Chương 230: Đại vương đưa ta đi tuần núi


Hắn ta tên là Ngưng Vân.

Nơi trước đây cô ở chỉ là một phần rất nhỏ thuộc Minh giới mà thôi, bởi vì có công của Minh giới nên phần l8ớn tu sĩ sau khi chết đi đều xuất hiện ở đây.
Đến cuối cùng, dường như không chịu nổi cái nhìn nóng bỏng của cô nữa bèn chia tay đưa cho cô một thứ.
Chúc Dao ngấn người:
Cho ta sao?
Ác quỷ gật đầu rất nhanh.
Được.
Hóa ra kéo cô đến đây là để nhát ma thật à? Người đàn ông dặn dò xong bèn cùng Ngưng Vân đi về con sống phía trước bầy quỷ.
Chúc Dao nhìn kỹ lại, đám ác quỷ này đúng là có đến hơn vạn con, xếp thành mười mấy hàng rất dài, mặc dù vẻ ngoài đáng sợ nhưng cũng coi như là ngoan ngoãn xếp hàng.

Này người mới đến, đừng nhìn nữa, mau đi thôi.
Ngưng Vân kéo cô vào trận pháp.
Cô chỉ cảm thấy ánh sáng màu đỏ trước mắt mình loé lên, lập tức được chuyển tới một con đường lạ lẫm nào đó, hai bên là những chiếc sân nhỏ nằm san sát trông khá giống nhau.
Hoá ra hôm qua các cô dẫn độ đám ác quỷ đó, phát hiện ra Vô Gian Quỷ Vương.
Do sợ bị Quỷ Vương tác động đến nên mới rút lui trước.

Ngưng Vân, cuối cùng ngươi cũng đến rồi.
Một người đàn ông chạy đến, chăm chú quan sát Chúc Dao nói:
Quỷ mới được mở lính trí sao?

Ừ, may quá, vừa ra đã gặp được một con.
Ngưng Vân gật đầu.

Tốt quá, lại có thêm một người trợ giúp nữa.
Người đàn ông thở phào, nhìn đám quỷ trước mặt với vẻ oán hận nói:
Vậy mới nói ta ghét nhất là bọn tà tu luyện gì không luyện lại cứ thích luyện Cờ Vạn Quỷ này, làm tập trung lại nhiều ác quỷ như thế, quỷ khí đầy trời.
Ngưng Vẫn chỉ vào một chiếc nằm sâu bên trong nhất rồi nói:
Này người mới đến, sau này ngươi sống ở đó, nếu có chuyện gì bọn ta sẽ gọi người.
Hoá ra quỷ sai còn là đơn vị được chu cấp nhà ở ? Đãi ngộ cũng tốt đấy chứ.
Dường như Ngưng Vân đã mệt mỏi lắm rồi, cũng không dặn dò gì thêm bèn trở về nhà mình.
Hắn ta bỏ hết các ngón tay của tay trái xuống, sau đó xếp ngay ngắn vào tay cô.
Sau đó hắn ta ngẩng đầu há miệng ra như muốn cười với cô nhưng lại khiến cho gương mặt càng trở nên dữ tợn hơn, còn phát ra tiếng cười
khặc khặc khặc
quái dị, tỏ vẻ muốn được khen ngợi.
Cô nhìn thấy ở mặt đất phía xa xa có một bóng người khổng lồ, tuy là xa quá cô không nhìn thấy rõ nhưng có thể nhận ra đó là bóng dáng của Vô Gian Quỷ Vương, nó to lớn hơn các con quỷ bình thường khác đến hơn một trăm lần.
Thanh linh kiếm vừa rơi xuống, lập tức ghim chặt Vô Gian Quỷ Vương trên mặt đất.

Đám ác quỷ đó bị sao vậy?
Cô không nhịn được hỏi Ngưng Vân.

Đương nhiên là bị Vô Gian Quỷ Vương nuốt chửng rồi.
Ngưng Vấn đáp:
Vô Gian Quỷ Vương vốn do vạn quy luyện thành, không hề có linh trí, trừ khi là rơi xuống sông Vong Xuyên, nếu không thì chỉ biết nuốt chửng các quý khác thôi.

