Chương 223: Nướng một quả trứng
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2127 chữ
- 2022-02-04 04:35:30
Chúc Dao lờ mờ thấy phía trước có cái gì, nhưng đi nửa ngày vẫn chưa tới cuối đường.
Đột nhiên, phía trước có tiếng ọc ọ8c như tiếng nước chảy truyền tới.
Chúc Dao sợ hết hồn:
Đó là cái gì?
Ngọc Ngôn lắc đầu:
Ta cũng không biết, nơi này 3được êm một loại thần chú đặc biệt, không thể thả thần thức ra được ở đây.
Là thuật phong ấn thượng cổ!
Sắc mặt Ma tộc trở nên âm trầm, sát khí trong mắt càng nặng nề hơn:
Vậy thì càng không thể để người sống.
Nói xong càng điên cuồng công kích Ngọc Ngôn hơn.
Chúc Dao há miệng nhổ ra một búng máu, thở ra một hơi rồi cùng rơi xuống mặt đá có trứng rồng.
Cô ngẩng đầu nhìn lên trời, không thể thấy rõ bóng người sư phụ và Ma tộc nữa, chỉ còn hai vệt sáng.
Nhìn thấy Lâm Kỳ giờ đã nhập ma đang định bước vào, Chúc Dao phát động phong ấn, pháp phù màu vàng lập tức bao phủ lấy Lâm Kỳ, xoay tròn rồi mở ra thật nhanh.
Đám ma khí đen dày đặc chợt tràn ra từ cơ thể hắn ta, rồi biến mất theo màu vàng trong phong ấn.
Lâm Kỳ cũng rơi xuống trên mặt đá.
Nhưng trên đỉnh đầu chỉ thấy vách đá.
Nơi này như một cái hố được người ta cố ý đào lên, diện tích khoảng mười bước chân nhưng bị nham thạch lấp đầy, không biết sâu bao nhiêu.
Đó là thứ gì vậy?
Ngọc Ngôn đột nhiên mở miệng hỏi.
Có người tới!
Vừa dứt lời, một trận cuồng phong ập tới, không gian vốn đỏ rực đột nhiên vặn vẹo, rồi một vết rách màu đen chợt xuất hiện từ không trung, một đám ma khí đen lớn bắt đầu bay ra từ đó.
Không bao lâu sau, bóng dáng hai người đàn ông xuất hiện trong không gian.
Thế mà nói đi theo sự phụ sẽ không sao đâu? Thế mà nói phải tin tưởng huynh? Giữa sư phụ và đồ đệ không thể có chút tín nhiệm cơ bản nhất sao?
Chúc Dao cảm thật xót xa.
Hóa ra sư phụ không chỉ có chứng mù mặt mà huynh còn mù đường.
Theo sát phía sau là một dòng nham thạch lớn cuồn cuộn chảy theo.
Khó trách dọc đường đi toàn là dung nham chưa nguội, nơi này căn bản không phải lối đi, mà là một dòng chảy, dòng chảy chuyền đưa dung nham ra ngoài.
Còn họ thì vừa chạy lên đón đầu.
Lời này ta nên hỏi người mới phải.
Chúc Dao nhìn qua lại giữa hai người:
Người thân là hậu duệ của Thần tộc, sao lại cấu kết cùng Ma tộc?
Sắc mặt Lâm Kỳ trắng nhợt, thẹn quá hóa giận mà nói:
Chuyện này không liên quan đến người, nếu ngay từ đầu không phải vì ngươi, sao ta có thể chật vật như vậy? Mối thù này, dù thế nào ta cũng sẽ báo.
Vội vàng làm gì! Ta cũng phải đòi nợ kẻ này nữa.
Ma tộc kia cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Chúc Dao:
Ngày hôm nay không giống với lần trước, dễ dàng...
m! Một tia sét bổ thẳng về phía hắn ta.
Muốn đánh thì đánh, nhiều lời vô ích thể làm gì!?
Sao nhân vật phản diện luôn lắm mồm thế này?
Tự tìm đường chết!
Sắc mặt Ma tộc trầm xuống, thân hình chợt lóe lên, tấn công về phía Chúc Dao.
Ngọc Ngôn chuyển mình một cái, nhanh chóng chặn trước người Chúc Dao, kiểm khí mang theo sấm sét đánh tan công kích của đối phương.
Chúc Dao nghiến răng, trực tiếp dẫn linh khí thực hiện thuật phong ấn, trong chốc lát, quanh thân cô không ngừng hiện ra phù văn cổ xưa.
Cưỡng ép dùng linh lực để phát động phong ẩn Thần tộc, gần như ngay lập tức, cô đã cảm thấy được linh khí đang phân phệ, nội tạng và thân thức đểu đau đớn như bị xé tan ra.
Ngọc Dao!
Ngọc Ngôn phát hiện nơi này có hiện tượng khác thường, muốn chạy tới nhưng lại bị Ma tộc cuốn lấy, căn bản không thể tiến thêm bước nào:
Mau dừng lại.
