Chương 23: Tiêu chảy đại pháp của ngọc lâm phong



Tập trung tinh thần, mau ngừng hấp thu linh khí.
Hiện giờ chỉ khi đồ đệ ngừng hấp thu linh khí mới có thể ngăn chặn bạo động, nếu không, cả phái Khấu Cổ đều sẽ bị Lôi linh khí tàn sát.

Chúc Dao cũng biết tình huống hiện tại rất nguy cấp, bò lên ngồi thiền một lần nữa, làm theo lời sư phụ nói, ngừng hấp thu linh khí.

Sau nửa khắc, các linh khi đang bạo động ấy mới dần bình ổn lại và bắt đầu tiêu tan.

Ngọc Ngôn giải trừ trận pháp, nhìn kĩ đồ đệ của mình thì phát hiện cô đã bước vào cảnh giới Trúc Cơ đại viên mãn rồi.

Ngọc Ngôn tôn thượng học rộng hiểu sâu cũng bị đồ đệ của mình làm cho kinh ngạc.

Rốt cuộc hắn đã thu được một đồ đệ như thế nào vậy? Năm năm qua, đến dẫn khí nhập thể cô còn không làm được, vừa học được đã bắt đầu vượt cấp đốt cháy giai đoạn rồi sao?
Sư phụ?
Chúc Dao cũng cảm nhận được cơ thể mình khác lạ, chỉ là tình hình ban nãy rốt cuộc là sao vậy? Ngón tay vàng đến muộn sao?
Đừng nghĩ nhiều.
Ngọc Ngôn bẩm
Khứ Trần Quyết
, giúp cô tẩy sạch vết máu bám đầy trên người, bể đệ tử đã mất hết sức lực vào phòng, đắp chăn cho cô:
Nghỉ ngơi trước đã, chuyện hôm nay không được nói với

ai.


Chúc Dao gật đầu, thấy cô nhắm mắt, Ngọc Ngôn mới xoay người đi ra ngoài.

Ngẩng đầu nhìn Lôi linh khí vẫn chưa tan hết trên không trung, vị sư phụ nọ hơi phiền não.

Nâng cao tu vi phải dựa vào linh khí, mà mỗi loại linh căn cần số lượng linh khí không giống nhau.

Còn về phần có thể hấp thu được bao nhiêu linh khí, lại phải dựa vào cảm ứng của người đó đối với linh khí và sự tương tác của linh khí đối với người đó.

Cho dù lúc hắn bước vào thời kỳ hoá thần, cũng chưa từng thấy Lỗi linh khí bạo động ghê gớm đến thế.

Có thể tạo ra một cảnh tượng khủng bố như thế, chỉ có hai loại khả năng.

Loại thứ nhất, đồ đệ của hắn có thần khí nghịch thiên, có thể ngưng kết Lôi linh khí.

Nhưng hắn đã sống từng ấy năm, chưa từng nghe nói thế gian có loại thần khí như vậy, cho dù là thời kỳ thượng cổ hoang dã, kỳ trận dị bảo khắp nơi như trong truyền thuyết thì cũng không có, huống hồ chỉ cần là thần khí xuất hiện, thế gian chắc chắn sẽ có hiện tượng kỳ lạ, không thể nào không có ai biết.

Hơn nữa, với trí thông minh của đồ đệ ngốc nhà hắn, có gì đều viết hết lên mặt, không thể nào có suy nghĩ như vậy mà lại có thể giấu được hết tất cả mọi người.

Nếu không thì cũng không thể nào suốt năm năm qua đều không học được cách dẫn khí nhập thể.

Xem ra chỉ còn lại một loại khả năng, đó là lực tương tác giữa đồ đệ của hắn với tôi linh khí đã đạt đến mức khó bể tưởng tượng, vậy mới có thể khiến cho tôi linh khí chen lấn xô đẩy nhau chui vào trong cơ thể đồ đệ của hắn.

Haizzz, xem ra hắn gặp phải rắc rối lớn rồi, nhưng ai bảo cô là đồ đệ của hắn chứ! Chúc Dao ngủ tròn một ngày một đêm, khi tỉnh lại chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, sức lực dồi dào.

Dường như chỉ trong một đêm, cô đã trở nên tai thính mắt tinh hơn, trước đây luôn cảm thấy Ngọc Lâm Phong lạnh lẽo, nhìn quanh chẳng thấy có mấy thứ sống được.

Nhưng hiện giờ chỉ cần thoáng tập trung là có thể nghe thấy tiếng chim hót trong rừng, tiếng côn trùng kêu trong lá, tiếng bươm bướm vỗ cánh trên hoa, thậm

chí có lúc còn nghe được tiếng cười đùa của mấy đệ tử đi qua Ngọc Lâm Phong.

Những trải nghiệm trước nay chưa từng có, khiến Chúc Dao lập tức đẩy cửa với tâm trạng nghênh đón thế giới mới.

Quả nhiên cô không xuyên không về đây để du lịch, cảm giác có ngón tay vàng thật tuyệt.

Như cảm nhận được suy nghĩ của cô, Lôi linh khí trong không khí cũng sôi động hẳn lên.

