Chương 229: Đạt thành tích mười lần nhát ma
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2899 chữ
- 2022-02-04 04:35:46
Chúng ta đến đây làm gì?
Là một con ma, cô cảm thấy không được thoải mái khi đến nhân gian bởi vì dương khí quá nặng.
Đương nhiên là đến để hù dọa con người rồi.
Hắn ta nghiêm túc đáp.
..
Đang yên đang lành sao phải chạy 3đi nhát ma làm gì!
Nhát ma xong có được cái gì không?
Trần Trinh ngẩn ra, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, nghiêm t9úc đáp:
Là ma mà không biết nhát ma thì chẳng phải sẽ mất mặt lắm à?
Để ta!
Con ma cao gầy đứng lên, nhìn chằm chằm vào đứa trẻ, đột nhiên phun ra một ngụm âm khí, chậm rãi lấy hai con mắt xuống, đưa về phía đứa bé, nói bằng một thứ giọng âm u lạnh lẽo:
Ta...
không có mắt.
Đứa trẻ vung tay lên, ném một con mắt của hắn ta đi.
vốn không hề nhìn thấy ma!
Quỷ muội chết bệnh này, muội cứ đợi thêm chút nữa, ta sắp dọa được cô ta rồi.
Trần Trinh nghiêm túc nói, càng ra sức kéo mặt mình hơn.
Sự cố chấp này, cũng thật...
Việc này hoàn toàn không khó mà?
Chúc Dao trả con mắt lại cho con ma cao gầy.
Ta chưa bao giờ gặp được con ma nào làm được chuyện này.
Trần Trinh nghiêm túc đáp.
Lại là con ma chết vì bị ngã nhà ngươi à?
Trần Trinh bỗng trừng mắt với con ma cao gầy mới xuất hiện, hắn ta nổi giận đùng đùng lớn tiếng quát:
Ngươi tranh giành cũng vô dụng thôi, chắc chắn ta sẽ dọa được cô ta trước ngươi.
Hừ! Ai dọa được trước coi như người đó thắng.
Con ma cao gầy hừ lạnh một tiếng, lại cắt thêm một cái tai xuống, càng ra sức tung hứng hơn.
Woa, người là quỷ sai sao, lần đầu tiên ta được nhìn thấy quỷ sai đó.
Đúng vậy đúng vậy, mới đó đã nhát ma được mười lần, giỏi quá đi.
Quỷ sai đại nhân, chúng ta kết bạn với nhau đi!
Người làm thế nào mà được như thế vậy? Dạy ta đi, ta...
ta có thể cho người mượn xương để chơi.
Ta nữa! Ta có thể cho người đếm ruột của ta.
Cả ta nữa...
Chúc Dao đen mặt, ta không hề có một chút hứng thú nào đối với cơ thể của các người OK?! Trần Trinh vẫn khoác lên mình dáng vẻ tự hào đó:
Tránh ra hết đi, Hoắc Nguyên Giáp là hàng xóm của ta, các ngươi không có phần đầu.
Trời sắp sáng rồi.
Con ma cao gầy ngáp một cái:
Chúng ta mau về nhà đi ngủ thôi.
Dứt lời bèn bay ra ngoài.
Trần Trinh cũng kéo Chúc Dao đi theo.
không dọa được ai đấy chứ?
Con ma cao gầy cúi đầu đếm mắt.
Mà trái lại, nó lại cười, cười khanh khách vô cùng vui vẻ.
Trần Trinh không hề nhụt chí, hắn ta thay đổi chiến lược, sắc mặt trở nên trắng bệch đáng sợ, quỷ khí lạnh lẽo âm u, hắn ta há miệng thì chiếc lưỡi dài màu tím vào trong nôi, càng thì càng dài...
Trần Trinh như được tiếp thêm ý chí chiến đấu, cũng càng liều mạng làm mặt quỷ, lúc thì kéo thành hình chữ S, lúc lại kéo thành hình chữ B.
Chúc Dao:
...
