Chương 236: Chỉ số thông minh động lòng người của yêu thú
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2953 chữ
- 2022-02-04 04:35:37
Con yêu thú kia há miệng nhả cô ra, nó trợn to hai mắt nhìn cô, còn chớp chớp thêm mấy cái.
Sau đó nó lại xích tới gần, n8gửi ngửi.
Chúc Dao thở phào nhẹ nhõm, cô hướng thẳng về phía biển lớn mà đi.
Cô vừa mới lướt qua vách đá, cảnh vật trước mặt lại trở nên vặn vẹo, chẳng còn thấy biển lớn đâu nữa, mà cảnh vật xung quanh đã hóa thành một vùng núi tiên đất lành.
Cô cứ đi thẳng về phía có linh khí đậm đặc nhất, đảm bảo không sai vào đâu được.
Ước chừng đi được một canh giờ, cuối cùng cô đã nhìn thấy một nơi có vẻ như là cửa vào môn phái.
Cho nên cô an tâm ngồi chờ! Sư phụ vẫn chưa tỉnh, cô lại không thể cõng mãi, bèn ghép hai cái ghế làm một rồi thả người lên trên, để sư phụ nằm thoải mái một chút.
Lúc này Chúc Dao mới bắt đầu quan sát đánh giá đại điện, càng nhìn lại càng cảm thấy quen thuộc.
Vương Từ Chi bây giờ là chưởng môn phái Thanh Cổ, thảo nào lúc cô hỏi đến tên cậu ta, những người khác đều dùng cùng một ánh mắt để nhìn cô phỏng chừng là đoán cô tới ôm chân đeo bám đây mà.
Tên nhóc thổi đâu rồi?
Chúc Dao hỏi.
Chúc Dao tiến vào trong, người ngồi trong phòng chính là tên nhóc thối kia, cậu ta bị thương rất nặng, thỉnh thoảng còn phun ra một búng máu, đám khí màu đen còn vảng vật quấn quanh người.
Sắc mặt cậu ta tái nhợt không chút huyết sắc.
Sao người lại ở đây?
Nét mặt ông ta ngỡ ngàng chưa thể tin nổi.
Không chỉ mình ta, còn có sự phụ của ta nữa.
Cô chỉ vào người đang ngủ trên ghế.
Hắn ta nói xong liền ra khỏi điện, đoán chừng là đi tìm trưởng lão kia để thông báo.
Chúc Dao ngẫm nghĩ, nếu Vương Từ Chi quả thật là đệ tử phái Thanh Cổ, cô có muốn tìm người, thì vẫn cần phải lên tiếng chào hỏi người quản lý trước đã.
Đừng lùi nữa mà!
Năm bước...
Bên kia có một...
u áu...
Khoan đã, lúc đó hình như kẻ khiến tên nhóc thối bị thương là Quỷ Vương.
Thảo nào...
Uau uau uau...
Nó khóc càng thảm thiết hơn, cuối cùng còn lăn lộn dưới đáy hố.
Ấy chà, còn biết nấc lên cơ.
Yêu thú bị cô nhìn thì run rẩy, ban nãy bắt nạt người ta thì ra oai vô cùng cách, mới bị cô liếc một cái, nó đã ngay tức khắc kinh sợ, khiếp đảm ngó cô.
Rồi hệt như bị hù dọa, nó lại chạy mất hút.
Con yêu thú ngẩng đầu liếc cô một cái, rồi nó chạy luôn vào sâu trong rừng, chớp mắt đã chẳng còn bóng dáng.
Hừ, cái loại thứ vớ vẩn vong ân phụ nghĩa này.
Đi bộ trong rừng sâu khác hẳn với ngự kiếm bay đi, vật để làm mốc xung quanh có quá nhiều, rất dễ mất phương hướng.
Cô dù có muốn bay, thì cũng không có công cụ gì hết! Phàm là môn phái tu tiên, thì hẳn đều ở trên vùng có linh mạch tồn tại.
Nhưng khi nó quay về, thương thế vô cùng nghiêm trọng.
