Chương 228: Dân thường minh giới


đi.


Chúc Dao đờ người ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy phía trước đang xếp một hàng dài toàn ma là ma, trong đó có không ít con mặc qu8ần áo trắng, tóc tai bù xù giống như hồn ma Sadako kia, bọn họ đang nghiêm chỉnh xếp thành một hàng.
Phái Thất Tinh là sự lựa chọn sáng suốt nhất của bạn.
Bây giờ gia nhập, còn được tặng miễn phí điểm cống hiến, cho bạn một chỗ dựa vững chắc.

ở không vậy?

Có chứ, khá rộng mà.
Trần Trinh tỏ vẻ tốt bụng.

Nhưng ở đây làm gì có nhà!

Đúng rồi.
Trần Trinh gãi đầu, sau đó đưa một vật cho cô:
Đây, cho muội cái này.

...
Đưa xẻng cho ta làm gì? Đào hố chôn mình à?
Vị trí này được đấy.
Trần Trinh dừng lại ở một chỗ, vẫy tay với cô:
Đào ở chỗ này đi! Đào rộng ra một chút, nằm cho thoải mái.
Hắn ta thật sự muốn cô đào hố chôn mình kìa, đậu mát
Trời sắp sáng rồi, ta phải về nhà đi ngủ đây, không ở đây với muội nữa.
Trần Trinh vẫy tay với cô:
Mai gặp nhé, quỷ muội chết bệnh.

...

Ừ.
Chúc Dao theo phản xạ cúi người nhặt viên trân châu dưới chân lên, vừa nhìn thì phát hiện mình đang cầm một con mắt trắng dã.
Cô run rẩy vung tay ném đi, chỉ nghe thấy một tiếng
vèo
, con mắt đó đã bay đi đâu mất rồi.
Nếu ma muốn tu luyện, bắt buộc phải luyện ra linh căn trước, sau đó phi thăng lên Linh giới nhận được thực thể rồi mới tiếp tục tu luyện thành tiên được.
Nói đơn giản chính là phải tu luyện ra một cơ thể trước, thoát khỏi thân phận ma quỷ, sau đó phi thăng thành tiên.

Vậy tại sao không đi đầu thai luôn để lấy cơ thể mới tu luyện, thế có phải là đỡ tốn công tốn sức không?

Đầu thai chuyển kiếp phải đi qua sông Vong Xuyên.
Trần Trinh nói:
Nước sông Vong Xuyên có thể tẩy sạch mọi dấu ấn của kiếp trước, bao gồm cả tu vị và linh căn.
Không thể đoán trước được chuyện của kiếp sau, có linh căn hay không còn chưa biết được, chứ đừng nói là có thể trở thành tiên.

Đương nhiên là có thể rồi!
Trần Trinh gật đầu lia lịa, kéo cô ngồi xuống, tỏ vẻ muốn bàn chuyện lý tưởng với cô:
Cô em này, ta biết làm ma chết bệnh thì hơi thảm một chút nhưng muội cũng đừng vội từ bỏ như vậy.
Chỉ cần muội có thể tu luyện ra linh căn thì sẽ có hy vọng bước lên đường lớn.

Cô hít sâu để tăng thêm dũng cảm, sau đó quay đầu đánh giá kỹ nhóm ma quỷ xung quanh.
Không nhìn không biết, chứ vừa nhìn một cái là bị doạ tè cả ra quần.
Chỉ thấy mới vừa rồi bên trong cánh cổng còn tỏi đen như mực bỗng như tấm màn sân khấu đang đong đưa, cả người có giống như bị rơi vào vũng bùn, bị hút thẳng vào bên trong.
Trước mắt cô đột nhiên tối thui, không lâu sau, cảnh vật trước mắt thay đổi, tấm màn được kéo ra, một con phố lớn treo đèn kết hoa bất ngờ xuất hiện.
Trên đường có không ít người giữ những chiếc biển quảng cáo nhấp nháy đang gào to:
Nào nào nào, Triệu Lân Đường chiêu mộ đệ tử đây, không giới hạn tuổi quỷ, không xét ngoại hình chiều cao, chỉ cần đến là nhập môn, tặng ngay công pháp tu luyện cao thâm! Có thấy nổi tiếng chỉ dạy, dạy là biết, những người có tư chất thượng thừa có thể được miễn phí cử đi học tập ở môn phái lớn.

