Chương 212: Ta muốn sinh khỉ con cho cô
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 3044 chữ
- 2022-02-04 04:35:20
Sư phụ!
Chúc Dao bay tới, dang hai tay ôm cổ người trước mắt, loại chuyện chủ động xin ôm thể này, quả nhiên vẫn là sư phụ làm ngon lành nhất. 8
Thân hình Ngọc Ngôn cứng đờ, hắn giơ tay gỡ lá cây dính trên đầu cô, đồ đệ ngốc lại lên cơn đó à? Hít vào một hơi, hắn cũng không đẩy cô3 ra, còn tiện thể ôm sát lấy cô.
Bỗng nhiên cảm thấy cách thức ở bên cạnh nhau thế này hình như cũng rất thoải mái, vì thế hắn càng khôn9g muốn buông ra.
Hạt Vừng, mi có thể cảm nhận được yêu thú bên kia không? Có đông không?
Chúc Dao nhìn vào thân thức.
Đông lắm...
Hạt Vừng không chắc chắn xác định được hết.
Chúc Dao nhíu mày, nhịn không được mà hỏi:
Đám yêu thú này sẽ không giống Lăng Hỏa Thú chứ, kiểu thích khiến người ta sờ móng vuốt ấy?
Nếu thật là vậy, đừng nói là ngăn cản thú hoang nổi loạn làm gì, cô hoàn toàn không thể ra tay nối ấy, ổn không?
Đám thú hoang nổi loạn tới rồi.
Thú hoang nổi loạn! Sao lại nhanh thế chứ? Không phải đã nói thú hoang nổi loạn chỉ trăm năm mới có một lần à? Cô nhớ rõ trong nội dung kịch bản, lần thú hoang nổi loạn gần nhất là phải cách năm mươi năm sau.
Cũng nhờ lần đó mà thủ lĩnh đám thú bị thương, được thánh mẫu cứu, sau đó mở đường tìm đường chết, thuận tiện hủy diệt luôn thế giới, ấy mới là nội dung kịch bản chính.
Sao đang yên đang lành lại đẩy lên trước thời hạn nhiều thế nhỉ?
Thú hoang nổi loạn ập tới bất ngờ, các môn phái ắt sẽ xuất quân toàn bộ nghênh chiến
Hắn bình đạm nói:
Ngọc Dao, nàng đã chuẩn bị kỹ chưa?
Ấy...
Cô có thể nói là, ta còn chưa nghĩ tới chuyện này không? Ngọc Ngôn hít sâu một hơi, dường như hắn đã sớm đoán được:
Tuy rằng nàng đã Kết Đan, nhưng trong tình hình thú hoang nổi loạn cũng không an toàn.
Hắn khoát tay, một cây quạt màu đỏ quen thuộc liền xuất hiện trong tay hắn:
Mấy ngày qua, ta đã luyện ra món vũ khí này cho nàng.
Chúc Dao hài lòng nhìn xung quanh một chút, lại thấy một dải lụa đỏ cấp bốn văng về phía bên phải, mà người đang đứng bên đó chính là...
thánh mẫu! Ích Linh đang mừng rỡ ra mặt, hai mắt cũng sáng bừng lên, cô ta giơ tay ra muốn đỡ.
Chúc Dao khẽ động tay, dải lụa đỏ kia xoay một vòng, rồi rơi xuống tay của Lâm Hương đứng bên cạnh.
Qua bao nhiêu năm, vẫn là tinh khiết trong sạch.
Cào tường! Sư phụ, huynh học tập người ta đi!
Dao tỷ.
Chúc Dao bỗng cảm thấy pháp khí nặng thêm, Nguyệt Ảnh chẳng biết từ lúc nào đã đạp một chân lên pháp khí, vẻ mặt trông ngóng nhìn cô:
Có thể đưa đệ theo cùng không? Đệ không có pháp khí của mình, linh khí cũng không đủ, không thể bay xa như thể được.
Ừ.
Cố định bụng nhận lời.
Đột nhiên chiếc quạt sáng lên, lập tức thu hẹp một nửa diện tích, đẩy văng Nguyệt Ảnh ra ngoài.
Chúc Dao quay sang nhét một gói que cay vào tay cậu ta:
Ngoan.
Chúc sư muội.
