Chương 172: Đồ đệ à, chúng ta đi


Sau này tại hạ chắc chắn sẽ dùng cả trái tim của mình đối xử tốt với cô ấy, mong rằng Thượng Tiên hãy yên tâm giao cô ấy c8ho tại hạ.
Giao cho hắn ta? Khuôn mặt của Ngọc Ngôn lập tức trở nên đen sì như đáy nồi, quay đầu lại nhìn đồ đệ của mình3.

Từng câu từng chữ lạnh như băng được nói ra:
Lễ song tu?



Làm gì có!
Chúc Dao giận đến mức giậm chân9, rõ ràng đã hủy bỏ rồi, đừng có nói ra những lời khiến người ta hiểu lầm này chứ.
Bây giờ bề ngoài thì bốn phương đại lục có vẻ hòa thuận, nhưng trong bóng tối vẫn có những điều mờ ám.
Hơn nữa, Hy Phong môn chỉ còn lại hai mẹ con chúng ta, tất nhiên sẽ bị người ta chú ý tới.
Doãn Thi không biết phải làm sao:
Nhưng mà con gái yên tâm, bây giờ con đã vào Lôi Thần điện rồi thì bọn họ có cho tiền cũng không dám làm gì chúng ta.
Chuyện ngày hôm đó mặc dù không biết ai là người đứng sau, nhưng không liên quan gì đến Hứa Nặc Ngôn, con cũng đừng trách nó.

Hứa Nặc Ngôn thật sự không quen biết cô gái kia thật sao?

Tất nhiên.

Nhưng vừa nghĩ tới đồ đệ duy nhất được mình nâng niu trong lòng bàn tay bị người khác cướp đi, hắn liền trở nên nóng nảy muốn đánh người.
Mặc dù đồ đệ của hắn có hơi ngốc nghếch nhưng cũng là người nhà mình.

Ngọc Vượng...

Dục Vọng cái đầu huynh ấy!
Có thể chỉ nói những lời yêu đương thôi không?
Sư phụ...
Ngọc Ngôn nhất thời không phản ứng kịp, bị ép ngã nhào, đập xuống giường kêu ầm một tiếng:
Ngọc Dao!

Im miệng!
Chúc Dao trực tiếp hôn lên...
Ngon miệng quá đi! Trai đẹp tự động dâng đến miệng, không thể nào bỏ qua được.
Chúc Dao không hề khách sáo chút nào, sờ lên cơ thể mạnh khỏe phía dưới, tay càng ngày càng lần xuống, càng ngày càng xuống, càng ngày càng...
Đột nhiên cảm thấy mong đợi quá, phải làm sao đây? ( 3 )
Hử?
Thấy cô không đáp lời, Ngọc Ngôn nâng cao giọng.
Không sai, chính là kiểu này, cái từ
Hử?
khiến người ta nhộn nhạo này, trong nháy mắt, tổng giám đốc Ngọc trong tổng giám đốc bá đạo lên sàn.
Chúc Dao trở nên kích động, ôm lại người ta, nét mặt tỏ vẻ thành thật nói:
Tới đi, đừng thương hoa tiếc ngọc gì cả.
Ngọc Ngôn buông cô ra, ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh, nghiêm trang nói:
Đây cũng là phương pháp song tu, nàng chỉ cần dẫn dắt tiên khí cùng lúc với ta, vận hành theo cách này là được.
Không phải cô vẫn muốn song tu cùng mình sao? Hắn sẽ thỏa mãn nguyện vọng này của cô.

Như vậy là xong à?
Không cần lõa thể, không cần phải âm dương hòa hợp sao? Ngọc Ngôn gật đầu.

Mẹ kiếp!
Quần người ta đã cởi đến nơi rồi, huynh còn nói cho ta cái này! (@_@)
Không phải song tu là chuyện giữa hai vợ chồng mới có thể làm à? Vậy dù sao thì cũng phải có một chút trình tự giữa vợ chồng chứ?
Cô không cam lòng!
Thật đúng là ngũ lôi oanh đỉnh à nha.

Thượng Tiên!
Hứa Nặc Ngôn kêu lên một tiếng, vội vàng ngự kiếm, chạy ra khỏi đỉnh Lạc Hà, sau lưng hắn ta còn đang bị năm luồng sét đuổi theo sát nút.
Lúc này Ngọc Ngôn mới nhìn về phía cô đồ đệ ngu xuẩn bên cạnh.