Kết giới quanh trứng rồng đã bắt đầu sụp đổ.
Toàn bộ không gian đều là tiếng sấm ầm ầm vang dội, ma khí không ngừng bay lượn, dung nham bị dính phải pháp thuật tóe ra những tia lửa.
Nguyên thân của sư phụ không ở đây, đây chỉ là một nửa thần thức thôi.
Thế nhưng đối thủ lại là Ma tộc chân chính, cứ tiếp tục như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ thất bại.
Nhưng những tia sét kia chỉ đi xuyên qua, không hề đánh trúng Lâm Kỳ.
Toàn bộ cơ thể hắn ta đều hóa thành làn khói đen, trực tiếp vượt qua Chúc Dao, Chúc Dao hơi sững sờ, không có thực thể, Lâm Kỳ đã bị ma khí không chế.
Làn khói đen kia bay đến cách trứng rồng mười thước thì đột nhiên bị một ánh sáng trắng ngăn lại, là kết giới trước đó.
Chúc Dao chạy tới, một lần nữa biển ra sấm sét đánh về phía Lâm Kỳ, dù đánh tan hết ma khí ra bốn phía nhưng chỉ lát sau, chúng lại ngưng tụ thành hình.
Hơn nữa còn điên cuồng tấn công vào kết giới.
Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì kết giới cũng sẽ vỡ.
Có lẽ dọc đường chúng ta đi gặp phải nhiều điều dị thường như vậy đều là vì quả trứng kia.
Ngọc Ngôn trầm giọng nói:
Cũng không biết là vật gì.
Có thể là ta biết.
Chúc Dao yếu ớt giơ một ngón tay lên, quả trứng kia được ấp bằng dung nham núi lửa, hơn nữa xung quanh còn bày nhiều trận pháp như vậy, những điều trùng hợp này chỉ hướng đến một đáp án:
Đây là một quả trứng rồng.
Chỉ là phần đỉnh khá lớn, chẳng lẽ là do thừa dinh dưỡng? Ngọc Ngôn có vẻ kinh ngạc, nhưng cũng đồng ý với giả thuyết này, nếu như chuyện này có liên quan đến Thần tộc, thanh kiếm kia và trận pháp cổ quái đó đều trở nên thuyết phục.
Xem ra con rồng này sắp nở rồi.
Ngọc Ngôn trầm giọng nói:
Cho nên mới có hiện tượng lạ xuất hiện ở chỗ di tích kia.
Nở rồi!
Chúc Dao sửng sốt, đột nhiên nhớ tới cái gã Ma tộc kia, Thần và Ma trước giờ luôn đối địch, Lâm Kỳ không có bản mệnh nguyên hỏa, không thể coi là Thần tộc, cho nên mới xuất hiện một Thần tộc khác để cân bằng một chút sao?
Chờ một chút, quá trình thai nghén của Long tộc trước giờ rất khó khăn, thoát ra khỏi vỏ trứng cũng không hề dễ dàng, xem ra quả trứng rồng này đã ở đây rất lâu rồi.
Như vậy, chuyện Ma tộc phá kết giới lần đầu tiên, nhất định là...
Chúc Dao chợt hít một hơi khí lạnh.
Sư phụ, nơi này...
Rất nguy hiểm! Lời cô còn chưa nói hết, thần sắc Ngọc Ngôn đã trở nên lạnh lẽo, kéo cô núp ra sau.
Hơn nữa, Thần tộc vốn có sự áp chế về huyết mạch bẩm sinh với yêu thú, bọn chúng không thể phản kháng được.
Nhưng sự xuất hiện của quả trứng rồng này ở địa bàn nhân tu, cộng thêm cái kết giới đó, cô có thể lý giải được, kết cục ban đầu kia chỉ là để phòng ngự Ma tộc, bảo vệ cho quả trứng này tồn tại.
Giờ đây, kết giới đã biến mất, hắn cũng là do Ma tộc gây nên.
Ngọc Ngôn bay rất nhanh, cho dù ở trong không gian chật hẹp, chỉ cần lách người một cái là đã bỏ xa đám dung nham phía sau.
Chỉ chốc lát sau, họ đã tới được cửa ra, đúng lúc định ra ngoài thì lại có một luồng khí nóng hơn ùa tới.
Nơi nơi đều là nham thạch đỏ rực, khiến cả không gian đều biến thành màu đỏ như lửa nhức mắt, nơi đây giống như phần đáy núi lửa vậy, nham thạch cuồn cuộn không ngừng nổi bong bóng, phát ra tiếng lục bục.
Gã Ma tộc có vẻ sửng sốt, như thể không ngờ có người chặn được đòn đánh của hắn ta, sắc mặt càng trở nên tồi tệ hơn, ma khí trên người tràn ra, quay đầu nhìn rồi vung tay về phía Lâm Kỳ:
Đi lấy đi!
Lâm Kỳ vội vàng đi về hướng quả trứng rồng.