Đông Tú Môn, quỷ tu Đông Tủ Môn! Đội ngũ giáo viên hùng hậu, có danh sư trấn thủ, tài nguyên hạng nhất môn đổ hạng nhất.
Đông Tú Môn quỷ tu, giá cả phải chăng, nam nữ đều được, bây giờ gia nhập còn được tặng công pháp tu luyện cơ bản, bây giờ mà gia nhập thì sẽ được tham gia vào bữa tiệc sang chảnh của quỷ tu.

Phái Thất Tinh, học viện đào tạo của phái Thất Tinh, tài nguyên phong phú đa dạng, vị trí cực kỳ thuận lợi, có thể vào môn phái để trải nghiệm thử, không thích có thể thôi học.

Mắt của ta!
Con ma kêu lên thảm thiết, nhanh chóng rời khỏi đội hình chạy đi tìm mắt.
(1) Chúc Dao:
...
Rốt cuộc đây là đâu, tại sao lại có người móc mắt ra chơi thế!
Cô lại thấy tò mò về nơi được gọi là Linh giới kia rồi.
Trần Trinh nói cạnh nhà hắn ta có một ngôi nhà trống, bảo cô đến đó ở.
Lĩnh chứng cũng có nghĩa là đi đăng ký kết hôn.

Á cái gì? Mau lên!
Trần Trinh thúc giục nói:
Chỉ khi tới Giới Định Các nhận giấy chứng minh vào giới, muội mới có thể làm một con ma đúng nghĩa, được tự do đi lại trong Minh giới, nếu không sẽ trở thành cô hồn dã quỳ đấy.
Hoá ra là đi lấy chứng minh thư.
Có lẽ là do các con ma khác đều đang ngủ nên xung quanh cực kỳ yên tĩnh.
Chúc Dao đột nhiên cảm thấy kỳ lạ không biết ánh sáng ở đâu ra, cô ngẩng đầu lên nhìn.
Cả đội hình không có con ma nào là nguyên vẹn, cụt tay cụt chân có, mà ngay cả mổ bụng lòi ruột cũng có nữa, con này còn kinh khủng hơn con kia, dùng cụm từ
hoàn toàn biến dạng
để miêu tả chính là đang sỉ nhục ma đó.

Đúng rồi, ta chết vì treo cổ, người chết kiểu gì vậy?
Bạn hồn ma Sadako bắt đầu nói không ngớt mồm.

Cô em ném hay lắm.
Hồn ma Sadako ở sau lưng sáp lại gần, vui mừng nói:
Ta đã ngứa mắt con ma đó từ lâu rồi, hắn cậy mình là ma bị ngã chết, bình thường nếu không phải chơi ném mắt thì cũng là chơi ném tại.
Hừ, chia năm xẻ bảy như thế thì ghê gớm lắm chắc, kiếp sau mà chết, chắc chắn ta sẽ ngã chết thảm hơn hắn.

Ặc...
Đây là chuyện đáng khoe khoang lắm sao? Nhưng trái tim phải chịu kinh sợ của Chúc Dao cũng đã bình tĩnh lại rồi.

Không dám nhận chữ quý, ta họ Trần, tên chỉ có một chữ Trinh.
Trần Chân?
Xin chào, ta là Hoắc Nguyên Giáp!
Trần Chân là đệ tử chân truyền của Hoắc Nguyên Giáp.

Hoắc Nguyên Giáp? Tên của người nghe lạ thể.
Không lạ bằng tên của người đầu biết chưa? Trần Trinh ngẩn người một lúc, mãi sau mới tiếp tục nhiệt tình nói:
Quỷ muội chết bệnh này, nhìn muội chắc cũng là ma mới chết, lần đầu tiên tới Minh giới đúng không? Đi, ta đưa người đi lĩnh chứng.