Lâm Dục cũng nhận được một pháp khí hàng tốt cấp sáu, hắn ta vui vẻ cất đồ đi, hỏi:
Chẳng hay tu vi của vị tổn thương ban thưởng pháp khí là gì?
Hóa Thần.
Đích xác mà nói thì chính là Thượng Tiên.
Hóa Thần?
Lâm Dục sửng sốt mất một lúc:
Hóa thần là gì vậy?
Là đại cảnh giới sau khi hết giai đoạn Nguyên Anh, Hóa Thân.
Hai người kia...
Đang qua lại với nhau đấy à?
Nhìn vẻ mặt phơi phới của Huyền Hư, thì tiến triển này cũng nhanh quá đi ấy chứ? Bỗng nhiên nhớ tới mình lúc bị nhốt trong không gian nào đó...
(000) Trên mặt quạt màu đỏ lập tức xuất hiện một hàng chữ: Ma tộc và chó không được lên quạt! Chúc Dao:
...
Ha ha, sư phụ, huynh ấu trĩ thật đấy.
Cuối cùng, Chúc Dao chẳng thể làm gì khác, đành móc thêm pháp khí phi hành đã chuẩn bị đưa cho Nguyệt Ánh.
Thứ này tương đối không tiêu hao linh khí.
Cả đám người ở hiện trường đồng loạt hít mạnh một hơi, phỏng chừng không phản ứng kịp.
Mọi người đều lờ mờ đoán vị tổn thượng tu luyện trong kia đã có tu vi ở mức Nguyên Anh trở lên, nhưng không ngờ lại còn đạt tới một cảnh giới cao như vậy.
ở thế giới này, tu vị cao nhất chỉ là Nguyên Anh, cả đám tức thì bị tin tức này làm chấn động ngây ngấn.
Lẽ nào phi thăng thành tiên là chuyện có thể làm được, không phải truyền thuyết kể lại?
Các môn phái ăn chia...
Khụ, chuyện phân chia pháp khí cứ thể kết thúc trong sự hài hòa viên mãn.
Chúc cao nhất thời có được khoái cảm nhà giàu vung tiền.
Có tiền, là có thể tùy thích như thế đấy!
Thật ra mấy món vũ khí này không phải do sư phụ của cô chuẩn bị, cô quay về phái Thương Ngô mới được một tháng, sư phụ có lợi hại ra sao cũng không có khả năng trong một tháng tạo ra được nhiều loại vũ khí như thế.
Để phòng ngừa sư phụ đánh rơi liêm sỉ gì gì đó, Chúc Dao sáng suốt chuồn đi trước.
Chuyện thú hoang nổi loạn là chuyện lớn, Chúc Dao liên thông báo tin này tới các môn phái, sắc mặt mọi người khi nghe tin đều trở nên nghiêm trọng.
Từ trước đến nay, thú hoang nổi loạn phải trăm năm mới xuất hiện một lần, tại sao lại vô cớ phát sinh trước thời hạn?
Huyền Hư là người đầu tiên đưa ra thắc mắc, trong giọng nói còn mang theo vẻ hoài nghi.
Chúc Dao lần đầu tiên đối mặt với chuyện thú hoang nổi loạn, không biết có phải do nguyên nhân hiệu ứng cánh bướm hay không, nội dung kịch bản đã chệch khỏi quỹ đạo vốn có nghiêm trọng.
Mặc dù số lượng người trong dàn hậu cung của thánh mẫu thì vẫn chẳng ít đi một ai.
Nhưng chuyện thú hoang nổi loạn lại bị đẩy lên trước năm mươi năm, vốn dĩ Ích Linh sau cấp Trúc Cơ mới gặp được đầu lĩnh của đám thú hoang, sau đó nhờ việc hai người song tu mà trực tiếp Kết Đan.
Sư phụ, tìm ta có việc gì à?
Chúc Dao cọ cọ.
Ừm.
Ngọc Ngôn vuốt tóc cô, bình thản nói:
Vi sự phát hiện ra 6linh khí khác thường ở biên giới phía Bắc của vùng đất này, hình như chúng đang âm thầm tụ lại, chưa đầy mười ngày nữa sẽ có đại loạn.
Chúc Dao5 giật mình, cô ngẩng đầu lên, lùi về sau một bước:
Phía cực Bắc? Thứ tụ lại ở đó là gì?
