Chương 162: Phúc lợi đến muộn


Vậy nên giữa tam giới đột nhiên xuất hiện vết nứt.


Vết nứt?
Đột nhiên Chúc Dao nhớ tới cảnh tượng ở khu chợ phiên lúc đó, b8an đầu cô còn tưởng là do Ma tộc gây ra, giờ xem ra lại không phải.
Mặc Tiêm Tiêm là đệ tử Phong linh căn biến dị, tư chất bất phàm, được một vị tôn giả Hóa Thần của một môn phái coi trọng, nhận làm đệ tử thần truyền.
Mà sư huynh của cô ta Hứa Nặc Ngôn, là đại đệ tử của chương môn, song linh căn Kim - Hỏa.
Cô nhanh chóng rơi vào bóng tối.
Ôi cái định mệnh! Cô đang thấp thỏm suy nghĩ không biết mình sẽ biến thành cái gì.
Sư phụ của cô ta không còn cách nào khác, đành phải tác thành cho hai người.
Hai người trải qua bao nhiêu trắc trở, cũng thực sự có được cuộc sống hạnh phúc.
Hắn nhìn thẳng xuống cái hổ đó một lúc lâu, trong mắt có sự ưu tư pha lẫn một chút điên cuồng.
Một lúc lâu sau, hắn mới nhắm mắt lại, khi mở mắt ra vẻ mặt đã bình tĩnh như nước.

Ừm, đây là thi thể của tôi, sau đó thì sao?
Cố tình cho cô nhìn thấy hình hài khi chết của mình sao? Giới Linh: Nhìn kỹ! Khi Giới Linh nói câu đó, đột nhiên trên màn hình xuất hiện thêm một con trỏ chuột máy tính, nó xê dịch đến trên
thi thể
của cô, sau đó nhấn chọn miếng ngọc đó, phóng to ra mười mấy lần, trên màn hình lập tức đều là hình ảnh của miếng ngọc.
Miếng ngọc màu trắng, hoa văn phía trên đều là hình vẽ mà cô đã quen thuộc.

Phúc lợi gì, không phải lại chơi tôi nữa đấy chứ?
Giới Linh: Tiếp theo đây là thời khắc chứng kiến kỳ tích...
Phì, là thời khắc sửa lại BUG.
Buồn bã, buồn đến không thở nổi.
Giới Linh: Bạn của tôi ơi, chuẩn bị xong chưa? Chúc Dao ngẩng đầu nhìn khung đối thoại đang nhấp nháy, cô hít sâu một hơi, dẹp sự ưu tư vô hình đó sang một bên.
Chỉ trong phút chốc, trên trời xuất hiện một bóng người màu trắng bay xuống.

Sư phụ!
Chúc Dao không nhịn được kêu lên một tiếng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, sư phụ không sao cả.
Giới Linh: Không phải lần này, là lần trước.

Lần trước?
Chúc6 Dao thoáng sững sờ, trợn to mắt không dám tin:
Ý anh nói là cái lần tôi biến thành rồng, nuốt trọn bùa diệt thể đó? Lần ấy rõ ràng5 là xảy ra lâu lắm rồi.
Đợi chút, không gian hỗn loạn!
Ý anh nói là vụ nổ của bùa diệt thể đó còn ảnh hưởng đến thời gian sao?

Nhưng một nửa số tiền khí này cũng đã đủ khiến cô và Ma tộc nổ nát bấy, sau vụ nổ ấy, xuất hiện một khu rừng cháy khét cùng với một cái hố lớn trên mặt đất.
Chúc Dao đang nghĩ không biết Giới Linh cho cô xem cái này làm gì, thì đột nhiên trên không trung xuất hiện một ánh sáng lóe lên của vật gì đó.
Mặc Tiêm Tiêm.
Mở đầu câu chuyện rất bình thường, đều là những chuyện ngày thường của sư huynh và sư muội.

