Chương 164: Để cho tôi lên sàn
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2306 chữ
- 2021-12-31 05:30:51
Từ nhỏ con đã theo họ mẹ, mẹ tên là Doãn Thi, con tên Doãn Tâm.
Đúng thật là cô nữ phụ kiêm tốt thí đến cả cơ hội x8uất hiện cũng không có này! Lật bàn, tại sao lần này sống lại còn phải tự biên tự diễn cả tình tiết luôn chứ.
Chúc D3ao lập tức cảm thấy đau đầu, nhịn không được đưa tay day day trán.
Ta thật sự không phải là...
Người ta đang thú tội đấy, bà nghiêm túc một chút đi!
Từ nhỏ con đã ngủ say, vừa mới tỉnh dậy, sẽ không thể chấp nhận sự thật này ngay được, mẹ có thể hiểu.
Doãn Thi bắt đầu giấu giếm tình tiết câu chuyện:
Sau này mẹ sẽ giải thích cho con nghe những việc liên quan đến chuyện này.
Ngủ say?
Chúc Dao kinh ngạc, nắm được từ then chốt.
Doãn Thi gật đầu:
Khi mẹ đang mang bầu con, vừa hay đến lúc phi thăng.
Lúc ấy mẹ còn không biết đến sự tồn tại của con, sau khi phi thăng lên thượng giới mới biết được, nhưng vì sự ảnh hưởng của lôi kiếp, mẹ không cảm nhận được hơi thở của con, không ngờ con có thể ra đời bình an, chỉ là sau khi ra đời con liền rơi vào trong giấc ngủ sâu.
Chúc Dao khóc không ra nước mắt, bố mẹ ở hiện đại, con xin lỗi hai người.
Chúc Dao không biết cái thân xác mà Giới Linh cho cô rốt cuộc mạnh đến mức nào, cho dù là cô muốn tự để lộ ra thân phận thật sự, nhưng vẫn
phải
là con gái.
Đột nhiên cô nhớ tới lần đầu tiên xuyên không tới đây cũng gặp phải tình huống giống như vậy.
Hành động này của cô lại khiến cho Doãn Thi sợ hã9i, quên cả tiếp tục khóc:
Tâm Nhi, sao vậy? Nhức đầu sao? Nào, đừng cử động, để mẹ xem xem.
Vừa nói bà vừa ngưng tụ một lu6ồng thần thức rồi đưa vào bên trong cơ thể cô để thăm dò.
Chúc Dao lập tức có cảm giác quái lạ, né người tránh ra. <5br>
Ta không sao.
Nhìn khuôn mặt đầy thất vọng của bà ta, cô liền cảm thấy hơi căng thẳng, cô chưa bao giờ gặp phải tình huống cái vỏ bọc mà mình nhập vào lại có sẵn cả kịch bản thể này, hơn nữa dựa vào nội dung câu chuyện đã được biết từ trước, người phụ nữ tên Doãn Thị này cũng không phải nhân vật đơn giản gì, nhìn thấu cô chỉ là chuyện trong giây lát, vậy mình nên nắm trước đằng chuối thì tốt hơn:
Bà nghe ta nói này, thật ra ta không phải con gái bà.
Doãn Thi sửng sốt trong giây lát, ngơ ngác nhìn cô.
Càng ngày Chúc Dao càng hiếu kỳ với thân phận của Giới Linh, rốt cuộc thì phải có năng lực mạnh đến mức nào, mới có thể thay đổi trí nhớ của nhiều người như vậy? Hiện tại tình huống của người tên Doãn Tâm này cũng tương tự, chỉ khác nhau ở chỗ, khi ở thôn Chúc Gia, cô là người đột nhiên xuất hiện, mà ở đây Doãn Tâm vốn là một thể xác đã tồn tại.
Nhưng Doãn Tâm thực sự đã đi đâu rồi? Dựa theo miêu tả trong giấc mộng, hẳn là đến lúc chết cô ta cũng không tỉnh lại.
Nhưng cho dù là như vậy, Doãn Tâm vốn dĩ là một con người thực sự, cô chiếm dụng thân xác của cô ta như vậy, tự dưng khiến cô có cảm giác mình đã cướp mất cơ hội sống của người khác.
Nhưng Chúc Dao đã cắt lời bà:
Mẹ nói Hứa Nặc Ngôn tốt, nhưng con chưa từng gặp mặt hắn, chưa bao giờ nói một câu với hắn.
Trong tình huống hoàn toàn không biết gì cả mà hắn có thể dễ dàng đồng ý lấy con, tùy tiện quyết định một chuyện lớn như tìm đạo lữ song tu, con hoàn toàn không thấy được hắn có điểm gì tốt.
...
Doãn Thi cứng họng, tiên giới không thể so với phàm trần, chỉ dựa vào lệnh của cha mẹ, hay hẹn ước là có thể ấn định chuyện cả đời.
Mę biết...
Biết thì...
Hả?
Chúc Dao kinh ngạc, mở to hai mắt:
Bà biết sao!
