Chương 234: Bug không thể sửa nổi



Chỉ là thân thể trống rỗng, khí huyết yếu ớt, tinh thần uể oải mà thôi.

Nghỉ ngơi nhiều hơn là sẽ không sao đâu.

Sư phụ...



H8ả?


Sư phụ, ta muốn quay về Minh giới.
.
Ngọc Ngôn cứng người lại, quay đầu nhìn về phía cô, lông mày nhíu thật chặt.
Hồi lâu sau hắn mới trầm giọng nói:
Ngọc Dao...
Không phải lần nào vi sư cũng đuổi tới kịp.
Không phải lần nào cũng có thể chạy tới đó cứu nàng đâu.
Chúc Dao cảm thấy áy náy trong lòng, tiến lên một bước, ôm chặt cơ thể lạnh lẽo của Ngọc Ngôn, im lặng hồi lâu mới chậm rãi nói:
Sư phụ...
Ta gặp được nhóc thôi.

Theo tính toán của Chúc Dao thì tên nhóc thối đã quay về Linh giới, Quỷ Vương đã bị phong ấn, trong thời gian ngăn không thể thoát ra được.
Cô nhìn bốn phía xung quanh, thấy có vài luồng khí đen ẩn hiện trên bờ sông, nhìn kỹ thì đó là mấy chữ BUG, hẳn là do tên Quỷ Vương kia lưu lại.
Chúc Dao định đi tới gần nghiên cứu thì bị Ngọc Ngôn đứng sau lưng kéo lại.
Hắn âm thầm điều động linh khí trong cơ thể, phát hiện ra tu vi cũng không khác gì với ngày hôm qua cả, cẩn thận suy nghĩ lại một lần, hình như trong thuật pháp có nói khi song tu phải điều động linh khí, trao đổi âm dương, linh hồn và thể xác hợp nhất mới có thể xúc tiến việc tu hành.
Tối hôm qua...
hình như...
vẫn có sức sống.
Chúc Dao cẩn thận cảm nhận, quả nhiên phát hiện ra trong nguyên thần có thêm thứ gì đó.

Sao nó lại ở trong nguyên thần của ta vậy?

Sao ta biết được?
Ngạo Giang khóc không ra nước mắt, đáp:
Ban đầu ta cho muội mượn long chậu để diệt trừ Ma tộc, sớm đã nói có mượn có trả, mượn lại không khó phải không? Thế nhưng muội lại đưa nó vào trong nguyên thân, ta đánh mất long chầu dẫn tới thực lực giảm mạnh.
Bằng không thì lúc muội bị thương nặng đó có khi ta cứu được muội rồi.

Vô vàn pháp phù bay múa ở xung quanh, một hồi lâu sau mới dừng lại, bắt đầu chuyển động theo hướng ngược lại, ánh sáng đỏ cũng chậm rãi biển thành ánh sáng trắng.
Cảnh vật trước mắt thay đổi, hai người xuất hiện ở một không gian khác, một dòng sông trắng bạc hiện lên ở trước mắt.
Quay về rồi! Chúc Dao choáng váng, vốn cổ cho rằng đảo ngược chiều hồn trận có lẽ sẽ tốn không ít thời gian, nào ngờ sư phụ lại hoàn thành trong nháy mắt, đây là sự chênh lệch giữa thầy và trò sao?!

Ta cũng đi.
Ngọc Ngôn trầm giọng nói.

Hả?
Chúc Dao sững sờ:
Thế nhưng là...
Mang thêm một người liệu có quá tải hay không? Ngọc Ngôn không đáp lại, kéo Chúc Dao vào giữa trận pháp, khởi động trận pháp.
Trận pháp ngay lập tức tỏa ra ánh sáng đỏ chói mắt, bao phủ hai người ở bên trong.
Ta nói là ta vừa ngốc vừa xấu lại không hề có sở trường gì.

.
Huynh có thể hèn hơn được nữa không hả? Chúc Dao hít một hơi, thúc giục linh lực, ép long châu từ trong nguyên thần ra bên ngoài, đưa về phía trước:
Trả lại cho huynh này.
Ngao Giang sững sờ, ngay sau đó gương mặt tỏ vẻ vô cùng xúc động, nhìn Chúc Dao như đang nhìn thiên sứ:
Tiểu Thất...