...
Ngọc Ngôn thoáng sững sờ, dường như là nghĩ đến cái gì đó, khuôn mặt thoáng qua chút hồng hồng khác thường, ánh mắt lay động nói:
Phương pháp song tu của tiến giới khác với dưới hạ giới, không cần phải rườm rà như vậy, đã có được cơ thể của thần tiên tất nhiên là...
Khụ...
Tất nhiên là không cần quan trọng về nhục dục.


Tấm nhi? Tâm nhi!
Doãn Thi đẩy con gái nhà mình đang mất tập trung một cái.

Khụ khụ!
Chúc Dao bừng tỉnh, nhanh chóng thu lại sự mộng mơ màu hồng quanh người mình:
Mẹ, chuyện gì vậy?
Bà ta nhìn con gái mình bằng ánh mắt không hiểu:
Không phải con đến tìm mẹ à? Sao vậy? Chẳng lẽ bệnh của con lại tái phát rồi? Chỗ nào, để mẹ xem xem...
Doãn Thi lập tức lo lắng.

A, con không sao!
Lúc này Chúc Dao mới nhớ tới việc chính:
Mẹ, hôm nay con tới ngoài việc báo bình an, còn muốn hỏi mẹ một việc, mẹ biết Mặc Tiêm Tiêm từ bao giờ?
Doãn Thi bất ngờ khi nghe được cái tên ngoài ý muốn này, bà ta không những không tỏ ra ghét bỏ, ngược lại còn tỏ ra bất ngờ, nét mặt đầy sự khó hiểu:
Mặc Tiêm Tiêm? Người đó là ai? Là đệ tử trong môn chúng ta sao?

Đột nhiên cô nghĩ tới, lần đầu tiên Cẩu Đản gây rối cho Mặc Tiêm Tiêm, từng nói là được một vị Kim Tiên chỉ dẫn.
Tu vi của Hứa Nặc Ngôn, vừa khéo lại là Kim Tiên! Hứa Nặc Ngôn chính là người muốn giết Mặc Tiêm Tiêm! Tại sao hắn ta lại muốn giết cô ta? Vì để cưới Doãn Tâm sao? Chỉ là...
Vì sao cuối cùng hắn ta lại đổi ý, quay lại bù đắp cho Mặc Tiêm Tiêm?
Tâm nhi.
Doãn Thi thấy khuôn mặt cô thể hiện đầy sự băn khoăn, kéo bàn tay cô qua vỗ vỗ:
Mẹ biết con vừa mới tỉnh, không tiếp xúc nhiều với ai cả, cho nên chuyện con không muốn song tu với Hứa Nặc Ngôn cũng có thể hiểu được, nhưng mà cũng đừng từ chối nhanh như vậy.
Cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, có một đồ đệ suy nghĩ không bình thường, nghẽn cả tim.
Hắn chúi đầu vào mái tóc cô, nhẹ nhàng ngửi mùi hương trong tóc cô, tâm trạng dần dần trở nên bình tĩnh.
Từ trước đến nay hắn vẫn luôn bình tĩnh kiềm chế, sự xúc động như hôm nay khiến hắn cảm thấy thật lạ lẫm.
Không thích dáng vẻ cái gã kia nhìn nàng.

...
Chúc Dao lập tức cảm thấy trong lòng tràn đầy ấm áp, giống như sự ấm áp đó sắp tràn cả ra ngoài rồi, một lúc lâu sau mới trả lời:
Ừm, ta cũng không thích.
Ta chỉ thích huynh nhìn ta như vậy thôi.
Ngọc Ngôn trầm mặc một lúc lâu, càng ôm càng chặt, giống như là muốn xác nhận điều gì đó, bên tai hắn là tiếng thở nhè nhẹ.
Một lúc lâu sau...

Ta cảm thấy quan trọng!

A?
Ngọc Ngôn sửng sốt.
Chúc Dao nhìn thẳng vào khuôn mặt của hắn, gằn từng chữ một:
Ta nói ta, quan, trọng!
Bà đây chính là muốn ăn thịt, sắp đến mồm rồi làm sao có thể để nó rơi mất được?
Vớ...
Vở vẩn!
Ngọc Ngôn cổ nhíu mày lại:
Nàng là người tu hành, làm sao có thể thích thú với chuyện này.

