm.
Lại là Đào Man Phong sáng nay đến gây sự với cô! Có phải hôm nay trên lịch viết là ngày hợp đi đêm không? Còn lập cả đoàn đi đột nhập? Đào Man Phong liếc nhìn xung quanh một lát, mới cận thận đẩy cửa bước vào.
Đầu tiên cô ta khẽ bước đến trước giường kiểm tra, dường như muốn xác nhận xem trong phòng có ai không, sau đó nhíu mày tìm quanh.
Đá tinh có sư phụ ư? Sư phụ...
trong cõi lòng vốn đơn thuần của nó bỗng nhiên xuất hiện một nỗi buồn khó tả.
Cô ta nhìn xung quanh một lượt, cẩn thận lấy ngọc bội ra quan sát tỉ mỉ.
Để tránh bị bại lộ, cả đoạn đường Chúc Dao vẫn không lên tiếng.
ngủ.
Nhưng cô cũng không ngờ được, lại có kẻ đánh lén vào ban đêm.
Ngọc Dao!
Giọng nói gấp gáp của sư phụ vang lên trong đầu cô:
Tên này chính là kẻ đã đột nhập vào Lôi Thần điện.
Chúc Dao sửng sốt, sau đó lại mừng như điên, vội vàng truyền âm:
Vậy có phải bắt được hắn là sư phụ có thể ra ngoài không?
Cô bắt đầu suy nghĩ đến đủ cách trói người mười tám cộng.
Ngọc Dao.
Giọng Ngọc Ngôn trầm xuống:
Tu vi của kẻ này cao hơn ta.
Ặc...
Vậy còn chơi cái rắm gì nữa.
Được rồi, cuối cùng cũng tìm ra phương pháp chính xác, tiếc là muộn rồi, cô đã bị người ta nhỏ máu từ lâu, cho dù cô ta có nhỏ bao nhiêu máu đi nữa thì cũng...
Ting...
Khoá không gian thành công! Cái định mệnh! Rốt cuộc cái không gian này tình thương mến thương đến đâu, sao ai đến nhỏ máu cũng liên kết được vậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.