Chương 166: Gã hề do ông trời phải đến
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2294 chữ
- 2021-12-31 05:31:15
Sấm sét độ kiếp giáng thẳng xuống, thế giới đang tối đen như mực lập tức sáng rõ như ban ngày, chói loà đến mức không thể mở 8mắt, càng không cần phải nhắc tới uy thể trời sinh ẩn chứa trong kiếp lỗi đó, thật sự khiến cho con người ta phải run rẩy. <3br>
Chúng tiên nhân đã lũ lượt ngồi thiền trên mặt đất để có thể lĩnh hội ý trời ẩn giấu trong đó.
Từng đợt sét g9iáng xuống liên tục không ngừng, tuy thuật pháp hệ lôi vẫn luôn là sở trường của Chúc Dao, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn6 thấy thiên lôi có uy lực lớn đến vậy.
Nếu không phải kiếp lôi chỉ giáng vào người ứng kiếp thì không biết tiên giới5 sẽ bị tàn phá đến mức nào dưới uy lực khủng khiếp này.
Chạy đi chứ!
Chúc Dao hét lớn.
Lúc này mọi người mới phản ứng lại, ai có kiến thì ngự kiếm, không ngự kiểm thì ngự khí nháo nhào bay theo hướng ngược lại với hướng của lôi kiếp, chỉ sợ đợt lôi kiếp tiếp theo sẽ giáng trúng đầu mình.
Đùa chắc, uy lực như thế này của lôi kiếp, cho dù là tu vi Mặc Tiên hậu kỳ cũng không chắc có thể ngăn được một đợt, không chạy để ở lại mà chờ chết à.
Không hay rồi, kiếp lôi đó sắp giáng xuống đây rồi.
Vậy phải làm sao?
Vừa nãy nó vẫn còn ở khoảng cách hơn một trăm dặm mà giờ đã có thể ngửi thấy mùi cháy khét lẹt rồi.
Tia sét đó càng lúc càng gần, nhìn đợt kiếp lỗi giáng thẳng xuống chân núi Hy Phong môn, lập tức thiêu rụi cánh rừng rậm rạp bên dưới thành một vùng đất khô cằn, trong đôi mắt của những người có mặt khắp nơi đều là vùng chớp màu trắng sáng chói mắt.
sao cô lại có cảm giác tia sét đó đang lao về phía cô nhỉ? He he! Đây chắc chắn là ảo giác...
Cái shit!
Lôi kiếp đó, thật sự là càng ngày càng ở gần cô rồi kìa!
Lôi kiếp này làm sao thế nhỉ? Sao lại lao về phía bên này thế?
Chúng tiên nhân cũng đã phát hiện ra sự bất thường.
Gần như trong nháy mắt, cả Hy Phong Môn đã sạch sẽ không còn một bóng người.
Chỉ trừ Chúc Dao.
Má nó, cô mới tỉnh lại, trên người chẳng có nổi một thanh phi kiểm thì bay làm sao được.
Mi có thôi ngay đi không hả!
Chúc Dao tức giận, cũng mặc kệ là kiếp lỗi gì, não cô lúc này chỉ toàn là sự kích động muốn phát tiết lửa giận:
Ta có thù oán gì với nhà mi mà mi cứ đánh mãi thế? Chín chín tám một đạo thiên lôi mi đã đánh xong rồi mà mi vẫn còn đánh tiếp! Đánh đánh đánh, đánh con em gái mi à mà đánh.
Không gian bỗng chốc trở nên yên tĩnh lạ thường, ngay cả tiếng sấm ầm ầm ban nãy cũng biến mất tăm mất tích.
Ngọc Ngôn:
...
(Hình như đồ đệ vừa làm chuyện gì đó ghê gớm thì phải?)
Lúc này cô chỉ có thể mong cho lối kiếp này qua nhanh thôi, may mà tất cả các lôi kiếp đều là tám mươi mốt đạo, cô âm thầm đếm.
