Chương 222: Mở đầu đại chiến


đúng là vậy!
Không phải nó chưa nghĩ, chủ yếu là có người theo dõi.

Nói xong thì mang vẻ mặt chán nản trở về thần thức c8ủa cô.
Cách chỗ sư phụ mấy dặm, cô đã cảm nhận được cái nóng bức trong không khí, cứ như mặt đất đang bốc lửa vậy, nhiệt độ đột nhiên tăng cao.
Đến đó mới biết, hóa ra là bốc lửa thật, cả cánh rừng như bị ai đó đốt, mùi khét lan tràn khắp nơi.
Năm năm qua, số người trong hậu cung của cô ta không tăng nhiều, thậm chí còn giảm bớt.
Đến cả Lan Khải và Thích Bình cũng chẳng còn bám riết lấy cô ta không rời như trước kia nữa.
Chúc Dao cho rằng chuyện này là do ảnh hưởng của độ thiện cảm, giờ thế giới đang dần quay về quỹ đạo bình thường.
Không bao lâu nữa, cô ta sẽ trở về với đúng quỹ đạo thánh mẫu...
Cô đang định cảm ơn, thì người nọ quay đầu, để lộ khuôn mặt của Ích Linh.
Ý cười chan chứa tình cảm dịu dàng, chân thành nói:
Chúng đều là giống đực, chỉ mình muội mới có thể sinh khỉ con cho tỷ.

Chúc Dao nhìn kỹ hơn, thấy nơi phun ra dung nham chính là bên dưới tòa di tích kia.
Ngày đó khi tòa di tích bay lên cao, có để lại một cái hố to bên dưới.

Theo những gì đệ tử ở đó báo về, mặc dù kết giới biến mất nhưng lại không có thú hoang nổi loạn, cũng không có yêu thú vào địa giới của nhân tu.

Yêu thú trước giờ luôn sống không tập trung, không tới cũng là điều bình thường.
Ngày đó cô đã nói với những yêu thú kia, không có chuyện gì thì không nên tới địa bàn của nhân tu, điều cô lo lắng không phải là yêu thú mà là Ma tộc đang khống chế yêu thủ:
Dù thế nào đi nữa, ta cũng phải đến biên giới xem qua tình hình.
Theo lý thuyết mà nói, trận nhãn của trận pháp đó, khi cô dạy dỗ Lâm Kỳ thì đã tu bổ xong rồi, sao giờ lại hỏng mất?
Có thái sư tổ đích thân đi là tiểu bối ta yên tâm rồi.
Lâm Dục rõ ràng chỉ đang đợi cô nói lời này, nhẹ nhàng buông một câu.
Chỉ thiếu điều vẫy tay giục cô lên đường.
Chúc Dao lờ mờ thấy cô ta có gì đó kỳ lạ, nhưng cũng không quá để ý, bay thẳng đi.
Trước khi đi thì cô thả Hạt Vừng ra, để nó chạy về trong nhà.
Giờ cũng chỉ có mình cô hiểu biết trận pháp đó, cô không đi ai đi? Đang định xoay người ngự kiếm, Ích Linh đột nhiên chạy ra.

Thái sư tổ!
Chúc Dao dừng chân lại, nhớ tới cái độ thiện cảm ác ôn đó, lùi một bước theo phản xạ có điều kiện, thánh mẫu này không bị động kinh lần nữa đấy chứ? Thấy động tác của cô, khuôn mặt vốn tràn đầy hy vọng của Ích Linh lập tức trợn trắng mắt, siết chặt tay bên người, khóe miệng giật giật, sững sờ ngạc nhiên nhưng chỉ nói một câu:
Người đi đường cẩn thận.
Rồi ngoan ngoãn lui về phía sau Huyện Hư, tay nắm chặt lấy nhau.
Không bao lâu nữa, di tích này sẽ biến mất.
Nếu trận pháp không ngừng lại, sợ là cả tu tiên giới sẽ bị ảnh hưởng.

A!
Nghiêm trọng như vậy!
Không thể ngăn trận pháp này lại sao?

Trừ phi biết được địa điểm của đầu bên kia.

Vậy thì vào xem một chút, rốt cuộc là dịch chuyển tới nơi nào?

Trận pháp này có thể cảm ứng tu vi của người, vi sư đi vào là trực tiếp bị đẩy ngược về.

Nói cách khác, tu vi càng cao thì càng khó đi vào?
Ngọc Ngôn gật đầu.
Ngọc Ngôn đứng dưới đáy trận pháp, quay đầu lại:
Tới đây.

Đây là cái gì?
Chúc Dao chỉ vào trận pháp phía trên, nếu đây chỉ là trận pháp chuyển dịch không gian thì thật quá lớn.

