Chương 221: Xin tiếp tục sự cao ngạo của người


Là tổn thượng không cho ta nói với cô.

Không liên quan đến ta.

Sư phụ?

Ngày ấy ta phát giác ra thần thức nàng bất th8ường, vì thể lưu lại một luồng thần thức ở chỗ Hạt Vừng.
Ngọc Ngôn mặt không đổi sắc trả lời, hoàn toàn không có tự giác rằng 3mình đã theo dõi đồ đệ.

Liêm sỉ của huynh đầu rồi!
Sư phụ, vừa nãy rốt cuộc ta...
Bỏ đi, ai bảo hắn là sư phụ của cô 9chứ.
tình! Ai cơ? Ích Linh! Lật bàn, ai cần chân tình của cô ta chứ! Đầu Huyền Hư chập mạch rồi hả? Hóa ra ngươi đến làm mai cho Ích Linh, nhưng mà...

Ta là nữ cơ mà!
Người mù rồi hả! Huyền Hư lại vẫn không dao động, vẻ mặt kiên định nói:
Đệ tử...
tôn trọng lựa chọn của Ích Linh!
Tôn trọng con khỉ á, loại quan hệ yêu đương dị thường này, không phải nên ngăn chặn đến cùng sao? Phẩm chất cơ bản nhất của một thằng trai thẳng đâu rồi hả? Còn nữa, vì cớ gì là ta chứ!
Ngươi tỉnh táo một chút đi, ta chẳng có tí hứng thú nào với Ích Linh hết!
Đầu mày Huyền Hư nhăn lại:
Sao người lại như vậy? Ích Linh tốt với người vậy mà?

Tốt cái con khỉ!
Chúc Dao gần như nổi khùng:
Cô ta tốt với ta chỗ nào, cô ta vẫn luôn gây thù với ta đó có biết không?

Chuyện trước kia, là Ích Linh không đúng, đó cũng do cô ấy không làm rõ tình cảm đối với người, vì thế mới lúc nào cũng nhắm vào người.

Có quỷ mới tin cái lý lẽ này ấy?

Tình yêu đích thực không có tội!


Cút!
Đừng hạ nhục tình yêu đích thực được không?
Mặc kệ như thế nào! Dù sao...
Vẻ mặt Huyền Hư rối rắm, nghiến răng, vô cùng đau đớn tuyên bố:
Sau này đệ tử xin giao Linh nhi cho người, nếu như người dám ức hiếp cô ấy, cho dù có dĩ hạ phạm thượng, đệ tử cũng sẽ không bỏ qua cho người.
Nói xong điên cuồng lao đi, dáng vẻ như thiếu niên thất tình.
Chúc Dao:
...

Vừa xảy ra chuyện gì vậy? Cái gã Huyền Hư kia, người quay lại cho ta, cái gì mà giao cho ta, liên quan gì đến ta chứ.
Giọng nói trong trẻo lanh lảnh, giống hệt với giọng nói trẻ con vào cái ngày cậu ta biến hình lần đầu tiên.
Xem ra ít nhất cậu ta đã phục hồi được dáng vẻ hội còn Luyện Khí.
Không biết có phải do cô nâng cao viện lên không mà không có ai ở phái Thương Ngô tới làm phiền cô.
Nói như thể cô coi thần thức như túi trữ vật vậy.
Được thôi, đúng là có điểm giống.

Vậy món vũ khí này nên làm sao đây?
Là thần khí, cô không tiêu hủy được.

Chuyện của Mộ Lưu không liên quan đến cô ấy, cũng là xảy ra chuyện cô ấy mới biết, xin người đừng giận cá chém thớt cô ấy!

Chờ đã! Chờ đã, sao người càng nói ta càng không hiểu gì vậy.

Chúc tổ sư!
Sắc mặt Huyền Hư chợt lạnh, tức khắc tựa như ôm đầy lửa giận, gằn từng chữ một nói:
Ích Linh tương tự người, xin người không phụ tấm chân tình của cô ấy với người.

...
Chúc Dao ngơ ngác, trong đầu không ngừng lặp lại mấy chữ cuối cùng hắn ta nói, tấm chân tình...
chân tình...
chân tình...
Đệ tử chỉ hy vọng có người đối với cô ấy tốt một chút, không nói có thể yêu cô ấy như chầu như ngọc, nhưng ít nhất không để cô ấy phải đau lòng.
Nói xong còn liếc nhìn cô một cái.

Ý gì đấy?
Làm ơn nói tiếng người có được không? Sao đột nhiên lại kích động như vậy!
Tổ sư, đệ tử không quan tâm người nghĩ như thế nào, nhưng tốt xấu gì cũng đừng tuyệt tình như vậy chứ?
Gương mặt Huyền Hư hiện rõ vẻ khổ sở nói:
Ít nhất gặp cô ấy một lần đi!


