Chương 165: Không thể nói chuyện hẳn hoi


Trong đại điện lập tức yên tĩnh lại.

Đây nhất định là chuyện ngoài ý muốn, Chúc Dao lúng túng bò dậy, giả vờ ho khan mấy tiếng, vô cùng h8iền hòa vô cùng nhã nhặn phủi bụi trên người, giống như người vừa ngã xuống không phải là mình vậy.

Xin mọi người quên sự mở đầu không h3oàn mỹ này đi.

Doãn môn chủ, chuyện này...
Một buổi lễ song tu đang yên đang lành thể mà nói hủy là hủy luôn, khiến những người tới dự buổi lễ không thể phản ứng kịp.

Con gái ta nói không sai
Ban đầu Doãn Thi cũng có ý định này, nhưng bị Mặc Tiêm Tiêm làm cho tức giận, không có cơ hội để nói ra, ban đầu còn suy nghĩ không biết phải lấy lý do gì, nhưng người phụ nữ này đến làm loạn lại cho bà ta cái cớ để làm vậy:
Nếu như Hứa Nặc Ngôn đã có vợ rồi, vậy thì hủy bỏ lễ song tu này.
Nghe bà ta nói vậy, mặc dù mọi người có chút nghi ngờ nhưng vẫn chấp nhận.
Chúc Dao cũng thở phào nhẹ nhõm, cho dù thế nào thì đầu tiên cũng phải xóa bỏ sự thù hận của nhân vật chính đã.
Chúc Dao vốn định tạo ấn tượng tốt với cô ta, ai ngờ cô ta không có tí cảm kích nào, ánh mắt nhìn cô càng lúc càng căm ghét, cầm kiếm chĩa về phía cô:
Doãn Tâm, thù ngày hôm nay, Mặc Tiêm Tiêm ta sau này sẽ trả lại cho các người.
Này, cô đã làm cái gì chứ? Cô còn một câu chưa nói mà? Hiển nhiên Mặc Tiêm Tiêm không có ý muốn giải thích, nói xong, tay phẩy một cái chuẩn bị ngự kiểm đi.
Nhưng, không thể cho cô ta đi trong khi mọi chuyện chưa rõ ràng được, lần sau gặp lại, người ta đã biết đến cửa.
Chúc Dao quýnh lên, không nhịn được mở miệng gọi một người duy nhất có biết trong điện này, hơn nữa lại là người đang đứng gần cô.
Mãi không tìm thấy cơ hội lên tiếng, thấy tình huống càng ngày càng phát triển theo nguyên tác, Chúc Dao không thể không cắt ngang.
Phản xạ có điều kiện gọi ra chiêu thiên lôi mà mình am hiểu nhất.
Lúc này, không chỉ Mặc Tiêm Tiêm và Doãn Thi, ngay cả những người đứng trong đại điện cũng ngẩn người ra liên tục trợn mắt há mồm nhìn Doãn Tâm, đây chính là pháp thuật hệ Lôi.
.

Lào xược!
Uy áp cấp cao không thèm giữ lại nữa, ép thẳng về phía Mặc Tiêm Tiêm, cô ta lập tức phun ra một ngụm máu tươi, lại lần nữa bị đè xuống đất:
Lâm Vân điện dạy dỗ đệ tử như thế này sao?
Doãn Thi quay lại trừng mắt với đường chủ đứng đầu Lâm Vân điện.
Người bị trừng mắt tên là Vân Hải, là sư phụ của Mặc Tiêm Tiêm.
Đi vào trong đại điện quan sát xung quanh, sắc mặt lập tức tối sầm lại, khí thế của một môn chủ lập tức được tung ra.