Chúc Dao dừng chân, nhìn những đốm sáng nhỏ mờ mờ trong không khí đang xoay quanh cô để lấy lòng, lúc thì xếp thành hình chữ S,lúc lại xếp thành hình chữ B.

Cô bình tĩnh giơ tay xua đi hết, hừ, con bitch.

Tối qua suýt nữa thì lấy mạng tạo, giờ không thể dễ dàng tha cho chúng mày được, tỏ vẻ đáng yêu cũng thế thôi.


Sư phụ!
Ngọc Ngôn vừa bước ra cửa, một vật không rõ là vật gì bay về phía hắn, theo quán tính hắn nghiêng người sang một bên, trơ mắt nhìn Chúc Dao ngã sấp mặt.

Thở dài một tiếng nhìn vẻ mặt ngu ngốc của đồ

đệ.

Chúc Dao bò dậy, phủi bụi đất bám trên quần áo, không tức giận, nói thế nào thì hắn cũng là ân nhân cứu mạng của cô mà.


Đa tạ ơn cứu mạng của sư phụ, đồ đệ không có gì báo đáp, hay là con lấy thân báo đáp nhé?
Ngọc Ngôn khó hiểu liếc cô:
Con vốn là của ta.

Hả?
Ý gì vậy? Chúc Dao đờ người, gì mà vốn là của hắn? Loại văn tổng tài này nghe quen quen nhỉ? Đừng mà, cô chỉ thuận miệng nói bừa thế thôi, văn phong này không đúng đầu.

Ngọc Ngôn thấy cô lại chuẩn bị ngây người, bèn giải thích:
Con là đồ đệ thân truyền của ta.
Vốn dĩ chỉ có thể nhận một mình hắn làm thầy, cho nên là của một mình hắn, lấy thân báo đáp gì gì đó vốn không tồn tại.

Khoé miệng Chúc Dao giật giật, sư phụ quả nhiên là người không thể nào giao tiếp được, bỏ đi, hôm nay tâm trạng tốt không cãi lại hắn nữa.


Sư phụ, hôm nay ăn gì vậy?
Không phải đang là giờ ăn sáng sao?
Đói?
Ngọc Ngôn khó hiểu nhìn cô.

Chúc Dao sờ sờ bụng, lắc đầu.

Theo lý mà nói, cô ngủ nguyên một ngày một đêm, giờ này phải đói đến dính ruột rồi mới đúng, nhưng đến giờ vẫn không thấy có cảm giác gì.


Đạt đến Trúc Cơ thì có thể tích cốc rồi, hôm nay con không cần ăn nữa.
Tịch cốc là không ăn nữa.


Á, nếu không được ăn nữa thì chẳng phải cuộc đời sẽ thiếu đi rất nhiều niềm vui sao?
Là một người ham ăn, Chúc Dao không thể nhẫn nhịn.


Sư phụ, hay là chúng ta thỉnh thoảng làm một bữa, để trải nghiệm cuộc sống một chút.
Ngọc Ngôn không do dự đáp:
Đồ ăn dưới nhân gian chứa quá nhiều tạp chất, không có lợi cho việc tu hành.

Nếu đã nhịn ăn được thì không cần phải ăn nữa.
Chúc Dao tụt hết cảm xúc, âm thầm quyết định sau này sẽ ăn trộm, tuyệt đối không để sư phụ nhìn thấy.


Nếu con đã Trúc Cơ thì hãy luyện những thuật pháp trước đây từng học đi.
Vị sư phụ nọ bắt đầu khởi động hình thức dạy học:
Chỉ có tu vi mà không có thuật pháp thì không được.

Con hãy bắt đầu luyện từ thanh thể pháp nhập môn đi.

Vâng thưa đại vương, không vấn đề thưa đại vương!
Chúc Dao ngoan ngoãn chắp tay.

Ngọc Ngôn không hiểu mấy lời nói nhảm của cô, giơ tay điểm nhẹ vào mi tâm cô, Chúc Dao bỗng cảm thấy một lượng lớn thông tin chảy vào trong não, chính là thanh thể pháp.

Thật ra, cái gọi là thanh thể pháp chính là làm sạch kinh mạch của chính mình, loại bỏ tạp chất trong cơ thể, giúp cho linh khí được lưu thông thuận lợi hơn, như vậy lúc thi triển pháp thuật sẽ càng thêm nhanh chóng.

Chúc Dao nhắm mắt ngồi xuống, làm theo cách trong công pháp, từng bước làm sạch kinh mạch của chính mình, nhưng cô đã coi thường lượng tạp chất tích tụ trong người mình suốt ba mươi ba năm qua.

Mới làm được vài lần, cô bắt đầu cảm thấy đau bụng không chịu được, phần bụng lại phát ra mấy tiếng ục ục.

Ngại ngùng nhìn sang sư phụ đang ở bên cạnh, lại thấy hắn đang bất động nhìn mình, gương mặt hiện lên vẻ
đã sớm biết
.

Chúc Dao nghiến răng, đứng phắt dậy, dùng tốc độ nhanh nhất lao vào nhà vệ sinh.

Lừa đảo! Thanh thể pháp cái gì, rõ ràng là tiêu chảy đại pháp.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.