Đây là cách nhất ma của bộ môn nào vậy? Không có ai phát hiện người phụ nữ đó vốn không hề nhìn thấy ma sao? Đó chỉ là một người phàm bình thường thôi, chưa được mở thiên nhẫn đầu, các ngươi có cố tỏ ra đáng sợ như thế nào thì cũng vô dụng thôi.
Cô trực tiếp thò bàn tay có chữ
Sai
vào trong ao.
Đột nhiên mặt nước xao động, gợi lên từng con sóng lăn tăn.
Con ma cao gầy vừa mới nhiệt tình cho cô mượn mắt cũng bay về phía người phụ nữ, tỏa ra quỷ khí âm u, tỏ vẻ muốn xử lý ca này.
Bỗng nhiên hắn ta đứng ra trước mặt người phụ nữ, hì hục móc ra hai con mắt, hai tay tung hứng giống như diễn xiếc vậy.
Quỷ muội chết bệnh cẩn thận!
Trần Trinh thè lưỡi, vẫn còn sợ hãi nói:
Đứa trẻ đó đáng sợ lắm, muội không đấu lại được nó đâu.
Chúc Dao lười để ý hắn ta, cô nhìn nhìn rồi thò tay lấy lại con mắt trong tay đứa trẻ.
Đột nhiên không thấy đồ chơi đâu, đứa trẻ ngây ra một lúc, mặt mũi nó nhăn lại rồi òa lên khóc nức nở.
Hoắc Nguyên Giáp, đừng buồn nữa.
Hắn ta nhìn cô với ánh mắt đồng tình:
Không biết nhát ma cũng không sao cả, 5huynh có thể dạy muội.
Ha ha...
Cô không muốn học, OK?
Cảm ơn nhé!
Đừng khách sáo, chúng ta là hàng xóm của nhau mà!
Hắn vỗ vai Chúc Dao, lắc người một cái liền trở về với hình dạng con ma mặt mũi nhoe nhoét máu me hôm nọ, cực kỳ hăng hái nói:
Hôm nay huynh sẽ cho muội thấy thế nào là một con ma ưu tú.
Nói xong, hắn ta tràn đầy tự tin bay về ngôi nhà nhỏ kia.
Chờ nhé, huynh đệ nhất ma thử cho muối xem nhé.
Bọn chúng đồng thời dừng hành động đang làm lại, tỏ vẻ lúng túng.
Đột nhiên Chúc Dao có một loại dự cảm không lành:
Chắc không phải là...
Khóe miệng Chúc Dao co giật, có phải ta chê ít đâu.
Không cần...
Lại đưa...
Cứ lặp lại như thế!
quỷ muội chết bệnh à.
Trần Trinh quyết định cứu vãn lại chút danh dự cuối cùng của một người làm anh lớn:
Nhát ma cũng là một môn học khó, không hề đơn giản chút nào, hơn nữa thực lực của người phụ nữ này quá mạnh, ý chí quá kiên định, không dễ gì dọa được cô ta sợ đâu.
...
Người ta thật sự không nhìn thấy các người đó, OK?
Xem ra phải đổi mục tiêu khác thôi.
Trần Trinh nhìn bốn phía xung quanh, ánh mắt hắn ta rơi trên người đứa trẻ nằm trong nôi, ánh mắt sáng lên:
Đổi sang nó đi!
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, không biết xấu hổ à? Đến một đứa trẻ con cũng không tha.
Trần Trinh đã nóng lòng bay đến bên cạnh nôi rồi.
Chúc Dao:
...
Đúng là...
đáng sợ thật!
càng thì càng dài...
Sau đó...
Dọc đường đi, hắn ta nhìn cô với ánh mắt lấp lánh, giống như fan nhìn thấy idol vậy.
Dọc đường bay đến cổng Minh giới, chữ
Sai
trên tay cố khiến cho rất nhiều con ma khác trầm trồ.
Thứ này có thể tùy tiện móc ra chơi sao?
Không cần à?