Ngọc Ngôn thấy vòng tay mình hơi trống rỗng, hắn bất mãn nhíu mày, liếc khoảng cách giữa hai người, thuận thể kéo đồ đệ lại:
Linh khí vùng đó lẫn lộn hỗn tạp, hơn nữa còn có cả sát khí, chắc là yêu thú.
Yêu thú, huynh nói là...
Ngọc Dao...
Xin lỗi Nguyệt Ảnh nhé, không thể ra oai đưa cậu bay được.
Nhóm bọn họ bay thẳng bốn canh giờ mới tới đích đến.
Nhưng điểm đến không phải nơi thú hoang nổi loạn, mà là một thị trấn của giới tu sĩ.
Quả nhiên sắc mặt Huyện Hư ngay lập tức đen như than, rõ là hắn ta vừa nhớ tới cảnh lúng túng khó xử không thể tiến vào trận pháp ban nãy.
Hắn ta vẫn luôn ngứa mắt với Chúc Dao, hỏi tới vấn đề kia cũng chỉ để làm khó cô.
Chẳng ngờ hắn ta lại bị hỏi vặn lại.
Mấy thứ này đều là pháp khí có sẵn trong di tích.
Cô chỉ tiện tay nhặt...
À, phì phì, là mượn hoa dâng Phật, lấy của người khác đem phân phát mà thôi.
Chúc Dao chợt có dự cảm chuyến đi này chẳng hề đơn giản nữa.
Tám ngày sau, phía Bắc truyền đến tin tức, yêu thú đã bắt đầu tụ tập, sắp ập vào tấn công.
Phái Thương Ngô triệu tập tất cả đệ tử từ Trúc Cơ trở lên, ngoại trừ chưởng môn Kim Đan ở lại trấn thủ bên ngoài, toàn bộ đều đi cả, người dẫn theo đoàn đội là tôn giả Huyện Hư.
Phía trên nan quạt có tia chớp ẩn hiện, có thể nhìn thấy được thuộc tính của nó chính là sấm chớp.
Cảm động ghê, cô tới thế giới này lâu như vậy rồi, ngay cả kiếm để bay cũng phải đồng bộ thống nhất với môn phái, hơn nữa cũng đã sớm hư hại hết cả rồi.
Cuối cùng đến tận bây giờ mới có được vũ khí của riêng mình.
Ngọc...
Dao!
A?
Sư phụ...
Quả là sư phụ mười tốt khiến cả thế giới cảm động, ngay cả món đồ này cũng suy nghĩ thấu đáo giùm cô.
Cây quạt này giống y đúc món vũ khí đầu tiên sư phụ cho cô.
Chẳng qua lúc đó nó là pháp khí sơ cấp, còn thứ này đã là cấp sáu rồi.
Đây là...
Mắt Chúc Dao sáng lên.
Lúc còn ở trên Ngọc Lâm Phong, nó là vũ khí nàng am hiểu nhất, thuận tay nhất.
Cho nên ta chuẩn bị cho nàng thứ này.
Nét mặt Ích Linh lập tức sa sầm, đen như than, chẳng duy trì nổi vẻ mặt thuần khiết lương thiện nữa.
Ừ đấy, không sai đâu, cô vốn nhỏ mọn thế đấy!
Dao tỷ, đệ thì sao?
Trong lòng đột nhiên vang lên một câu truyền âm, Nguyệt Ảnh đứng sau lưng cô, cười vô cùng dịu dàng ấm áp, hệt như nhìn thấu tất cả.
Cảm ơn sự phụ!
Ừm!
Ngọc Ngôn gật đầu, sau đó hệt như làm ảo thuật biến hóa, hắn lại lôi ra một túi đồ, bắt đầu lấy từng thứ từng thứ trong túi ra.
Đây là một thanh phi kiếm, phía trên có khắc thuật phòng ngự, có thể đỡ được một chiêu mạnh nhất của tu sĩ ở cấp Hóa Thần.
Công cụ thuận tiện, cái này đích xác là thứ cô cần, nhận.
Ấy thế mà! Năm ngày sau truyền đến một tin tức khiển Chúc Dao chân chính cảm nhận được sự mạnh mẽ của nội dung kịch bản: Ích Linh đã lên cấp Trúc Cơ rồi.