Bảy mươi tám, bảy mươi chín, tám mươi, tám mươi mốt! Chúc Dao nở nụ cười, trong lòng ngập tràn vui vẻ, quả nhiên kiên trì chính là...
Tám mươi hai, tám mươi ba, tám mươi tư...
Cô âm thầm cảm thấy may mắn, may mà mình đứng xa nên mới có thể an toàn ở đây quan sát sự thần kỳ của tự nhiên.
Nhưng mà những tia sét này nhìn trông có vẻ hơi thô, hình như tia sau còn thô hơn tia trước, vừa rồi còn là hình dạng một thùng nước mà giờ đã giống một tòa tháp cao rồi.
E...
Bỗng Ngọc Ngôn ôm chặt cô vào lòng, còn đạo thiên lôi tiếp theo đang giáng thẳng xuống lưng hắn.
Chúc Dao trợn mắt nhìn lôi kiếp mãi trên trời không chịu buông tha thì lửa giận trong lòng phun trào khiến cô quên đi mọi thứ, gần như dùng hết sức lực mà mình có hét lên:
Đủ rồi!
Như nghe hiểu được lời cô nói, lôi kiếp đang chuẩn bị đánh thẳng vào hai người đột ngột dừng ở giữa không trung, giống như một chiếc bóng đèn huỳnh quang cực lớn treo giữa trời không tuân theo bất cứ một quy tắc nào.
Thấy đợt kiếp lôi tiếp theo sắp giáng xuống, lần này Ngọc Ngôn cũng không đẩy đồ đệ đến chỗ an toàn nữa, bởi vì hình như không chỗ nào là an toàn với cô cả.
Hắn chỉ có thể ôm chặt đồ đệ, bố trí vài thuật pháp phòng vệ, đồng thời dựa vào tu vi của mình để cùng ngăn chặn luồng sấm sét đang giáng xuống này.
Nhưng luồng sấm sét ấy càng lao càng nhanh, càng giáng càng mạnh, liều mạng muốn phá vỡ lớp phòng vệ của hắn, từng đợt từng đợt liên tiếp không ngừng, ngay cả Ngọc Ngôn cũng phải trầy trật khi chống lại.
không phải nó đang khóc đấy chứ?
Bị cô mắng đến phát khóc sao?
Ngọc Ngôn không đáp, những cơn mưa trên đầu càng rơi càng mạnh.
Nếu như ban nãy chỉ là mưa to thì lượng mưa lúc này có thể gây ra lũ lụt rồi, đến hạt mưa cũng sắp liền thành một đường rồi.
Chúc Dao bị sét đánh thành than phun ra một ngụm khói đen, ngước đôi mắt cá chết về sự phụ nọ, yếu ớt phun ra hai chữ:
Lừa đảo!
Sao bảo không có chuyện gì mà? Sư phụ thuộc tính đào hố chôn đồ đệ của huynh thăng cấp hay chưa?
...
Ngọc Ngôn cũng không hiểu lắm, tuy đã sớm biết lực tương tác giữa đồ đệ nhà mình với tôi linh khí đã đến mức nghịch thiên, nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ cô lại có thể thu hút được cả kiếp lỗi của mình? Lần hắn phi thăng cũng không thấy cô xảy ra tình trạng này mà.
Hơn nữa...
ngoại trừ kinh mạch hơi bị thương tổn và có đen đi chút ít thì còn lại đều không có gì đáng ngại.
Bà mẹ từ trên trời rơi xuống của con ơi, sao bảo con là cục vàng cục bạc của người cơ mà, quay lại đây với con đi! Uy lực của lôi kiếp lại tiếp tục tăng lên, một luồng khí áp khổng lồ phút chốc bao trùm lên bầu trời Hy Phong môn, kiếp vẫn vẫn đang cuồn cuộn không ngừng nghỉ.