Vậy cứ bỏ mặc như vậy sao?
Nếu như nó có thể chiếm đoạt quỷ khác thì sẽ có một ngày nó ăn sạch ma quỷ dưới Minh giới cho xem.
Cái quy tắc kiểu này cũng tuỳ tiện quá mức rồi đó.
Thảo nào mấy quỷ sai này chẳng có lương lậu gì cũng tự nguyện đến đây duy trì trật tự cho Minh giới, dẫn độ ác quỷ gì đó hoàn toàn là bởi vì rảnh rỗi không có gì làm.
Nhưng thường các tu sĩ khi chết đi, linh hồn và thể xác gần như đều đã tiêu tán hết, 3tuy vẫn còn giữ lại được một chút lý trí của con người, nhưng phần lớn đều là thiếu hụt không hoàn chỉnh.
Loại thiếu hụt này không 9chỉ là về cơ thể, mà còn về trí tuệ nữa.
Chúc Dao cũng hơi tò mò đánh giá một lúc, lại quay đầu nhìn chằm chằm con quỷ bên cạnh xem có gì khác biệt không.
Ác quỷ ở bên cạnh run rẩy, giống như rất sợ hãi, nó cứ cúi đầu mãi.
Phải biết rằng, rồi sẽ có một ngày quỷ sai tu thành linh thể, chỉ cần bọn họ bước vào Linh giới thì chính là người mới.
Bây giờ tạo mối quan hệ tốt với người của Linh giới, sau này khi tiến vào Linh giới cũng sẽ có chỗ dựa, nếu không ăn thua cũng có thể gia nhập môn phái, không đến mức phải đi đến bước đường trở thành tán tu.
Chúc Dao từng hỏi Ngưng Vân, quỷ sai phải làm thế nào mới có thể tu luyện ra linh thể, phi thăng lên Linh giới.
Đáp án của Ngưng Vân là đợi! Đúng vậy, chính là đợi.
Mấy con quỷ đứng đó, con nào con nấy mặt mũi dữ tợn, khác với mấy con ma ốm đói ở cổng Minh giới kia, toàn thân chúng phả ra hơi thở tàn ác, trông chúng cực kỳ hung hăng, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng quỷ gào thét đáng sợ, đây mới thật sự là ác quỷ đến từ địa ngục.
Nhìn thấy hai người Chúc Dao đi tới, đôi mắt của quỷ sai ở phía trước sáng lên.
Hắn ta nổi giận đùng đùng, vừa đi vừa la lối om sòm:
Cái đám mất dạy kia thật sự là đáng ghét không chịu nổi.
Rõ ràng là chúng ta phát hiện ra Vô Gian Quỷ Vương trước, kết quả là bọn chúng lại chiếm hết mọi công lao.

Đúng vậy đúng vậy, đúng là không thể nhẫn nhịn mà.

Cô em mới tới, người đến thật đúng lúc.
Ngưng Vân vẫy tay với cô:
Lát nữa chúng ta đi bái kiến vị đại nhân đến từ Linh giới đó đi.

Quỷ sai bên cạnh gật đầu:
Đúng vậy, cùng đi đi, nhất định phải làm rõ âm mưu của bọn chúng.

Hừ, cái đám đó chỉ biết nịnh hót thôi, sao phải sợ.

Chỉ biết ở sau lưng bày trò đâm lén người khác, làm quỷ sai lâu như thế rồi mà vẫn chưa có được linh thể.

Chuyện trước đây bỏ qua, lần này tuyệt đối không thể nhẫn nhịn nữa.

Đúng vậy, nhất định phải đòi lại công bằng.
Mấy quỷ sai này càng nói càng kích động, càng nói càng tức giận, tỏ vẻ hận không thể ăn tươi nuốt sống đối phương.
Sau khi tu sĩ đến từ Linh giới thu phục Quỷ Vương xong thì xuất hiện một đám quỷ sai khác nhảy ra cướp công dẫn độ ác quỷ.
Lại thêm hình như vị tu sĩ đến Linh giới kia có ý nán lại vài ngày nên bọn chúng tiện thể giữ vị tu sĩ đó lại.

Cảm ơn!
Chúc Dao tò mò nhận lấy, vật đó trắng trắng, chỉ lớn bằng một chiếc bút chì, ngắn ngủn một mẩu nhưng trông rất tinh xảo.
Đây là thứ gì? Chúc Dao đang nghi ngờ, lại thấy ác quỷ đó bẻ từ tay xuống cái gì đó, đưa cho cô một thứ giống hệt vậy, mà tay trái của hắn ta lại thiếu mất hai ngón...
Chúc Dao bước vào trong sân, Vô Gian Quỷ Vương vừa rồi nhìn thì có vẻ ghê gớm nhưng không đủ để cho tu sĩ xỉa răng.
Đối với những tu sĩ từ Kim Đan trở xuống thì còn có sức uy hiếp chứ nếu gặp phải Nguyên Anh thì sẽ bị nghiền nát ngay.
Khác với những gì cô đọc trong thần thoại, quỷ sai không thuộc về bộ phận nào, Minh giới cũng không có vị lãnh đạo tối cao nào là Diêm Vương cả.
Tất cả các quỷ sai đều là kiểu nuôi thả.