Cho dù huynh vừa ngốc vừa xấu lại không có bất kỳ sở trường gì, nhưng ít ra khả năng đánh giá của huynh vẫn rất chính xác.

Ngạo Giang nói vì cô có long chậu nên cô không chết, sinh hồn được phục sinh, theo lý thuyết thì trực tiếp sống lại.
Thế nhưng cô mơ hồ cảm nhận được có điều không đúng, nguyên nhân cụ thể nằm ở tu vi của cô:
Sư phụ, hình như tu vi của ta đã rơi xuống Trúc Cơ kỳ mất rồi.
Trước đó vì nguyên nhân còn long chậu nên cô không hề phát hiện ra được, sau khi trả lại cho Ngao Giang mới phát hiện tụ vi của cô qua lẫn ngã xuống
Sắc mặt hắn ta rất tệ, tủi thân nói:
Đều là Thần tộc với nhau cả mà, chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau mới phải á.
Hắn ta không đề cập tới chuyện này thì còn tốt, vừa nhắc tới là lửa giận của Chúc Dao lập tức bốc lên.

Ngạo Giang!
Chúc Dao đạp một phát.
Bắt đầu từ lúc hắn ta hóa thành Thanh Long, cô đã nhận ra người này chính là đồng đội heo đè chết cô:
Giúp đỡ muội muội huynh đó, nếu không phải vì giúp huynh, ta sẽ bị huynh đè chết hả?
Đây quả thực là kiểu chết xăm lông nhất trong lịch sử, chưa từng có ai bị như vậy.
vẫn luôn giữ bên người.

.
Giữ? Thân thể của cô? Sư phụ, huynh thành thật khai ra đi, rốt cuộc tình yêu của huynh với đồ đệ sâu đậm đến nhường nào? Khi trước hắn nghĩ rằng cô sẽ còn tỉnh lại, nào ngờ rằng cô vẫn tiếp tục đi lên đủ các con đường tìm chết không có lối về.

Sau đó ta phát hiện cho dù linh hồn của nàng không ở trong thân thể, nhưng thân thể này lại tự động chữa lành.
Ngọc Ngôn thành khẩn nói:
Cho tới khi cái tên Long tộc gọi hồn nàng về, ta liền quyết định để sinh hồn của nàng quay về thân thể này...
Chúc Dao sờ ngực, nguyên vẹn không sứt mẻ, không hề có vết sẹo nào.
Sở dĩ thân thể của cô có thể tự động chữa trị chắc hẳn là do Giới Linh đi.

Trước khi nói những lời này, huynh có thể xuống trước được hay không?
Biết rõ thân thể ta trống rỗng, vậy huynh còn đè trên người 3ta để làm gì? Ngọc Ngôn sững sờ, trên gương mặt thoáng hiện lên vết ửng đỏ không dễ phát hiện ra, nghiêng người sang một bên, kéo đồ đệ vào lồng9 ngực.
Hắn ho nhẹ một tiếng rồi mới nói.

Ngọc Dao, nàng...
Thế nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận lại thì sẽ thấy chuyện này không đúng.
Việc khải tử hoàn sinh không phải chỉ cần gọi hồn là xong mà? Huống chi còn là sinh hồn? Cho dù Thần tộc mạnh mẽ nhưng cũng không có những năng lực này á, nếu không thì dòng dõi của Thần tộc cũng không khó khăn như vậy.

Tại sao huynh có thể gọi được sinh hồn?
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Ngao Giang tệ hẳn đi, nhìn cô lên án:
Còn không phải là vì ta đưa long châu cho muội mượn, muội vẫn chưa chịu trả ta ư?! Có long châu bảo vệ, cho dù thân thể bị phá hủy nhưng linh hồn
Liêm sỉ của huynh rơi đâu hết cả rồi? Khi nãy ai nói mình thân thể cường tráng, thần lực mạnh mẽ, lại còn biết ấp trứng hả?
Ngọc Ngôn đi tới bên người Chúc Dao, nghe đồ đệ nói vậy, ánh mắt chuyển sang nhìn về phía Ngao Giang nằm rạp trên đất.
Ngao Giang run lên, mồ hôi lạnh tủa ra:
Ha ha ha...
Tiểu Thất, muội nghe nhầm rồi.
vừa mới hôn mê.
Hắn cảm thấy lo lắng nên mới bắt mạch cho c6ổ.