Cô ta mới là đệ tử Luyện Khí kỳ sơ cấp, trong vòng năm ngày đã lên Trúc Cơ, tin tức này tới quá nhanh, quả thực chẳng thể tin nổi.
Phía chính chủ thì giải thích rằng: Bởi ngày đó ở di tích cô ta được dẫn dắt, sau khi trở về liền giác ngộ, cho nên thăng thẳng lên Trúc Cơ kỳ.
Từ đó về sau, cô ta đi thẳng lên đỉnh nhân sinh.
Cơ mà hiện tại Ích Linh vẫn chỉ là một đệ tử Luyện Khí kỳ, dù cho đợt thú hoang nổi loạn hung mãnh tới mức nào, các môn phái cũng sẽ không để cho một đệ tử Luyện Khí kỳ tham gia ngăn chặn.
Nghĩ vậy, cô bỗng có cảm giác như nhặt được của rơi.
Bây giờ nàng...
còn đến tháng nhỉ?
Nếu tới tháng, sư phụ còn phải chuẩn bị...
Băng vệ sinh.
Cả hai vốn là thầy trò, chuyện này căn bản chẳng có gì, nhưng về mặt Ích
Linh lại e thẹn, hai tay cô ta đặt lên ngực hắn ta, hơi giãy ra một chút, tuy không có hiệu quả gì, lại còn càng nhích sát vào người Huyền Hư hơn.
Chúc Dao trợn mắt nhìn, đáy lòng rơi vỡ loảng xoảng, cô bỗng nghĩ tới một khả năng.
Đây là bùa chú lập trận cấp bảy, nếu bị bao vây, có thể dùng thử.
Lại còn cả bùa chú lập trận, nhận luôn.
Đây là bùa Tử Cực Thiên Lôi, ta đã phong ấn trong đó một tia sét khi độ kiếp.
Phù thuật? Hình như cái này không dùng được nhỉ?
Còn có mấy bộ pháp y tu luyện, lần trước không phải nàng thích mặc đồ của vị sư hả.
Ta bèn làm thêm một bộ tương tự như vậy.
...
Không phải, ta chỉ muốn cởi sạch đồ của huynh ra thôi.
Ta đi trước đây, tạm biệt!
Cuối cùng Chúc Dao cũng biết tại sao kỹ năng sinh sống của sư phụ lại chói lòa như thế, là vì cô đơn nhàm chán quá chứ đâu.
Cô mới rời xa sư phụ vài ngày, sư phụ đã chuẩn bị cả một núi đồ như thế.
Ích Linh quả nhiên cũng ở đây, ấy thế mà không hề có một đám đàn ông vây quanh như ngày thường, trái lại cô ta theo sát ngay sau lưng Huyền Hư.
Huyền Hư kêu lên một câu
Xuất phát
, rồi gọi ra vũ khí của mình.
Hắn lại xoay sang ôm eo Ích Linh, hai người cùng ngự một thanh kiếm.
Mà ở đây còn có hơn trăm món!
Đã có tu sĩ tự véo vào mặt mình, xem xem đây có phải là mơ hay không.
Tôn thượng nói, mấy thứ này có linh tính nhất định, có thể tự chọn ra người sử dụng thích hợp nhất.
Bên trong có pháp khí từ cấp ba đến cấp bảy, cái gì nên có đều có, không chỉ vậy, quan trọng là cả đám này đều là pháp khí thuộc hàng thượng thừa.
Tất cả đều trổ mắt nhìn, muốn luyện ra pháp khí dưới cấp năm không khó, thậm chí mấy môn phái cấp thấp cũng có người luyện ra được.
Nhưng pháp khí loại tốt nhất thì mấy ai có thể luyện ra? Dù có là luyện khí sư cấp bảy, luyện được hơn 1000 lần, cũng chưa chắc có thể luyện ra một món đồ tốt.
Phái Thương Ngô trở thành nhà vớ bở nhất, bởi có số người đi nhiều nhất.
Có lẽ nhờ câu nói che mắt kia của cô, người có duyên liền được, cho nên tất cả đều không nhen nhóm y tranh đoạt.
Chia đồ xong xuôi, mọi người không những không đánh nhau, mà còn sắp xếp thảo luận chuyện thú hoang nổi loạn cùng nhau.
Hỏi hay lắm, cô cũng muốn biết đây này.
Là do chính miệng vị tôn thượng trong kia nói thế.