Chuyện gì đang xảy ra ở đây?
Bà ta nhìn thẳng về phía Mặc Tiêm Tiêm mặt đầy căm phẫn, đang cầm kiểm đứng ngay giữa đại điện, trong giọng nói không tự chủ mang theo một chút uy áp.
Cho dù là ai đi chăng nữa, đột nhiên nhìn thấy một người cầm kiểm xuất hiện ở nhà mình làm loạn, đều sẽ có vài phần không vui, hơn nữa đây còn là ngày vui của con gái mình.
Ông ta bị Doãn Thi hỏi như vậy, trên mặt cũng xuất hiện vài phần lúng túng:
Là do tại hạ không biết cách dạy đồ đệ, đã khiến Doãn môn chủ phải chế cười rồi, người này xin được giao cho môn chủ xử lý.
Nói xong lại trợn mắt nhìn Mặc Tiêm Tiêm một cái:
Nghiệt đồ, còn không nhanh xin lỗi môn chủ và thiếu môn chủ đi.

Con không sai! Vì sao phải xin lỗi?
Mặc Tiêm Tiêm cắn răng ngẩng đầu lên.

Ta nói này.
Chúc Dao giơ tay.

Một kẻ khốn kiếp quyến rũ chồng con, tại sao con còn phải xin lỗi?

Im miệng!
Lúc này Doãn Thị thực sự rất tức giận, con gái yêu mà mình đã chờ mong bao nhiêu năm, cưng chiều như vậy, mình thương con còn không đủ, nào có thể để cho người ngoài mở miệng mắng là đồ khốn kiếp:
Chỉ là một đệ tử Huyền Tiên, lại dám mở miệng nói càn!

Cái này...

Nói cô ta thì sao?
Mặc Tiêm Tiêm vẫn cắn răng nói:
Làm sao? Thấy việc bị lộ, muốn giết ta diệt khẩu sao?

Thật ra thì...


Tấm nhi!
Giống như là đang chống đối lại cô vậy, người mẹ hờ kia bước tới đau lòng kéo cô lên quan sát trái phải cả ngư9ời:
Thế nào? Ngã có đau không? Đứa bé này, sao con phải chạy nhanh như thế? Bị ngã rồi đấy? Vừa mới tỉnh lại đã chạy nhảy như vậy, ngã có đau k6hông?

Chúc Dao chỉ cảm thấy trên chữ ngã viết thêm một chữ đao, đâm thẳng vào ngực cố.

Mẹ, chúng ta có thể đừng nói chuyện này5 nữa được không?
Có thể đừng động chạm vào vết thương lòng này được không? Doãn Thi quan sát cô trên dưới một phen, yên tâm lại, lúc này mới nhớ tới mục đích tới lần này.

Được, là người tự tìm đến cái chết, bổn tọa tác thành cho ngươi!

Có thể...

Muốn giết thì giết!

Đúng là tự đi tìm chết.


Ngừng!
Một tia sét lập tức xé không gian đánh tới, đánh xuyên qua nóc nhà.
Tia sét màu trắng lập tức chiếu sáng cả đại điện như màu tuyết.
Điều này người trong Hy Phong môn đều biết, cô đi hỏi thăm một chút là biết được ngay.
Chúc Dao quay đầu nhìn Hứa Nặc Ngôn:
Hy Phong môn bọn ta còn chưa lụi bại đến mức phải đi cướp chồng người ta, chỉ là hôm nay cô làm loạn ở Hy Phong môn bọn ta, làm bọn ta mất thể diện, chuyện này không thể nào cho qua đơn giản được.
Còn nữa, cô nói cô là vợ chính thức được cưới hỏi đàng hoàng, tất nhiên ta sẽ không làm ra chuyện chia rẽ hạnh phúc nhà người khác, hai người đi khỏi đây đi, lễ song tu này cũng chỉ đến đây thôi.
Xong việc, ai về nhà tìm mẹ người nấy, hai vợ chồng nhà cô đã đủ cả đội, mời kiểm tra và nhận giùm cái.