...
Ấy ấy suốt cả một đêm, có thể không bất tỉnh hả? Có nhà nào trồng được củ cải suốt một đêm hay không?
Ngọc Ngôn bấm phá5p quyết, điểm lên giữa trán Chúc Dao một cái, cô lập tức cảm thấy thân thể được thả lỏng, cảm giác mệt mỏi trong người biến mất hết, ngay cả những vết bầm xanh xanh tím tím ở trên người cũng biến mất không thấy đâu.
Ngọc Ngôn gật đầu:
Lần đầu tiên ta gặp nàng chính là hình dáng hiện giờ.
Đúng là hàng nguyên đai nguyên kiện mang từ hiện đại tới! Như vậy...
Khóe miệng Chúc Dao giật giật:
Sư phụ...
Huynh có thể nói cho ta biết vì sao thân thể của ta lại ở chỗ huynh không?
Mặt Ngọc Ngôn thay đổi, chuyển ánh mắt nhìn sang chỗ khác, đáp:
Khi đó nàng bị yếu hồ giết chết, ta phát hiện ra ẩn ký thân truyền chưa tiêu tan, cho nên...

Đừng nhúc nhích.
Vẻ mặt Ngọc Ngôn trầm xuống, cau mày, cẩn thận nhìn luồng khí đen đang bay lơ lửng kia:
Nếu như ta đoán không sai thì đó là oán khí!
.

Oán khí?
Chúc Dao sững sờ, cô thường xuyên nghe thấy từ này, bình thường chỉ có quỷ hồn mang oán khí mới có thể giữ được linh trí khi còn sống.
Cô vẫn cho rằng oán khí chỉ là chấp niệm của một người, là một danh từ mà thôi, chưa từng ngờ tới rằng nó có thực thể.
Nhóc thối là ai? Trong ấn tượng của Ngọc Ngôn chỉ có một người, đồ đệ nhà người ta.
Sinh vật mà hắn ghét nhất chính là đồ đệ nhà người ta! Mà loại sinh vật này chính là khúc mắc của đồ đệ nhà mình, điều này khiến nó càng trở nên đáng ghét hơn.
Dựa vào đầu mà đồ đệ mình cẩn thận nuôi nấng (tận mấy lần) lại bất chấp cái giá phải trả để đi cứu cậu ta chứ? Sau khi tốn bao công sức mới sống lại được thì vẫn đi tìm chết, quay về giải cứu thằng nhóc thối tha đó.
Hắn ta vẫn chưa nói hết lời thì một tia sét bổ thẳng xuống, lập tức biển hắn ta thành một cục than đen sì.
Ngọc Ngôn đột ngột xuất hiện ở cách đó chừng năm mét, khí lạnh tỏa ra ngùn ngụt.
Hắn chậm rãi bước về phía bên này, mỗi một bước dường như đều có thể khiến một mảng bằng ngưng đọng ở dưới chân.
Ngạo Giang nhớ đến lúc mình bị đánh thành đầu heo ngày trước, hai chân lập tức mềm nhũn ra, nhoài người quỳ rạp xuống dưới đất.

Huynh làm gì vậy?
Chúc Dao lùi lại một bước.

Ha ha...
Khóe miệng Ngạo Giang giật giật, sau đó nghiêm túc đường hoàng nói:
Ta cảm thấy khi quỳ thì nhìn sư phụ muội có vẻ oai phong khác thường!

...

Có khá hơn chút nào không?

Ừm...
Chúc Dao trả lời một cách hàm hồ, buồn ngủ không mở mắt nổi.
Ngọc Ngôn nhìn người trong lồng ngực mình, nhớ lại chuyện tối qua, trên mặt lập tức nóng bừng lên.
Hắn vội vàng quay đầu sang chỗ khác, niệm thầm thanh tâm quyết.
Không vui! Hắn tỏ thái độ cực kỳ không vui! Ngọc Ngôn thực sự rất muốn quay về giới tu tiên, lôi cổ Tử Mộ ra dạy dỗ, hỏi xem rốt cuộc là ông ta dạy đồ đệ kiểu gì.