Còn nữa, không gian của ngọc bội kia không phải vẫn sẽ tồn tại chứ?
Giới Linh: Ha ha ha...

Thế chẳng lẽ sau đó tôi phải đi tìm thi thể cũ của tôi à?
Giới Linh: A a, hôm nay thời tiết thật là đẹp.
Cái này có gì đặc biệt à? Vừa định hỏi thì thấy con chuột máy tính kia đột nhiên biến thành một cái bút chì lớn, viết từng nét từng nét trên miếng ngọc.
Chỉ trong chốc lát, trên miếng ngọc đã xuất hiện hai chữ BU.

Lần này tôi sẽ biến thành gì? Đừng có lại không phải người nhé?
.
Giới Linh: Yên tâm đi gái, tôi đảm bảo lần này rất bình thường, hơn nữa còn cho cô một phúc lợi, coi như phần thưởng nhé.
Trong bóng tối, đột nhiên xuất hiện một dòng chữ màu đỏ.
Đang cấp phúc lợi...

Tại sao tôi chưa từng gặp ai có chữ BUG cả?
Hay là cô đã bỏ qua gì đó? Giới Linh: BUG đã xuất hiện lâu rồi.

Xuất hiện?
Cô cẩn thận hồi tưởng lại mọi chuyện một lần nữa, không thể nào.
Tiến lên đi cô gái dũng cảm!
Từ từ, nói mọi chuyện cho rõ ràng trước đã.
Cô thật sự đã bị anh ta lừa đến phát sợ.
Giới Linh định nói thêm gì đó nhưng một tiếng
ting
vang lên, anh ta biến mất, trước mắt cô lại xuất hiện bảng thông báo quen thuộc, chẳng qua là giao diện thông báo lần này lại giống như có hàng ngàn sợi quang học kết nối, vào một cái đã biến mất tăm.
Giữa hai người không thể thiếu được các thể loại hứa hẹn sẽ bên nhau trọn đời gì đó nhưng sư phụ Mặc Tiêm Tiêm lại không đồng ý cuộc hôn nhân này.
Ngược lại còn ưng ý một thiên tài của một môn phái khác, cũng là Băng linh căn biến dị.
Cho nên Hạt Vừng mới nói cảm nhận được hơi thở của cô trong luồng sáng trắng ấy, đó là vì luồng linh khí kia chính là của cô.
Lúc đó cô đang nuốt chửng bùa diệt thể ở hạ giới.
Giới Linh đáp: Trả lời đúng rồi.
Chúc Dao thực sự bối rối, nói một cách khác, lần sống lại này của cô, không phải đi đến tương lai, mà là trở lại quá khứ.
Mặc Tiêm Tiêm gia nhập môn phái khi chưa tròn năm tuổi.
Vì vậy, vị đại sư huynh này bắt đầu con đường nuôi dưỡng em gái nhỏ, Mặc Tiêm Tiêm gần như là do hắn một tay nuôi lớn, nuôi mãi nuôi mãi rồi thành ra nảy sinh tình cảm nam nữ.

BU...
BUG!
Chúc Dao trợn to mắt, không dám tin chỉ vào người mình:
Tôi là BUG sao? Ý anh BUG lần này chính là tôi à?
Vậy không phải cô không sống lại là được rồi ư, chạy đi chạy lại làm này làm nọ như vậy là vô ích sao?
Anh chơi tôi đấy à?

Giới Linh: Trên ấy có chân tướng đó Giới Linh nói xong câu này, trên màn hình bỗng xuất hiện thêm một tab mới, trên giao diện tab mới đó chỉ có một nút play hình tam giác ở góc bên phải, Chúc Dao theo thói quen bấm cái nút đó.
Ngay sau đó, trên màn hình xuất hiện hai người, một người là cô, người còn lại là người áo đen đang bóp cổ cô.
Cô còn nhớ rõ rành rành tấm bùa diệt thể đó là bảo bối trong Lôi Thần điện nhà bọn họ đấy.
Giới Linh: Có một số việc tôi cũng không thể nào đoán trước được, cô gái à.
Cúi đầu nhìn miếng ngọc bội trên đất, do dự một lát rồi cô ta vẫn cầm nó lên, ngự kiếm bay đi.

