Chương 190: Bất thường tức có chuyện


Sau lần phong ấn Ma tộc này, thực lực của Thần tộc giảm sút nghiêm trọng, nếu như lại thêm một lần nữa, chưa chắc đã có thể m8ay mắn thiết lập lại phong ấn nữa.

Chúc Dao tiêu hao thần lực quá độ, tuy rằng sau đó lại được bổ sung một cách khó 3hiểu, nhưng đó tất nhiên chẳng phải thần lực của cô, sau khi phát động phong ấn, thần lực ấy cũng tự khắc tiêu tan.
Việt Cổ nhìn chằm chằm cô một hồi, lâu đến mức lúc cô tưởng hắn sẽ phản đối, lại nghe thấy hắn nặng nề thở ra:
Con thật sự muốn đi?
Cô gật đầu.
Việt Cổ im lặng, ánh mắt nhìn cô tựa như pha lẫn vô số cảm xúc phức tạp, khiến người khác nhìn không thấu, nhưng đến cuối cùng vẫn xoa đầu cô, dùng giọng điệu khó đoán được cảm xúc nói một câu:
Đi đi.
Nhưng kỳ lạ là trái tim đập loạn của Chúc Dao yên tĩnh trở lại, cho đến khi bay khỏi vùng cực Bắc, cô vẫn không rõ ánh mắt ấy rốt cuộc có ý gì? Ngẩng đầu nhìn về phía chân trời càng lúc càng gần, không biết tại sao, cô đột nhiên nhớ tới người đàn ông đứng trên đầu con rùa đen khổng lồ.
Chân trời nơi đó càng lúc càng gần, trong đầu cô đột nhiên chớp lên tất cả mọi chuyện xảy ra kể từ khi cô tới thế giới này, cô phá vỏ ra đời trước ngày, còn có viên đá truyền thừa trên đài Thiên Khải, còn có hiện tượng kỳ lạ trời đất rung chuyển, BUG to đùng trên đầu con rùa đen, người đàn ông có cảm giác thân thiết một cách kỳ lạ, lời tiên tri của Thiên Khải, còn có thần lực đột nhiên xuất hiện lúc tu sửa phong ấn...
Trong đầu càng lúc càng loạn, cho đến khi trước mắt dần dần xuất hiện bóng dáng của con rùa đen khổng lồ, và trong màn sương mờ ảo, người đàn ông kia vẫn nhìn cô cười hiền hòa như trước.
Chúc Dao không khỏi cảm thấy kỳ lạ, luôn cảm thấy cái thái độ này của hắn cứ sai sai chỗ nào đấy, tuy rằng không nói rõ được là sai ở đâu.
Nhưng có những thứ không giữ nổi, đất Phong Ma không thể hoàn toàn an nhiên vô sự, cô lo cho Tiểu Lục và Thiều Bạch, cho nên nói với hắn muốn đi xem thử.
Có điều sự tôn không còn hốt hoảng giống như lần trước nữa, ngược lại mặt mày thản nhiên ngồi ở vùng cực Bắc, nghiêm túc luyện đống kỹ năng sinh tồn loạn cào cào của hắn.
Đối xử với cô cũng khoan dung bất thường, kiểu như cái buff
đối kháng đổ đệ
đột nhiên bị xua tan mất, không chỉ học hành tiến bộ trông thấy, mà trong sinh hoạt hàng ngày còn bắt đầu quan tâm ngược lại cô, càng ngày càng giống vị sư phụ Ngọc Ngôn bản gốc của cô rồi..

Sư tôn, người không sốt đấy chứ?

Ba ngày sau, Chúc Dao thật sự cảm thấy Việt Cổ sốt chắc rồi, không còn hơi tí là cướp đồ ăn vặt của cô, lại còn chủ động học tập các kỹ năng sinh tồn, bắt đầu từ búi tóc, đến nấu cơm, đến chế tạo đủ các loại vật dụng sinh hoạt, thậm chí còn học cả thêu thùa may vá.
Chỉ cần nhìn thấy động vật sống đều sẽ tóm lại bắt cô nấu nướng.