Sư phụ, không phải là ta quay về tìm chết.
Chúc Dao bất đắc dĩ nhìn sư phụ, người vẫn đang tỏa ra khí lạnh như một chiếc điều hòa không khí tự nhiên, nếu cứ tiếp tục như vậy thì năm nay chắc chắn mùa đông sẽ đến sớm.

Trận pháp gọi hồn khi trước mà mọi người dùng để cứu ta vẫn còn, có thể đảo ngược trận pháp đó, như vậy là ta có thể lập tức quay về, không phải chết thêm một lần.
Hơn nữa còn có thể mang theo cơ thể.

Chẳng phải do ta quá kích động ư, vô tình, vô tình mà thôi!
Hắn ta tỏ vẻ xấu hổ:
Với cả là, chẳng phải ta đã gọi hồn muội về rồi ư.
Hiện giờ muội vẫn rất khỏe mà.

Là huynh gọi hồn ta đó hả?
Chúc Dao sững sờ, cô vẫn cho rằng là sư phụ làm.

Đương nhiên là ta rồi!
Ngao Giang tự tin vỗ ngực:
Ngoại trừ Thần tộc chúng ta, ai có thể trực tiếp triệu hồi sinh hồn cơ chứ?

Sinh hồn?
Hắn ta có ý gì, cô không phải là quy ư?
Sinh hồn đương nhiên chính là linh hồn có thể phục sinh được.
Ngao Giang giải thích:
Nếu như chỉ là phép gọi hồn bình thường, cho dù muội quay về giới này thì cũng chỉ là quỷ mà thôi, không thể sống lại.
Thì ra là vậy! Cô còn đang thắc mắc sao mình đột nhiên sống lại, hơn nữa còn có thân thể.
Ngày thứ ba từ khi Chúc Dao trở về, cô nhặt được một con rồng nằm cứng đơ ở sân sau.
Cho dù nó đã cố ý thu nhỏ kích thước, nhưng vẫn vắt ngang qua quá nửa sân cỏ, ngửa người lộ ra cái bụng trắng hếu, chân chống vó lên trời, tỏ vẻ cuộc đời không còn gì luyến tiếc nữa.

Này này này, đã chết chưa hả?
Chúc Dao đưa chân đạp nó mấy cái.

Tiểu Thất, ta nói thật lòng đó, muội thấy ta như nào hả?
Ngạo Giang trợn to mắt nhìn về phía cô, bắt đầu cố gắng đập chậu cướp hoa cho bằng được:
Thân thể ta vô cùng cường tráng, thần lực mạnh mẽ, sống suốt
mấy vạn năm cũng không vấn đề gì, còn biết ấp trứng nữa đó.
Muội có muốn...
Ầm ầm!
hắn quên mất tiêu.
Ngọc Ngôn:
...

Hay là giờ gọi đồ đệ dậy, luyện tập một lần nữa?

Tiểu Thất...
Con rồng kia tỏ vẻ đáng thương xoay đầu lại, chiếc đuôi rồng đong đưa hai lần.

Không chết thì tránh ra, đừng cản đường ta.

...
Hắn ta cảm thấy trái tim rồng bị tổn thương sâu sắc, thân hình lóe lên, biến lại thành người đàn ông mặc áo tím, những vết sưng trên mặt cuối cùng cũng tan đi, không còn giống đầu heo như trước mà đã đổi thành bảng phối màu:
Tiểu Thất, tốt xấu gì thì ta và muội cũng là đồng tộc, sao muội có thể đối xử với ta như vậy?


Ai là đồng tộc với huynh.
Chúc Dao lườm hắn:
Ta là Phượng tộc, huynh là Long tộc, không cùng một chủng tộc đầu cha nội?!
Hơn thế nữa hiện giờ cô cũng không phải là Phượng tộc.

