Chương 233: Đến lúc lên bàn ăn rồi


Cho nên bọn họ chỉ cần trực tiếp chiêu hồn Quỷ Vương sau đó phong ấn lại là được, đồng nghĩa với việc lại tạo ra sợi dây có thể đi8ều khiển con rối.

Nhưng chuyện này chỉ có thể để cho Vương Từ Chi làm.

Cô không có thực thể, trên người không có 3sinh khí không thể chiêu hồn phách cùng là quỷ được.

Đệch, bà đây ngay cả quần cũng đã cởi hết rồi mà huynh lại chỉ muốn đắp chăn bông nói chuyện phiếm với ta.
Chúc Dao tức đến nỗi muốn cào giường.
Cô biết, cô biết ngay sẽ lại thế này mà.

Không phải.
Ngọc Ngôn nhìn cô, lại đụng phải một...
Chúc Dao ngẩn người.
Cô có thể cảm nhận được sự căng thẳng của hắn, dường như hắn đang sụp đổ, chỉ cần một giây nữa thôi là có thể vỡ nát.
Cô chưa từng nhìn thấy sư phụ mất kiểm soát như vậy bao giờ.
như ngọc, khụ...
hắn vội vàng di chuyển tầm mắt, nghiêm túc đáp:
Chúng ta không đắp chăn bông.

...
Chúc Dao tức giận đạp hắn:
Ta không cần biết! Ngọc Ngôn, nếu huynh còn nói chuyện công pháp tu luyện gì đó nữa thì bà đây sẽ chết cho huynh xem.

Ngọc Dao!
Sắc mặt hắn trầm xuống, vội vàng ôm chặt cô vào lòng:
Không được làm bừa.

Vậy chuyện song tu phải làm theo cách của ta.
Bản thân đã không biết còn muốn dạy hư đồ đệ, bà đây còn lâu mới chơi trò thuần khiết cả đời với huynh nhé.
Ngọc Ngôn nhíu mày, thấy đồ đệ kiên quyết như vậy chỉ đành tạm thời bỏ qua uy nghiêm của người làm thầy mà gật đầu:
Ừ.

Chẳng mấy chốc, cảnh xuân ngời ngời.
Vấn đề khó khăn nhất mà Ngọc Ngôn gặp phải khi tu hành là liên quan đến song tu!
Trên công pháp nói, mặc dù song tu là abc, lúc tu hành, nam nữ hai bên giao lưu, trao đổi linh khí âm dương cho nhau là được.
Tay hắn khẽ cử động, bắt đầu học một mà biết mười, tự động thực hành quá trình tiếp đó.
Chúc Dao bị đè ở phía dưới:
...

Được rồi, bởi vì sự phụ thích chủ động hơn, nên cô sẽ chuẩn bị tư thế cho thật tốt.
Ngọc Ngôn cảm thấy cả người run lên, cơ thể lập tức căng cứng, bàn tay bắt đầu không tự chủ được rời xuống eo của đồ đệ.
Lúc này mới phát hiện cơ thể của đồ đệ lại mềm mại đến thế, khiến hắn...không nỡ buông tay.
Tay của Chúc Dao cũng dần dần đi xuống, (đoạn này đã bị cắt do vượt quá giới hạn cho phép).
Chúc Dao cảm thấy cả người nặng nề chứ không giống như bình thường hoàn toàn không cảm nhận được trọng lượng.
Lúc mở mắt ra, cô nhìn thấy một cái đầu heo sưng phù như một cái bánh lớn, chỗ đen chỗ tím, gần như không nhìn ra cái đầu heo hoàn chỉnh.
Nhìn thấy cô mở mắt, đôi mắt đã sưng thành bánh bao của đầu heo lập tức sáng lên:
Ngươi tỉnh rồi!
Vừa nói xong, hắn ta bay vút ra ngoài đâm sầm vào cửa giống như quả bóng da bị đá đi, ngay sau đó vang lên một tiếng kêu thảm thiết.