Sư tôn, đây là châu chấu, không ăn được.

Chúc Dao nhìn thấy rất rõ Thiều Bạch đang cười rất ôn hòa, vẻ mặt liền cứng ngắc lại trong giây lát.
Cô lặng lẽ gửi tới Thiều Bạch một vẻ mặt xin lỗi, rồi kéo cái móng làm chuyện ác của ai đó xuống.

Thiều Bạch, bên phía Phượng tộc.
Chúc Dao hỏi có phần gấp gáp.

Gọi ta là Nhị ca.
Thiều Bạch cong ngón tay gõ lên trán cô một cái rồi mới trả lời:
Yên tâm đi, có thể ứng phó được.

Vậy Tiểu Lục thì sao?
Nhớ tới Thiều Bạch trước giờ đối với Tiểu Lục luôn có thành kiến, cô không khỏi vội vàng bổ sung thêm một câu:
Lần này trong lúc khôi phục phong ấn, may là có Tiểu Lục hộ pháp giúp muội, không thì...
Nhìn...
Chúc Dao đầu đầy vạch đen, cái loại thần thượng cổ ăn vặt như mỏ khoét này! Cô thở hắt ra một hơi, nhận lấy cái túi từ trong tay Thiều Bạch, ánh mắt nhìn chằm chằm của người nào đó lập tức chuyển hướng sang tay cô.

Sư tôn, đây là rắn đấy, có độc.

Sư tôn, tha cho con chim sẻ này được không? Nó còn chả to bằng tay người.

Sư tôn, tha cho con gấu trúc đẩy đi, thật sự không ăn được đâu.

Sư tôn, táo có thể ăn được thật, nhưng quả táo đó thành tinh rồi, người không nhìn thấy nó đang khóc tu tu đây à?

Sư tôn...
Chúc Dao thở dài thườn thượt, chỉ đành buông xuôi lấy cái túi đồ ăn vặt bên trong vòng tay trữ đồ ra, hai tay cung kính dâng qua, con chân thành rộng lượng giao lên tổ chức còn không được sao? Xin người dạy học tử tế hộ con cái.
Việt Cổ ngẩn người giây lát, rồi thản nhiên nhận lấy, lấy ra một miếng quả khô, chóp cha chóp chép gặm hai phát là hết:
Đồ đệ, bắt đầu từ hôm nay, con dạy vị sư búi tóc đi.

Chúc Dao thậm chí có thể cảm nhận được ngón tay mình bị lườm đến bỏng rát rồi đây, chỉ đành đem cái túi quăng qua cho vị sư phụ nọ.
Ai kia mặt mày mãn nguyện nhận lấy cái túi, nhìn đồ đệ ngoan là cô một cái, tiện tay móc ra một miếng quả khô, vừa cao quý lạnh lùng gặm quả khô, vừa quay đầu nhìn về phía tay của Thiều Bạch, giống như đang chờ xem hắn còn móc ra cái gì nữa không vậy, không còn thấy nhắc đến việc rời đi nữa.
Lúc cô đang xoa tay hầm hè định làm một mẻ lớn thì Việt Cổ lại bãi công chây ỳ.
Không dạy cô bất kỳ một pháp thuật nào thì cũng thôi, còn cả ngày không lo chính sự, đem cô đi săn khắp núi.
Sư tôn, tiết tháo của thần thượng cổ đâu? Thật muốn đoạn tuyệt quan hệ sư đồ với cái vị này mà.
Dưới ánh nhìn bức bối như thế, Chúc Dao thật không có cách nào bình tâm cùng Thiều Bạch nói chuyện trong nhà nữa, càng đừng nói đến chuyện gỡ rối khúc mắc giữa hắn và Tiểu Lục, Thiều Bạch vội vội vàng vàng dặn dò mấy câu liền rời khỏi.
Chúc Dao cạn lời rồi, rốt cuộc huynh ấy thấy cô thích ăn đồ ăn vặt ở chỗ nào chứ?
Năm ngày sau, cuối cùng thì thần lực của Chúc Dao cũng đã khôi phục hoàn toàn, hơn nữa còn có xu hướng gia tăng.
Tộc Kỳ Lân tuy rằng đẻ con, liệu có nguy cơ gì về nhân giống di truyền hay không còn chưa rõ, nhưng trong ba thần tộc, đã có hai thần tộc xảy ra tình trạng này, không khỏi cũng khiến bọn họ hoảng loạn theo.
Việt Cổ là vị thần thượng cổ duy nhất trên thế gian, nếu như hiện tượng kỳ quái này mà có ai biết đáp án, thì người đó chỉ có thể là hắn.
Bước chân khựng lại một nhịp, cô xoay người hướng về hướng lần trước mà đi.
Bản thân cô cũng không biết vì sao lại phải tới đó, chỉ lờ mờ cảm thấy nơi đó có thứ mà cô muốn.
Việc thứ hai là một việc lớn khiến tất cả mọi người đều lo lắng không yên.
Không biết là vì sao, kể từ sau cái lần đầu tiên thiết lập lại phong ấn bị Ma tộc phá hủy trên đất Phong Ma, những tộc nhân của Phượng tộc chết trên tiền tuyến, cho đến tận bây giờ vẫn không có ai sống lại.
Thiều Bạch bắt mạch được một lúc, chân mày càng nhíu càng chặt, biểu cảm cũng càng lúc càng phức tạp hơn, khóe miệng mấp máy một hồi, dường như định nói gì đó với cô nhưng cuối cùng lại biến thành một tiếng thở dài.