Vậy ta không tu nữa.
Nhào tới, áp đảo lại.
A a...
Đến lúc đó hấp ăn ngon hơn hay là kho ăn ngon hơn nhỉ? Khụ khụ...
Cô vẫn thích mùi vị tươi ngon vốn có hơn.
Nhưng sau khi cô trở thành Doãn Tâm, tự giác giải trừ hôn ước, Hứa Nặc Ngôn ngược lại không biết ơn, hết lần này đến lần khác đều chạy đến trước mặt cô, hơn nữa còn nói như thể có ý muốn cải thiện quan hệ với cô.
Bây giờ còn lên tiếng từ chối tình cảm với Mặc Tiêm Tiêm.
Thái độ khác hoàn toàn với trong mộng, điều này không thể không khiến cho cô nghi ngờ về động cơ và dã tâm của hắn ta.
Ngày hôm đó, đến cuối cùng thì Chúc Dao cũng không đạt được mong ước.
Thực sự không phải do quân ta chưa cố gắng, mà là quân địch quá hèn hạ.
Bá vương ngạnh thượng cũng không thành, còn bị người ta thi triển pháp thuật khiến cho bất động tại chỗ, nghe người ta giáo huấn suốt bốn tiếng đồng hồ.
Ta có thể mà!
Để cho chúng ta xảy ra chuyện vượt qua quan hệ thầy trò đi.
Bắt đầu từ đâu trước đây? Xé áo hay là kéo quân?
...
Tổng giám đốc Ngọc lập tức tan biến.
Dưới biểu tình đầy chờ mong của đồ đệ, sự tức giận của Ngọc Ngôn đã tan thành mây khói trong nháy mắt.

Ai song tu cùng hắn ta chứ?
6
Sư muội muội đang trách huynh sao?
Nét mặt của Hứa Nặc Ngôn càng trở nên ưu sầu:
Muội yên tâm, sau này nhất định sẽ kh5ông xảy ra chuyện khiến cho muội phải đau lòng nữa.


Ngươi làm gì đâu có liên quan đến ta?
Hôm nay tên này điên rồi hay sao? Tại sao lại nói toàn những câu vớ va vớ vẩn như vậy? Không phải hắn ta thích Mặc Tiêm Tiêm à?
Ngày hôm đó ta cũng đã nói rồi, lễ song tu của chúng ta hủy bỏ, ta không thể lấy người được.
Ngày đó đã không lây, thì sau này cũng không lây nữa!

Ngay lúc cô vẫn còn đang trong dòng suy nghĩ không biết nên làm sao, đột nhiên Ngọc Ngôn lại ôm cô ngồi dậy.
Chúc Dao trợn to mắt, không thể nào, lần đầu tiên đã dùng tư thế này! Ngọc Ngôn điểm vào giữa trán cô một cái, một bộ hướng dẫn tiên khí và một bộ công pháp vận hành lập tức xuất hiện trong đầu.

Đây là cái gì?

Dù theo thì thời điểm nghe sư phụ chủ động nói với cô chuyện song tu, Chúc Dao
cảm thấy từ lúc xuyên không đến nay, cuối cùng cũng đã có chuyện khiến cho cô cảm thấy sung sướng, ngẫm nghĩ thì còn cảm thấy hơi kích động nữa! Nghĩ lại thì, là một cô gái, trong chuyện này không phải nên dè dặt ý tứ một chút, giả vờ từ chối hay sao.
Vậy thì bây giờ cô nên từ chối hay là đón nhận thì tốt hơn đây? Hay là nửa từ chối nửa tiếp nhận nhỉ? Phải có vẻ mặt gì thì mới bày tỏ sự ngại ngùng của mình một cách hoàn hảo đây? Thật là bối rối quá đi mất!
Nhưng bây giờ vẫn cố tình mời người ngoài tới làm chứng, hắn ta muốn làm gì đây?
Suy đoán mơ hồ trong lòng, giờ đã hoàn toàn sáng tỏ.
Vốn dĩ cô cho rằng, sở dĩ Mặc Tiêm Tiêm oán hận Hy Phong môn, là bởi vì Doãn Thi chia rẽ đôi uyên ương bọn họ.
Chúc Dao cảm thấy trong lòng run lên một cái:
Sư phụ huynh nghe ta giải thích!
Cô thật sự không quen hắn ta mà.
Nét mặt Ngọc Ngôn trở nên lạnh hơn, xốc người Chúc Dao lên, nhoáng một cái, hai người đã trở lại trong căn nhà lá.
Lúc kịp phản ứng lại, lần đầu tiên Chúc Dao bị người khác đặt lên giường.