Trước khi kết giới ngăn cách yêu thú biến mất, trận pháp này xuất hiện.
Ngọc Ngôn cau mày:
Đây chắc hẳn có liên quan đến hai trận pháp đó, chỉ cần phá một trận pháp thì cái còn lại sẽ biến mất.

Vậy thứ bên ngoài kia là dung nham sao?

Chắc cũng là do trận pháp này gây ra.

Nguyệt Ảnh vẫn chưa tỉnh, cô không muốn xảy ra chuyện hậu viện bốc cháy như lần trước.
Ngay lúc cô sắp đi thì giọng sư phụ vang lên trong đầu.
Cô liều mạng chạy trốn, kết quả là càng chạy thì yêu thú đuổi theo cô càng nhiều, cuối cùng cô bị dồn đến chỗ c5hết.
May sao có thần tiên từ trên trời đáp xuống, cứu cô thoát ra.

Vậy để ta xem thử xem!


Ngọc Dao.
Ngọc Ngôn kéo đồ đệ nhà mình, cúi xuống đặt trán mình lên trán cô, một luồng khí trong trẻo lập tức chui vào trong thần thức của cô, tụ vào viên ngọc màu trắng:
Ta đoán rằng bên kia sẽ rất nguy hiểm, một nửa thần thức của vị sư sẽ theo nàng vào đó.
Viên ngọc kia là...
sư phụ! Vì Hạt Vừng có sự phụ ở bên cạnh nên mới kiềm chế được không lên cơn à? Nói c3ách khác...
đúng không? Ừm...
hẳn là thế! Thật ra Chúc Dao vẫn không nghĩ ra được, tại sao chữ BUG của Ích Linh vẫn chưa biến mất.
Khóe miệng Chúc Dao giật một cái, thầm nghĩ, dù cô có cái danh sư tổ, nhưng cũng không nên lợi dụng triệt để thể chứ?
Có cần phải đệ tử đi cùng ngài không?
Cũng coi như Lâm Dục vẫn còn lương tâm.

Không cần.
Chúc Dao thẳng thừng từ chối:
Các ngươi ở lại đây, đi theo chỉ gây phiền toái.

Dù cô không muốn gặp cô ta, nhưng thỉnh thoảng vẫn thả thần thức ra, nghe ngóng chuyện trong môn phái một chút, sau đó mới an tâm trở về nơi ở.
Ở ngôi nhà này đã được năm năm.
Đến khi chắc chắn tu sĩ Nguyễn Anh cũng không vào nồi, Chúc Dao mới thở phào nhẹ nhõm.
Không biết ảnh hưởng của cái buff độ thiện cảm thế giới kia rốt cuộc kéo dài bao lâu, hết lần này tới lần khác vẫn không giải quyết được BUG Ích Linh.
Chẳng bao lâu sau, toàn bộ di tích sẽ bị chảy hết.
Chuyện gì thế này? Rõ ràng đang là rừng rậm, sao bỗng nhiên lại biến thành núi lửa?
Sư phụ!
Chúc Dao trực tiếp tiến vào không gian giới tử, lại thấy không gian trước đó còn trong trẻo bỗng biến thành màu đỏ như máu, ngay phía trên vị trí đó có một trận pháp chuyển dịch không gian đang lóe sáng.
Chúc Dao rút hết trận pháp, dứt khoát đi thẳng tới đại điện, muốn hỏi rõ ràng.
Thế nhưng, không ai biết tại sao kết giới lại đột nhiên biến mất.
Nguyệt Ảnh đã biến hình rồi, nhưng vẫn chưa ra khỏi hố, cứ như đang ngủ say vậy.
Hai cây bên cạnh đã trưởng thành, rất tươi tốt.
Cô từng nhớ lại kịch bản vô số lần, mơ hồ thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra được, mà cứ có cảm giác phong ba bão táp sắp tới.
Mãi đến khi kết giới ngăn cách đại lục yêu thú đột nhiên tan vỡ.

Ngọc...
Dao, nàng tới chỗ ta một chuyển.

A?
Chúc Dao hơi sửng sốt, đột nhiên thấy tim mình đập rộn lên:
Sư phụ huynh thế nào rồi?

Chỗ ta, dưới đất...
Ngọc Ngôn nói nửa lời rồi dừng lại, thở dài một cái rồi nói:
Nàng tới đây sẽ hiểu.
Chúc Dao không chần chừ, dứt khoát quay đầu đi đến chỗ sư phụ.

Bên kia rốt cuộc là gì?
Mà phải mất nhiều thời gian dàn xếp che giấu như vậy.