Việt Nam.
Việt Cổ cũng bước đến, trông có vẻ nghiêm khắc, giọng điệu cũng rất nghiêm túc:
Chuyện lần này, con đã làm rất tốt.
Hắn tán thưởng giơ tay lên, khẽ xoa đầu người trước mặt:
Tuy tốc độ có hơi chậm, nhưng cuối cùng cũng khôi phục được phong ấn.

Hơn nữa còn kiên quyết không để cô giúp, thì ngày ngày đội cái đầu tổ quạ, chỗ nào cũng loạn xì ngầu, cũng kiên quyết tự làm lấy.
Nếu không phải là bất kể thất bại bao nhiêu lần mà người vẫn trung lên một cái loại biểu cảm thản nhiên như không
không phải ta làm đâu
, thì cái sự biến chuyển đột ngột này chắc chắn sẽ khiến Chúc Dao hoài nghi liệu có phải sự tôn nhà mình bị ai khác nhập vào rồi hay không.
Chuyện như thể tiếp diễn đến một tháng sau, sau khi tộc trưởng của cả ba tộc đột nhiên tới vùng cực Bắc thì mới có phần cải thiện.
Tộc trưởng của ba tộc tới đây là vì muốn hỏi chuyện lời tiên tri trên đài Thiên Khải, ban đầu Việt Cổ từng đồng ý, có kết quả sẽ thông báo cho các tộc.
9Cô hôn mê suốt hai ngày trời, sau khi tỉnh lại thì phát hiện mình đã quay trở về căn nhà tranh ở vùng cực Bắc từ lúc nào.
Chúc Dao có phần lo lắng về thương thể của Tiểu Lục, muốn xin sự tôn cho nghỉ phép, trở về chỗ cây ngô đồng đó xem thử5.
Nhưng cô tìm khắp một lượt, cũng không thấy bóng dáng của Việt Cổ đâu.
Tiếc là đến cả Việt Cổ cũng không cách nào cho bọn họ một câu trả lời, chỉ có thể nhìn về phía chân trời, khẽ thở dài một tiếng:
Tất cả đều là ý trời, cho dù là chúng ta, cũng vô lực phản kháng.
Ba vị tộc trưởng chỉ có thể ôm nỗi thất vọng ra về.
Nhìn bóng lưng như đã chết trong lòng của ba người, Chúc Dao có phần buồn bã, ba Thần tộc đời đời canh giữ phong ấn đã nhiều năm như thế, cuối cùng lại phải đối mặt với nguy cơ tuyệt hậu, là ai cũng sẽ nghĩ không thông.
Bất thình lình mất tăm mất dạng, có phải là kỹ năng mỗi vị sư phụ đều chắc chắn được trang bị không thể? Cô cũng hết cách, chỉ có thể bình tĩnh ngồi xuống nghỉ ngơi dưỡng sức, cho đến khi mặt trời xuống núi, cô mới nhìn thấy từ phía chân trời xa xa có bóng người đang bay tới, chỉ trong giây lát đã đáp xuống trước mặt cô, chỉ có điều bên cạnh hắn còn có thêm một người nữa.