Á á á...
Mới gặp lần đầu mà đã đi lĩnh chứng, có phải là nhanh quá rồi hay không?
Cô cứ tưởng là sẽ không có cảm giác mệt, nhưng vừa đặt lưng xuống cơn buồn ngủ đã kéo đến, cô ngủ ngay lập tức.
Giấc ngủ này khác với những giấc ngủ bình thường.
Treo cổ lên trên đó!
Chúc Dao:
...
Tư thế ngủ chính xác của con ma chết vì treo cổ là thế này sao? Phải làm sao đây? Bỗng nhiên cô cảm thấy đào hố để ngủ quá là bình thường luôn.
Kết quả là Trần Trinh lại kéo cô đến một cái ao nước đục ngầu ở ven đường, rồi chỉ vào đó nói:
Đây chính là Giới Định Các, thò tay xuống dưới đi.

...
Sao bảo là cơ quan chính phủ cơ mà? Cấp chứng minh thư kiểu này thật là tuỳ tiện quá đi.
Chúc Dao cạn lời thì một tay xuống nước nhưng nước trong ao lại không hề làm ướt tay cô, đầu ngón tay như chạm phải thứ gì đó mềm mại như bông vậy.

Có tất cả bảy màu sắc, mỗi con ma mới vào thành khi đi nhận ký hiệu đều sẽ có một loại màu sắc, màu sắc này đại diện cho việc sau này sẽ sống ở thành nào.
Hắn ta xoè tay ra, chỉ thấy trên tay hắn ta cũng là một ký hiệu có màu xanh lục:
Vừa hay căn nhà bên cạnh nhà ta đang còn trống, muội có thể sống ở đó, sau này chúng ta sẽ là hàng xóm của nhau.
Hoá ra màu sắc này chính là hộ khẩu, còn có thể tự chọn nhà nữa, không biết có sổ đỏ không nhỉ?
Trần đại ca, không phải ma còn phải đi đầu thai chuyển kiếp sao? Tại sao phải chọn chỗ ở vậy?
Trần Trinh nhìn cô với ánh mắt quái dị:
Đầu thai chuyển kiếp? Sao muội lại có thể có loại suy nghĩ đáng sợ như vậy chứ? Lẽ nào muội không muốn tu tiên hả?


Ma cũng có thể thành tiên sao?
Ông trêu tôi đấy à?
Chỉ giây lát sau, lòng bàn tay cô đột nhiên xuất hiện một đốm sáng nhỏ màu xanh lục, dần dần lan ra thành hình một vòng tròn, bên trong đó viết một chữ
Minh
.

Là màu xanh lục.
Trần Trinh vui vẻ vỗ vai cô:
Quỷ muội chết bệnh, chúng ta có duyên thật đấy!

Màu này có ý nghĩa gì?
Chúc Dao rụt tay lại, thấy ánh sáng trong tay dần nhạt đi, chỉ còn lại chữ Minh màu xanh lục to bằng móng tay.
Chỉ vừa thoáng nghĩ, Chúc Dao lập tức lao 6về phía trước đi theo đoàn người.
Có tò mò nhìn chằm chằm vào cánh cửa đó.

Giang Na Đường...
Chúc Dao:
...
Đây có thật là Minh giới không vậy? Không phải là bộ phận làm quảng cáo đấy chứ? Đang lúc thẫn thờ thì một con ma nam trên quần áo có ghi hai chữ
Thất Tinh
to đùng bước đến:
Này, cô gái, ta thấy cô kỳ diệu xuất chúng, ấn đường nối vết đen, chắc chắn là có tư chất thượng thừa, hay là đến phái Thất Tinh ta đi?

