Chương 169: Một bát xúp trứng gà
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2091 chữ
- 2021-12-31 05:31:11
Không có gì thay đổi...
Được thôi, cô ngây thơ quá mà.
10%...20%...30%...40%...
Chúc Dao cạn lời, có đường dẫ9n thật này.
Chúc Dao cũng theo đó mà rơi xuống, lại nhìn thấy có rất nhiều cái bóng lóe lên như những tia chớp đang tụ tập về đây từ bốn phương tám hướng, cô nhìn kỹ, không thể tin được đó là những con rồng lớn có nhỏ có, xanh có tím có của Long tộc đang bay về phía bên này.
Ngay cả tầng mây trên đỉnh đầu cũng có không ít cái đầu rồng khổng lồ đang thò ra.
E rằng chuyện này có chút kỳ lạ.
Một người đàn ông trông có vẻ lớn tuổi bước ra:
Đi kiểm tra số lượng trẻ con ở Long Sơn.
Một người đứng cạnh hắn lập tức hoá ra nguyên hình, bay vào trong núi lửa mà Chúc Dao vừa rơi xuống, một lúc sau mới trở lại:
Bẩm trưởng lão, số lượng không có gì thay đổi, vừa tròn mười hai quả!
Lời vừa nói ra thì tất cả rồng có mặt đều sững sờ kinh ngạc, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn vào quả trứng bị đứa trẻ ôm.
Vậy quả trứng đó ở đâu ra?
Trưởng lão, chuyện này...
Ngạo Giang bước lên phía trước một bước.
Chúc bao quay đầu nhìn, mặt đất chỗ cô và cậu bé vừa đi qua đang phát ra luồng ánh sáng màu trắng.
Đó là...
Ta ở Long Sơn nhìn thấy nhóc con Phượng tộc này, hơn nữa tay nó còn ôm...
Rồng xanh đưa trứng ra cho những con rồng khác xem.
Đây là...
Mọi con rồng có mặt đều sững sờ kinh ngạc, cực kỳ phẫn nộ nhìn đứa trẻ.
Đậu má, không phải cô đang hoa mắt đấy chứ? Rồng rồng rồng...
Sao lại có thể có nhiều rồng đến thế?
Con rồng xanh ban đầu thuận thể đón được hai người đang không ngừng rơi xuống, một tay ôm chặt Chúc Dao hình quả trứng, một tay túm lấy cổ áo rách nát của cậu bé, giống như muốn kéo cậu ra khỏi quả trứng vậy.
Cậu bé sống chết ôm chặt lấy Chúc Dao không buông, con rồng xanh có cố gắng thể nào cũng không thể làm cho cậu bé buông tay ra được.
Dòng chữ màu trắng nhấp nháy, giống như là tắt máy, không nhảy ra thêm một chữ nào nữa.
Chúc Dao đầy một bụng tức giận, đang chuẩn bị chửi đổng thì bỗng phía sau lưng xuất hiện một vùng ánh sáng màu trắng chói mắt, khiến khung cảnh đang tối tăm bỗng trở nên sáng rực.
Cậu bé không trả lời mà chỉ dùng hết sức ôm chặt lấy Chúc Dao không buông, còn thỉnh thoảng hoá ra nguyên hình liều mạng tấn công Ngạo Giang.
Hai mắt cậu bé đỏ rực giống như phát điên.
Thế nào là phía trước đi thành hình ngã ba đường, thế nào là đi về phía trước theo hình lượn sóng, hình chữ Z? Có cần phải đi theo hình chữ S hay hình chữ B luôn không?
Khẩu nghiệp thì khẩu nghiệp, nhưng Chúc Dao vẫn không thể không đi theo chỉ dẫn, cô cũng không biết phải đi lung tung như thế này đến bao giờ, sớm đã mệt sắp chết thì cuối cùng trên bảng chỉ dẫn cũng xuất hiện: Đã đến nơi, kết thúc chỉ dẫn.
Đây là đâu? Chúc Dao còn chưa kịp kinh ngạc thì đã cảm thấy dưới chân trống rỗng, lập tức cô rơi thẳng xuống phía dưới, đối mặt với một luồng hơi nóng bỏng rát có thể thiếu chết người.
Cô bình tĩnh nhìn xuống, chỉ thấy bên dưới là một vùng nham thạch đỏ rực đang không ngừng cuộn trào, thỉnh thoảng còn phun bong bóng lên.
Đường dẫn
Tam Giới Mặc Ta Đi
xin chào bạn! Bên dưới bắt đầu chỉ đường.
Đi thẳng về phía trước mười bước.
Cái đệch, mười bước là cái quần què gì? Không phải nên lấy mét làm đơn vị tính5 sao? Hơn nữa cô bây giờ còn là một quả trứng, làm gì có chân mà đi, có trời mới biết mười bước là bao xa! Muốn vả vào mặt kẻ dẫn đường này quá.