Tiểu muội.
Người cùng hắn trở về là Thiều Bạch, vừa đáp xuống đã vội vàng bước về phía cô hai bước, trên mặt hiện lên nét sốt ruột:
Sao muội đã ngồi dậy rồi? Thân thể thế nào, có chỗ nào khó chịu không?
Hắn lôi lôi kéo kéo cô tỉ mỉ kiểm tra từ trên xuống dưới.
Vốn dĩ khi phượng hoàng chết đi, sẽ trong vòng ba ngày hóa thành liệt hỏa niết bàn mà tái sinh, nhưng đã qua một tháng rồi mà những con phượng hoàng đã chết kia, không có bất kỳ ngọn lửa niết bàn nào cháy lên cả.
Hơn nữa không chỉ dừng ở đó, đến cả những đứa trẻ Long tộc cũng xảy ra vấn đề, trứng rồng trong Long sơn, vốn dĩ sớm đã tới ngày có thể nở, nhưng rồng con bên trong vẫn mãi không thấy phá vỏ chui ra, hơn nữa hơi thở bên trong còn càng lúc càng yếu, có dấu hiệu tan biến.
Lần trước khi tình huống này xảy ra đã khiến cây ngô đồng ngã đổ, Ma tộc liền theo đó phá phong ẩn mà thoát ra.
Lần này, cô còn chưa biết hậu quả sẽ ra sao, nhưng rõ ràng cũng không lạc quan gì cho cam.
cái túi trên tay của Thiều Bạch.
Chúc Dao:
...
Thiều Bạch:
...
Việt Cổ:
Các người cứ tiếp tục nói chuyện.
Còn hắn chỉ nhìn chằm chằm thôi.
Hắn còn chưa nói hết câu, chợt thấy bên cạnh lóe lên một bóng trắng.
Việt Cổ còn chưa đi xa đã quay lại, như gió giật xẹt ngang qua, chằm chằm ngó vào...

...
Là sao?
Việt Cổ tỏ ra nghiêm túc nói:
Từ xưa đến giờ ta không mấy quan tâm đến những việc khác, nhưng dù sao cũng không thể để con giúp mãi được.
Chúc Dao ngó ngó cái túi đồ ăn vặt trong tay,lại liếc liếc ánh mắt chất chứa nụ cười của người kia, không kiềm chế được thò tay sờ trán hắn một cái, sư tôn của cô, không thể có chuyện bình thường tử tế thế này được.
Mỗi ngày của Chúc Dao đều trôi qua trong việc quan sát kiểu thất bại của sự tôn nhà mình, đương nhiên việc học tập pháp thuật cũng nằm đắp chiếu một bên đó.
Rốt cuộc ai là sư phụ, ai là đồ đệ hả?
Huynh ấy là vì muội mới bị thương đây.

Sắc mặt của hắn quả nhiên sa sầm xuống, nhưng rốt cuộc không có nhăn mày nhăn mặt quá rõ ràng giống như trước đây, hắn xoa đầu cô:
Ta biết.
Hắn hít sâu một hơi, cười càng thêm dịu dàng, chuyển chủ đề:
Nhị ca đem đến cho muội vài thứ.
Hắn xoay tay, lấy ra một cái túi:
Đây đều là những thứ muội thích ăn, nếu như không đủ, Nhị ca lại lấy thêm cho muội...

Cho nên tam tộc sau khi thương lượng, quyết định cùng nhau tới vùng cực Bắc.

