Chương 168: Ta là một quả trứng
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2240 chữ
- 2021-12-31 05:31:12
Đôi mắt cô dần thích ứng được với nơi tối tăm này, có thể lờ mờ nhìn ra vài thứ.
Ví dụ như ngoài kia không chỉ c8ó gió đang thét gào mà còn có một luồng khí đen dày đặc đang hình thành, nó còn đem theo hơi thở khiến cô khó chịu.
Loại khí này cô đã từng thấy hai lần.
Ma khít
Nhìn nó đã đói đến mức này rồi, rất có khả năng cô sẽ bị ăn sống luôn đó! Đừng như vậy mà bạn nhỏ, ít ra cũng phải nói cho ta biết ta là trứng gì rồi mới ăn chứ! Đứa trẻ vốn đã chẳng còn hơi sức nữa, đứng ôm cô như vậy cũng bắt đầu cảm thấy hơi mệt, bèn đặt mông ngồi xuống đất.
Thể tích lúc này của Chúc Dao cũng không khác đứa trẻ là bao.
Sau khi ngồi xuống, hai cánh tay như que củi của nó vẫn ôm chặt lấy cô.
Cô không nhịn được bắt đầu nghi ngờ, có phải vốn dĩ chỗ này không có vật sống nào không?
Sang đến ngày thứ mười một, cuối cùng cũng có tiếng bước chân rồi.
Bước chân đó rất nhẹ, nhưng đây là nơi ngoại trừ tiếng gió thì không còn âm thanh nào khác nên tiếng bước chân đó nghe cực kỳ rõ ràng.
Đứa trẻ đứng ngẩn người một lúc rồi bất ngờ khom lưng, hai tay ôm lấy cô:
Trứng.
Lúc này Chúc Dao mới có phản ứng, trứng mà đứa trẻ nói là cô sao? Không ngờ cô lại là một quả trứng! Chúc Dao dùng sức lắc đầu, quả nhiên lại đụng phải thứ gì đó giống như bức tường, là vỏ trứng! Cô là một quả trứng thật này! Thảo nào ban nãy lại lăn nhanh thế.
Khoan đã...
đứa trẻ này, chắc không phải là nó đang muốn ăn cô đấy chứ? Bỗng Chúc Dao tưởng tượng ra một trăm cách chế biến trứng mà người ta thường làm.
Chúc Dao mừng rỡ...
lăn về nơi phát ra âm thanh đó.
Đúng vậy, cô không thể đi nhưng có thể lăn đó.
Cô vùng vẫy một lúc nhưng hoàn toàn không có hiệu quả.
Cái đậu má, cô có phải quả bóng đâu, có cần thiết phải vui vẻ đến vậy không?
Một lát sau, toàn thân cô chấn động, hình như cô đụng trúng phải thứ gì đó rồi.
Bỗng Chúc Dao cảm thấy chua xót, một người sống ở thời hiện đại như cô chưa bao giờ nhìn thấy đứa trẻ nào gầy đến mức này, cho dù là sau khi bước vào giới tu tiên cũng thỉnh thoảng nhìn thấy người phàm, nhưng không có đứa trẻ nào thảm hại như vậy cả.
Nhìn cậu bé hình như còn chưa đến năm tuổi.
Trứng...
Đứa trẻ nhắc lại lần nữa, nhìn chằm chằm vào cô, chỉ là trong đôi mắt đục ngầu đó dường như đã mất đi linh hồn, giọng nói cũng nhẹ đến mức chỉ cần gió khẽ thổi là tan biến ngay.
Cảm giác âm u lạnh lẽo đó ngày càng mãnh liệt, ngay cả vỏ trứng dày của cô cũng không ngăn cản được, lạnh giống như mũi kim đâm xuống vậy.
Dường như đứa trẻ cũng cảm nhận được, đôi mắt vừa rồi còn lặng lẽ như người chết chợt mang theo vẻ giận dữ rồi bắt đầu đỏ rực:
Cút đi!
Cậu bé liều mạng vung đôi tay như hai que củi nhỏ xua đuổi ma khí vây xung quanh quả trứng, giống như điên cuồng muốn giấu quả trứng đi:
Cút đi, đừng có đụng vào nó, cút đi.
Nhưng động tác và giọng nói của cậu vẫn không hề có chút tác dụng nào, ma khí kia không những không tản ra mà còn ngày càng dày đặc hơn, quả trứng Chúc Dao đã bị ma khí bao trọn lấy rồi, dường như còn có một luồng sức mạnh đang kéo cô ra khỏi cậu bé vậy.
Cậu bé càng điên cuồng hơn, thấy ma khí xung quanh càng ngày càng nhiều, đột nhiên cậu há miệng, như bất chấp tất cả cắn thật mạnh vào cánh tay mình.
E rằng cô chính là sinh vật sống đầu tiên mà cậu bé gặp được nên mới bất giác xem cô là nơi duy nhất để gửi gắm tinh thần.
Lúc con người ta tuyệt vọng thì luôn muốn tìm một lý do để sống tiếp.