Bước sang trái năm bước.
Chúc Dao lập tức đẩy cậu bé chuyển hướng tiếp tục đi.
Không ngờ đó lại là cậu bé thoát ra cùng cô, nó là phượng hoàng của Thần tộc.
Haizzz, nhóc con của Phượng tộc sao lại chạy đến đây thế hả?
Phía sau vang lên một giọng nói đem theo chút nghi ngờ của một người đàn ông.
Chúc Dao và người bạn nhỏ của cô đều kinh ngạc.
Rồng! Ấy vậy mà người đàn ông đó lại là một con rồng xanh, chuyện gì xảy ra vậy? Phượng hoàng xuất hiện thì thôi không tính, sao ngay cả rồng cũng xuất hiện là sao? Thần tộc là những sinh vật dễ nhìn thấy lắm hả? Nhưng như thế vẫn chưa là gì.
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, hắn nở nụ cười bước đến, cho dù là đi trên miệng núi lửa đầy tro bụi cũng không thể nào che giấu được phong thái tôn quý.
Đứa trẻ kinh ngạc, cũng không kịp nghỉ ngơi mà lập tức ôm chặt lấy Chúc Dao, cảnh giác nhìn về phía người đàn ông ở phía sau.
Theo sau tiếng rồng gầm, bốn phương tám hướng cũng vang lên âm thanh như vậy, giống như đang đáp lại lời nó, khắp trời đất đều là tiếng thét gào mang theo uy lực khủng khiếp.
Dù sao cậu bé cũng chỉ là một con phượng hoàng nhỏ, dưới sự chấn động bởi tiếng rồng gầm ấy, đã sớm kiệt sức rơi từ trên không trung xuống dưới rồi.
Cứ như vậy, đoạn đường phía trước cũng tạm coi là thuận lợi.
Nhưng mà...
Mãi cho đến khi đủ mười bước mới lăn lên phía trước chặn cậu lại.
Không lâu sau, bảng chỉ dẫn lập tức thay đổi.
Không biết Ngao Giang sử dụng thuật pháp gì, một sợi dây xích phát sáng bỗng trói chặt cậu bé, cậu càng vùng vẫy sợi dây xích càng siết chặt, không lâu sau khắp người cậu bé đã rướm máu.
Cái đệch, ngươi còn là con người không! Chúc Dao nổi giận, chỉ cảm thấy lồng ngực dâng lên một ngọn lửa không tên, có thứ gì đó từ nơi sâu thẳm trong cơ thể vọt ra ngoài, cả quả trứng lại phát sáng, chỉ là lần này không phải ánh sáng màu trắng, mà là màu đỏ.
Bắt đầu chỉ đường, vu3i lòng chờ trong giây lát...
Đang tải bản đồ...
Ngạo Giang, xảy ra chuyện gì vậy?
Mấy con rồng đuổi theo sau đã hoá thành hình người vây kín hai người các cô.
Chúc Dao đếm sơ sơ không ngờ đã có đến hơn một trăm người rồi.
Nó tung cánh bay thẳng lên trên.
Đó là một con chim, một con chim khắp người đều là lửa, còn có một cái đuôi ngũ sắc.
Đứng lại!
Người đàn ông bừng bừng lửa giận, thân hình loé lên, chỉ thấy một con rồng xanh khổng lồ bay lên, đuổi theo một con phượng hoàng nhỏ.
Bỗng chốc tiếng rồng gầm vang lên tận mây xanh.
Làm gì có cái lý đó, nó lại dám chạy đến Long Sơn ăn trộm trứng.
Phượng tộc có ý gì vậy? Muốn đánh nhau sao?
Đánh thì đánh, Long tộc chúng ta sợ bọn họ chắc.
Dám đến ăn trộm con cháu của chúng ta, phải đi đòi lại công bằng mới được.
Đúng vậy đúng vậy...
Đám rồng mồm năm miệng mười bắt đầu mắng chửi, lúc này Chúc Dao mới hiểu được tình hình, hoá ra bọn họ cho rằng phượng hoàng nhỏ đi ăn trộm con cháu của họ.
Nhóc con, rốt cuộc là kẻ nào phái ngươi tới?
Ngao Giang xách cậu bé lên lạnh giọng hỏi.
Vì thế cô lại lăn về phía trước mấy vòng, quả nhiên cậu bé thấy quả trứng muốn đi thì đã lập tức đứng dậy.
Lần này Chúc Dao không lăn ở phía trước nữa mà vòng ra phía sau, vừa đẩy cậu bé đi lên phía trước vừa đếm số bước chân của cậu.
Phượng hoàng!