Chúc Dao thấy một đợt kiếp lỗi nữa chuẩn bị giáng xuống thì cuống cuống chân tay, không phải chứ, không có ai nói cho cô biết thời gian online của cái vỏ bọc này chỉ có một ngày mà!
Đột nhiên một bóng người màu trắng bay ra khỏi khu rừng bị thiêu cháy, Chúc Dao chỉ cảm thấy eo bị siết chặt rồi lập tức bị kéo vào trong một cái ôm quen thuộc, hơi thở giá lạnh xen lẫn mùi quần áo bị cháy, bầu không khí yên ổn trong lành lại pha lẫn cả mùi cháy khét.
xem ra không bao lâu nữa có thể dìm cả Hy Phong môn này trong đại dương mênh mông được rồi.
Haizzz, cái sự nóng tính này của ta thật sự không thể khuyên can được nữa rồi!
Do mi đếm sai cơ mà, thể mà còn trách ta hả.
Nhìn xem mi đã giáng cái thiên lôi rẻ rách gì đi!
Cô còn chưa nói xong thì kiếp vần trên bầu trời đã bắt đầu tản ra, không lâu sau bầu trời đã trở nên trong xanh ngập nắng, mây mang lôi kiếp đã tan hết, chỉ trừ...
Chúc Dao:
...
(Hình như mình vừa phát điện gì đó gì phải?) Trong chốc lát, tia sét đang đứng giữa trời đột nhiên xét một tiếng, tan biến đi giống như bị người ta ngắt công tắc vậy.
Không phải chứ! Thật...
thật sự bị cô mắng đến mức bỏ về sao? Cô học được kỹ năng gì mới rồi à? Ngay sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng bụp, giống như âm thanh thứ gì đó bị dập tắt, ngay cả những tia sét trên vẫn kiếp đang không ngừng cuộn trào kia cũng lập tức biến mất không dấu vết, cũng không thấy tia chớp nào ló mặt ra nữa.
Ôi đệch, chiến thắng của cô đâu? Sao vẫn còn chưa đánh xong vậy? Chín mươi chín quay về một, tám mươi mốt đạo thiên lôi đánh xong lâu rồi mà! Tại sao còn đánh mãi thế hả, hơn nữa còn là càng đánh càng nhanh, càng đánh càng thành nghiện.
Kiếp lôi dày đặc như vậy sư phụ sẽ không thể chống cự được lâu nữa.
Hự...
Chúc Dao còn chưa kịp kinh ngạc bởi cái tên ru rú trong nhà vạn năm này cuối cùng cũng trở nên lãng mạn thì Ngọc Ngôn chỉ nhẹ nhàng chạm vào môi cô rồi rời ra ngay, hắn nghiêm túc dặn dò:
Tránh ra xa xa đợi ta một chút, đừng lại gần.
Vừa nói xong thì hắn đẩy cô ra, Chúc Dao liền bị một cơn gió nhẹ cuốn ra xa mấy chục dặm.
Mà đạo thiên lôi tiếp theo cũng đang nhắm thẳng vào Ngọc Ngôn mà giáng xuống rồi.
Thân hình vẫn luôn vững chắc như ngọn núi ở bên cạnh bỗng hự nhẹ một tiếng, thuật pháp phòng vệ xung quanh cũng lắc lư theo, còn có xu thể sắp bị phá hủy.
Chúc Dao chỉ cảm thấy trái tim nhói đau.
Sư phụ...
Câu nói lo lắng của cô còn chưa kịp tuôn ra khỏi miệng thì thuật pháp phòng vệ đã bị phá vỡ dưới cuộc tổng tấn công của lối kiếp rồi.
Thịt nướng! À nhầm, sư phụ!
Gần như ngay lập tức Chúc Dao đã nhận ra người trước mặt, chỉ là khác với vẻ bình tĩnh thường ngày của hắn, người đang ở trước mặt cô để lộ ra vẻ mệt mỏi, đến tóc tại cũng bị gió thổi loạn lên.