Ặc...
Chúc Dao cạn lời:
Đây chẳng phải là xương tay của ngươi sao?
Ác quỷ liếc cô một cái rất nhanh, sau đó lại lập tức cúi đầu.
Cái đệch, ngươi đỏ mặt gì hả? Sao lại đưa xương của ngươi cho ta? Con quỷ đó thấy cô không có phản ứng bèn dứt khoát đâm lao phải theo lao.
Bận rộn cả một ngày, bọn họ mới tẩy rửa sạch sẽ cho hơn một nửa số ác quỷ đó, đưa đến sông Vong Xuyên.
Do Chúc Dao là người mới, linh khí trên người không nhiều, không thể đến quá gần sông Vong Xuyên, chỉ có thể đứng bên cạnh trông chừng, làm mấy chuyện như giúp con quỷ này nhặt xương cốt, giúp con quỷ kia nhặt mắt.
Sau khi gã tà tu đó chết rồi, thì đám ác quỷ này trở lại Minh giới, hơn nữa còn rơi vào địa bàn của Ngưng Vân.
Bởi vì bị tà tu điều khiển giết quá nhiều người nên sát khí của đám ác quỷ này quá nặng, ở Minh giới lâu ngày chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, nên quỷ sai mới bàn bạc đưa hết chúng vào luân hồi.
Chỉ như vậy mới có thể bắt đầu tu luyện linh thể một cách chân chính.
Còn về quy định kỳ lạ phải đến nhân gian để nhát ma con người đủ mười lần mới có thể trở thành quỷ sai là nhằm mục đích để mở linh trí, khôi phục lại trí tuệ ngày trước.
Con quỷ xụ mặt xuống bắt đầu khóc lóc, giống như trái tim thuỷ tinh của nó đang bị tổn thương vậy, nhưng nếu như trên mặt nó không phải đang chảy huyết lệ thì...
Chúc Dao bước nhanh đi chỗ khác, tại sao đám quỷ này cứ thích bẻ bộ phận trên cơ thể xuống để tặng người khác vậy? Để tỏ ra đáng yêu sao? Không hề đáng yêu đầu OK?
Chúc Dao quay đầu nhìn về phía bờ sông, chỉ thấy một trăm con quỷ còn lại kia vẫn đang điên cuồng gào thét.
Chỉ giây lát sau, chúng bắt đầu hoá thành những tia sáng màu xanh lục bay về nơi xa, bao gồm cả con ác quỷ tặng xương cho cô nữa.
Một bóng người mặc quần áo trắng ngự kiểm dừng trên không trung, dường như đang bắt quyết, nước sông Vong Xuyên xao động, hoá thành hai con rồng nước bay thẳng về phía Vô Gian Quỷ Vương dội ướt hết người nó.
Lập tức, Vô Gian Quỷ Vương giống như một quả bóng da bị xì hơi, càng ngày càng nhỏ lại, phát ra tiếng kêu gào thảm thiết vang tận mây xanh.
Không ngờ Minh giới lại có được phong cảnh đẹp đến thế, thật không khoa học tí nào.

Đó là sông Vong Xuyên.
Ngưng Vân đưa cô đến bờ sông, chỉ thấy một nhóm quỷ đang đứng đông nghịt ở đó, có bốn năm quỷ sai ăn mặc giống Ngưng Vân đang duy trì trật tự.
Chúc Dao nổi hết da gà, kịp thời ngăn cản hành động muốn bỏ xương quai xanh của con quỷ thích tặng xương này.
Ngươi là một ác quỷ, ác quỷ với làm những chuyện buồn nôn là khác nhau đấy nhé! Cô rụt tay, trả lại xương cho nó:
Cầm lấy.
Nếu không thì kiếp sau sẽ biến thành tàn phế đấy.
Đây là chuẩn bị đi đánh hội đồng à? Tuy rằng quỷ sai không chịu bất cứ sự quản thúc nào nhưng phần lớn quỷ sai của Minh giới đều tụ tập lại với nhau thành những nhóm nhỏ, giống như đám người Ngưng Vẫn bọn họ có bảy tám người, tiện lúc có chuyện gì xảy ra thì cũng có thể phối hợp với nhau.
Còn về cách chiêu mộ người, rất đơn giản, ai nhặt được thì của người đó.
vậy phải làm sao?
Các quỷ sai khác cũng hoang mang ngơ ngác nhìn nhau.