Nguyên nhân cụ thể ta cũng không rõ, nếu còn nghi ngờ, có thể tự đi hỏi ngài ấy.
Chúc Dao phản bác.
Gì mà tự động chọn chủ chứ, cô bốc phét đấy, cô chỉ tạo một trận pháp, để kiểm ngẫu nhiên bay loạn xạ rồi rơi xuống.
Bằng không mấy môn phái lại so đo tính toán, phỏng chừng để tranh đoạt những pháp khí này lại phải đánh nhau một trận không chừng.
Như thế này tốt hơn, không cướp không giật.
Các môn phái đã hẹn nhau tập hợp ở chỗ này, lúc bọn họ đến cũng đã có rất nhiều tu sĩ có mặt rồi.
Các môn phái đều khách sáo chào hỏi với nhau một hồi, chờ toàn bộ thành viên đến đông đủ mới cùng xuất phát tiến vào vùng thú hoang nổi loạn.
Cách mục tiêu ngày càng gần, Chúc Dao cảm thấy bầu không khí ngày càng nghiêm trọng, cô có thể cảm nhận được uy thể truyền tới ở phía trước, trong lòng cũng nôn nao loạn cả lên.
Nên người có duyên sẽ có được.
Chúc Dao giải thích.
Quả nhiên chỉ trong chốc lát, hàng trăm món vũ khí tự bay lên trong không trung, chúng xoay vài vòng rồi lao thẳng về phía mọi người, người có được chúng đều vô cùng kinh ngạc và mừng rỡ.
Những kẻ khác chỉ có thể cảm thán vận may của mình không tốt, không được pháp khí chọn đến.
Không đâu!
Phù, vậy là tốt rồi.
Nếu chủ nhân phóng ra khí tức như lần trước, chúng nó đều chỉ muốn sinh khỉ con cho người thôi.
Còn có mấy bộ nữa, nàng có thể thay đổi để mặc.
...
Sao lại có cảm giác như đi du lịch thế nhỉ.
Còn có ít đồ ăn vặt, nếu lúc giết yêu thú thấy mệt, có thể ăn một chút.
Đừng ăn đan dược, không tốt cho chuyện tu hành của nàng.
...
Sư phụ, ta đi giết yêu thú mà, không phải đi du xuân đầu.
+
Tôn thượng đã tiên đoán như vậy, ngẫm kỹ cũng không phải là giả.
Chưởng môn Lâm Dục đứng ra dàn hòa, nhìn về phía Chúc Dao, nói:
Chúc sư muội, ban nãy tôn thượng nói sẽ ban thưởng pháp khí, không biết...
Hắn ta vừa hỏi, những người khác đều lập tức vểnh tai lên hóng hớt, ánh mắt nhìn cô đều sáng lên.
Chúc Dao cũng không giấu giếm cho riêng mình, cô mở túi đựng đồ, vung tay lên, trong chớp mắt, hơn trăm loại pháp khí đều bay ra.
Lúc Chúc Dao kéo Nguyệt Ảnh nhập bọn, Huyền Hư đã dẫn mọi người lên quảng trường trước điện thờ để chuẩn bị.
Không biết có phải do ảo giác của cô hay không, cô luôn cảm thấy tâm trạng Huyền Hư hôm nay vô cùng tốt, ngay cả khuôn mặt cau có lạnh lùng chết người quanh năm kia cũng dịu đi vài phần.
Lúc trông thấy cô, hắn ta cũng chỉ nhíu nhíu mày rồi nhìn sang chỗ khác, không cố ý gây khó dễ.
Chủ nhận, nhận lời ta được không?
Hạt Vừng đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Gì cơ?
Để ta là người đầu tiên sinh khỉ con cho người!
Biến!
Kiếm cái xuất trần tuyệt diễm của ngươi rồi phắn đi.
Bà đây không thích khỉ! Quyết định rồi, nhất định phải mang độ thiện cảm của thế kia niêm phong cất vào đáy kho mãi mãi.
Chủ nhân! Người vô tình quá, vô nghĩa quá, vô cớ kiếm chuyện quá.
...
Có tin ta thả mira, rồi ném mi tới trước mặt Ích Linh không.
Ấy đừng mà!
Hạt Vừng gào lên thảm thiết:
Ta không thích ngoại tình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.