Hắn vội vã nhìn cô, mở miệng thăm dò,
Ngọc...
Trái tim Chúc Dao thích một cái theo phản xạ có điều kiện, lập tức chặn lại chữ hắn chuẩn bị phun ra, nghiến răng nói:
Dao!
Hàng lông mày đang nhíu chặt của hắn dần giãn ra, vẻ nặng nề trên gương mặt cũng biến mất không ít.
Đáy lòng hắn chợt trào lên sự xúc động, dường như bắt buộc phải làm chuyện gì đó thì mới có thể kiềm chế lại được, vì thế, hắn không chút do dự cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của người trước mặt, cảm giác kích động kỳ lạ dưới đáy lòng mới tiêu tan.
Một tia sét cực lớn giáng thẳng vào người Ngọc Ngôn, vào khoảnh khắc chạm đất, nó đột ngột đổi hướng lao thẳng về phía Chúc Dao.
Dường như cô nghe thấy tiếng lòng tin bị vỡ vụn.
Ngọc Dao!
Ngọc Ngôn bay người đến chỗ cô.
Tuy rằng trong hắn có hơi thảm hại nhưng cô tin sư phụ có thể vượt qua được.
Ban nãy cô hoảng loạn là bởi vì bị ném xuống mà không có pháp khí phi hành, chợt não cô quét một lượt, sư phụ nói sẽ không có chuyện, vậy tức là nhất định...
Rám!
Là thật sao? Kiếp vẫn dễ đau lòng như vậy sao? Chúc Dao vuốt nước mưa trên mặt, cạn lời ngẩng đầu lên nhìn kiếp vận:
Đừng khóc nữa!
Lời vừa nói ra, mưa không những không ngừng mà còn rơi nhiều hơn.
Đó không thể gọi là mưa nữa mà phải gọi là trút nước mới đúng.
Đã nói là đừng có khóc nữa rồi mà.
Lượng mưa vẫn tiếp tục tăng cường...
Chúc Dao hơi lo lắng, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy sư phụ mình lực bất tòng tâm.
Trán hắn cũng đã chảy đầy mồ hôi, có thể thấy được uy lực của sấm sét độ kiếp lần này mạnh mẽ đến mức nào.
Cô không dám động đậy, đạo thiên lôi đầu tiên là do cô may mắn thoát chết, cô không dám chắc có thể chịu thêm đạo thiên lôi thứ hai đầu.
Sau đó, khi hai người còn chưa kịp phản ứng thì thấy một trận mưa ào ào trút xuống.
Trận mưa này quá thần kỳ, rõ ràng kiếp vẫn đang che phủ cả bầu trời, những khu vực đổ mưa lại chỉ có trong chu vi ba bước mà cô và sư phụ đang đứng, giống như cơn mưa này đang nhìn chằm chằm vào hai người bọn cô vậy.
Chúc Dao bĩu môi:
Sư phụ...
Hoá ra người độ kiếp là sư phụ!
Chờ ở đó, sẽ không sao đâu!
Ngọc Ngôn dặn.
Chúc Dao gật đầu, cực kỳ tin tưởng vào sự phụ nhà mình.
Đúng là sư phụ mình có khác, mới đó đã được độ lôi kiếp của Thượng Tiên rồi.
cơn mưa vẫn đang rơi trên đầu hai người, không đúng, là trừ cái đám mây vẫn đang khóc ra.
Ngọc Ngôn đã âm thầm giăng kết giới làm ô rồi, Chúc Dao ngẩng đầu nhìn kiếp vân ở trên trời:
Mi còn ở lại làm gì?
Lời vừa nói ra, lượng mưa như trút nước bỗng ngừng lại, tiếp đó đám mây đang đau lòng như cắt đó mới điên cuồng bay về phía chân trời, vừa bay vừa làm đổ mưa.
Bên tại cô dường như còn văng vẳng tiếng khóc rưng rức của nó...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.