Tử Mộ nặng nề nói:
Kinh mạch của nó bị tổn thương rất nhiều nơi, ta đã trị thương cho nó rất nhiều lần nhưng hoàn toàn không có hiệu quả.
Căn bản không có cách nào chữa trị.
Sao lại thể được?
Cô đã nhiều lần bị vỡ nát kinh mạch mà vẫn có thể chữa lành, chẳng lẽ chỉ mình kinh mạch của cô có thể sử dụng lặp đi lặp lại được, còn tên nhóc thối kia dùng thêm lần nữa thì không được?
Cục lông ngơ ngẩn, nó ngoẹo đầu nhìn cành cây khô dựng thành cầu nối mất một lúc lâu, rồi lại quay sang nhìn trận pháp mất đi hiệu lực.
Hai mắt nó hơi cụp xuống, nó vui vẻ nhảy lên, chân trước đạp trên cành khô, leo lên thoăn thoắt, nó vui vẻ giậm chân xuống đất vài cái.
Vừa dứt lời, người mới sải bước vào trong điện kia mém chệch chân, thiếu chút nữa đã ngã té nhào.
Tiểu...
Tiếng kêu gào bên ngoài kia càng lúc càng lớn, Ngọc Ngôn cau mày, giao phó:
Ngọc Dao, phong ấn lại.
Chúc Dao còn chưa kịp đáp, thân hình Ngọc Ngôn đã lóe lên, hắn bay về phía oán khí của Quỷ Vương trên không trung.
Tiểu sư thúc?
Tử Mộ tỏ ra không hiểu:
Thái sư thúc có ý gì?
Giao cho ta!
Chúc Dao không trả lời thẳng vấn đề, cô ngồi xếp bằng sau lưng Vương Từ Chi.
Chúc Dao sa sầm mặt, ấy, thôi bỏ đi, chỉ là con thú thôi mà.
Chúc Dao ngó nghiêng xung quanh, dùng một chút pháp thuật hệ Phong, cuốn một khúc cành khô thả xuống hố, che lên mặt trận trên đáy hố.
Vẻ mặt Tử Mộ chùng xuống, hồi lâu mới đáp:
Lần trước nó trở về từ Minh giới, chẳng biết tại sao lại trọng thương, hiện tại đang bế quan trị thương.
Đệ ấy bị thương?
Đáy lòng Chúc Dao nôn nao, cô ngẫm nghĩ:
Không đúng.
Lần trước đệ ấy bị thương không nghiêm trọng lắm mà, sao lại cần bế quan?
Tiểu sư thúc biết nó vì sao mà bị thương ư?
Chúc Dao kể lại chuyện ở Minh giới một lượt, còn nói thêm một chút về chuyện oán khí.
Có sao là đệ ấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cậu ta không trả lời, có vẻ như đã chẳng còn bao nhiêu khí lực.
Phải để Ngọc Ngôn tiến lên trước một bước, cầm lấy tay cậu ta bắt mạch mới biết nguyên do, hắn lạnh lùng nói:
Oán khi nhập vào cơ thể.
Cái gì?
Chúc Dao giật mình cả kinh.
Này!
Chúc Dao không nhịn được mà cất tiếng.
Yêu thú sửng sốt, nó bỗng ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô, nó hệt như bị ẩn nút tạm dừng, con yêu thú đứng yên một chỗ.
Thân hình lóe lên, chớp mắt đã đến cửa động phủ, ở ngay dưới chỗ Quỷ Vương đang xuất hiện trên không trung.
Bên trong phủ đang lững lờ trôi nổi vài đám khí đen, so với thứ trên bầu trời kia thì nhạt màu hơn một chút.
Cả người nó run lên bần bật, nó không thèm cào tường, cũng không lao vào trận pháp nữa.
Thậm chí nó còn yếu ớt lùi vào vách tường, như muốn đem bản thân giấu đi, rồi cọ cọ vào vách tường từ từ trượt xuống.
Cái đậu má, chờ ta một chút!
Cô không có loại đồ này để dùng! Đang định đuổi theo, chợt bên hông bị siết khẽ, ngoảnh lại đã đụng phải lồng ngực đầy khí lạnh:
Sư phụ! Huynh tỉnh rồi!
