Chương 174: Hội mạt chược không gian
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2144 chữ
- 2021-12-31 05:31:03
Về đến đỉnh Lạc Hà, Ngọc Ngôn bấm quyết, một thuật pháp ngăn cách phủ lên trên miếng ngọc tiên hắn nhặt được như một màn h8ào quang.
Chuyện này là sao?
Ngọc Ngôn trầm giọng hỏi.
Ta cũng không biết.
Chúc Dao nhìn miếng ngọc r3ồi nói:
Ta không biết Mặc Tiêm Tiêm bị chập mất dây thần kinh nào mà cứ muốn giết ta.
Sau đó Chúc Dao nói rõ toàn bộ mọ9i thứ liên quan đến BUG lần này và chuyện trong mơ cho sự phụ nghe.
Mặt cô ta trưng ra cái biểu cảm xem cái chết như không.
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, hôm nay là ngày hội tọa đàm chủ nhân các nhiệm kỳ của không gian ngọc tiên à? Người trong không gian sắp tập trung lại thành một bàn mạt chược rồi cơ đấy?
Man Phong, muội mau đi đi!
Cẩu Đản đẩy Đào Man Phong ra, chân bắt đầu run lên bần bật:
Muội không đánh lại vị đại tiên này đâu.
Gã sợ thật rồi, nhớ lại lần đầu tiên gã vào không gian, gã đã bị vị đại tiên này đánh cho chết đi sống lại.
Cảnh tượng đó có thể so với nỗi ám ảnh thời nhỏ, gã còn không dám nhớ lại.
Không...
không gạt ngươi đâu, ngươi nhìn một cái xem.
Chúc Dao tiếp tục nhìn gã.
Ngươi phải tin...
Ai yayaya, đau đau đau đau đau...
tại, tai!
Chúc Dao véo tại gã:
Nói hay không?
Nói nói nói nói.
Cẩu Đản buông tay đầu hàng sau một giây, gã đợi Chúc Dao thả tay mới yếu ớt nhìn Chúc Dao một cái:
Ngươi để ta đứng lên trước đã.
Chúc Dao giải trừ thuật pháp trên người gã:
Nói, tại sao người lại đi cùng với Mặc Tiêm Tiêm?
Cẩu Đản xoa xoa cánh tay mình, con mắt gã đảo một vòng, liếc mắt nhìn Chúc Dao, khóe miệng khẽ cong lên, bày ra cái vẻ ta sắp làm chuyện xấu đây.
Phải nói cô ta xui xẻo, hay là không may mắn đây?
Sư phụ, huynh có cách gì có thể làm cho cô ta ra ngoài không?
Ngọc Ngôn quay đầu, nhìn cô vô cùng kinh ngạc.
Ta muốn nói chuyện với cô ta.
Thực ra nói cho cùng thì Mặc Tiêm Tiêm chỉ là một người đáng thương.
Dừng tay!
Không gian lại trở nên méo mó lần nữa, một bóng người màu hồng phấn bay ra ngoài.
Mắt Chúc Dao sáng lên, cuối cùng Mặc Tiêm Tiêm đã ra rồi...
Con khốn này! Tại sao lại là cô ta? Cô ta lại chui ra từ đâu đây? Đào Man Phong chắn trước mặt Cẩu Đản, mặc dù kiếm trong tay cô ta hơi run run nhưng cô ta không hề lui lại dù chỉ nửa bước.
Cô ta cũng từng là thiên tài, được người ta ngưỡng mộ nơi hạ giới, nhiều lần trải qua gian khổ mới có thể phi thăng lên tiên giới, một lòng một dạ tìm phu quân của mình, nối lại tiền duyên.
Kết quả là, người còn, tình đứt.
Nhưng mà vào ngày đại điển song tu đó, rõ ràng cô ta đã hết hy vọng về Hứa Nặc Ngôn rồi, tại sao đến hôm nay lại thay đổi thái độ, chẳng lẽ có người nào nói gì với cô ta sao? Hay là do cô ta không muốn tỉnh táo lại, vì vậy mới muốn trút hết tất cả sai lầm lên người cô.
Ngọc Ngôn không nhìn cô ta lấy một cái, tiếp tục gọi thiên lôi của hắn ra, từ một tia thành hai tia, rõ ràng là hắn không muốn tha thứ.
Thượng Tiên!
Đào Man Phong hoảng hốt, cô ta vội lập kết giới phòng hộ bảo vệ chính mình và Cẩu Đản.
Chúc Dao thấy mà kinh sợ, cô biết rất rõ Đào Man Phong là người như thế nào, cô không ngờ cô ta lại ra mặt vì một người không liên quan, mà đối phương lại là Cẩu Đản.
Cẩu Đản!
Tại sao người ra ngoài lại là gã?
Sao ngươi biết tên của ta?
Người đàn ông kia sửng sốt, thanh kiếm đang chém đi của gã cũng dừng lại, nhưng sau đó gã lập tức tỉnh táo:
Không đúng! Lão tử phải chém chết ngươi vì dám bắt nạt Tiêm Tiêm.