Sư muội, huynh biết muội đang oán trách huynh.
Khuôn mặt hắn ta như thể đang dỗ dành cổ đừng nói lẫy:
Huynh sẽ chờ đến ngày mà muội hiểu ra hoàn toàn, từ cái ngày sư mẫu hứa gả muội cho huynh, lời hứa đó cũng đã được quyết định, đời này kiếp này huynh chỉ có một mình muội mà thôi, nhất định sẽ không để muội tổn thương nửa phần.
Thượng Tiền...
Đột nhiên hắn ta lại chuyển hướng về phía Ngọc Ngôn, tỏ ra về quyết tâm trước mặt bề trên, hắn giơ tay lên thể:
Tấm lòng của tại hạ với sư muội rõ như ánh sáng của mặt trăng mặt trời, nếu có một chút giả dối nào, nguyện bị sấm sét đánh chết, nguyện...

Cút!

Hả?
Hứa Nặc Ngôn mới thề thốt được một nửa, nghe vậy cảm thấy không hiểu lắm:
Thượng Tiên...
Đùng đùng!
Năm tia sét sáng loáng bổ lên đỉnh đầu của Hứa Nặc Ngôn.
Nặc Ngôn là một chàng trai tốt, sau này rồi tự nhiên con sẽ hiểu ra thôi, năm tháng đo lòng người mà.
Đường xa mới biết sức ngựa, năm tháng mới đo được lòng người, nếu thật sự giống như sự suy đoán của cô, thì chẳng phải lòng dạ của kẻ này quá khó lường rồi ư?
Mẹ, mẹ tin tưởng hắn ta đến vậy sao?
Doãn Thi cười, nói với vẻ đầy tự tin:
Nó là đệ tử thần truyền của cha con, nói thế nào cũng là người trong nhà đã rõ gốc gác.

Nhưng người nhà này, cuối cùng lại quay sang huỷ diệt Hy Phong môn.

Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.
Cô không muốn làm người vô tội bị thương, nhưng cũng không muốn cứ bị động bị đánh.

Mẹ tin tưởng hắn ta vậy sao?


Cũng không phải!
Doãn Thi nghĩ cô đang nổi tính trẻ con làm loạn, cho rằng bà ta thương người ngoài hơn mình, tâm trạng bà ta trái lại còn thấy hơi vui:
Là đệ tử phi thăng lên từ cùng một thế giới với nó đã đích thân xác nhận chuyện này.
Ở dưới hạ giới nó thật sự không có bạn lữ song tu.
Chúc Dao nhíu mày một cái, hắn ta và Mặc Tiêm Tiêm có phải vợ chồng hay không, cô là người rõ ràng nhất.
Không sai, cô bị người ta đá một cú bay xuống giường rồi!
Trên người nàng có quá nhiều bí ẩn, ta đồng ý giúp nàng tìm ra rõ ràng, sau khi tất cả mọi việc đều được giải quyết xong.
Đến lúc đó nàng muốn thế nào...
Ta cũng không cản nàng nữa.

Làm cái gì cũng được thật à?

Mặc Tiêm Tiêm hận Doãn Thi, không chỉ bởi vì bà ta đã làm cô ta bị thương trong buổi lễ song tu, mà còn bởi vì bà ta nhiều lần phải người đuổi giết cô ta, khiến cho cô ta không có nơi dung thân ở tiên giới.
Nhưng nhìn vẻ mặt của bà mẹ hờ này, trước khi buổi lễ song tu diễn ra, bà ta căn bản không hề biết Mặc Tiêm Tiêm là ai? Cho nên chuyện Mặc Tiêm Tiêm bị đuổi giết ở tiên giới, không thể nào là do bà ta làm.
Mà người duy nhất biết sự tồn tại của cô ta, chính là Hứa Nặc Ngôn, người có thái độ trước sau không đồng nhất.
Vị sư phụ nào đó bắt đầu nói từ lịch sử tu tiên của loài người, kéo dài đến thời kỳ sơ khai xây dựng các môn phái tu tiên, tiến lên nữa đến tầm quan trọng của hòa bình tiên giới, sự phát triển dài lâu của người tu tiên, từ cổ chí kim, bắt đầu từng bước, lời nói đanh thép, thái độ kiên quyết...
Dập tắt đốm lửa hừng hực trong lòng Chúc Dao.
Cuối cùng kết luận của Chúc Dao là, còn không bằng có gì đó với Hứa Nặc Ngôn?
Ngọc Dao.
Sắp kết thúc, hắn lại kéo cô vào ngực, ừ, cái loại kéo từ dưới giường kéo lên đó.