Còn biết làm sao nữa?
Ngưng Vân nói:
Vô Gian Quỷ Vương ngự trị vạn quỷ, chúng ta không khống chế được nó đâu.
Tiếng gào thét lại vang lên, lần này một trăm con ác quỷ còn lại giống như nghe thấy được lời hiệu triệu, cùng nhau phát ra tiếng gào thét đáng sợ.

Vậy...
Mà rất rõ ràng Chúc Dao là do Ngưng Vân nhặt được nên đương nhiên là ở trong nhóm bọn họ.
Chúc Dao tốn mất nửa ngày trời mới biết được đầu đuôi câu chuyện thông qua bọn họ.
Đón được vị đại nhân đó thì sao? Cũng chưa chắc có thể bước vào cổng cơ mà.
Quỷ sai bên cạnh cũng tức giận không kém.

Có chuyện gì thế?
Chúc Dao vừa đi ra đến cửa.
Chúc Dao chỉ cảm thấy thần kinh bị chấn động, ngay cả cơ thể cũng lắc lư theo, giống như đang bị tách rời.

Không hay rồi! Là Vô Gian Quỷ Vương!
Sắc mặt Ngưng Vân thay đổi, nhất thời sốt ruột:
Không ngờ trong Cờ Vạn Quỷ này còn có một con Vô Gian Quỷ Vương.
Lại còn đến muộn như vậy, lần này thì thảm rồi.
Đội ngũ của Ngưng Vân đứng sát bờ sống nhất, đang lần lượt đẩy từng con xuống nước.
Mấy con quỷ sau khi rơi xuống nước, lâu nhất là không đến nửa khắc đồng hồ đã bay lên rồi, biến thành một con quỷ hoàn toàn mới.

Đừng lo.
Ngưng Vân vỗ vai cô:
Linh giới sẽ không mặc kệ chuyện này đâu, chắc sẽ sớm phái người đến thu phục thôi...
Nhìn kìa! Chẳng phải đã đến rồi đó sao!
Ngưng Vân chỉ tay lên trời, chỉ thấy chân trời mới đây còn tối đen như mực cứ như thể bị chẻ ra làm đôi, luồng ánh sáng chói mắt rọi xuống, một thanh linh kiếm khổng lồ xuyên phá không gian, bay về nơi rất xa rồi lao thẳng xuống, tạo ra tiếng
rầm
cực lớn.
Mà lần này đám ác quỷ này xuất hiện là bởi vì có tà tu mất mạng.
Đám tà tu đó khi còn sống đã luyện ra một thứ là Cờ Vạn Quỷ, thu phục ngàn vạn ác quỷ vào trong đó.
Quý khí trên người bọn chúng biến mất, sắc mặt cũng trở nên ôn hòa hơn, còn kèm theo một chút thẫn thờ, mà ngay cả quần áo cũng biến thành màu trắng sáng, không còn một tí dáng vẻ nào của ác quỷ cả.
Nước sông này thần kỳ thật đấy, có hiệu quả y như bột giặt vậy, mới nhúng xuống nước thôi đã làm biến đổi cả chủng loại rồi.
Thảo nào mấy con ma trước đây cô gặp đều giống như bị động kinh, hóa ra là linh trí không 6hoàn thiện.
Linh trí không hoàn thiện, một là phải đầu thai chuyển kiếp, bắt đầu bổ sung linh trí từ khi còn nhỏ, còn nếu không thì5 phải quay lại nhân gian để nhớ lại toàn bộ những gì khi còn sống.
Một trăm ác quỷ còn lại cũng bắt đầu không chịu nghe lời, cho dù quỷ sai ở bên cạnh nhưng cũng không áp chế được sự nổi loạn của chúng.
Một tiếng thét gào khàn khàn giận dữ đáng sợ vang lên, giống như sóng xung kích lan truyền ra bốn phía.
Bỗng nhiên cô nhớ đến tu sĩ áo trắng đó, tuy rằng cách xa nhìn không rõ nhưng cô luôn có cảm giác hơi quen mắt.
Sáng sớm hôm sau, cô nghe thấy tiếng Ngưng Vân, giống như đang gặp phải chuyện gì đó.
Thật ra cái gọi là quỷ sai chính là kẻ làm tạp vụ ở Minh giới.
Thỉnh thoảng đi làm một ít nhiệm vụ, giúp đỡ duy trì trật tự của Minh giới.
Số lượng quỷ trước mặt ngày càng ít, chỉ còn lại khoảng một trăm con, thì bỗng nhiên bầu trời đang sáng rõ lập tức trở nên tối tăm như bị tắt đèn, xung quanh bắt đầu xuất hiện sương mù dày đặc.