Con ma cao gầy đó nghiêng đầu, vẻ mặt đầy thất vọng.
Sau đó hắn ta đưa tay ấn vào mắt phải, hì hục móc móc một lúc, móc nốt con mắt còn lại xuống:
Mà thôi, cho ngươi mượn cả đôi luôn đó.
Không phải quỷ sai chỉ lo việc cầu hồn sao? Từ khi nào biến thành một khâu để tu luyện thế? Chúc Dao cảm thấy thế giới quan của mình phải xây dựng lại rồi.
Liếc nhìn con mắt trong tay mình lại nhìn đứa trẻ đã được đặt trở lại trong nôi.
rốt cuộc tại sao phải đi hù dọa con người vậy?
Đương nhiên là vì muốn trở thành quỷ sai rồi!
Trần Trinh tỏ vẻ đương nhiên nói.
Quỷ sai?
Đó là cái khỉ gì thế?
Chỉ cần muội dọa được con người đủ mười lần là có thể trở thành quỷ sai.
Lẽ nào cái chữ này có tác dụng hỗ trợ cho việc tu luyện ra linh thể? Vậy cách sử dụng quỷ sai đúng đắn là gì? Cô từng thử hỏi Trần Trinh về chuyện này, nhưng hắn ta cũng chỉ biết lơ mơ, nói tới nói lui chỉ biết mỗi một chuyện là quỷ sai thì có thể tu luyện linh thể.
Còn về phần quy trình cụ thể phải tu luyện ra sao thì hắn ta không biết.
Trần Trinh người đầy quỷ khí đang cố gắng bày trò dọa dẫm ở trước mặt người phụ nữ Chỉ thấy chân tay hắn ta múa may, kéo khuôn mặt thất khiếu chảy máu của mình thành đủ các loại hình thù vuông tròn dẹt khác nhau, gần như là cứ hai giây lại đổi một lần không hề bị lặp lại, cố gắng đến mức khiến cho người khác cảm động.
Nhưng...
Như vậy là thành quỷ sai rồi hả? Quả đúng là tùy tiện mà....
Hoắc Nguyên Giáp.
Trần Trinh và người bạn của hắn ta đều kinh ngạc không nói thành lời, ngón tay run run chỉ vào đứa trẻ rồi lại chỉ vào cô:
Muội muội muội...
Cô cúi đầu nghiên cứu chữ
Sai
trong tay, lúc mới trở thành quỷ sai, rõ ràng cô cảm nhận được có một loại năng lượng gì đó từ chữ cái này đi vào cơ thể ma của mình.
Cảm nhận kỹ hơn một chút, hình như cơ thể cô trở nên thật hơn so với lúc trước.
Kỳ lạ ở chỗ, đứa trẻ trong nôi lại cười khúc khích, cầm đồ chơi trong tay vui vẻ huơ huơ về phía Trần Trinh.
Suy nghĩ của trẻ con trong sáng đơn giản, đúng là có thể nhìn thấy rất nhiều sự vật mà người lớn không nhìn thấy, có thể nhìn thấy ma cũng không có gì lạ.
Làm quỷ sai mới có thể tu luyện linh thể.
Nhát ma đủ mười lần mới có thể tu luyện linh thể.
Đây là quy định của bộ phận nào vậy? Thật sự là quá tùy tiện.
không ngờ chỉ trong một ngày mà muội lại có thể đạt đủ chỉ tiêu mười lần luôn, thật đúng là không thể tưởng tượng nổi...
Muội đúng là thiên tài mà!
Trần Trinh ngồi xổm xuống góc tường vẽ vòng tròn.
Chúc Dao không cẩn thận đoán đúng sự thật:
...
Đậu má! Không dọa được ai thì người lấy đâu ra tự tin đòi dạy ta hả?
Khụ khụ...
Chúc Dao soi bóng mình trong nước, trên đó là một cô gái khoảng hơn hai mươi tuổi, không thể quen thuộc hơn nữa.