Gặp ai?
Nói cho rõ nào.
Huyền Hư lại như chẳng dễ dàng gì tìm được đối tượng dốc bầu tâm sự, dốc hết toàn bộ cảm xúc đè nén bấy lâu ra:
Chuyện duy nhất đệ tử có thể làm, chính là dùng thân phận sư phụ này săn sóc bên cạnh cô ấy.
Vĩnh viễn chỉ có thể âm thầm nhìn ngắm cô ấy mà thôi.
Cho dù là như vậy, đệ tử cũng vui lòng.
Mãi đến ba tháng sau mới có người tìm đến cửa.
Người này không phải ai khác, mà chính là Huyền Hư.
Bởi vì liên quan đến Ích Linh, ấn tượng của Chúc Dao đối với người này không tốt lắm.
Còn có biểu cảm thất tình kia của ngươi là sao? Chẳng phải người sống đời cao ngạo, lạnh lùng sao? Vì sao đối phong cách rồi!
Cốt truyện biến hóa nhanh quá, cô cần giảm xóc.
Rốt cuộc sao Ích Linh lại quyết một lòng với cô chứ? Mấu chốt là hình như cô ta còn thuyết phục cả hậu cung của mình nữa!
Có điều...

Ngươi đã thành tâm thành ý xin lỗi, vậy chuyện này coi như bỏ qua, có điều...
Chúc Dao liếc nhìn hắn ta:
Mầm tai vạ mà đồ đệ ngươi chọc vào, không chỉ có một cái.
Sắc mặt Huyền Hư trắng bệch.
Hiển nhiên cô biết mấy gã đàn ông sau lưng thánh mẫu hoàn mỹ Ích Linh, ngẫm lại Huyện Hư này cũng thật đáng thương, hắn ta thật lòng thật dạ thích Ích Linh.
Ngọc Ngôn nhíu mày:
Lúc ấy nàng có cảm giác như thế nào?

Tức giận.
Chúc Dao thành thật trả lời:
Cảm giác tức 6giận không thể khống chế được.

Ngọc Dao, lúc đó trong thần thức của nàng là một biển lửa.

Hả?
Nghiêm trọng vậy sao?
Tâm t5rạng của ta có thể ảnh hưởng đến thần thức ư?

Vừa vặn ngược lại.
Sắc mặt Ngọc Ngôn trầm xuống:
Là thần thức của nàng ảnh hưởng đến tâm trạng.

...
Là sao? Cô giận dữ đến mất hết lý trí là do thần thức ư?
Ngọc Dao...
Hắn lại thở dài một tiếng:
Lúc ấy trong thần thức của nàng có cái gì?

Có cái gì? Đương nhiên là...

Ngoại trừ Hạt Vừng và huynh, chỉ có...
Cô mở to hai mắt:
Dực Vũ!
Ngọc Ngôn gật đầu:
Dực Vũ là lông vũ của phượng hoàng, mà tất cả phượng hoàng bẩm sinh đều thuộc hệ Hỏa.

Nó ảnh hưởng đến tâm trạng của ta sao?
Chúc Dao lấy Dực Vũ ra, nhìn ngó từ trên xuống dưới:
Thuộc tính hệ Hỏa đều rất nóng nảy sao?

Có điều do thuộc tính cũng không đến mức ấy.
Ngọc Ngôn liếc nhìn Dực Vũ, sắc mặt càng trầm hơn một chút:
Nếu như vi sư đoán không lầm, sở dĩ năng chịu ảnh hưởng của nó, còn là vì trên chiếc lông này mang theo lệ khí của chủ cũ lúc còn sống.

Lệ khí?
Chẳng phải phượng hoàng là Thần tộc sao?
Chiếc lông này hẳn không phải tự tộc phượng hoàng nhổ xuống, mà là mất đi lúc chủ cũ lìa đời, vì thế bị nó bị nhiễm cảm xúc lúc lâm chung của chủ cũ.
Chúc Dao sửng sốt, cảm xúc lúc lâm chung? Cũng chính là nói chủ nhân của chiếc lông vũ này đã chết.
Hai cây đã hồi phục được kha khá, vỏ cây ban đầu bị thiêu cháy đen nay đã lột vỏ, lộ ra thân cây màu nâu tươi mới bên trong, đầu cành cũng bắt đầu nhú mầm xanh.
Mặc dù vẫn chưa nói chuyện được, nhưng chẳng bao lâu sau, sẽ hoàn toàn hồi phục.
Tình trạng của Nguyệt Anh rất tốt, cũng sắp biến hình, có lúc cô ở bên cạnh bảo vệ, còn thình lình gọi một tiếng tỷ tỷ ngọt ngào.
Bàn tay Huyền Hư siết chặt thành nắm đấm, như thể đang cật lực kiềm nén gì đó, một hồi sau mới nói:
Tâm ý của Ích Linh, đệ tử đã sớm tỏ tường, nhưng mà...
Đệ tử có thể làm gì được chứ.
Đó là suy nghĩ của chính cô ấy, đệ tử cũng không thể cưỡng ép cô ấy yêu đệ tử.
Ý gì đây, không phải các ngươi đã sớm có mờ ám rồi sao? Cái giọng điệu ông chồng ấm ức này là sao chứ?
Mà có thể giết chết Thần tộc chỉ có...
Ma tộc! Chẳng trách cô có thể cảm thấy phẫn nộ đến vậy, có kích động muốn tiêu diệt tất cả.
Nỗi hận của Thần tộc đối với Ma tộc chính là hận đến thấu xương.
Hiển nhiên Huyền Hư cũng chẳng ưa gì cô, ngay từ đầu đã lạnh mặt, nhìn chằm chặp cô, bộ dạng tràn ngập oán giận.
Chúc Dao lười để ý hắn ta, nhàn nhã tự tại ở trong viện tưới nước cho hai cây.
Huyền Hư ngự kiếm đợi một lúc lâu trên không trung, thầy cô hoàn toàn không có ý bỏ đi trận pháp để hắn ta đi vào thì mặt mũi hắn ta sa sầm xuống rồi mới lên tiếng:
Đệ tử Huyền Hư, cầu kiến tổ sư.
Lúc này Chúc Dao mới bỏ trận pháp, để người tiến vào.
Có điều xui xẻo là hắn ta đã yêu phải một con ngựa hoang, số phận đã định là sừng mọc dài cả mét.