Nhóc con!
Chúc Dao quay đầu gọi.
Vương Từ Chị cũng kết ẩn xong, ngự kiểm bay đến.
Tay vừa vung lên, một lá linh bùa bay ra, thoáng chốc hóa thành một trận pháp cực lớn, bay đến đỉnh đầu của Quỷ Vương.
Ngọc Ngôn ôm chặt lấy cô ngẩn ra, càng ôm càng chặt, giống như đang xác nhận điều gì đó, chặt đến nỗi không có một khe hở.
Rất lâu sau...

Ngọc...
muội, Tiểu Thất...
ta...
Ngọc Ngôn lại đá hắn ta ra ngoài, trước khi hắn ta kịp bò lên đã bị một đạo thiên lôi giáng thẳng vào mông.
Đầu heo lập tức biến thành một con rồng, vừa chạy trốn về nơi xa vừa hét lên:
Ta sẽ còn quay lại đấy.
Phía sau mông là từng đợt thiên lôi đang giáng xuống.
Chúc Dao thở phào, con quỷ đó đã bị hạ rồi.
Cậu nhóc cũng không biết chạy đi đâu mà lúc này lại từ trên không trung bay xuống, dù hơi thở không ổn định nhưng vẫn mừng rỡ cười với cô:
Chúc Dao tỷ, thành công rồi.


Còn phải nói sao?
Chúc Dao bỗng chốc cũng cảm thấy bản thân mình thật tài giỏi, cô vẫy tay với cậu, đang định gọi cậu tới thì một trận pháp khổng lồ đỏ rực đột nhiên xuất hiện xung quanh cô.
Cảm giác nóng như lửa đốt kỳ lạ bắt đầu xuất hiện, hắn đang định bấm thanh tâm quyết theo thói quen thì tay bị đồ đệ tóm lấy.

Ngọc...
Dao.

Suyt...
Chúc Dao thì thầm bên tai hắn:
Đừng nói gì cả.
Giọng nói ấy dịu dàng mềm mại, giống như chiếc lông vũ lướt qua tim.
Chúc Dao bỗng nhiên hiểu ra, sư phụ cho rằng lần này cô chết thật.
Cho nên mới chiêu hồn cô?
Sư phụ..
Cô đau lòng, không nhịn được ôm chặt lấy hắn.
Lần này cô trực tiếp biến thành quỷ, coi như người đã chết, dấu ấn mất đi cũng là bình thường.
Quàoooo...
Bắt đầu ăn thôi! Cô nhào tới, bắt đầu gặm cắn! Ngọc Ngôn cứng đờ người, thở dài nhìn đồ đệ như con cún con đang làm loạn trên ngực mình.
Hắn lật người nhẹ nhàng giành lại quyền chủ động.

Huynh nói thật sao?
Cô không nghe nhầm đấy chứ? Đây là sư phụ của cô sao? Ngọc Ngôn không đáp, những khuôn mặt trước nay luôn không có cảm xúc bắt đầu đỏ lên, rồi vệt đỏ đó lan ra với tốc độ chóng mặt, mà đôi mắt lạnh bằng của hắn lại xuất hiện vẻ ấm áp lạ thường giống như núi băng bắt đầu tan chảy vậy.
Chúc Dao chỉ cảm thấy có một mũi tên bắn trúng tim mình, dây cung lý trí trong lòng cũng đứt luôn rồi.
Trong một giây mất kiểm soát, cô trực tiếp hoá thành sói, túm chặt cổ áo hắn, không cần dùng linh lực, soạt một cái đã cởi được áo trên người hẳn xuống rồi, cô lớn tiếng nói:
Lần này cho dù sư phụ có kêu gào rách họng thì ta cũng sẽ không buông tha cho huynh đâu.