Cô chính là lý do của cậu bé.
Vừa nhìn đã biết cậu bé không phải người của Ma tộc, trên người còn toả ra một loại hơi thở trong sạch nữa.
Là có người cố ý vứt cậu bé đến nơi ngập tràn ma khí này sao? Nghe ngữ điệu của cậu bé, hình như còn là người thân thiết với cậu nữa.
Cõi lòng Chúc Dao bỗng cảm thấy chua xót, muốn an ủi cậu bé vài câu nhưng cậu bé lại không hề có phản ứng, cứ ôm lấy cô không nhúc nhích.
Chúc Dao lại trở về với vòng tay của cậu bé.
Đôi tay cậu ôm chặt lấy quả trứng, vừa vuốt nhẹ vừa thì thầm:
Đừng sợ, đừng sợ...
, không biết cậu bé đang nói cho cô nghe hay là nói cho bản thân mình nghe nữa.
Trái tim Chúc Dao nhói đau, từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ được một đứa trẻ bảo vệ, hơn nữa còn là một đứa trẻ mới gặp mặt, một đứa trẻ gầy yếu đến mức chỉ còn một hơi thở.
Lại nói, cô lẫn cũng rất thuận lợi, dọc đường không bị cản trở gì, lộc cộc lộc cộc, lăn rất nhanh.
Lúc mới bắt đầu Chúc Dao còn cảm thấy may mắn vì không cần sư phụ dạy cô cũng học được kỹ thuật lăn cao siêu này, nhưng lát sau cô mới phát hiện ra rằng cô không thể dừng lại được.
Hình như cô đang ở bên trong một lớp vỏ, cho nên một khi đã lăn cũng có nghĩa là càng lăn càng nhanh, càng lăn càng vui, không thể nào dừng lại.
Giọng nói của cô bị vỏ trứng rắn chắc cắn lại rồi.
Cậu bé cứ như vậy mà ngồi ôm lấy một quả trứng còn lớn hơn cả người mình rất lâu.
Đột nhiên ma khí xung quanh bắt đầu dày đặc hơn, mới đây thôi cô còn có thể nhìn rõ xung quanh mà lúc này ngay cả đứa trẻ đang kề sát bên cô cũng không nhìn rõ nữa.
Tốt rồi, đây là bước đầu tiên, có hy vọng là được rồi.
Chúc Dao thở phào, cảm giác duy trì và bảo vệ hoà bình dưới đáy lòng liên quan đến việc biến thành bóng đèn cũng biến mất.
Việc tiếp theo cần làm chính là rời khỏi nơi chết tiệt này.
Cô cứ không ngừng lặp lại hành động đó!
Mi bảo ta đi theo mi sao?
Lúc này cậu bé mới hiểu ý của cô.
Chúc Dao xoay quanh cậu bé một vòng, tìm một hướng để lăn tiếp.
Lần này không cần cô đợi mà cậu bé đã tự đi theo rồi.
Chợt cô hiểu ra làm thế nào mà một đứa trẻ như cậu bé ấy lại có thể sống sót ở một nơi ngập tràn ma khí như thế này rồi.
Thật ra Chúc Dao hiểu rõ, cậu bé chỉ coi quả trứng như một kiểu gửi gắm về mặt tinh thần, cho nên mới liều mạng bảo vệ nó như vậy.
Có lẽ cậu bé đã ở nơi này rất lâu rồi, cũng biết bản thân không thể sống tiếp được nữa, cho nên đôi mắt của cậu bé mới giống như người chết.
Chiếc đầu nhỏ giống đầu lâu của nó nép sát vào vỏ trứng của cô không động đậy, cũng không hề có ý muốn làm thịt cô.
Ừm, không ăn mình thì vẫn có thể làm bạn.
Một lúc sau, khi Chúc Dao tưởng đứa trẻ đã ngủ rồi thì giọng nói giống như đang nói mơ của nó bỗng cất lên:
Mi cũng bị vứt bỏ sao?
Vứt bỏ? Cậu bé này bị người nhà vứt bỏ?
Bỗng Chúc Dao cảm thấy xót xa, đứa trẻ này mới được có mấy tuổi cơ chứ, nó bé bỏng đến như vậy, đến một quả trứng như cô còn lớn hơn cậu bé nữa.
Nếu là ở thời hiện đại, chắc chắn cậu bé sẽ là cục cưng của bố mẹ, đang ở vào cái tuổi không cần suy nghĩ nhiều, cứ mặc sức làm bừa mới đúng.
Lúc ở cái tuổi này cô đang làm gì nhỉ? Bận nghịch ngợm phá làng phá xóm, ngay cả chuyện ăn cơm cũng phải để bố mẹ dỗ dành, còn cậu bé thì đã phải trải nghiệm cảm giác tuyệt vọng đến mức không tìm được lý do để sống tiếp.
Có ánh sáng vụn vặt toả ra từ người cô, phút chốc cả quả trứng của cô đều sáng lên rồi, giống như...
cái bóng đèn vậy!
Trứng?