Thượng thần, Thần tộc huyết mạch không thể đứt đoạn được, nếu như không có Thần tộc trấn thủ, chỉ e Ma tộc sẽ vùng dậy mà chẳng có chút trở ngại.
Thiên Vũ vẻ mặt trịnh trọng, không khó để nhận ra vẻ bồn chồn trên mặt bà ta.
Chúc Dao đè tay hắn xuống:
Thiều Bạch, sao huynh lại tới đây?
Lúc này hắn mới khẽ bật cười, mặt mày lại khôi phục vẻ thân thiết và ôn hòa, thò tay chỉnh tóc cho cô:
Ta tới cũng được hai ngày rồi, muội bị thương, ta sao có thể không tới?

Ta không sao.
Chúc Dao nở một nụ cười trấn an hắn:
Chỉ là thần lực tiêu hao quá độ, qua mấy ngày nữa là ổn thôi.

Thần lực tiêu hao quá độ?
Thiều Bạch mặt mày trắng bệch, vội vàng kéo tay cô lên bắt mạch.

Yên tâm, cũng đã khôi phục được tương đối rồi.
Lúc cô vừa mới tỉnh dậy cũng đã kiểm tra thử, thần lực của cô đã khôi phục được hơn nửa, ít nhất cũng sạc được 50% rồi.
Việt Cổ rất ít khi khen ngợi người khác, ít nhất là cô tới vùng đất cực Bắc này lâu như vậy rồi, mà đây mới là lần đầu thấy sư phụ cô thẳng thắn biểu dương ai như vậy, Chúc Dao đương nhiên là vui vẻ rồi.
Nếu như tay của sư phụ cô không phải đang để trên đầu Thiều Bạch, thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn nữa.
Tuy rằng búi tóc thì có đến tám chín phần là sẽ búi thành tổ quạ, xào rau thì xào thành than đen cháy khét, làm các loại vật dụng trong nhà không thiếu tay thì cũng cụt chân, thêu thùa may vá cuối cùng đều sẽ biến thành miếng giẻ lau.
Nhưng dường như sự tôn nhà cô đột nhiên giác ngộ ra sự quan trọng của kỹ năng sinh tồn vậy, học gì cũng rất đầu tư rất nghiêm túc.
Trước khi đi còn rút ra một cái vòng tay làm bằng gỗ đeo lên tay cô:
Cái này làm từ gỗ ngô đồng đấy, có thể chế ngự ma khí, nhớ phải luôn đeo trên người nhé.
Nói rồi còn cố ý ghé lại gần bên tay cô, dùng truyền âm nói:
Yên tâm, trong cái vòng này Nhị ca còn chuẩn bị một cái túi.

Nói xong còn thâm ý liếc Việt Cổ ở bên cạnh một cái, không nỡ rời đi.
Thật xin lỗi nha, hôm nay sư phụ chưa uống thuốc.

Mấy ngày này con chịu khó nghỉ ngơi, không cần vội vàng học pháp thuật.
Việt Cổ dặn dò cố mấy câu, lại gật gật đầu với Thiều Bạch, rồi mới quay người rời đi, thể hiện rằng mình không muốn quấy rầy huynh muội hai người nói chuyện.

À ế?
Không phải chứ, trước giờ không phải hắn vụng thổi vùng nát, cho nên mới không chịu học sao? Sao đột nhiên nay lại trái gió trở trời thể.
Việt Cổ buộc túi lại, thả lại vào tay cô, khóe miệng đột nhiên cong lên:
Vi sư bỗng dưng muốn học.


Sư tôn, thật sự không còn cách nào sao?
Việt Cổ quay đầu nhìn cô giây lát, mới duỗi tay xoa xoa đầu cô, mềm giọng nói:
Có lẽ có, có lẽ không...
Cái quái gì? Chúc Dao nghe không hiểu, nhưng những ngày tháng tiếp theo, tình hình hình như càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, loại tình huống đất rung núi chuyển lần trước lại xuất hiện trở lại.
Cái cảm giác tựa như cả thế giới đều đảo lộn ấy, càng lúc càng nghiêm trọng.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.