Chương 191: Thần thú cuối cùng
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2524 chữ
- 2021-12-31 05:31:32
Vụ tai nạn Lý Cương hay vụ
Cha tạo là Lý Cương là một vụ tai nạn xe hơi diễn ra trong khuôn viên trường Đại học Hà Bắ8c, thuộc thành phố Bảo Định, tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc, năm 2010.
Vụ tai nạn dẫn đến một người chết một người bị 3thương.
Câu này có ý gì?
Vẻ mặt của Huyền Vũ trở nên nặng nề, lâu sau mới thở dài một hơi:
Chuyện này nói ra rất dài, con có biết thế gian này ngoại trừ thế giới chúng ta đang ở, còn có nơi mà chúng ta chưa từng biết tới?
Con biết!
Chúc Dao gật đầu, cô chính là tới từ thế giới đó:
Ba ngàn thế giới phải không?
Huyền Vũ ngẩn người, vẻ mặt kinh ngạc, một lúc sau kinh ngạc qua đi, hắn tiếp tục nói:
Nhưng ba ngàn thế giới này, vốn dĩ chỉ là một thể.
Hả?
Cái này thì cô thật sự không biết.
Trước đây ông cũng nhìn thấy rồi, thần lực của con bé vốn dĩ không đủ chống đỡ thế gian này, cho dù có kế thừa của ông cũng không được.
Huyền Vũ sắc mặt càng thêm nặng nề, Việt Cổ nói đúng là sự thật, nhưng...
Ít nhất cũng có thể chống đỡ một khoảng thời gian.
Có như thế cũng chỉ là vô ích.
Tuy rằng những lần tu sửa BUG trước đây, cô cũng sẽ nhìn thấy cảnh tượng tận thế trong những giấc mơ tiên tri, nhưng tất cả đều không có kiểu hòa mình trải nghiệm chân thật như lần này.
Có thì cũng có.
Huyền Vũ cúi đầu, nhìn thẳng về phía cô.
Chắc là lúc con ra đời, người đầu tiên con nhìn thấy là Phượng tộc, cho nên mới biến thành hình phượng hoàng.
Chúc Dao nhở tới cái ngày phá vỏ chui ra ấy, người đầu tiên cô gặp đích thực là Tiểu Lục của Phượng tộc.
Còn về hình dạng phượng hoàng ánh chớp, chắc cũng là bởi bắt chước kiếm ý của mình.
Vấn đề thứ ba.
Chúc Dao hằng giọng, giơ ba ngón tay lên:
Chuyện này ấy mà...
nếu mọi người đều biết thế giới này hết thuốc chữa rồi, vậy tại sao không cân nhắc đến chuyện chuyển nhà?
Huyền Vũ:
...
Còn có loại phương án này sao?
Đúng vào thời khắc quan trọng ấy thì Huyền Vũ ra đời, hơn nữa còn có được thần cách, thần lực tuy không bằng các vị thần thượng cổ, nhưng lại sở hữu năng lực biến hình khiến người đời kinh ngạc, có thể biến ra trăm sống non nước.
Chúng thần nhìn thấy hy vọng, bèn quyết định tập hợp một nửa thần lực của tất cả những thần thượng cổ may mắn sống sót, lấy năng lực bản thể của Huyền Vũ, biến ra một phương thế giới, dùng để dung nạp chúng thần bị Thiên Đạo trách phạt.
Chỉ có điều vị trí khởi động Thiên Môn có chút phiền phức, cả cái thế gian này đều do Huyền Vũ biển ra, mỗi một nơi đều là một bộ phận trên cơ thể hắn, nhưng điểm khởi động lại nhất định phải nằm ở chỗ huyệt đan điền của Huyền Vũ, đan điền là nơi chứa đựng thần lực, Chúc Dao chỉ có ở đó mới có thể kế thừa thần lực thuần chính của Huyền Vũ, khởi động Thiên Môn.
Nhưng hỏi rồi mới biết, cái chỗ đó ấy mà, lại nằm ở gần vực sâu U Minh.
Cách này có thể được đấy.
Việt Cổ ngẩng đầu nhìn Chúc Dao, ánh mắt lại trầm xuống:
Nhưng cưỡng ép khởi động Thiên Môn là trái với Thiên Đạo, đến lúc đó tất phải chịu thần lực phản phệ, con...