..
Ấn đường nổi vết đen là cái khỉ gì thế?
Này này anh bạn, cô ấy đã là đệ tử của Tất Thục Môn ta rồi.
Bàn tay cô bị siết chặt rồi bị kéo ra phía sau một con ma nam áo trắng.
Đệ tử phái Thất Tinh kia nhìn hai người rồi thất vọng bỏ đi, tiếp tục gào mồm quảng cáo.
Trên bầu trời không phải là mặt trời đang tỏa sáng mà là từng lớp ánh sáng giống như cực quang vậy, tựa như dải lụa màu đang không ngừng uốn lượn trên bầu trời.
Cô đưa tay ra cảm nhận nhưng lại không hề cảm nhận được sự ấm áp.
Đợi đã!
Giải quyết vấn đề chỗ ở cho ta trước đi, sao bảo là hàng xóm của nhau cơ mà? Chỉ đáng giá bằng một cái xẻng này thôi hả? Trần Trinh vẫn không quay đầu lại mà bay thẳng về cái sân nhỏ của mình.
Sau đó hắn ta móc ra một miếng vải dài màu trắng vắt lên cái cây trong sân, thắt nút lại, rồi...
Phố xá cực kỳ sầm uất, đèn lồng đỏ treo cao, quán rượu, quán trọ, quán trà, có đầy đủ mọi loại hàng quán khác nữa, khiến cô có ảo giác như lạc đến trường quay phim cổ trang.
Đèn hoa rực rỡ khắp nơi, hoàn toàn không có một chút gì gọi là âm u đáng sợ.
Trần Trinh thấy cô vẫn không hiểu lắm mới phổ cập kiến thức của Minh giới cho cô.
Nghe xong Chúc Dao mới biết, cái gọi là quỷ tu kia cũng không khác tu tiên là mấy, chỉ là tu luyện ở đây phức tạp hơn nhân tu.
Nhưng kỳ lạ ở chỗ, cô không hề cảm thấy mệt, cơ thể không hề có bất cứ phản ứng bất thường nào sau khi vận động với cường độ cao.
Bởi vậy, cô dứt khoát một là không làm, hai là không nghỉ, càng ra sức đào hố, giống như đào hầm vậy, đào cho mình một căn phòng bí mật, đào thêm một cái giường đất, rồi bàn ghế nữa.

Ặc...
Ta tự tìm đường chết đó:
Chết bệnh.

Ừ.
Hắn ta nhìn Chúc Dao một lượt từ trên xuống dưới, vẻ mặt trầm ngâm, nói nhỏ:
Thảo nào người lại hoàn chỉnh thế.
Này này, vẻ mặt đồng tình ấy của ngươi là có ý gì vậy?
Đừng buồn.
Hắn ta vỗ vai Chúc Dao, nghiêm túc nói:
Kiếp sau tranh thủ chết thảm hơn một tí là được.

...
Không phải người đang nguyền rủa ta thật đấy chứ? Bây giờ Minh giới đang chuộng hình thức chết thảm à?
Sắp đến lượt chúng ta rồi.
Hồn ma Sadako chỉ về phía trước.
Chúc Dao vừa ngẩng đầu đã phát hiện không biết bọn họ đã ở ngoài cánh cửa lớn đó từ bao giờ, mấy con ma trước mặt đã nối đuôi nhau đi vào trong rồi, thoáng cái đã không thấy đâu nữa.
Đó là lối vào Minh giới sao? Cô làm ma thật rồi5 sao? Bỗng cô nghe thấy tiếng lộc cộc, có gì đó lăn tới chân cô.

Này cô em, ta làm rớt đồ rồi, nhặt lên giúp ta với.
Con ma phía trước lên tiếng.
Sau khi nhìn lại thì đã trôi qua một ngày, sắc trời cũng dần tối lại.
Lúc này Chúc Dao mới bay về giường nằm.
Ánh sáng đó chỉ sáng thôi chứ không hề đem theo nhiệt độ.
Chúc Dao chăm chỉ đạo trong một canh giờ mới đào ra được một cái hố cao bằng người.
Con ma nam áo trắng xoay người lại, nghiêm túc nói với cô:
Ta nói người nghe, đừng nghe mấy con ma này nói xạo, đó toàn là mấy môn phái nhỏ chuyến đi lừa ma mới thôi, có môn phái tổng cộng chỉ có hai con ma, ngươi đừng để bị mắc lừa đấy.
Chúc Dao nhìn người đàn ông mặt mũi ưa nhìn này:
Ngươi là?
Vị nào vậy? Người đàn ông ngẩn ra, chỉ vào mình:
Ta là con ma treo cổ chết vừa mới đứng sau người đó, người quen rồi à?
Ma treo cổ chết! Con ma thất khiếu chảy máu đó hả?
Đi qua cổng Minh giới tự nhiên sẽ được khôi phục lại hình dáng ban đầu, ngươi không nhận ra ta cũng phải.
Hắn ta tỏ vẻ thất vọng lại thêm một chút tiếc nuối:
Haizzz, quả nhiên dáng vẻ lúc trước của ta uy phong hơn nhiều!