Ý của anh là gì?
Chúc Dao không hiểu vì sao Giới Linh lại cho cô xem cái này.
Cần gì phải làm nhiều chuyện như vậy?
Xác định được sự tồn tại của không gian kia là trái với ý trời, bên trong đó là nồng độ tiến khí đậm đặc cùng với linh tuyền không rõ công hiệu, ngay cả Đào Man Phong mới chỉ ở trong đó có một ngày mà đã lên đến cấp bậc Huyền Tiên.

Với lại, không phải trước kia tôi sẽ có một giấc mộng báo trước mọi chuyện sao? Tại sao lần này lại không có?
.
Nhanh vậy sao?
Chúc Dao còn chưa kịp kinh ngạc đã rơi vào giấc mộng quen thuộc, hóa ra lại là giấc mơ tiên đoán đến muộn.
Cơ thể cô đã bị nổ tung rồi mà nguyên hình vẫn còn ư? Đó là nguyên nhân của việc không gian chưa hoàn toàn nổ tung sao? Cô còn chưa kịp nghĩ ra, miếng ngọc bội ấy đột nhiên phát ra ánh sáng đỏ, một bóng người bay từ trong đó ra, người ấy mặc một bộ váy xanh dài, trên mặt còn có vẻ kinh hoàng.
Hỏng rồi! Sao cô ta lại xuất hiện? Đào Man Phong nhìn quanh rồi lập tức hốt hoảng vì cảnh tượng xung quanh.
Giới Linh: Đang định nói, không phải là cô, mà là miếng ngọc kia.
Sự tồn tại của cô chẳng qua chỉ để miếng ngọc đó có ý thức mà thôi.

Ý anh là không gian này vốn dĩ đã tồn tại rồi sao?
Giới Linh: Gật đầu.

Vậy sao không nói sớm, biết vậy tôi đã tự nổ tung ngay từ đầu là xong chuyện.
Chúc Dao không thể nói ra cảm xúc trong lòng cô lúc này.
Theo lý thuyết, sư phụ và Hạt Vừng không sao cả, cô phải vui mới đúng, nhưng trong đầu lặp đi lặp lại khuôn mặt của sư phụ cô khi nhìn vào cái hố đó, trong lòng cô tự dưng trào dâng thứ cảm xúc mà ngay đến chính bản thân cô cũng không hiểu.

Nói cách khác, lần này tôi uổng công sống lại hả? Còn nữa, điều kiện để phát triển câu chuyện là thứ quái quỷ gì vậy? Coi đây là trò chơi sao? Còn mang nhiệm vụ bí mật nữa à?
Giới Linh: Những chi tiết này không cần để ý đâu.

Không để ý mới là lạ!
Gào thét...
Giới Linh: Cô cứ xem tiếp đi.
Chúc Dao quay đầu lại, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình, trên màn hình là Đào Man Phong đang ngự kiếm, đột nhiên hình ảnh zoom cận cảnh vào miếng ngọc trên tay cô ta.
Đây chẳng phải là cảnh tượng trước khi cô ngủm à? Trên người cô đang phát ra ánh sáng trắng, chỉ một lát sau ánh sáng trắng đó đã lan kín màn hình, cô đang tự nổ tung, nhưng ngay trong giây tiếp theo, giây phút ánh sáng trắng nổ tung đó, có một chùm ánh sáng trắng đột nhiên chui vào trong cơ thể cô.
Vậy hẳn là thời điểm đó cô nhìn thấy Nguyệt Ánh, chần chừ trong vài giây cho nên chỉ phát nổ một nửa năng lượng vốn có.
Vì tình yêu, cô gái này kiên quyết không chịu chấp nhận.
Tin chắc sư huynh của mình mới thực sự là tình yêu đích thực, tất nhiên còn có một màn bỏ nhà ra đi, rồi thì còn có cả tình tiết bỏ trốn trong đêm.
Cô lập tức cảm thấy là lạ.