Đứa trẻ cũng ngẩn ra.
Chẳng hiểu sao xung quanh cô đều là ma khí.
9Theo lý mà nói, ma khí là năng lượng chính của Ma tộc, cũng giống như tiên khí là thuộc về tiên nhân vậy, nếu không phả6i người của Ma tộc thì chắc chắn sẽ không thể nào chịu được ma khí, mà ngược lại sẽ bị nó phá huỷ thành tro bụi.
Nhưng tại sao ngoại trừ cảm giác lạnh ra thì cô vẫn hoàn toàn khoẻ mạnh?
Chúc Dao ở nơi đen như mực này rất lâu, ban đầu cô còn lo lắng sẽ gặp phải người của Ma tộc, nhưng đã tròn mười ngày trôi qua, xung quanh ngoại trừ ma khí vẫn luôn không ngừng lưu chuyển thì cô không gặp phải bất cứ người nào.
Phải làm thế nào đây? Nơi tối tăm như thế này, đến địa hình cô cũng không nhìn rõ chứ đừng nói đến chuyện rời khỏi đây.
Tối như vậy, có được chút ánh sáng thì tốt quá.
Giống như đáp lại mong muốn của cô, bỗng cô cảm thấy vỏ trứng đang nóng lên, trước đó bởi vì ma khí xâm nhập nên sự âm u lạnh lẽo còn sót lại đã biến mất không dấu vết, vậy nên vỏ trứng càng ngày càng nóng hơn.
Dưới sự chiếu rọi của Chúc Dao, xung quanh cũng đã sáng hẳn lên rồi, giống như truyền sinh khí cho nơi lặng ngắt như tờ này vậy.
Đôi mắt vốn đục ngầu của cậu bé cũng bắt đầu xuất hiện một chút ánh sáng, không còn trầm lặng giống người chết như trước nữa.
Quả nhiên ánh sáng là thứ đem đến cho con người ta hy vọng.
Trên đời này làm gì có đường, người ta đi mãi rồi cũng thành đường thôi, mặc kệ đây là nơi nào, phải thử đi thì mới biết được.
Nhưng sau nửa canh giờ Chúc Dao cũng cảm thấy tuyệt vọng, bởi vì dù có đi như thế nào thì phía trước vẫn là một mảng tối đen không bờ bến, vốn không hề có nơi nào giống như lối ra.
Hơn nữa cũng không hề giống trận pháp hay pháp thuật chút nào.
Chúc Dao cảm thấy cô nên làm gì đó, ít nhất là không thể trơ mắt nhìn đứa trẻ này chết trước mặt cô được.
Ánh sáng trong mắt cậu bé đã dần cạn kiệt, ngay cả đôi tay ôm lấy cô cũng dần buông lỏng ra rồi.
Có lẽ chẳng mấy ngày nữa cậu bé sẽ nhắm mắt mãi mãi.
Chúc Dao lãn tại chỗ, vùng ra khỏi cái ôm của cậu bé.
Mi đi đâu?
Cậu bé cuống lên, nhanh chóng bổ nhào về phía trước ôm chặt lấy quả trứng, giống như sợ nó vứt bỏ mình ở lại vậy, đôi mắt ngập tràn hoang mang sợ hãi.
Cậu bé không nghe thấy cô nói, Chúc Dao chỉ đành lăn qua lăn lại trong lòng cậu bé giống như an ủi, sau đó lại lăn ra ngoài mấy bước rồi dừng lại.
Máu trên cánh tay cậu bé tuôn ra, cậu đưa tay vảy máu
mình về phía Chúc Dao.
Máu vừa chạm đất, ma khí giống như gặp phải khắc tinh lập tức biến mất sạch sẽ.
Chúc Dao ngẩng đầu nhìn chỉ thấy một bóng người gầy lom nhom, đó là một đứa trẻ, một đứa trẻ gầy trơ xương.
Dường như nó chưa bao giờ được ăn uống tử tế thì phải, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, hai mắt lõm sâu xuống, hai má nhô cao không có chút thịt nào, nhìn từ xa giống như một cái đầu lâu nhỏ, mà cả người gầy đến mức chỉ còn lại mỗi bộ xương.
Nếu như không phải nó vừa mới lên tiếng thì Chúc Dao cũng không nhịn được mà nghi ngờ liệu có phải đây là tiêu bản xương trẻ em lấy ra từ phòng thí nghiệm nào đó hay không.
Bên tại vang lên giọng nói khàn khàn,
Trứng
.
Mắng ai thế hả?
#
= Trứng, vừa có nghĩa là quả trứng, vừa là một câu chửi của người Trung Quốc.
Đây rốt cuộc là nơi chết tiệt nào vậy?
Trứng...
Cậu bé bước theo, thấy cô không đi nữa thì ngồi xuống tiếp tục ôm lấy cô.
Thảo nào cậu bé lại tuyệt vọng đến mức không có lấy một chút ít ham muốn trốn thoát như vậy.
Cho dù có bản đồ thì cũng không thể nào thoát ra khỏi đây được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.