Chúc Dao trực tiếp bẩm quyết, gọi ra ngàn vạn tia sét, thoáng chốc cả bờ sông Vong Xuyên sáng rực lên, vô số tia sét nhấp nháy, giống như những con rồng đang bay thẳng về phía Vô Gian Quỷ Vương.
Sấm sét vốn là khắc tinh của những thứ tà mị trên thế gian, mà Quỷ Vương vốn là thứ cực âm.
Ánh chớp quét đến đâu, khí đen trên người nó bị tiêu trừ đến đó, gần như là tan biến ngay lập tức.
hơi khiến cho hắn...
khụ, nhưng hắn vẫn dự định ngồi thiền, dẫn linh khí trao đổi âm dương với đồ đệ.
Nhưng đồ đệ cực kỳ không đồng ý với cách làm này, bắt đầu giở chứng.
Con rồng đó...
quen mắt quá, đã thấy ở đâu rồi nhỉ? Chúc Dao còn chưa nghĩ ra thì cả người đã nhẹ tênh, lập tức bị người ta ôm lấy.
Ánh sáng trắng trước mặt lóe lên, cô đã thấy mình nằm trên một chiếc giường lớn rồi.
Ngọc Ngôn chưa từng nghi ngờ năng lực lĩnh hội của mình.
Cho nên sau khi quần áo của hai người đã cởi hết, tuy dáng vẻ của đồ đệ...
khụ...
Chúc Dao cắn răng, gọi ra nhiều tia chớp hơn, kết thành lỗi trận, lại tập hợp năng lượng đánh một chưởng xuống đất.
Chỉ thấy mặt đất lập tức bị ánh chớp màu tím phủ lên, khắp trời đất đều là từng đợt thiên lôi.
Rất nhiều khí đen trên người Quỷ Vương bị đánh tan.
Trận pháp này còn hơi quen mắt nữa, không chỉ là hình trận, còn có những chữ cái đang nhảy múa kia nữa, giống y hệt trận pháp thu phục Quỷ Vương ban nãy.
Cái đệch, đây là chiêu hồn trận! Kẻ nào đang chiêu hồn cô vậy?

Chúc Dao tỷ!
Cô chỉ nghe thấy tiếng gọi thất thanh của cậu nhóc, giây tiếp theo, ánh sáng màu đỏ của trận pháp đã nhấn chìm cô vào sâu bên trong.
Ở giữa trận pháp không ổn định, thỉnh thoảng lại có khí đen tỏa ra xung quanh.
Vương Từ Chi cố gắng duy trì trận pháp chiêu hồn, nhưng nó vẫn dao động ngày càng mạnh.
Chúc Dao cắn răng, trực tiếp lập một trận pháp áp chế lên trận pháp chiêu hồn, liều mạng dẫn năng lượng trong cơ thể ra để áp chế Quỷ Vương.
Chúc Dao ngẩn ra một lúc, nhất thời chỉ thấy từng đoá hoa hồng đang nở rộ ngay trước mắt, sắc xuân ngập tràn trong tim.
Cảm xúc như lửa đốt từ cõi lòng lan ra, thiêu đốt cô đến mức nhiệt huyết tuôn trào.
Tiềm năng trong người bất chợt bùng nổ, lật người lên, cưỡi lên người Ngọc Ngôn.

Lát nữa ta khống chế Quỷ Vương, xua tan khí đen bao quanh người nó.9
Chúc Dao dặn dò.
Cậu nhóc gật đầu, móc ra một lá bùa, hơi lo lắng nói:
Nhưng...
để chỉ có một lá bùa bình thườ6ng, không thể khống chế nó quá lâu.

Có thể phong ấn là được rồi, sau đó sẽ nghĩ cách khác sau.
Nếu không thì đến lúc đó sắp đặ5t mấy trận pháp nhốt nó lại là xong.
May quá, không phải là hết thuốc chữa.
Chúc Dao thở phào, ôm chặt hắn, cả người cũng đè xuống, da thịt hai người tiếp xúc chặt chẽ với nhau.
Ngọc Ngôn cảm thấy trước ngực mềm mại, cả người khẽ run lên, một mùi hương con gái xộc thẳng vào mũi khiến trái tim hắn bắt đầu đập loạn nhịp.
Quỷ Vương càng phát ra tiếng gào thét đáng sợ, âm thanh cực kỳ chói tai lại mang theo một luồng khí lạnh lẽo âm u.
Chúc Dao bất giác cảm thấy cả người không thoải mái, Cô ổn định pháp thuật, điều khiển tia sét áp sát từng chút một.
Nhưng khí đen đó thật sự quá nhiều, vừa đánh tan thì khí đen tụ lại càng nhiều, đánh mãi không hết.
Muội không biết mấy ngày qua ta sống thế nào đâu.
Sư phụ của muối thật sự là một tên biến thái.
Hắn nhất định không phải thượng thần Việt Cổ, tuyệt đối không phải.