Chúc Dao giật mình kinh hãi, con chim phượng hoàng này không to lắm, không to bằng bốn con mà cô thấy trong giấc mơ lần trước, mà chỉ to hơn quả trứng của cô một chút mà thôi.
Nhìn lại khung địa chỉ đang trống không đó, cô nghĩ nghĩ8 rồi nói ra hai chữ.
Chữ trên không trung nhấp nháy, lập tức xuất hiện một hàng chữ mới.
Không ngờ đây lại là một ngọn núi lửa đang hoạt động, trận pháp dịch chuyển đó đưa cô vào trong núi lửa! Hơn nữa còn là lơ lửng trên không nữa chứ.
Má nó chứ, tên chỉ đường nhà mi có thể đáng tin một chút không vậy, một sao, chắc chắn phải đánh một sao mới được! Rơi xuống thế này không bị nấu chín mới lạ đó! Có lẽ sau này khi núi lửa phun trào, thứ phun ra không phải là nham thạch mà sẽ là xúp trứng gà đấy!
Chúc Dao nghĩ một lát, cô không thể đi nhưng cậu bé có thể mà.
Hệ thống có thể dẫn cậu bé đi.
Chúc Dao thấy thế thì rất đau lòng, vừa ra khỏi nơi ngập tràn ma khí kia, tinh thần của cậu bé vẫn chưa được ổn định, lời của bọn họ cậu bé nghe không lọt tại, chỉ cần hơi bị kích động là sẽ trở nên điên cuồng.
E rằng trong đầu cậu bé lúc này chỉ có một suy nghĩ là bảo vệ cô không cho người khác cướp đi mà thôi.
Hai chân của nó rất vất vả mới giữ được quả trứng của cô, phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể bay khỏi miệng núi lửa.
Lúc này nó mới đặt Chúc Dao xuống đất, thân chim rực lửa phát ra ánh sáng màu đỏ, trong phút chốc đã biến thành hình người.
Cứu tôi với!
Một tiếng kêu sắc bén vang lên, Chúc Dao chỉ cảm thấy vỏ trứng chặt lại, vào thời khắc sắp rơi xuống biển nham thạch thì bị thứ gì đó giữ chặt.
Chúc Dao thu ánh sáng màu đỏ lại, lộc cộc lăn vào lòng cậu bé.
Lần này cậu bé càng ôm chặt hơn, tứ chi đều dính chặt lên vỏ trứng, cứng nhắc nói:
Trứng...
90%...
100%...
Chúc Dao nhìn xung quanh, vẫn là một mảng tối om như cũ, vốn không hề xuất hiện nơi gọi là lối ra.
Này,lối ra đã hứa với cô đâu? Cảm ơn đã sử dụng hệ thống chỉ đường
Tam Giới Mặc Ta Đi
, tạm biệt! Bạn thân yêu nhớ cho năm sao nhé! Năm sao em gái nhà mi ấy! Đúng là xỏ lá mà! Quay lại cho ta!
Ngạo Giang cảm thấy lồng ngực giống như bị lửa thiêu đốt, bàn tay run rẩy buông Chúc Dao ra, nhưng quần áo của hắn gần như đã bị thiêu cháy sạch sẽ rồi.
Pháp thuật trên người cậu bé cũng vì thế mà được giải trừ.
Người đàn ông đó nhìn thấy động tác của cậu bé thì nhíu mày lại, gương mặt vốn mang theo ý cười bỗng nghiêm túc hẳn lên:
Ngươi đang ôm thứ gì?
Cậu bé không trả lời, chỉ căng thẳng lùi về phía sau.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào quả trứng trong tay cậu, càng nhìn đôi mắt càng trừng lớn, khuôn mặt tràn đầy tức giận, lạnh lùng nói:
Buông quả trứng đó ra, ta sẽ tha chết cho ngươi.
Cậu bé không nghe theo lời hắn mà lập tức biển trở lại nguyên hình, lại lần nữa đưa Chúc Dao bay lên không trung.
Trứng!
Cậu bé hoảng loạn kêu lên.
Khung cảnh trước mắt lập tức thay đổi, cô nhìn thấy khắp nơi đều là núi đá dựng đứng, hai màu đen và đỏ đan xen đang toả ra mùi cháy khét nồng nặc.
trứng...
đừng sợ, đừng sợ!
Chuyện này..
Ngao Giang trợn mắt há mồm, hắn chưa từng thấy quả trứng rồng nào biết phát sáng.
trận pháp! Con đường hai người các cô vừa đi qua hình thành một trận pháp.
Ánh sáng đó càng ngày càng gần, phút chốc đã lan đến mặt đất dưới chân hai người, hai người chìm dần vào trong ánh sáng đó.
Người đàn ông là trưởng lão đó lắc đầu, thận trọng nhìn Chúc Dao, hàng lông mày nhíu chặt lại:
E rằng...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.