Lâm Kỳ.
Chúc Dao dứt khoát giáng một tia sét xuống:
Đây chính là trứng rồng, người nhất định phải đưa Thần tộc đến tay Ma tộc!?
Rồng!?
Lâm Kỳ cả kinh, bỗng nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Ma tộc nói:
Sao có thể là trứng rồng? Ngươi lừa ta.
Bây giờ mới biết thì đã quá muộn.
Đột nhiên hắn tung một chưởng về phía Lâm Kỳ, ma khí chợt kéo đến bao vây hắn ta, ánh sáng trong mắt Lâm Kỳ dần biến mất, chẳng mấy chốc đã biến thành màu đỏ thẫm:
Đi lấy trứng.
Nói xong thì dùng toàn bộ sức lực tấn công Ngọc Ngôn.
Cứ đi theo ta, không có việc gì đâu.
Vậy sao chúng ta nhất định phải đi lối này?
Leo thể này rất khổ cực được chưa? Ngọc Ngôn dừng chân một chút, hình như bây g6iờ mới nghĩ tới vấn đề ấy.
Hồi lâu sau, hắn nghiêm nghị nói:
Ngọc Dao, tin tưởng ta.
...
Được rồi, huynh mới là sự 5phụ! Kẻ làm đồ đệ như ta phải tin tưởng.
Có cái con khỉ ấy! Chúc Dao nhăn mặt nhìn đám lửa đỏ cuồn cuộn phía trước.
khí của ta.
Chúc Dao sửng sốt, đây chính là gã Ma tộc khống chế thú hoang nổi loạn lúc đầu.
Ngươi...
Sao ngươi lại ở đây?
Lâm Kỳ đương nhiên cũng nhận ra Chúc Dao, có vẻ sợ hãi lùi bước.
Một người nhìn có vẻ lạ mặt, nhưng khí tức u ám lạnh lẽo từ người kia cho thấy đó rõ ràng là Ma tộc.
Kẻ còn lại là Lâm Kỳ.
Ồ, không ngờ lại có tu sĩ loài người vào được nơi này.
Ma tộc kia lạnh lùng nhìn bên này một cái, khi thấy rõ Chúc Dao phía sau thì sững lại một chút, nụ cười càng âm hiểm hơn:
Hừ, hóa ra là ngươi! Kẻ cướp đi thần
Sư phụ, con sóng lớn đang ào ào tuôn chảy kia là nham thạch núi lửa đúng không?
Vậy phải làm sao bây giờ?
Ngọc Ngôn không trả lời, chỉ kéo đồ đệ dậy, quay người bay thật nhanh về hướng đi đến.
Chúc Dao nhìn theo hướng mà Ngọc Ngôn đang nhìn, thấy giữa đám dung nham có một mặt đá, trên đó có đặt một vật tròn vo, tỏa ra ánh sáng trắng.
Cẩn thận nhìn thì đó là một quả trứng, một quả trứng rất lớn, ít nhất nó phải to bằng mười mấy người trưởng thành.
Ngọc Ngôn bay gần đến để kiểm tra, đột nhiên hắn lảo đảo rồi dừng lại khoảng mười thước trước nơi đó:
Bốn phía đều có trận pháp.
Nói cách khác là không qua được, Chúc Dao cẩn thận quan sát quả trứng kia, nhưng càng nhìn lại càng thấy quen mắt.
Cẩn thận.
Ngọc Ngôn quay đầu dặn dò Chúc Dao một câu rồi nghênh chiến, ngay tức khắc hai ánh sáng một đen một trắng lao vào nhau, chiến đấu ác liệt.
Lâm Kỳ thì cứ như một tượng gỗ vậy, bay về hướng trứng rồng.
Chúc Dao gọi cây quạt của mình ra, lao đến ngăn trước mặt hắn ta, vung tay lên, triệu hồi hàng trăm tia sét tấn công.
Phải làm thế nào? Giờ mà có viện trợ từ bên ngoài thì tốt!
Viện trợ! Chúc Dao quay đầu nhìn quả trứng rồng bên cạnh, đột nhiên nhớ ra, trước kia cô từng nghe Thiều Bạch nói về quá trình ra đời của Long tộc, chỉ cần hấp thu đủ nhiệt lượng là được.
Chỉ cần đủ nhiệt lượng...
Chúc Dao chợt nghĩ tới chiếc lông vũ kia, lửa phượng hoàng chắc chắn còn nóng hơn dung nham.
Nếu như sử dụng món thần khí kia cộng thêm nguyên hóa bản mệnh của Lâm Kỳ thì có thể để con rồng này nở ra sớm
Không do dự nữa, cô lấy lông vũ ra, thúc giục linh khí, hóa ra một cây kiểm lửa.
Chúc Dao hít một hơi thật sâu, từ từ truyền kiếm ý của mình vào bên trong thân kiếm, chẳng mấy chốc ngọn lửa trên thân kiếm đã biến thành màu tím.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.