Mở trước rồi nói!
Chúc Dao không để tâm xua xua tay, chết thì chết thôi, cô cũng quen rồi, không biết chừng còn có thể quay về gặp sự phụ nữa là!
Dưới sự khuyên nhủ tận tình của Chúc Dao, Việt Cổ và Huyền Vũ cuối cùng cũng chấp nhận kế hoạch chuyển nhà của cô.
Chúc Dao ngẩn ra:
Con á?
Con cũng là Huyền Vũ, sự xuất hiện của con chính là cơ hội trời cao ban cho thế gian này.
Nhưng mà...
Không được!
Một giọng đàn ông hơi lạnh đột ngột cắt ngang lời hắn, bóng trắng lóa lên trước mắt, Việt Cổ đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô, trên mặt vẫn là biểu cảm lạnh nhạt, nhưng lại bất ngờ tỏa ra ý lạnh, ngược lại có chút giống sư phụ rồi.
Con có một câu hỏi!
Chúc Dao biển về nguyên hình, bắt đầu giải phóng thần lực của bản thân, hóa thành một con phượng hoàng lóe sáng như ánh chớp, nhấc một cái vuốt lên hỏi:
Sao con lại có hình dạng này?
Huyền Vũ không phải là tổng hợp của rùa và rắn à? Giả sử hắn chính là Huyền Vũ đi, dưới chân là hình rùa, vậy thì bộ dạng hình người của hắn chính là biến hóa từ bộ phận hình răn.
Huyền Vũ cười khẽ, chỉ duỗi ra một ngón tay, điểm lên đầu cô một cái, cô vừa rồi hãy còn là hình dạng phượng hoàng oai phong bá đạo, lách cách một tiếng đã biến thành một con rùa đen lông xanh.
Hòa bình đã diễn ra rất nhiều năm, tuy nhiên bỗng dưng có một ngày, xuất hiện một đám phần tử phản đối – Ma tộc.
Năng lực của bọn chúng so với Thần tộc không hơn không kém, thái độ làm việc lại cực đoan, thường thường tiến hành khủng bố đột kích.
Dường như không thể tin được, không ngờ vấn đề của thế cờ chết này chỉ cần một câu nói là giải quyết xong.
Thể vẫn không được!
Huyền Vũ bỗng nhiên lại nhíu mày trở lại:
Theo ta được biết, trăm vạn năm trước trời đất phân chia thành ba ngàn thế giới nhỏ khác, nhưng không có lấy một thế giới ổn định, lúc nào cũng có nguy cơ sụp đổ.
Vừa ra đời còn chưa làm được gì hết, đã vì chúng thần biến thành cái thế giới này, sau đó chìm vào giấc ngủ say, chưa kịp trải nghiệm bất kỳ thứ gì.
Giờ không dễ dàng gì mới tỉnh lại, quái gì hắn còn phải bày ra cái bộ dạng ưu thương ấy?
Do sức mạnh của Thần Ma quá đỗi to lớn, tạo thành ảnh hưởng không thể khắc phục đối với thế giới.
Thiên đạo phẫn nộ, thế giới bắt đầu sụp đổ, ngày tận thế tới gần, chúng thần không còn nơi nương thân.
Hung thủ là Lý Khởi Minh, lái xe trong tình trạng say rượu.
Sau khi gây án hắn trốn khỏi hiện t9rường để đưa bạn gái về ký túc xá nữ.
Mà ngày thế giới sụp đổ cũng biến thành ba ngàn thế giới nhỏ, độc lập với nhau.
Tất cả mọi chuyện đều phát triển theo hướng tốt đẹp.
Huyền Vũ lắc lắc đầu:
Thần lực của chúng thần khiến ta có thể biến ra một thế giới, cũng khiến ta rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng, bản thể của ta đã kết thành một thể với thế giới phương này, thế gian này chính là ta.
Ta vốn dĩ vĩnh viễn cũng sẽ không tỉnh lại, hiện giờ tỉnh lại, chỉ có thể chứng minh...
Hắn thò tay xoa đầu cô, nhàn nhạt nói:
Con à, ta sắp chết rồi.
Ý con là...
Huyền Vũ mở lớn hai mắt.