...
Mặc Tiêm Tiêm sửng sốt một hồi, dường như không ngờ chuyện này lại được giải quyết một cách đơn giản như vậy, chẳng lẽ Doãn Tâm can tâm nhường chống cho người khác hay sao? Lúc này cô ta lại hơi tin vào việc hai người đó còn không quen biết nhau.
Chúc Dao càng nhìn càng cảm thấy giữa việc này có vấn đề, rốt cuộc Hứa Nặc Ngôn có phải chồng của Mặc Tiêm Tiêm hay không, cô là người rõ ràng nhất.
Câu chuyện trong giấc mộng của cô vốn là từ đầu đến cuối hẳn đều chung tình với Mặc Tiêm Tiêm, cho nên chỉ cần hai bên nói rõ ràng, để hai người đoàn tụ với nhau, như vậy thì những chuyện sau đó cũng không xảy ra nữa.
Nhưng đột nhiên Hứa Nặc Ngôn lại trở mặt, chẳng lẽ trong chuyện này còn có uẩn khúc gì sao?
Sự nương, người này hủy hoại danh dự của đệ tử như vậy, nhiều lần xúc phạm người và sự muội, người ngang ngược không biết phải trái như thế, tuyệt đối không thể bỏ qua được.
Ánh mắt Hứa Nặc Ngôn trầm xuống, khuôn mặt đầy vẻ chính trực.
Cho nên, ta và hắn không hề có quan hệ gì với nhau cả.

Hừ, ai mà biết các người có dựng chuyện không?
Cô ta vẫn không tin.

Cho dù cô có tin hay không, sự thật chính là như vậy.
Từ nhỏ ta đã ốm yếu, chưa từng gặp người ngoài.
Chỉ cần cô không lấy Hứa Nặc Ngôn, tất cả đều có thể cứu vãn.

Chuyện này là không thể! Sư nương, người đừng bị người xấu lừa gạt.
Đột nhiên, Hứa Nặc Ngôn vốn không mở miệng nói câu nào lại đứng ra nói, hắn nhìn Mặc Tiêm Tiêm nằm trên đất một cái, lạnh lùng nói:
Đệ tử không hề quen biết với Mặc cô nương này, sao có thể lấy cô ta làm vợ?

Ơ, đã đến đoạn cao trào rồi à?
Phu quân...
Mặc Tiêm Tiêm trợn to hai mắt, khuôn mặt đầy vẻ không thể tin được nhìn về phía Hứa Nặc Ngôn.
Dưới uy áp của Doãn Thi, sắc mặt Mặc Tiêm Tiêm rõ ràng đã tái đi vài phần nhưng vẫn nắm chặt thanh kiếm trong tay, cô ta không hề tức giận với Doãn Thi, ngược lại trừng mắt về phía Chúc Dao đứng bên cạnh:
Cô là Doãn Tâm?

Chúc Dao sửng sốt, giơ tay lên chào theo thói quen:
Hi, xin chào!
Không ngờ chỉ mới một thời gian không gặp mặt, Mặc Tiêm Tiêm đã không còn dáng vẻ nhu nhược như lúc mới lên tiên giới.
Chắc hẳn bây giờ tính cách thật của cô ta mới bộc lộ.
Hứa Nặc Ngôn sửng sốt, hiển nhiên cũng không ngờ cô sẽ hỏi vậy, nhưng ngại tình cảnh hiện giờ, hắn không thể không trả lời:
Doãn sư muội, tại hạ là Hứa Nặc Ngôn.
Lời vừa mới dứt, tất cả mọi người đồng loạt hít vào một hơi, dù là ai đi nữa cũng không thể ngờ rằng, hai người đang chuẩn bị làm lễ song tu lại mới chỉ gặp nhau lần đầu.

Không thể nào!
Mặc Tiêm Tiêm cũng hô lên, khuôn mặt đầy vẻ không tin:
Sao các người mới chỉ gặp nhau lần đầu tiên được.
Rõ ràng là bọn họ phản bội mình.

Ta và hắn chưa từng gặp nhau, cũng chưa từng nói chuyện lần nào, ngay cả chuyện song tu cũng là do cha mẹ ta quyết định.

Đây là...
Lỗi trận! Cô ấy biết Lỗi trận.

Công pháp này, chỉ có thể là...


Làm sao có thể nơi đó không phải từ trước đến nay không nhận đồ đệ trên tiên giới sao?

Rốt cuộc cô ấy là ai?
Ặc...