Chỉ dựa vào người ư! Chúc Dao liếc xéo một cái, nghiêng người tránh kiếm, tung một chương vào đầu gã, ngay lập tức gã bị đánh ngã sấp xuống đất, cô sử dụng thuật pháp trói buộc khoá gã bất động tại chỗ:
Mới có mấy tháng không gặp, ngươi có vẻ to gan đấy nhỉ.
Địa Tiên tu vi thấp kém mà dám ra mặt vì người khác, không biết gã lấy đâu ra chút tự tin ấy vậy?
Thả ta ra!
Cẩu Đản thở hồng hộc ngọ nguậy mấy cái:
Có gan thì đường đường chính chính tỷ thí một trận với ta.
...
Hóa ra vừa xong cô lén lén lút lút à? Chúc Dao lập tức cảm thấy đau đầu, tại sao cô lại quên mất lúc trước Cẩu Đản cũng từng trói buộc với không gian ấy, vì vậy gã có thể ra vào như thường.
Mà có vẻ tên nhóc này vẫn luôn có chút ý tứ với Mặc Tiêm Tiêm.
Nếu không phải gã bị kéo vào trong không gian kia sau khi em gái Tiêm Tiệm nhỏ máu nhận không gian, thì có lẽ cả đời này gã cũng không phát hiện ra bí mật của không gian.
Câm miệng!
Đào Man Phong trừng mắt với Cẩu Đản:
Không phải tất cả mọi người đều ngu ngốc giống ngươi.
Ừm, Chúc Dao đồng ý câu này.
Thượng Tiên!
Đào Man Phong hành lễ với Ngọc Ngôn:
Cẩu Đản thành tinh không lâu, nên đã mạo phạm Thượng Tiên, mong Thượng Tiên thứ lỗi.
Quả nhiên, giây tiếp theo gã chỉ tay ra ngoài kêu lên:
Oa, bên ngoài có con hổ.
Chúc Dao bất động như núi.
Thật đấy, bên ngoài có một con hổ rất là lớn kìa.
Chúc Dao vẫn đứng im như trước.
Sư phụ huynh có biện pháp à?
Ngọc Ngôn quay người nhìn miếng ngọc tiên trên bàn, một lúc sau mới nói:
Khi xưa lúc vị sư ở trong đó, trận pháp phá vỡ không gian kia đã hoàn thành được hơn một nửa, nếu như khởi động từ bên ngoài thì...
Ngọc Ngôn nhanh chóng bẩm quyết rồi vung tay lên, chỉ thấy một tia sáng hiện lên trong không trung.
Không gian bỗng nhiên trở nên vặn vẹo, một vết nứt màu trắng hiện ra, mở rộng về hai phía.
Có thể nhìn thấy lờ mờ non xanh nước biếc bên trong.
Chuyện này...
cũng thần kỳ quá nhỉ.
Trong nháy mắt, cô liên tưởng đến tình tiết máu chó quan hệ tay ba sắp lên sàn.
Ngọc Ngôn nhìn cô một cái, bày tỏ không vừa lòng với hành vi nhân từ nương tay của đồ đệ, Chúc Dao tiến gần thêm hai bước, kéo tay kết ẩn của hắn xuống, nghĩ thế nào lại nắm thật chặt tay hắn, ngón tay cô chọc chọc vào lòng bàn tay hắn, cô cười hề hề:
Nể mặt ta đi.
Ngọc Ngôn giãn mày, cúi đầu nhìn xuống bàn tay đan vào nhau của mình và đồ đệ, trong lòng hắn chợt dâng lên cảm giác thỏa mãn, ừm, thi thoảng đồ đệ mới cãi lại mình một lần, hình như cũng không phải không thể chấp nhận được.
Vì vậy hắn xoay đầu đi, chẳng thèm quan tâm đến hai người kia nữa.
Một bóng dáng màu xanh đột ngột bay ra, Chúc Dao đang chuẩn bị ra tay ngăn Mặc Tiêm Tiêm lại thì nghe thấy một tiếng gào thét.
Ta sẽ giết ngươi!
Là giọng đàn ông.
Chúc Dao sững người, má nó, sư phụ không nói với cô rằng con đường này thông với Thái Lan mà? Tại sao lại thay đổi giới tính thế này? Bóng người đó mặc trường sam màu xanh, thân hình to lớn cường tráng, ngay cả quần áo cũng không che được cơ bắp cuồn cuộn, còn gương mặt thì...
Ta nghĩ nhất định là cô ta đã trốn vào trong6 không gian của ngọc tiên rồi.
Chắc chắn cô ta cho rằng đây là biện pháp an toàn nhất, ai mà chú ý đến một miếng ngọc ti5ên bình thường trong lửa lớn như vậy cơ chứ.
Cho dù có nhìn thấy cũng không ai ngờ được rằng bên trong lại có một không gian khác.