Chúc Dao gật đầu:
Cho dù ta có thể kế thừa thần lực của ông cũng không đủ chống đỡ thế giới này, vậy nếu như dùng để khởi động Thiên Môn vượt giới thì sao?
Việt Cổ:
...
Sao ta không nghĩ ra nhỉ?
Hai người đều ngây ra đứng im tại chỗ.
Ngài cũng bảo là đã qua trăm vạn năm rồi, không biết chừng thế giới khác giờ đã ổn định rồi thì sao?
Mấy thế giới đó so với chỗ này còn ổn định chán biết không hả?
Nói tuy là nói vậy.
Huyền Vũ vẫn là không khỏi lo âu:
Nhưng hiện giờ, thần thượng cổ chỉ còn lại một mình Việt Cổ, sức lực của một người căn bản không cách nào mở ra Thiên Môn để vượt qua thời không.
Thêm ta thì sao?
Chúc Dao lại một lần nữa giơ móng lên.
Thần thượng cổ đã tiến hành các biện pháp đàn áp, nhưng đối phương lại giống như lũ gián đánh mãi không chết, không chỉ càng lúc càng huênh hoang, mà số lượng còn càng lúc càng đông.
Thân thượng cổ cảm giác được nguy cơ, dẫn đến khởi động chiến tranh toàn diện Thần Ma.
Cho nên thế giới ấy cũng bị chúng thần gọi là vùng đất lưu vong.
Từ đó về sau, chúng thần vẫn luôn luôn trấn giữ phong ấn, thế nhưng như thể cũng chẳng ngăn nổi sự sụp đổ của chúng thần, cho đến khi chỉ còn lại một người cuối cùng.
Khi bị bảo vệ trường bắt giữ, hắn phản ứng nói:
Cứ kiện đi nếu dám.
6
Cha tao là Lý Cương.
Lý Cương là Giám đốc công an của thành phố Bảo Định.
Sau này cụm từ
Cha tao là Lý Cư5ơng
trở thành một cụm từ châm biếm trên mạng.
Đan điền nằm ở vị trí nguy hiểm như thế đúng là rổ cả người.
Chúc Dao không còn cách nào, chỉ đành cùng Việt Cổ đi về phía vực sâu U Minh, nhớ tới Thiều Bạch vẫn còn ở đó, Chúc Dao liền lờ mờ có cảm giác, chuyện này sẽ không thuận lợi lắm đâu.
Không cần lo lắng.
Việt Cổ xoa đầu cô:
Vi sư đương nhiên sẽ không để Ma tộc lại gần.
Chúc Dao ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, không kìm được hỏi:
Sư tôn, người sớm đã biết con là Huyền Vũ, vì sao không nói cho con biết?
Bàn tay Việt Cổ hơi khựng lại, một lúc sau mới trầm giọng đáp:
Vi sư cho rằng...
con nên có cơ hội lựa chọn.
Bất kể cô có phải sự tồn tại của một hòn đá chống trời tiếp theo hay không, hắn cũng hy vọng, cô có thể tự
Thế nhưng vào lúc này, sau khi Ma tộc biến mất, thần thượng cổ tuy rằng giành được thắng lợi cuối cùng, nhưng lại phải trả một cái giá thảm khốc.
Các vị thần chết mất quá nửa, mà Ma tộc chỉ bị phong ấn lại mà thôi, giống như sự tồn tại của một quả bom hẹn giờ vậy.
Huyền Vũ phất tay lên, chỉ thấy sương mù giăng trắng bốn phía xung quanh dần dần nhuộm lên các loại màu sắc khác nhau, hiện lên từng bức tranh sinh động, giống như đột nhiên có người chiếu trước mặt cô một bộ phim 3D đặc sắc.
Trong thế giới vô cùng vô tận, các chủng tộc trước giờ cô chưa từng nhìn thấy lần lượt lướt qua.
Thế gian này đã đến điểm cuối rồi.
...
Đáy lòng Chúc Dao nhói lên, cô cố gắng mở mắt thật to.
Lần đầu tiên cảm thấy ba chữ BUG trên đầu con rùa đen chói mắt đến như thế.
Thế gian này bắt đầu bởi ta, đương nhiên cũng sẽ từ ta mà kết thúc.
Không có cách nào khác có thể ngăn cản được sao?
