Chương 24: Người tu tiên không biết bay
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 1535 chữ
- 2021-12-31 05:29:28
Cái thanh thể pháp này muốn giết người quá rồi đấy.
Từ mai bắt đầu nhịn ăn, đây là suy nghĩ kiên định nhất của Chúc Dao khi đang ở trong phòng.
Chậm chạp nhắm mắt lại, đúng rồi, hình như hôm nay cô quên gì đó thì phải? Thôi kệ đi, cứ ngủ trước đã rồi có gì tính sau.
Phải nói là trong năm năm này, thành tựu duy nhất của Chúc Dao chính là học thuộc tất cả những gì từ kim đan kỳ trở xuống, là công pháp có thể tu luyện.
Với tư cách là người đã trải qua việc học để thi, vượt qua kỳ thi đại học gian nan mà nói, học thuộc lòng quá là dễ dàng luôn.
Lại thêm sư phụ cũng thường xuyên giải thích cho cô cách vận hành công pháp, nên cô đã tích luỹ được năm năm kiến thức lý luận cơ sở.
Hiện giờ tu vi tăng lên, lúc vận dụng thực tế thật sự là nhanh hơn rất nhiều, thử mười mấy lần là học được.
Thỉnh thoảng có cái quá khó, có sư phụ ở bên cạnh chỉ đạo, cũng có thể hiểu ngay.
Vậy nên, ba tháng trở lại đây, Chúc Dao đều liều mạng học thuật pháp.
Chỉ có một mục công pháp cô học mãi không được, chính là thuật ngự kiểm.
Nhìn thấy đồ đệ rơi xuống từ độ cao không tới bốn mét, Ngọc Ngôn thở dài thườn thượt.
Chúc Dao khóc không ra nước mắt, bò dậy nhặt lấy trường kiếm rơi bên cạnh, vẻ mặt thất bại.
Tiên nhân có ngầu lòi hơn nữa, cũng không thắng được chứng sợ độ cao! Đúng vậy, Chúc Dao sợ độ cao, đứng ở nơi nào chỉ hơi cao chút thôi là chân cô đã mềm nhũn ra rồi, huống hồ là đứng trên thanh kiếm bé tí bay qua bay lại.
Đáng sợ lắm đấy biết không?
Sư phụ, có thể không dùng kiểm không?
Là một người tu tiên, không biết bay thật sự rất mất mặt.
Nhưng sợ độ cao thật sự là lý do bất khả kháng.
Con thật sự sợ độ cao lắm, chỉ cần đứng lên là chân mềm nhũn.
Đổi sang một loại vũ khí rộng hơn, tầm nhìn lớn chút cũng tốt mà.
Ít nhất cô còn có thêm cảm giác an toàn,
Ngọc Ngôn nhìn cô, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Thật ra trong phái Khấu Cổ, đúng là có nhiều người dùng nhiều loại vũ khí khác nhau, pháp khí dùng để bay cũng rất đa dạng.
Nhưng có thể thấy kiểm chiếm nhiều nhất, bởi vì kiếm vẫn là vũ khí có sức tấn công mạnh nhất trong tất cả các loại vũ khí, Phái Khâu Cổ nổi danh về kiếm thuật, mà sở trường của hắn cũng là kiếm pháp.
Con muốn dùng loại vũ khí gì?
Con yêu cầu không cao, chỉ cần rộng một chút là được, thuận tay dễ cầm, tấn công được phòng thủ được.
Tốt nhất có thể thu gọn lại được.
Yêu cầu không cao đây sao, Ngọc Ngôn thở dài, nghĩ kỹ một lát:
Chuyện vũ khí ta sẽ nghĩ cách, mấy ngày tới con luyện tập các thuật pháp khác nhiều hơn đi, một tháng sau theo ta tham gia đại hội môn phái.
Đại hội môn phái?
Nói như vậy cô có thể xuống núi rồi, chờ đã:
Con...
con cũng phải tham gia sao?
Đến ngự kiếm cô còn không biết, đi tham gia sẽ bị dìm chết đó.
Không phải đã nói là ba người thắng trong cuộc tỉ
võ của môn phái mới có thể tham gia sao? Ngọc Ngôn lạnh nhạt nhìn cô:
Con đến xem là được.
...
Hoá ra là đi xem thôi, nhưng ánh mắt đó của sư phụ, sao cô lại cảm thấy không được thoải mái nhỉ?
Tuy là con đã Trúc Cơ, nhưng tu vi tăng quá nhanh, nhiều pháp thuật vận dụng không thuần thục, đứng xem người khác tỉ võ có ích cho con.
Chúc Dao gật đầu, đúng thật là kinh nghiệm thực chiến của cô bằng 0.
Mặc dù pháp thuật là cô dựa vào trí nhớ để học, nhưng có thể vận dụng hay không thì vẫn rất khó nói.
Cứ cho là tu vi của đối phương thấp hơn côi rất nhiều nhưng một khi đánh nhau rồi, cô cũng không chắc bản thân có thể đánh thắng.
Đây cũng giống như lúc bắt đầu học phép nhân, bảng cửu chương ai chẳng biết, chỉ là phép nhân hàng đơn vị với nhau, có thể dễ dàng đọc ra được.