ở đâu?
Tên đồ đệ nhà người ta đó.
Rõ ràng là giọng điệu vẫn giống ngày thường nhưng Chúc Dao mơ hồ cảm nhận được bên trong mang theo cơn giận dữ.
Bờ sông Vong Xuyên vô cùng yên tĩnh, không có một bóng quỷ nào cả, chỉ là hiện trường vẫn còn dấu vết đánh nhau.
này đã trở về thời kỳ ban đầu.
Ngọc Ngôn vẫn tỏ thái độ lạnh nhạt, đưa tay lên vén sợi tóc rủ xuống bên tai cô:
Vốn dĩ tu vi của nàng chỉ là Trúc Cơ mà thôi.

Hả?
Có ý gì vậy?
Chúc Dao sửng sốt hồi lâu, lập tức biển ra một chiếc kính nước, soi mình lên trên, là gương mặt đã dùng suốt hai mươi mấy năm thời hiện đại:
Tại sao lại có thể như vậy được?
Sau khi cô phục sinh không còn là thân xác thụ yêu à? Vì sao lại biến thành như này?
Thân thể trước của nàng bị tổn hại quá nghiêm trọng, cho dù hoàn hồn thì cũng khó lòng sống lại được.
Ngọc Ngôn giải thích:
Cho nên ta đưa nàng về trong thân thể ban đầu.

Thân thể ban đầu?
Chúc Dao ngẩn ngơ, hai mắt đột nhiên mở lớn:
Huynh nói đây là thân thể ban đầu của ta?


Ặc...
Hóa ra lần trước ngỏm cù tèo là do cô tự tìm tới.
Khi đó vì rút quá nhiều thần lực ra, vô ý khiển thần hỗn hợp nhất, từ đó mới dẫn đến chuyện đưa long châu vào trong nguyên thần.
Khó trách khi cô đã biến thành quỷ vẫn có thể tự do sử dụng pháp thuật, xem ra chính là vì nguyên nhân long chầu.
Hắn đang song tu, đây là một phương thức tu hành rất nghiêm túc, hắn chỉ có thái độ nghiêm túc chịu trách nhiệm với đồ đệ, chỉ là tối qua...
hơi nghiêm khắc quá với đồ đệ mà thôi.
Ngọc Ngôn hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén những cảm xúc xa lạ trong lòng và ý nghĩ muốn đánh thức đồ đệ dậy xuống.
Chẳng lẽ gói quà lớn mà anh ta nói khi trước chính là đây sao? ---

Tận dụng phế phẩm à? Nói đến việc gọi hồn, Chúc Dao đột nhiên nhớ tới con Quỷ Vương ở Minh giới, BUG Khí Đen.
Rất hiển nhiên nó chính là mục tiêu nhiệm vụ lần này của cô, mặc dù không biết vì sao lần này không có kịch bản, thể nhưng cô đã tận mắt chứng kiến sự nguy hiểm của BUG kia.
Cô nắm chặt lấy cánh tay bên người, hít một hơi thật sâu.

Nếu không phải vì mất đi long chậu, sao ta có thể bị sư phụ của muội đánh thành như này được.
Nhớ tới chuyện này, Ngao Giang rầu rĩ không thôi.
Nghĩ tới việc hắn ta đường đường là Long tộc nhưng lại bị một tu sĩ loài người đánh cho răng rơi đầy đất, quả thực là quá mất mặtrổi.

Tiểu Thất, muội chắc chắn là mình không muốn đổi sang một người đàn ông khác à? Sư phụ của muội bạo lực quá.

...
Ừm, còn rất đồi trụy,một đêm một lần, một lần suốt cả đêm.

Oán khí được sinh ra khi người ta căm hận, không cam lòng, thù hằn.
Ngọc Ngôn giải thích:
Nó không có hình thái cụ thể nhưng cũng bất sinh bất diệt.

Nếu nhiễm phải thì sẽ bị vô số cảm xúc khống chế, không thể siêu thoát.
Chúc Dao sững sờ:
Không có phương pháp xóa sổ nó hả?
Ngọc Ngôn lắc đầu:
Vốn ta chỉ đọc được trong vài truyền thuyết trên điển tịch, đây là lần đầu tiên tận mắt thấy thực thể.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.