Chúc Dao thật sự không ngờ tới mình lại chứng kiến tận thể nhanh như vậy.
Cũng còn may không gặp phải cái đám sâu lông lá kỳ quái gì đó đấy.
Vấn đề thứ hai.
Chúc Dao duỗi ra hai ngón tay:
Câu nói trên Thiên Khải: Niết bàn sống lại, bắt đầu trục xuất, bắt đầu từ huyền, kết thúc bởi huyền
.
Thực ra Chúc Dao khá là tự tin với hành động lần này, nếu thế giới này đã có BUG, vậy thì cho thấy tất sẽ có cơ hội tu sửa.
Cô không dám khẳng định sẽ thành công 100%, nhưng chí ít cũng có hy vọng sinh tồn.
Cho đến khi Huyền Vũ tỉnh giấc.
Ông tỉnh rồi không phải càng tốt hay sao?
Thật ra theo Chúc Dao thấy, xui xẻo nhất phải là Huyền Vũ mới phải.
Mấy trăm vạn năm sau, vào lúc các vị thần thượng cổ không còn đủ sức ngăn cản Ma tộc nữa, thì thế cờ xuất hiện chuyển biển, Thần tộc bắt đầu xuất hiện.
Rồng, phượng hoàng, kỳ lân ba tộc liên tiếp thức tỉnh thần cách, bọn họ giống như được sinh ra để trấn áp Ma tộc vậy, dòng máu của bọn họ có tác dụng khắc chế Ma tộc, hơn nữa còn có thái độ thù địch bẩm sinh với Ma tộc.
Hắn lần lượt giảng giải cho cô nghe.
Chúc Dao lắng nghe suốt cả nửa tiếng đồng hồ, mới có thể hiểu tường tận tiền căn hậu quả.
Nhưng ngoài nó ra, không còn cách nào khác.
Đây là quyết định của bản thân con bé, ông phải tôn trọng nó.
Nó cũng là...
Huyền Vũ.
Việt Cổ trầm giọng nói:
Thế gian này cuối cùng cũng phải diệt vong.
...
Huyền Vũ cúi đầu, giống như bị rút cạn đi tất cả sức lực:
Nhưng mà, ta không thể cứ trơ mắt ra nhìn...
Chuyện này.
Thấy hai người đã chìm vào khúc mắc cực độ, Chúc Dao yếu ớt giơ móng lên, thành công thu hút sự chú ý của hai người.
Cô cuối cùng cũng biết BUG lần này là gì, nhưng lại nguyện không biết gì hết, đây rõ ràng chính là thế cờ chết.
Những chuyện trước đây làm đều là hóa giải BUG, lần này thì hay rồi, cô phải khởi động trạng thái cấp cứu à?
Bắt đầu từ huyền, kết thúc cũng ở huyền.
Rất đơn giản, đây chính là bi kịch do một trận đại chiến tranh giành xâu xé gây ra.
Vốn dĩ trong thế giới thống nhất một thể ấy, thần thượng cổ là bộ máy lãnh đạo cao nhất.
Phượng hoàng chỉ là hình dáng giả của con, bây giờ mới là chân thân thật.
...
Chúc Dao thò đầu ra khỏi mai rùa ngó nghiêng, nhất thời muốn khóc mà không có nước mắt, cái bộ dạng ngu si này, còn ứ bằng con quạ!
Tộc ta sinh nở khó khăn, mà bẩm sinh lại có sở trường biến hình, đến lúc trưởng thành thật sự mới hóa thành bản thể.
Huyền Vũ nhẹ giọng giải thích.
Quả nhiên không tới một khắc, cô lại khôi phục thành dáng vẻ phượng hoàng, Chúc Dao lập tức biến về hình người.
Nhưng nguyên thần của Huyền Vũ lại chìm vào giấc ngủ say vĩnh hằng.
Vì để cầu xin sự tha thứ của Thiên Đạo, chúng thần liền đem khởi nguồn của tội ác là Ma tộc nhất vào trong ấy.
mình lựa chọn.
Vậy nếu như con thật sự có năng lực có thể chống đỡ trời đất, nhưng lại không muốn chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn thì sao?
Ta tôn trọng lựa chọn của con.
Hắn không chút do dự trả lời.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.