Chuyện gì vậy?
Ngưng Vân và mọi người cũng sững sờ.
Thỉnh thoảng cũng có một vài con gây rối nhưng cô chỉ cần đứng qua đó là lập tức yên lặng nghe lời, tỏ vẻ sợ hãi trốn tránh cô.
Chúc Dao sờ gương mặt thật của mình, cô đáng sợ đến vậy sao? Cô nghĩ, chắc là do chữ
Sai
trên tay mình, nên đám quỷ này mới sợ hãi theo bản năng như thế.
Không cần làm gì cả, cứ đợi vậy thôi.
Linh thể là thứ mà không ai biết nó hình thành thế nào, chỉ là rất nhiều quỷ sai ở Minh giới lâu rồi sẽ tự nhiên có, giống như công việc vậy, làm lâu rồi thì sẽ được thăng chức thôi.
Mà rất rõ ràng là chỗ dựa của bọn họ đang bị người khác cướp mất.
Tóm lại là không thể nhịn được nữa! Cho nên Ngưng Vân mới tức giận như thế, muốn đưa người đi gặp vị tu sĩ kia, hy vọng có thể đến kịp để để lại cho người ta một ấn tượng tốt đẹp.
Bản thân chết rồi còn lưu lại nhiều ác quỷ như thế, hại chúng ta bạn muốn ná thở thế này luôn.

Đừng than phiền nữa.
Ngưng Vân vẫy tay:
Có thời gian than vãn sao không mau chóng tắm rửa sạch sẽ cho mấy con ác quỷ này đi.
Người đàn ông đó bĩu môi, ngẩng đầu nhìn Chúc Dao, cười nói:
Này người mới đến, ngươi vừa được mở linh trí thì không nên xuống nước, lát nữa người đứng ở một bên trông chừng mấy quỷ hồn đó rồi dọa cho
chúng sợ, đừng cho chúng chạy lung tung là được.

...
Không biết dọa thêm mấy lần nữa thì có thể nâng cao IQ được không nhỉ?
Đến rồi!
Ngưng Vân đột nhiên dừng lại.
Chỉ thấy trước mắt xuất hiện một con sông màu bạc, nước sông trong vắt có thể nhìn thấy đáy, giống như một dải lụa màu bạc khổng lồ khiến Chúc Dao nhìn đến thẫn thờ.
Đương nhiên cũng có rất nhiều người không vượt qua được sự đợi chờ dài đằng đẵng mà tiến thẳng vào vòng luân hồi.
Vậy nên số lượng quỷ sai luôn duy trì ở một con số ổn định.
Phía trước dường như có thứ gì đó đang tới gần, thân hình cực kỳ to lớn, cho dù là ở khoảng cách xa như vậy nhưng vẫn có thể cảm nhận được âm khí rét lạnh thấu xương của nó.
Một hàng năm sáu quỷ sai điên cuồng chạy về trận pháp dịch chuyển ở gần đó.
Mau chạy thôi!
Nói xong bèn kêu gọi mọi người vắt chân lên cổ chạy theo con đường lúc đến.

Chạy mau chạy mau, Quỷ Vương sắp tới rồi.
Hắn ta cố ý kéo Chúc Dao:
Mới đến chạy nhanh lên đi, ngươi vừa mới mở linh trí, nghe tiếng thét này thêm mấy lần nữa thì sẽ bị Quỷ Vương đó nuốt mất đấy.
Chúc Dao không rõ tình hình lúc này, chỉ biết liều mạng chạy theo đám quỷ sai.
Chúc Dao không có hứng thú với loại hành động người trước ngã xuống người sau tiến lên nịnh hót như thế này, hơn nữa nhìn có vẻ rất có xu thế trở thành hỗn chiến giữa hai phe.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.