Đáng tiếc là cô ta tiến vào không gian trước mặt ai thì không tiến, lại vào trước mặt cô.
Vị đại tiên từng biến mất? Chúc Dao ngây người, quay đầu nhìn sang vị sư phụ nào đó đang đứng một bên xem kịch, cô chỉ vào hắn rồi nói:
Người người nói là hắn hả?
Cẩu Đản quay đầu nhìn sang theo bản năng, đôi mắt gã bỗng nhiên trợn tròn, biểu cảm như bị sét đánh, tay gã run lên, kiểm ý màu vàng ngưng kết lại từ toàn bộ tiền lực của gã vào một cái mất khống chế vọt thẳng về phía Chúc Dao.
Đại tiên trong không gian, tại sao lại xuất hiện ở đây? Đây không phải tiên pháp!
Ngọc Ngôn nhíu mày, giây tiếp theo, một luồng uy thế Thượng Tiên phủ chụp lên người Cẩu Đản, kiếm ý lập tức vỡ vụn, còn gã cũng bị đè sập xuống đất, hộc ba lít máu.
Quả nhiên là đại tiên này, người này là ác mộng vĩnh cửu trong sinh mệnh của Cầu Đản.
Ngọc Ngôn rất tức giận, người này dám đánh úp đồ đệ của hắn trước mặt hắn, to gan lớn mật thật.
Một tia thiên lôi xoay chuyển trong tay Ngọc Ngôn, sắp bổ vào Cẩu Đản đến nơi.
Nói, ngươi vào không gian lúc nào?
Liên quan gì đến ngươi? Không gian đó vốn dĩ là của ta, chỉ cần ta muốn thì có thể vào đó bất cứ lúc nào.
Cẩu Đản thẹn quá hóa giận, nhặt thanh kiếm trên đất lên, nhảy tránh ra một bước, hóa ra một kiểm ý màu vàng, trên kiểm ý đó còn ẩn chứa khí thế bức người:
Hừ, đứa con gái xấu xa ý thể ức hiếp người, đừng cho rằng ta sợ ngươi.
Trên thế gian này, ngoại trừ vị đại tiên từng ở trong không gian trước kia đã biến mất ra, Cầu Đản ta chưa từng biết sợ ai.
Chịu chết đi!
.
tin ta, ta không lừa gạt ai cả.
Chúc Dao hung hãn nhìn gã.
Ngươi nhìn xem, lại có một con đến nữa kìa.
..
Chúc Dao bó tay, thở dài một tiếng:
Tiền của ngươi rơi rồi kìa.
Á!
Cẩu Đản lập tức cúi đầu tìm túi tiền.
Những giấc mơ dự báo kia không hề nhắc đến gã! Lẽ nào tình tiết đã lệch hướng so với ban đầu rồi ư?
Đồ đê tiện vô sỉ nhà ngươi, có bản lĩnh thì thả ta ra.
Cẩu Đản vẫn đang mắng chửi.
Chúc Dao không nhịn được, đạp gã một cái, bà đây còn chưa mắng người ăn cây táo rào cây sung đầu, ngươi còn dám mắng ta:
Ngươi không ngoan ngoãn ở Lâm Vân điện tu hành, tại sao lại ở trong không gian? Cô Cô đâu?
Hừ!
Cẩu Đản rất có cốt khí hừ lạnh một tiếng:
Ngươi đừng tưởng rằng người giả bộ thân thiết với ta thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi, ta nói cho ngươi biết, người bắt nạt Tiêm Tiêm thì là bắt nạt ta, ta sẽ không bỏ qua...
Mặc Tiêm Tiêm VS Cẩu Đản VS Đào Man Phong.
Tại sao cô lại cảm thấy bức tranh ba người này kỳ diệu thế nhỉ?
Sư phụ, đợi đã.
Chúc Dao chỉ có thể hô
cut
.
Chúc Dao đập một cái vào đầu gã:
Muốn đi lừa người thì phải học cho đến nơi đến chốn trước đi đã? Hổ cái gì, nói thể đến đứa trẻ con ba tuổi còn không tin! Ít nhất thì cũng phải nói là có UFO bay đến.
Chắc trí thông
mình của thằng nhóc này cũng bị vứt đi cùng với dây rốn lúc mới chào đời rồi.
Dừng tay, dừng tay! Đừng đánh đừng đánh.
Cẩu Đản chật vật né tránh, bị cô đánh như một con chuột, cuối cùng lại ngồi chồm hổm dưới đất.
Nàng chắc chắn chưa?
Ngọc Ngôn nhíu mày, trong quan niệm của hắn, người là địch ắt phải diệt trừ để tránh tai họa về sau.
Nếu cô gái đó đã dám ra tay thì cũng sẽ biết phải đón nhận cái chết.
Vâng.
Chúc Dao gật đầu.
Nhưng mà...
hắn không muốn buông tay.
Chúc Dao giật hai cái cũng không giật ra được, cô đành quay người che lại mười ngón tay đang đan vào nhau kia.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.