Sư tổ cần gì phải chế giễu đệ tử!
Đột nhiên Huyền Hư nổi nóng.

Gì cơ?
Ai chế giễu ngươi? Cô chỉ là có lòng tốt nhắc nhở mà thôi?
Thế nhưng người...
rõ ràng người sở hữu nhiều thứ hơn đệ tử, vì sao lại phải đối xử với cô ấy như vậy!


Ta làm gì cơ?
Sao lại cảm thấy con người lạnh lùng này, trong nháy mắt thành kẻ lôi thôi lằng nhằng thế, điên rồi hả?
Chính là vì người chẳng làm gì hết, lại dễ dàng có được vật bọn đệ tử tha thiết cầu mong, mới khiến bọn đệ tử cảm thấy đau khổ.

Sặc..
Hóa ra có làm hay không đều là cô sai?
Đệ tử đã hết hy vọng rồi, sẽ không ước mong quá đáng rằng cô ấy sẽ quay lại.
Huyền Hư đáp xuống ở vị trí sau lưng cô vài bước, vẻ oán giận trên mặt càng rõ ràng hơn, nghiến răng, không cam tâm tình nguyện vái chào nói:
Chuyện hôm trước, quả thật đệ tử của đồ nhi có lỗi, đến nỗi động phải mầm tại vạ, mạo phạm tổ sư, xin tổ sư thứ tội.
Hóa ra hắn ta thay Ích Linh đến nhận lỗi.
Thật ra ngày ấy khi nhà mình bị đốt, cô bắt Lâm Dục nói rõ ràng cũng chỉ là đang tức giận, thuận miệng nói thế.
Không hề có ý thật sự muốn bọn họ phải làm gì trong lòng cô hiểu rõ, thực chất chuyện này không liên quan mấy đến người khác, đầu sỏ gây tội là Mộ Lưu, hơn nữa hắn ta cũng đã bị giáo huấn rồi.
Nếu như con phượng hoàng đó thật sự bị Ma tộc giết hại, thì chuyện chiếc lông này bị nhiễm lệ khí là thường tình.

Xem ra món vũ khí này ta không dùng tiếp được rồi.
Không dễ dàng gì nhặt được món vũ khí hàng khủng, lại không thể dùng, đau lòng muốn chết.

Nhớ kỹ không được để mấy thứ như vậy vào trong thần thức nữa.
Ngọc Ngôn không thể không nhắc nhở đồ đệ ngốc của mình một lần nữa:
Thần thức là mạng sống của một người, sau này không thực sự chắc chắn thì đừng đưa vật linh tinh vào trong đó nữa.
Sặc...
Lại không thể sử dụng, ngay cả tư cách làm đồ trang trí cũng không có, ban đầu rốt cuộc tại sao cô lại muốn nhặt về nhỉ?
Trước tiên nàng cứ giữ đi, đến khi tìm thấy phương pháp tiêu hủy lại bàn tiếp cũng không muộn.
Bây giờ cũng chỉ có thể xử lý như vậy.
Chúc Dao bỏ Dực Vũ vào vòng tay trữ vật tùy thân, để phòng ngừa lỡ như cô còn thêm một cái phong ấn ở bên trên.
Mấy ngày tiếp theo, Chúc Dao sống rất nhàn nhã, ngoại trừ bảo vệ Nguyệt Ảnh, tưới nước cho hai cái cây, vận chuyển linh khí ra thì không còn việc gì nữa.
Muốn nói tất cả đều do ảnh hưởng của cái buff độ thiện cảm lúc đầu, nhưng bây giờ cô đã tắt nó đi rồi.

Hạt Vừng đã từng thấy hai lần, cô cũng có thấy nó nổi khùng lên đâu?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.