Ngay cả kích thước của sư phụ cũng đã trở về lúc ban đầu.
Ừ.
Ngọc Ngôn lên tiếng, ôm lấy đồ đệ, bay theo hướng Tử Mộ.
Chợt nhớ lúc trước hình như cô có thể nghe hiểu tiếng của yêu thú, không biết kỹ năng này liệu có còn không đây:
Ê này, bé thú ơi, mi biết phái Thanh Cổ ở đâu không?
Yêu thú kia không trả lời, chỉ căng thẳng nhìn cô chằm chằm, sau đó nó khẽ dịch móng vuốt, quả quyết lùi xuống một bước.
Cô đáng sợ như vậy à?
Phái Thanh Cổ có phải ở gần đây không?
Cô tiến thêm một bước.
Đừng khóc!
Uau uau uau...
Mi khóc cái gì mà khóc, ban nãy còn xém chút nữa ăn luôn cả ta cơ mà?
Cái hố rất sâu, bốn phía còn có trận pháp chuyển động, chắc là bẫy rập được tu sĩ chuyên dùng để bắt yêu thú.
Con yêu thú có chỉ số thông minh khiến người ta kinh ngạc này, hiện tại đang liều mạng nhảy bình bịch trong hố, ban đầu thì hoảng hốt, về sau lại bực bội rít gào.
Xem ra cô cũng chẳng trông đợi nó sẽ dẫn đường cho mình làm gì nữa, ngẩng lên nhìn màn đêm, Chúc Dao chỉ đành công sư phụ bản thu nhỏ nhà mình tiến vào sâu trong rừng.
Dựa vào vị trí đã hỏi thăm ở chợ, phái Thanh Cổ chắc cũng không xa chỗ này lắm.
Tình huống gì thế? Lẽ nào con thú đần này lại được phái Thanh Cổ nuôi dưỡng? Hơn nữa, xem ra địa vị của nó rất cao, ngay cả đệ tử tu tiên cũng không dám đắc tội?
Chúc Dao tò mò quan sát con yêu thú.
Vì thế nó lại càng kinh hoàng 5nhảy bật ra, cách cô xa thêm mấy mét.
Ấy chà nhát gan vậy cơ à.
Vương Từ Chi đâu?
Cô tưởng hắn ta sẽ dẫn cô đi thẳng tới chỗ tên nhóc thối, ai ngờ gã đệ tử canh cửa lại khách sáo dẫn cô vào trong điện ngồi.
Đệ tử kia giải thích:
Chưởng môn phái chúng ta lại vừa lỡ bế quan, không tiện gặp mặt.
Uau...
Tiếng của nó càng lúc càng lớn, con ngươi đen như mực mở to, nước mắt lã chã tuôn, đám lông trắng ưa nhìn của nó cũng bị làm ướt hết cả.
Ông ta sau khi mất đi cũng vào Minh giới, thức tỉnh linh trí, trở thành linh thể rồi mới đến Linh giới.
Ông ta liền gia nhập vào phái Thanh Cổ này, tu luyện từng bước một, rồi cuối cùng lên nắm quyền chưởng môn.
Gã kia lại không nhịn được mà xua xua tay,nói:
Đi mau, đi mau đi.
Đạo hữu, ta vốn không muốn gia nhập phái Thanh Cổ...
Cút cút cút!
Hắn ta mất kiên nhẫn, khua tay:
Không đi thì đừng trách ta không khách sáo.
Vừa nói, hắn ta vừa đẩy cô ra ngoài.
Chúc Dao đang muốn giải thích, đột nhiên phía sau vang lên tiếng gầm đầy giận dữ.
Cô khó ăn đến thế cơ à, có cần phải nôn ra vậy không?
Này này này!
Chúc Dao mặt9 mày sầm sì quát một tiếng.
Con yêu thú kia lại càng hoảng sợ, đám lông trên người xù lên như nhím, sợi nào sợi nấy dựng6 đứng hết cả lên, nó lùi lại về sau, lại lỡ trượt chân một cái, xém chút nữa ngã dập mặt.