...
OTL.
Chẳng uy phong tí nào! Khoé miệng Chúc Dao giật giật, nhìn bốn phía xung quanh, quả nhiên không còn nhìn thấy con ma nào thiếu cái nọ mất cái kia nữa.
Trời cũng bắt đầu sáng dần, bốn phía xung quanh vừa rồi vẫn còn tối om mà giờ đã nhìn mọi thứ rõ mồn một rồi.
Xung quanh lác đác có vài ngôi nhà, so với thành phố lúc cô mới bước vào thì lạnh lẽo hơn rất nhiều.

Cảm ơn Trần đại ca.

Quỷ muội chết bệnh đừng khách sáo.

...
Có thể không nhắc đến chuyện chết bệnh không?
Chúc Dao tưởng cái nơi có tên là Giới Định Các kia chắc chắn phải là một nơi đầy uy phong bề thế, dù sao cũng là nơi cấp chứng minh thư, có thể nào thì cũng là một đơn vị trực thuộc chính phủ.

...
Chuyện này thì có liên quan gì đến chuyện cô có phải là ma chết bệnh hay không? Nhưng mà cô thật sự chưa nghe đến hai chữ quỷ tu.
Đừng nói là giới tu tiên ngày trước, ngay cả ở tiên giới cô cũng chưa từng thấy ma quỷ phi thăng thành tiên bao giờ.
Sau cánh cửa này chính là Minh giới sao? Bỗng Chúc Dao nhớ lại cảnh tượng âm u đáng sợ trong phim truyền hình.
Cô hít sâu vài hơi, chuẩn bị tâm lý rất lâu mới cắn răng, quyết tâm đi theo con ma phía trước đặt chân vào bên trong.
Thật là phải cảm ơn cánh cổng của Minh giới mà!
Cảm ơn quý huynh đã nhắc nhở, chẳng hay quý danh của quỷ huynh là gì?
Cô khách sáo hỏi.
Con ma nam cười cười:
Gặp được nhau chính là có duyên, quỷ muội chết bệnh không cần khách sáo!
Con ma chết bệnh Chúc Dao:
...
.
Mà ở ngay phía trước là một c3ánh cửa đen sì cao chọc trời lơ lửng trong không trung đang mở rộng.
Sương mù dày đặc vây quanh, bên trong đó là một vùng tối thui9 không nhìn rõ bất cứ thứ gì nhưng lại có một loại sức hút kỳ lạ khiến cô muốn đến gần.
Chúc Dao nhìn thấy mới biết, đúng là cạnh nhà hắn ta có một...
bãi đất trống, một bãi đất trống đầy cỏ dại mọc xanh mơn mởn! Đậu má, cho tôi miếng đất như thế để làm gì hả, đào hầm à?
Chúc Dao lặng lẽ cầm xẻng lên.
Bây giờ cô chỉ là một con ma bình thường, cho dù có công pháp đầy bụng thì cũng không sử dụng được, chỉ có thể đào từng xẻng đất một.
Mà quỷ tu lại khác, chỉ cần có thể tu luyện ra linh căn phi thẳng lên Linh giới, là có thể khôi phục tu vi khi còn sống, như thể chẳng phải còn tốt hơn việc đầu thai chuyển kiếp sao?

Hoá ra là như vậy, thảo nào lại có nhiều ma quỷ ở lại Minh giới như thế, hoá ra là muốn cố gắng thêm một chút.
Chúc Dao nhìn cái sân nhỏ đơn độc của Trần Trinh, lại nhìn mảnh đất trống trước mặt, khóe miệng giật giật:
Trần...
đại ca, chỗ này có thể...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.