Có lẽ bởi vì làm ma mà cô trở về diện mạo vốn có ở hiện đại, nhưng so với lần trước lúc cô đến đây, cơ thể của cô rõ ràng là có sự khác biệt, lúc trước chỉ là một bóng trắng như ẩn như hiện, lần này lại giống như được tô màu vậy, trở nên rõ nét hơn nhiều.
Tuy nơi này là Minh giới, nhưng từ trước đến nay ma đều không thích xuất hiện vào ban ngày, hơn thế nữa cô đã đến đây hai ngày rồi nhưng vẫn chưa gặp phải chuyện gì không hay, an ninh trật tự ở dưới Minh giới tốt ngoài sức tưởng tượng, cô chưa nhìn thấy những chuyện bát nháo như đánh nhau hay chửi nhau.
Cái ao nước đục Giới Đinh Các nằm ngay ven đường.
Chẳng phải chỉ là nhát ma đủ mười lần sao? Cô đưa con mắt cho đứa trẻ, thấy nó thò tay ra với, thì lập tức rút về.
Đứa trẻ nhếch miệng òa khóc, cô lại lập tức đưa qua, sau đó lại lấy về...
Hai con ma này là khỉ đến để chọc cười đó hả? Rốt cuộc là ai dọa ai đây? Chúc Dao lại thở dài, quay đầu nhìn đứa bé nằm trong nôi.
Hình như nó không còn thích ngựa gỗ đồ chơi của nó nữa mà bắt đầu cầm con mắt còn lại của con ma cao gầy để ở bên cạnh chơi rồi.
Quỷ muội chết bệnh, muội làm thế nào vậy?
Hai mắt của Trần Trinh tỏa ra ánh sáng màu xanh lục.
Hả?
Muội dọa được đứa trẻ đó rồi.
Á á á á á!
Trần Trinh kích động đi đi lại lại:
Không ngờ muội đã dọa được người ta rồi, ta còn chưa từng dọa được ai đó! Muội dọa người ta sợ đến mức khóc thét, thật là giỏi quá đi.
...
Đây là chuyện đáng tự hào lắm sao?
Cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn là muội sẽ nhanh chóng dọa được nhiều người thôi.
...
Ta không hề muốn đi dọa người khác, OK?
Như vậy...
Một cảm giác kỳ lạ lướt qua tâm trí Chúc Dao nhưng cô vẫn chưa nghĩ rõ ràng được.
Bỗng nhiên có tiếng chim hót vang lên.
Thảo nào ban đầu khi nghe thấy cô chỉ là một con ma chết bệnh thì Trần Trinh đã tỏ ra đồng tình.
Một con ma hoàn chỉnh như cô đương nhiên không thể đáng sợ bằng những con ma mổ bụng lòi ruột như họ rồi.
Hắn ta bị người ta bắt đi rồi sao? Cô bất giác cảm thấy hơi lo lắng, chỗ này cách ngôi nhà kia một đoạn, có duỗi dài cổ ra để nhìn thì cũng chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mờ trên cửa sổ:
Nếu có thể nhìn rõ hơn một chút thì tốt quá.
Đây!
Một con ma cao gầy không biết đã xuất hiện bên cạnh cô từ lúc nào.
Hắn ta nháy mắt trái với cô, đưa cho cô một thứ:
Cho ngươi mượn đó.
Chúc Dao ngẩn người, còn tưởng là hắn ta đưa cho mình thư pháp bảo gì đó dùng để thu hình, hoặc không cũng phải là kính viễn vọng gì đó.
Nếu cô ấy muốn chơi, cũng sẽ chơi cơ thể của ta!
Chúc Dao thích chơi đùa bộ phận cơ thể:
...
Chúc Dao trốn về nhà dưới ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ của một bầy ma quỷ.
Đứng trước căn nhà, Trần Trinh vẫn níu kéo cô lưu luyến không rời, muốn mời cô ở lại.
Mười lần!
Nhiệm vụ hoàn thành.
!