Điều này nghe có vẻ hơi vô lý nhỉ? Khuôn mặt của Doãn Thi thể hiện sự đau lòng tột độ, nói:
Tâm nhi, mẹ biết bây giờ con không nhận ra mẹ nhưng mà không sao hết, mẹ sẽ đợi.
...
Là do phương thức biểu đạt của cô có điều gì sai à? Không phải cố không muốn nhận bà ta mà:
Ta thật sự không phải con gái của bà.
Mẹ hiểu, mẹ hiểu mà.
Bà hiểu cái gì chứ? Đừng làm như cái gì cũng biết được không hả? Doãn Thi lại xoa đầu cô:
Đứa con gái số khổ của ta!
.
Nếu như nói Mặc Tiêm Tiêm có liên quan gì đến việc tiêu diệt tiên giới không, thì cũng chỉ có một việc là báo thù Hy Phong môn mà thôi.
Khi Mặc Tiêm Tiêm đến báo thù Hy Phong môn đã giết sạch đệ tử họ Doãn, hơn nữa còn phá hủy hơn nửa Hy Phong môn.
Chẳng lẽ trong Hy Phong môn có món đồ gì rất quan trọng với Thần tộc phượng hoàng, cho nên mới khiến cho bọn họ tức giận? Rốt cuộc là cái gì? Cái gì có thể khiến cho Thần tộc để ý đến như vậy? Chúc Dao không nghĩ ra, xem ra chỉ có thể từ từ tìm hiểu.
Ai ngờ người mẹ hờ vừa nhậm chức này lại không thèm để ý chút nào, còn kiêu ngạo nói:
Con gái của mẹ không hổ là tiên thai duy nhất trong tiên giới này, vừa tỉnh lại đã thông minh như vậy.
Cái cần chú ý không phải là cái này! Chúc Dao tan vỡ, vì vậy suốt một giờ sau, cô từ các góc độ chủ quan khách quan giải thích cho bà ta sự thật rằng mình không phải là con gái của bà ta.
Nhưng cho dù nói thế nào, từ đầu đến cuối Doãn Thị đều mang nụ cười hạnh phúc trong làn nước mắt nhìn cô, cả khuôn mặt thể hiện nét hạnh phúc như muốn nói rằng, thật đúng là con gái mình, cho dù ngủ say đã lâu còn biết nhiều như vậy.
Chúc Dao liền có cảm giác bất lực, liền tự mình vạch trần bản thân.
Chúc Dao lắc lắc đầu, quyết định tìm cơ hội hỏi Giới Linh xem Doãn Tâm giờ đang ở nơi nào.
Cẩn thận nhớ lại BUG lần này, không thể nghi ngờ rằng chỉ một thi thể (là cô) dẫn tới án mạng đẫm máu.
Tất cả mọi việc đều do cái không gian kia gây ra.
Ta tên là Chúc Dao, không phải Doãn Tâm, con gái của bà.
Chúc Dao?
Vẻ mặt người mẹ hờ lúc này mới có chút biến hóa, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, nét mặt đầy lo lắng nói:
Tâm nhi, cho dù con không thích cái tên hiện giờ, muốn đổi mẹ cũng không có ý kiến.
Nhưng chúng ta không thể sửa luôn cả họ được!
...
Ai muốn đổi họ cơ?
Con phải biết là, nhà họ Doãn ở hạ giới là một đại gia tộc tu tiên, ở tiên giới nhà họ Doãn nắm quyền một phương, đổi lại họ là không kính trọng tổ tiên đầu con.
Ta không phải...
Ban đầu mẹ đã bàn bạc với cha con rất lâu, mới quyết định để con theo họ mẹ.
Ta nói...
Haizz, nếu con thật sự muốn họ Chúc, mẹ sẽ nghĩ cách xem sao, cả hai mẹ con cùng nhau đổi là được rồi.
...
Thật sự cuồng con gái vậy sao? Bà không sợ tôi hư hỏng à?
Nhưng cái tên Dạo này, nghe chẳng hay chút nào.
Mặc Tiêm Tiêm giết Đào Man Phong lấy được không gian, sau đó thăng cấp báo thù Hy Phong môn.
Chẳng qua là tại sao thần thú thượng cổ phượng hoàng lại biến tiên giới thành một biển lửa, điều này có nghĩ mãi mà không ra.
Giới Linh đã nói Thần tộc và Ma tộc sẽ tái hiện lại tạm giới, vậy thì thần điểu phượng hoàng xuất hiện cũng là điều bình thường.
Mẹ đã chờ mong con tỉnh lại biết bao nhiêu năm...
Bà ta vừa nói vừa khóc, lại bắt đầu không kìm được nước mắt.
Thì ra là như vậy, thảo nào bà ta lại thản nhiên chấp nhận chuyện mình không nhận ra bà ta như vậy.
Nhưng tất nhiên cô cũng không phải là Doãn Tâm, cứ cho là cô luôn mê man trong giấc ngủ, chỉ vừa mới tỉnh lại, cũng không thể nào tự nhiên giống như cô được, về điểm này, Chúc Dao cảm thấy mình phải giải thích một chút.
Bây giờ điều cô muốn tìm hiểu chính là, câu chuyện này đã diễn ra đến đâu rồi.
Mẹ.