Sư nương!
Hứa Nặc Ngôn không thèm nhìn cô ta một cái, quay đầu về phía Doãn Thị nói:
Tính cách đệ tử như thế nào, người biết rõ nhất, nếu đã có vợ thì sao lại giấu giếm người? Nhất định là có người cố tình dựng chuyện.

Chuyện này...
Doãn Thi do dự, nhìn về phía Mặc Tiêm Tiêm.

Mặc cô nương!
Hứa Nặc Ngôn quay lại nhìn cô ta với khuôn mặt đầy vẻ chính nghĩa nói:
Ta không biết ta đã đắc tội với cô lúc nào, mà cô lại diễn một vở kịch như vậy trong ngày vui của ta.
Ta chưa từng gặp cô, tại sao lại có chuyện cưới cô làm vợ?
Mặc Tiêm Tiêm thật sự không thể tin được những lời tuyệt tình như vậy lại được thốt ra từ trong miệng người mà cô ta mong nhớ bao lâu:
Hứa Nặc Ngôn, từ khi còn là Kim Đan dưới hạ giới, chúng ta đã kết làm vợ chồng, tình cảm mấy nghìn năm, tại sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy?

Vớ vẩn!
Hứa Nặc Ngôn hất mạnh tay áo, nét mặt như bị ai lừa dối:
Từ nhỏ ta đã say mê tu hành, không dám lười biếng một chút nào, chưa từng có suy nghĩ tìm người cùng song tu.
Tốt lắm, rốt cuộc thì sự chú ý của mọi người đã tập trung lên người mình, Chúc Dao nhìn xung quanh một lượt, hít một hơi thật sâu mới nói:
Không thể nói chuyện hẳn hoi với nhau sao?
Vốn là một chuyện đơn giản, mà hết lần này đến lần khác biến nó thành thù hận, đến mức phải như vậy sao?
Mặc Tiêm Tiêm cũng bị thiên lôi dọa sợ hết hồn, sững sờ một lúc lâu mới tỉnh táo lại, nhưng trên khuôn mặt vẫn là sự khinh bỉ cộng thêm uất hận nhìn cô, hừ lạnh một tiếng:
Ta không có gì để nói với cô.

Cô không có gì để nói, ta thì có!
Chúc Dao nhìn cô ta một cái:
Cô nói ta quyến rũ chồng cô, không biết chồng cô là ai vậy?
Mặc Tiêm Tiêm cười lạnh một tiếng, nhìn vào trong điện, hiển nhiên không muốn trả lời câu hỏi của cô.
Chúc Dao nhìn về phía một người đàn ông mặc đồ cưới màu đỏ thẫm trong điện đang bước tới, cười lên một tiếng, lớn tiếng hỏi:
Chào tiên hữu, lần đầu gặp mặt, ta tên là Doãn Tâm! Không biết tiến hữu xưng hô thế nào?


Cô Cô, ngăn cô ta lại!

A!
Nói thì lâu nhưng hành động lại rất nhanh, người đàn ông áo trắng giơ tay lên một cái, thuận thể kéo Mặc Tiêm Tiêm đang đứng trên kiếm xuống, bởi vì hành động hơi nhanh, chuôi kiếm đã bay ra ngoài, mà người đứng trên kiếm lại bộp một cái rơi xuống đất.
Liên tiếp hai người biểu diễn màn ngã trên đại điện, mọi người lại lần nữa rơi vào yên lặng.
Đặc biệt là nấm tinh, khuôn mặt đầy sự nghi ngờ, nhìn cô gái xa lạ này một chút, lại nhìn vào tay mình, nó biết người này sao? Rốt cuộc vì sao khi nãy lại nghe lời cô? Mặc Tiêm Tiêm không đi được, đôi mắt như bốc lửa nhìn về phía Chúc Dao, có lẽ thật sự là bị kích thích, há mồm mắng:
Đồ khốn kiếp!
Tự nhiên bị mắng, Chúc Dao còn chưa mở miệng đáp trả, Doãn Thi đứng bên cạnh đã không thể chịu nổi nữa rồi.
Làm sao có thể có vợ được?