Ngọc Ngôn nhíu mày, ánh sáng còn lại ở khóe mắt liếc nhìn hắn ta.
Đầu heo run rẩy nhưng vẫn cắn răng giữ bình tĩnh, quyết tâm tố cáo tới cùng:
Tiểu Thất, chính là hắn, chính hắn đánh ta thành thế này, muội phải đứng ra lấy lại công bằng cho Thần tộc chúng ta đấy!

Ngươi có thể đi được rồi.
Ngọc Ngôn quay đầu nhìn hắn ta, khí lạnh trên người tỏa ra bốn phía.
Tất cả những kẻ tranh giành đồ đệ với hắn đều là kẻ thù.
Toàn thân như bị dòng điện chạy qua, tê dại khiến bàn tay hắn bất giác bắt đầu không chịu nghe lời.
Không biết ai là người kết thúc nụ hôn này trước, khi hai đôi môi tách rời nhau thì hơi thở của cả hai đều đã trở nên nặng nề.
Chúc Dao hít sâu mấy hơi, sư phụ đúng là nhân vật số một của giới tu tiên, đến cả kiểu hôn sâu như thế này cũng có thể tự học thành tài.
Hai đôi môi dán chặt vào nhau, giống như dòng nước ấm chảy giữa hai người.
Ngọc Ngôn là một lính mới vào nghề, chỉ biết hết lần này đến lần khác dịu dàng hôn đôi môi của đồ đệ, cho đến khi đôi môi lạnh lẽo của hắn bắt đầu nóng lên, do dự lưu luyến hồi lâu mới giống như tìm được lối vào, chiếc lưỡi không gặp phải trở ngại tiến thẳng vào trong.
Hắn lập tức sững lại, như tìm thấy được thứ đồ chơi mới, bắt đầu thăm dò với sự say mê yêu thích.
Đột nhiên cô không dám cử động, chỉ có thể để mặc cho hắn ôm, cho đến khi hơi thở bên tai dần dần trở nên bình tĩnh lại.
Rất lâu sau đó...
Giọng nói của hắn như tiếng thở dài vang lên bên tai:
Ta cảm nhận được dấu ấn thân truyền của nàng đột nhiên biến mất.
Dấu ấn thân truyền, là dấu ấn thần thức hắn để lại trên người cô sao?
Ta tưởng rằng...
Hắn không nói hết, chỉ ôm cô chặt hơn.

Sư phụ?
Ngọc Ngôn nghiêng người đè xuống, gương mặt tuấn tú quen thuộc được phóng to ra, đôi môi lạnh lẽo của hắn hôn cô mang theo sự hoảng loạn và tức giận.
Nụ hôn của hắn vẫn như lúc trước, không hề có chuẩn bị lại vô cùng vội vã, vừa hôn vừa cắn khắp mặt cô, hơn nữa còn có xu hướng cắn xuống phía dưới, sắp chạm đến ngực cô luôn rồi.
(Ooo) Chúc Dao kinh ngạc, sư phụ của cô không thể nào chủ động như vậy được!
Sư phụ..
Tuy rất vui nhưng cũng rất đau đó.
Chúc Dao nhìn kỹ cái đầu heo trước mặt, nghiêm túc hỏi:
Ngươi...
là ai thế?