Ngọc Vượng, chúng ta song tu đi.

Cái gì?

Cái gì mà tay vén mây trời thấy ánh trăng, cái gì mà trong cảnh khốn cùng lại gặp lối thoát, cái gì mà ác giả ác báo...
A câu này hơi lệch.

Mẹ không biết cô ta sao?
Chúc Dao kinh ngạc:
Chính là cái người tự xưng là vợ của Hứa Nặc Ngôn trong ngày lễ song tu đó.

Là cô ta à!
Lúc này Doãn Thi mới nhớ tới, nhìn con gái mình một cái, thở dài nói:
Haizz, nói tới chuyện này, thật sự là không thể trách thằng bé Hứa Nặc Ngôn được.
Nó đã nói với mẹ, nó chưa từng gặp cô gái kia bao giờ, chứ đừng nói đến việc làm lễ song tu với cô ta.
Mẹ thấy chính là có người cố ý bày trò hãm hại, gây ra hiểu lầm mà thôi.

Song, tu?
Vị sư phụ nào đó hoàn toàn sắp nổ tung, dường như Chúc Dao cảm thấy xung quanh người hắn là ngọn lửa của sự tức giận đang cháy hừng hực, từng câu từng chữ như rít lên từ kẽ răng:
Nàng? Và? Hắn ta?

Chúc Dao bị hắn ép đến mức không thể nhúc nhích được, xung quanh người hắn là luồng khí khiến người ta rùng mình, khuôn mặt của hai người tựa quá gần.
Tư thế của tổng giám đốc bá đạo, chẳng lẽ đây chính là...

Không đạp ta xuống giường nữa?

...
Ù.

Được rồi, vì lời hứa này, cô cảm thấy mình có thể nhịn thêm một chút nữa.
rung giường trong truyền thuyết.
Đây là sự phụ thẹn quá hóa giận sao, muốn dùng sức ép buộc cô sao? Vậy có phải, tiếp theo sẽ xuất hiện chuyện khiến người khác phải ngại ngùng không? Mặc dù bầu không khí có gì đó sai sai.
Nhưng...

Hôm đó khi con rời đi cùng sư phụ, trên đường có nhìn thấy Mặc Tiêm Tiêm đó, lúc đó cô ta đang bị người khác truy đuổi, nhìn dáng vẻ người đuổi theo cô ta thì đó chính là đệ tử Hy Phong môn chúng ta.



Đuổi giết? Mẹ không phải là không...
Doãn Thi sửng sốt một hồi, chớp mắt đã phản ứng lại, làm môn chủ một phương ai không khôn khéo tuyệt đỉnh chứ, suy nghĩ kỹ một chút đã có thể hiểu được mấu chốt trong chuyện này.

Dù Mặc Tiêm Tiêm có làm loạn ở Hy Phong môn, nhưng dù sao đối phương cũng là đệ tử của Lâm Vân điện, không đến lượt bà ta xử lý, chứ đừng nói là phải người đuổi giết bằng thủ đoạn hèn hạ như vậy.

Nhưng người không phải do bà phái đi, vậy thì là ai? Khuôn mặt Doãn Thi trầm xuống, bước đi bước lại trong phòng.


Tâm nhi, con không nhìn lầm chứ? Người đuổi giết kia, thật sự là đệ tử trong môn chúng ta.

Con cũng không chắc, chỉ là hình như trên áo của bọn họ có dấu ấn phượng hoàng.
Những người này tất nhiên là do cô bịa ra, nhưng Chúc Dao biết, Doãn Thị nhất định sẽ đi thăm dò.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.