Ai chẳng biết hai nhân hai bằng bốn, nhưng hai mươi hai nhân hai thì sao? Cái này phải tích lũy kinh nghiệm và tìm phương pháp, mới có thể tính ra bằng tốc độ nhanh nhất được.
Pháp thuật cũng vậy, linh khí của mỗi người tuy có cao có thấp, nhưng tốc độ xuất chiêu và cách vận dụng pháp thuật của mỗi người đều khác nhau, đó mới là mấu chốt để giành chiến thắng.
Mà ở phương diện này cô chỉ mới vừa nhập môn.
Sư phụ, con hiểu rồi.
Chúc Dao siết chặt nắm tay, từ khi cô xuyên không đến thế giới này, lần đầu tiên nghiêm túc với việc tu tiên.
Ngọc Ngôn khẽ gật đầu, lại giảng cho cô nội dung chính của một số pháp thuật, xong mới xoay người đi.
Chúc Dao cũng bắt đầu nghiêm túc luyện tập những pháp thuật này, cô luyện chủ yếu là pháp thuật hệ Lôi, có sức tấn công cực mạnh.
Ví dụ như thuật dân Lôi, giống như tên gọi, lúc sử dụng thuật pháp này sẽ dùng linh khí tích tụ thành một tia sét.
Sư phụ nói, đợi cô đạt đến Nguyên Anh là có thể tiếp thu được thuật đại dẫn Lôi.
Đến lúc sử dụng sẽ không chỉ một tia sấm sét, mà là ngàn vạn tia cùng xuất hiện một lúc.
Còn có một cái gọi là Thiên Giáng, là pháp thuật mạnh nhất mà cô đã học được, với linh lực hiện giờ của cô thì miễn cưỡng có thể thi triển một lần.
Thiên Giáng và thuật dân Lôi khác biệt ở chỗ, dân Lôi là dùng linh lực của bản thân để tạo ra sấm sét, còn Thiên Giáng là trực tiếp gọi sấm sét giáng xuống.
Chỉ là khi thi triển loại thuật pháp này sẽ rút cạn linh lực của cô, nếu như không đánh trúng thì chỉ còn nước nằm bò trên đất chờ chết thôi.
Đương nhiên trừ những pháp thuật này ra, cô cũng có thể sử dụng những pháp thuật hệ khác, chỉ có điều phải đem linh lực hệ Lối trong cơ thể hoá thành linh lực của pháp thuật tương ứng có thể phát động trước đã, rồi mới có thể phát động.
Ví dụ như thuật Hoả cầu, cô buộc phải biến linh lực hệ Lôi thành linh lực hệ Hoả trước, rồi mới có thể thực hiện.
Như vậy không chỉ mất thời gian, mà còn rất tốn sức.
Nhưng người tu tiên không thể nào chỉ dùng một loại pháp thuật, sư phụ cũng nói không thể để cô chỉ tập trung vào một hệ, là một người có linh căn hộ Lôi, có thể học hết pháp thuật của các hệ khác mới được coi là giỏi.
Một tháng sau.
Ngày đại hội tỉ võ của môn phái.
Ba ngày qua, Chúc Dao đã bắt đầu cảm thấy bầu không khí trong môn phái cực kỳ khác biệt, ngay cả Ngọc Lâm Phong trước nay luôn yên tĩnh cũng thường xuyên có đệ tử đi qua.
Tuy là không vào được, nhưng với thần thực hiện tại của Chúc Dao thì vẫn có thể biết được.
Chúc Dao cảm nhận được một cơn sóng ồn ào đang đến gần, nhưng mà...
cô không ra được.
Lần trước, từ sau khi tôi linh khí bạo động, sư phụ lại gia cố trận pháp, lần này ngay cả một con ruồi cũng không thể lọt qua.
Chúc Dao rơi nước mắt khi biết được sự thật này.
Tuy rằng sự phụ từng hứa sẽ đưa cô đi xem thi đấu, nhưng ba ngày nay cô không tìm thấy hắn, cô đã lật tung cả cái Ngọc Lâm Phong này lên rồi, nhưng đến cái bóng của sư phụ cũng chẳng thấy đâu.
Không, chính xác mà nói, đã một tháng rồi cô không thấy sư phụ của mình đầu, ngày hôm đó sau khi dạy cô pháp thuật thì đã không thấy hắn nữa.
Tuy rằng trước đây hắn cũng thường xuyên biến mất không báo trước, nhưng trước giờ đều không lâu đến vậy.
Nếu như không phải không thể ra khỏi Ngọc Lâm Phong, thì cô đã đến chỗ chưởng môn thông báo tìm người thân rồi.
Sư phụ, người mau về dắt đồ đệ theo với, con muốn ra ngoài! Mở cửa ra đi! Chúc Dao mỏi mòn đợi chờ trong một buổi sáng, đến giữa trưa, sư phụ mất tích suốt một tháng của cô mới thong dong bước đến.
Chúc Dao không nhịn được dùng ánh mắt oán hận một trăm ngàn volt bắn về phía hắn.
Nhưng đáng tiếc là vị sư phụ nọ không thèm đếm xỉa đến.