Ngươi.
Mặc Tiêm Tiêm cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi vù qua trái tim:
Ngươi thật sự tuyệt tình như vậy sao?
Ánh mắt Hứa Nặc Ngôn nhìn cô ta càng trở nên lạnh lùng:
Cô nương, xin cô giữ tự trọng.
.
Mặc Tiêm Tiêm chỉ thấy khí huyết cuồn cuộn trong ngực, miệng khạc ra một búng máu.
Cô ta cảm thấy sự cố chấp trong nhiều năm qua của mình thật sự buồn cười:
Được lắm, Hứa Nặc Ngôn, đã như vậy thì từ nay trở đi tình nghĩa của Mặc Tiêm Tiêm ta với người dùng tại đây.
Đây là lần thứ hai cô ta nói những lời này ngày hôm nay, nếu nói lần đầu tiên chẳng qua chỉ vì cô ta phát hiện ra chồng mình cưới một người khác, còn lần thứ hai này đã hoàn toàn hết hy vọng với tình yêu này.
Mặc Tiêm Tiêm lại lần nữa gọi phi kiểm của mình về:
Bớt nói nhảm đi, trước kia là do ta có mắt như mù, hôm nay nhất định phải đòi lại sự công bằng cho chính mình.
Ánh mắt của Hứa Nặc Ngôn cũng trầm xuống, gọi binh khí ra, sự sắc lạnh xuất hiện trong đôi mắt:
Hôm nay không cho cô một bài học, chẳng phải người ngoài sẽ chê cười Hy Phong môn bọn ta sao.
Vốn dĩ là hai vợ chồng, lại phải đấm đá lẫn nhau, Mặc Tiêm Tiêm đã giơ kiểm chém về phía Hứa Nặc Ngôn.
Chuyện gì đang xảy ra đây?
Dừng tay!
Chúc Dao cao giọng quát ngừng:
Lại làm loạn gì vậy? Không thể đàng hoàng nói chuyện với nhau à?

Sư muội.
Khuôn mặt Hứa Nặc ngôn đầy vẻ lo lắng nói:
Muội chưa từng ra khỏi Hy Phong môn, không biết được thế gian lòng người hiểm ác.
Người phụ nữ này cố tình chọn ngày hôm nay đến gây rối, có thể nhìn ra được cô ta là kẻ bụng dạ khó lường.

Hứa Nặc Ngôn, ngươi không những là kẻ bạc tình bội nghĩa mà còn nói xấu người khác.
Nếu nói về mưu mô thủ đoạn thì người lòng dạ khó lường chính là ngươi.
Thấy hai người lại bắt đầu xỉa xói lẫn nhau, Chúc Dao không kịp nghĩ ngợi gì, trực tiếp gọi thiên lôi tới, mấy tiếng ùng ùng cất lên, tia sét vừa rồi chỉ làm mái nhà thủng một lỗ, còn bây giờ thì cả mái nhà đều bay mất tiêu luôn.
Khắp phòng đều là những tia sét màu tím.
Lúc này không chỉ khiến cho hai người đó sợ hãi, ngay cả ánh mắt những người trong điện nhìn cô đều có gì đó sai sai.
Sắc mặt Chúc Dao cứng đờ lại, vừa rồi chẳng qua cô chỉ bắn ra mấy cái theo bản năng mà thôi.

Hình như sư phụ chưa từng nói đây là công pháp đặc biệt gì mà?
Doãn sư muội, tại sao muội lại biết thuật pháp của Lôi Thần điện?
Hứa Nặc Ngôn theo bản năng mở miệng hỏi.


Ặc...

Câu hỏi này.
Vì cái lông gì mà chủ đề câu chuyện lại xoay chuyển nhanh vậy, nam nữ chính không tiếp tục cãi nhau nữa à?
Thực ra thì...

đây cũng là một vấn đề
Chúc Dao đang đau đầu không biết phải trả lời như thế nào, dường như nghe thấy tiếng lòng của cô, bầu trời đột nhiên vang lên những tiếng sấm ùng ụng, càng lúc càng to hơn.

Cả chân trời biến thành màu đen, mây độ kiếp phủ khắp bầu trời.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.