Dù sao thì anh cũng phải đánh tiếng với tôi một câu, nhắc tôi trước chứ.
Nếu biết trước như thế thì cô đã ngăn không cho người ta lấy bùa diệt thế đi rồi, thể chẳng phải là xong chuyện rồi sao.
Giới Linh: Tôi đã nói rồi, vì chuyện này có liên quan đến việc thời không hỗn loạn, khụ khụ, cô sống lại có hơi sớm, cho nên...
Còn chưa đạt điều kiện để phát triển câu chuyện.

...
Giỏi đánh trống lảng quá nhỉ?
Được rồi, sư phụ tôi và Hạt Vừng thì sao? Bọn họ thì thế nào?
Lúc ấy cô chỉ quan tâm đến việc khóa chân phân thân của gã Ma tộc kia, cũng không biết sau khi cô tự bạo, sư phụ có thoát thân được không? Lần này, Giới Linh lại không chần chừ nữa, cái màn hình kia lại nhảy ra ngoài.
Trong màn hình xuất hiện cái hố sâu trên mặt đất sau khi cô tự nổ tung, Hạt Vừng nằm cách cái hổ đó không xa, cả người đầy máu nhưng lồng ngực vẫn hơi phập phồng, xem ra bị thương rất nặng.
Quần áo trên người hắn hơi xộc xệch, rõ ràng vừa mới trải qua một trận đấu ác liệt, nét mặt sa sầm, nặng nề đến mức đáng sợ, hai tay nắm chặt lại.
Chúc Dao chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của sư phụ, thật giống như một phút sau hắn sẽ làm ra chuyện gì đó đáng sợ vậy.
Hắn quay sang nhìn Hạt Vừng đang hôn mê thoi thóp trên mặt đất.
Phất tay một cái, hắn thu nhỏ vào trong túi linh sủng rồi biến mất tại chỗ.
Lần này cũng không khác những lần trước, cô vẫn được chứng kiến toàn bộ cuộc đời của một người.
Hơn nữa, người này còn là một người quen, cô ta tên là...
Mặc dù không phải là đệ tử thân truyền nhưng cũng là đệ tử rất được yêu quý.
Trước khi Mặc Tiêm Tiêm gia nhập, tu vi của hắn đã đạt đến Kim Đan.
Chúc Dao trầm lặng, thực sự cô hơi phụ thuộc vào Giới Linh.

Vậy tóm lại BUG lần này là ai?
Lần này cô lăn lộn trên tiên giới lâu như vậy mà vẫn chưa nhìn thấy ai có chữ BUG trên mặt, theo lý thuyết thì Giới Linh sẽ không vô duyên vô cớ để cho cô sống ở tiên giới mới đúng.
Có cái gì đó rơi thẳng xuống cái hố lớn trên mặt đất ấy.
Chúc Dao nhìn kỹ liền phát hiện ra, đó là một nửa miếng ngọc bội, là nguyên hình của cô.

Ý anh nói là chuyện linh khí tràn vào tiên giới sao? Rố3t cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Giới Linh: Gái à, vụ này là do cô tự nổ tung bản thân gây ra đó.

Rõ ràng sau đó tôi mới tự 9nổ tung
Chuyện chợ phiên rõ ràng là xảy ra trước mà.
Khuôn mặt của Hứa Nặc Ngôn tuấn tú, hơn nữa tu vi cũng đạt đến độ cao mong muốn của cả đời người, không bao lâu sau khi kết đôi song tu với Mặc Tiêm Tiêm, hắn đã lên đến cấp bậc Nguyên Anh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.