Chúc Dao kéo kéo Doãn Thi bên cạnh vẫn đang biểu đạt tình cảm mẹ con đến mức vô cùng hoàn mỹ:
Trong Hy Phong môn ngoại trừ mẹ ra, còn có người thân nào khác không? Hoặc là anh chị em gì đó?
Đặc biệt là một người họ Hứa ấy.
Đương nhiên là có.
Doãn Thi thấy cô có vẻ hứng thú, tất nhiên là biết gì nói đấy:
Tất cả các đường chủ trong Hy Phong môn đều là người họ Doãn, à, con còn có một vị sư huynh tên là Hứa Nặc Ngôn, đó là đệ tử thần truyền của cha con...
Rõ ràng là bản thân cô xuyên không tới, mà trước đó nơi này không có ai giống như cô cả.
Nhưng sau khi cô xuyên không tới đây thì trong trí nhớ của tất cả mọi người đều có cô.
Cho dù cô có giải thích như thế nào, cũng không có ai tin tưởng cô, ngược lại còn cho là đầu óc cô có vấn đề.
Hay là con chỉ đổi một chữ thôi? Tên Chúc Tâm có được không?
Còn nữa, Tâm nhi này...
Chúc Dao hít sâu một hơi, nắm lấy tay bà ta, hoàn toàn buông bỏ việc đấu tranh:
Mẹ, mẹ là mẹ ruột của con! Con chính là Doãn Tâm!
Tôi nhận là được rồi chứ gì? Đôi mắt Doãn Thi sáng ngời, ôm lấy Chúc Dao, liên tục gọi con yêu, con yêu.
Doãn Thi vừa gọi tiên kiểm vừa giải thích:
Tâm nhi, mẹ biết con vừa mới tỉnh lại, nhất định là không đồng ý với việc sắp đặt như vậy, nhưng Nặc Ngôn là một chàng trai tốt, con chung sống với nó một thời gian dài hơn sẽ nhận ra.
Chàng trai tốt, Chúc Dao bất lực nhìn bà ta một cái, chàng trai tốt này của mẹ không lâu sau sẽ mang người tiền nhiệm về diệt cả nhà mẹ.
Mẹ, mẹ nói con đã tỉnh lại rồi, mà đã tỉnh rồi, chuyện của con sẽ do con quyết định.
Tuyệt đối cô không thể gả cho Hứa Nặc Ngôn, cho dù là Doãn Tâm hay là Chúc Dao.
Tâm nhi...
Doãn Thi còn định khuyên bảo thêm.
Chúc Dao thành thật nói hết những điều mình biết:
Ta vốn không phải con gái bà.
Vừa tỉnh lại ta đã thấy mình ở đây rồi, trước đó xảy ra chuyện gì ta cũng hoàn toàn không biết.
Doãn Thi không trả lời, nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, nước mắt vừa mới ngừng lại chảy ra, lẩm bẩm nói:
Tâm nhi.
Con gái đáng thương của mẹ.
Bà đừng hiểu lầm.
Chúc Dao sốt ruột giải thích:
Ta không làm gì con gái bà cả, ta cũng chưa từng gặp cô ấy bao giờ, chẳng qua là vừa tỉnh dậy đã thấy mình nằm đây rồi.
Cho nên cầu xin bà đừng cho rằng tôi đoạt xác sống lại.
À! Con xem mẹ vui đến mức quên mất chuyện này luôn rồi.
Doãn Thi sửng sốt một hồi, còn hơi áy náy nhìn con gái mình một cái:
Cha con gả con cho hắn, hôm nay chính là ngày các con làm lễ song tu, Nặc Ngôn vẫn còn trong đại điện chờ làm lễ đấy!
Cái gì cơ?
Chúc Dao xoạt một cái nhảy lên khỏi giường, sự thật là chuyện đã tiến triển đến gần đại chiến rồi, còn gì đen đủi hơn được không?
Tâm nhi, trước kia con luôn chìm trong giấc ngủ sâu, cho nên...
.
Con không thể lấy hắn được!
Chúc Dao kéo Doãn Thi xông ra ngoài:
Chúng ta nhanh qua đó xem.
Hy vọng tất cả còn kịp, thay đổi số mạng làm con tốt thí cho nữ chính của cô.
Cô chỉ cần lẳng lặng nhìn nam nữ chính là được rồi.
Người đã thành tiên có tuổi thọ vô cùng tận, mà bạn lữ song tu là người bạn suốt đời của người kia, đúng là phải quen thân với nhau, cả hai cùng đồng ý, mới có thể làm lễ song tu.
Điều này không chỉ là sự cẩn thận trong khi chọn bạn đời cùng tu hành, mà qua đó có thể thấy được sự tôn trọng với bạn đời.
Như con gái mình, ngay cả mặt mũi còn chưa nhìn thấy, đã ước định chuyện cả đời, chuyện này đúng là hiếm thấy ở tiên giới.
Chỉ là khi con gái vẫn luôn chìm trong giấc ngủ say, sau khi bà ta nhận chức môn chủ, bận rộn với công việc của môn phái nên không có thời gian chăm sóc cô thường xuyên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.