...
Đầu heo cứng đờ người, nước mắt lập tức tuôn rơi như vỡ đê, ào ào chảy xuống không ngừng:
Muội...
Chúc Dao chỉ cảm thấy có một trận cuồng phong quét qua, cả người cô nhẹ bẫng, bị kéo vào một vùng sáng màu trắng.
Bốn phía xung quanh bỗng trở nên quen thuộc, hơi thở lạnh bằng và cả tiếng hít thở nặng nề vang lên bên tai.

Sư phụ?
Đã xảy ra chuyện gì vậy? Cô sống lại rồi sao?
Cuối cùng, chữ của lá bùa trong trận tập hợp lại, biến thành một chữ Quỷ cực lớn.
Chiêu hồn trận cũng dần dần nhạt đi.
Trận pháp thu nhỏ lại chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn, cuối cùng khôi phục lại kích thước lá bùa ban đầu, bay về trong tay Vương Từ Chi.
Cho đến khi sắp chạm tới thì bị người không phối hợp nào đó tóm lấy.

Ngọc Dao?
Hắn nói với giọng nghi ngờ và căng thẳng.

Không phải sự phụ nói sẽ làm theo cách của ta sao.

Dao.

Thật sự là sư phụ! Sao hắn lại ở đây?
Tiểu Thất!
Đẩu heo bị đá ra đã bò về.
Nước mắt nước mũi lem nhem trên khuôn mặt loang lổ màu sắc, hắn ta nức nở gào khóc:
Cuối cùng muội cũng tỉnh lại rồi, nếu muội mà còn hôn mê tiếp nữa, ta sẽ bị đánh chết đó.
Đột nhiên đầu heo cảm thấy có hai thanh đao đang cắm vào tim, nhưng vẫn cứng rắn chống đỡ:
Ta không đi đây, người đánh ta đi.
Tiểu Thất...
muội xem muội xem!
Hắn bắt nạt ta kìa.
Cô hít thở sâu mấy lần mới có thể bình thường trở lại, lại nghe thấy tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai.

Chúc Dao, chúng ta song tu đi.

WTF?!
Cô hơi khó chịu đẩy hắn ra, muốn hắn nhấc người dậy.
Không biết không sao, ta có thể dạy huynh!
Đừng động đậy!
Cả người hắn căng lên, giống như đụng phải cái gì đó, ép cô càng chặt, ôm chặt đến nỗi khiến cô không thể nhúc nhích.
Đầu hắn vùi vào cổ cô, hơi thở càng thêm nặng nề.
Cô trùng sinh quá nhiều lần, cho nên không ngờ đến sự phụ sẽ lo lắng như vậy:
Xin lỗi.
Ngọc Ngôn ngẩng đầu nhìn đệ tử đang ăn năn áy náy, ánh mắt hắn trầm xuống, cuối cùng hắn thở dài bất lực, cúi đầu hôn nhẹ vào môi cô:
Ngọc Dao...
đừng để ta phải lo lắng nữa.
Trong lòng Chúc Dao tràn đầy cảm động, gật đầu lia lịa.
Cô vươn tay ôm cổ hắn, kéo người hắn trở lại.
Ngàn vạn phù tự bay quanh trận pháp.
Quỷ Vương lập tức không kêu gào nữa, động tác cứng lại, sau đó cả người bắt đầu vặn vẹo biến hình, ngay cả những khí đen bị đánh tan kia cũng bắt đầu chuyển động theo hình xoắn ốc với tốc độ cực nhanh, sau đó hóa thành một đám khói đen nhưng không đi vào trong trận pháp.
Ánh sáng màu đỏ của trận pháp đột nhiên sáng hẳn lên, chữ trên lá bùa cũng xoay tròn cực nhanh, giống như có gì đó đang liều mạng vùng vẫy.

Nghe lời.


Bây giờ đang là tiết học môn giáo dục giới tính do đồ đệ giảng dạy, sư phụ ngốc hãy học hành cho nghiêm túc đi! Vì vậy, Chúc Dao đã dành thời gian cả một buổi tối để dạy cho Ngọc Ngôn biết thế nào mới là song tu theo ý nghĩa truyền thống.

Phương pháp thao tác cụ thể có thể giải thích bằng trò chơi trồng củ cải.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.