Ta cũng không biết.
Ngọc Ngôn lắc đầu, thở dài một cái nói:
Từ khi trận pháp xuất hiện, nơi này bắt đầu sụp đổ.
Cứ như muốn đưa tín vật đính hôn vậy.
Chúc Dao phát sợ vì cô ta, liên tục gia cố trận pháp nhiều lần.
Trong thế giới này, ảnh hưởng của độ thiện cảm có thể duy trì rất lâu! Cái thế giới này thật là đáng sợ, sư 9phụ mau dẫn ta về sao Hỏa đi!
Chúc Dao nằm mơ, cô nhìn thấy một đám yêu thú lớn đuổi theo cô, lèo nhèo muốn sinh khỉ con6 cho cô.
Sau đó thì cô ta dần dần cũng ít tới đây nữa.
Có lẽ là biết mình để phòng cô ta nên cũng không phá trận, chỉ ngự kiếm bay trên trời, lẳng lặng đứng lại nửa giờ rồi sẽ về.
Theo lý thuyết, cô ta sở dĩ là BUG vì Lâm Kỳ, nhưng bây giờ Lâm Kỳ đã được giải quyết, lý do cô ta tạo nên tận thế đã không còn tồn tại, tại sao vẫn là BUG? Trừ phi...
chuyện cô ta là BUG và Lâm Kỳ hoàn toàn không liên quan đến nhau.
Trận pháp này trực tiếp truyền dung nham ra bên ngoài? Bên kia của trận pháp dịch chuyển không gian chẳng lẽ là miệng núi lửa?

Trận pháp này đã được bày ra từ lâu, hơn nữa còn được che giấu rất kín đáo, chưa khởi động thì căn bản không thể phát hiện ra.
Ngọc Ngôn trầm giọng nói:
Chắc hẳn dù là di tích này, hay những thần khí ở đây trước kia đều là để bảo vệ phía bên kia của trận pháp này mà thôi.

Hãy nhớ, sau khi qua trận pháp, phải lấy niệm châu ra.
Chúc Dao gật đầu, ngự kiểm bay về phía trận pháp, cô quay lại nhìn Ngọc Ngôn vẫn đang đứng đó một lần rồi mới xông thẳng qua trận pháp đó.
Ánh sáng hồng chợt lóe lên, cảnh tượng trước mắt liền thay đổi.
Lúc này cái hố đó đột nhiên phun ra nham thạch nóng chảy.
Không khí cực kỳ nóng bức, khiến cho cả tòa di tích đang lơ lửng kia nóng chảy nhỏ lách tách xuống dưới.
Một tia sáng đỏ chợt xuất hiện trên bầu trời, chỉ chốc lát đã thành một lỗ thủng lớn, tầng kết giới trong suốt bắt đầu vỡ vụn, sau đó hoàn toàn biến mất, linh khí trong không khí cũng đột nhiên trở nên đậm đặc hơn nhiều.
Lâm Dục hốt hoảng truyền âm vào, nói chuyện kết giới biến mất cho cô.
Những năm đầu, cô ta còn thường xuyên ngự kiểm đi quanh sân nhà cô, thử đột phá trận pháp.
Trong tay còn mang theo nhiều thứ đồ như khăn thêu, thắt lưng, trang sức gì đó.
Cứ như vầng sáng thánh mẫu đột nhiên bị mờ đi vậy, càng ngày càng giống con gái nhà lành.
Sự thay đổi lớn này khiến Chúc Dao không tin nổi vào mắt mình, nếu không phải chữ BUG trên mặt vẫn như trước, cô cũng sẽ nghi ngờ không biết mình có cầm nhầm kịch bản hay không.
Chúc Dao sợ đến mức giật mình tỉnh dậy! Có đánh chết cô cũng không muốn chơi bách hợp.
Cô toát mồ hôi hột, lặng lẽ đứng dậy ra ngoài đi một vòng gia cố lại trận pháp.
Trong mấy năm nay, Ích Linh hoàn toàn không làm bất cứ chuyện nào gây ra BUG, cô ta cứ như biến thành một người khác, hậu cung đông đảo vây quanh người cũng không còn nữa.
Ngay cả việc giả bộ làm hoa sen trắng ngây thơ cũng đẹp luôn cứ như thế đã hết hứng, giờ lại nghiêm túc tu luyện.
Trên mặt đất có thứ đỏ vàng đang di chuyển, nhìn gần hơn mới biết đó là dung nham.
Lòng đất như một ngọn núi lửa đang phun trào vậy, dung nham núi lửa nóng bỏng không ngừng tràn ra.
Khắp nơi tối mù mịt, bốn phía có ánh sáng màu đỏ lờ mờ, nhưng vẫn không thể thấy rõ cảnh xung quanh, mà ngược lại còn nóng bức hơn trước đó.


Sư phụ!
Cô khẽ lên tiếng gọi Ngọc Ngôn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.