Cô chẳng thấy mất mặt tẹo nào.6
Chúc Dao cạn lời, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy Trần Trinh xuyên tường đi vào trong sân, thực hiện kế hoạch nhát ma của hắn ta rồi.
Nhưng đã một canh giờ trôi qua, ngôi nhà đó không hề có một chút động tĩnh gì chứ đừng nói là có tiếng la hét.
Đạt được danh hiệu: Bà dì mất nết.
Quả nhiên khi vừa đủ mười lần, chữ Minh màu xanh lục trong lòng bàn tay cô phát ra ánh sáng, dần dần biến thành chữ
Sai
màu trắng.
khiến cho người ta cảm động!
Chúc Dao đang muốn nhắc nhở hắn ta thì cảm nhận được một trận gió lạnh quét qua người.
Á...
mắt của ta.
Con ma cao gầy phút chốc không trêu đứa trẻ nữa mà xoay người đi tìm con mắt bị rơi.
không cần đâu.
Cô hít sâu một hơi, vẫn quyết định phải tự đi qua đó xem sao.
Cô bay thẳng vào trong căn nhà đó.
Tại sao phải tổ chức cuộc thi ấu trĩ như vậy chứ?
Cho ta hỏi...
Chúc Dao hỏi dò:
Rốt cuộc hai người đã dọa được bao nhiêu người phàm rồi?
Cạch...
Cô vừa nói ra câu này thì hai con ma kia giống như ấn phải nút tạm ngừng vậy.
Lưỡi của hắn ta bị đứa trẻ tóm lấy.
Đau đau đau đau đau...
Trần Trinh đau đến mức nhảy cẫng lên, mất rất nhiều công sức mới có thể giành lại cái lưỡi của mình, vẻ mặt ấm ức trốn ra phía xa xa.
Trần Trinh mừng rỡ, lại ra sức làm mặt quỷ dọa đứa trẻ.
Chỉ tiếc là, đứa trẻ vẫn không hề sợ hãi.
Trong căn nhà chỉ có một người phụ nữ đang ngồi trên ghế may vá thứ gì đó.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ trừ...
Cô cúi đầu nhìn thì thấy trên tay hắn ta là một con mắt tròn xoe.
...
Đưa mắt của ngươi cho ta làm gì! Đậu má.
Lúc Chúc Dao đi đến cổng Minh giới thì trời đã sáng hẳn rồi.
Đường phố vốn đông đúc nhộn nhịp nay trống vắng không một bóng người.
người phụ nữ đó lại không có chút phản ứng nào, vẫn nghiêm túc và chiếc áo trên tay, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên cũng chỉ vì muốn khơi bấc đèn dầu bên cạnh.
Người phụ nữ ấy...
Hoắc Nguyên Giáp, hay là tối nay muội ngủ ở nhà ta đi, cái cây của ta to lắm, có thể treo rất nhiều ma đấy.
.
Ta không thèm làm ma treo cổ nhé, cút đi!
Chúc Dao từ chối Trần Trinh xong liền bay thẳng về căn hầm của mình.
Tiếng khóc của đứa trẻ làm người phụ nữ giật mình, vội vàng bước tới ôm nó lên dỗ dành.
Chúc Dao đang định trả lại mắt cho con ma cao gầy, vừa quay đầu thì bắt gặp hai gương mặt tràn ngập vẻ sùng bái.
Không chỉ có hắn ta, mà lúc đi vào Minh giới, cô cũng từng hỏi các con ma khác nhưng không có lấy một ngoại lệ, tất cả đều không biết.
Chúc Dao âm thầm cảm thấy mấy con ma này có gì đó sai sai nhưng lại không biết sai ở đâu, Cô ngẫm nghĩ rồi quyết định đến nơi nhận chứng minh thư là Giới Định Các xem thử.
Dường như có thứ gì đó trong ao đang từ từ nổi lên.
Giây lát sau một trận pháp hình tròn tỏa ra ánh sáng màu đỏ đột nhiên xuất hiện trên mặt nước.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.