Đến một trăm năm trước ông ta mới trao lại trọng trách cho đệ tử, lui về phía sau.
Mà đồ đệ của ông ta chẳng phải ai khác, chính là tên nhóc thổi họ Vương kia.
Cái gì? Thái sư thúc cũng đã chết rồi à?
Ấy kìa...
Mới gặp đã rủa cả nhà người ta chết như vậy có ổn không?
Nó lại lùi xa hai bước.
Khu rừng này rộng bao nhiêu?
Cô tiếp tục tiến thêm một bước.
Chúc Dao thật sự không ngờ lại gặp được người quen.
Hơn nữa, người đó trước kia còn là chưởng môn phái Khâu Cổ, Tử Mộ.
Sau một hồi sống chết cào tường, nó lại lao vào húc trận pháp xung quanh, hết cách, nó căn bản chẳng thoát ra được, ngay cả móng vuốt cũng bị trận pháp phần ngược lại, tạo ra vô số vết thương.
Nếu cứ tiếp tục thế này thì lần sau nó sẽ bị chính mình giày vò tới chết.
Vết thương trên người tên nhóc thối vẫn chưa khỏi hoàn toàn, chắc nguyên nhân là vì oán khí.
Oán khí vốn không có cách để loại trừ, nếu cứ tiếp tục như thế này, vết thương của tên nhóc thổi sẽ ngày càng nghiêm trọng, vết thương nhỏ cũng sẽ biến thành trọng thương.
Nó lại lùi ba bước.
Mi làm gì mà sợ ta thế?
Lùi thêm bốn bước.
Tử Mộ đang ngồi sau lưng cậu ta, giúp cậu ta chữa trị vết thương, thế nhưng có vẻ như không có tác dụng.
Tên nhóc thối này!
Chúc Dao nôn nao trong lòng, sao lại thành ra thế này? Vương Từ Chi yếu ớt ngẩng lên, nhìn thấy cô, ánh mắt cậu ta sáng lên, khóe miệng khẽ nhếch, cười nói:
Chúc Dao tỷ, tỷ không sao là tốt rồi.
Chúc Dao:
...
Rốt cuộc nó sợ cô tới mức nào thế?
Khách quý, là đệ tử dốt nát, đã đắc tội với ngài rồi, xin ngài hãy lượng thứ.
Gã đệ tử thay cơn bực tức lúc trước thành sự nồng nhiệt tiếp đón:
Mời quý khách theo ta lên đỉnh núi.
Chúc Dao gật đầu, đi theo hắn ta về hướng pháp trận dịch chuyển tức thời, trận pháp lóe sáng, cô đã xuất hiện ngay trước một tòa đại điện nguy nga.
Bỗng nhiên nó như bị hoảng sợ, nó bỗng nhảy lùi ra, lại nhìn cô mất thêm một lúc, sau đó nó há to miệng...
Nôn...
pa Ha ói hết sạch.
Cơ mà cái chữ BUG nọ thì vô cùng rõ ràng.
Đây chính là oán khỉ Quý Vương lưu lại.
Dù là hình dạng của chiếc ghế, kiểu dáng của chiếc bàn, mành treo trong điện, ngay cả người mới vào cửa kia cũng...
Sư điệt Tử Mộ!
Chúc Dao giật mình thốt lên một tiếng.
Một tiếng gào thảm thiết xé rách thinh không! Khóe miệng Chúc Dao giật giật, nói nốt đoạn vừa nãy:
...
cái hố.
Trí thông minh thuộc về yêu thú của mi đâu rồi? Thở dài, Chúc Dao bước qua bên đó.
tiểu sư thúc!
Hai mắt Tử Mộ mở lớn:
Người còn sống...
Không đúng, người đã chết rồi mà?
...
Sao câu này nghe kỳ lạ ghê.
Một cái bóng trắng thoáng cái đã xuất hiện, nó dùng chân đẩy đệ tử canh cửa kia ngã xuống đất, còn hung hăng nhe nanh gầm gừ với hắn ta.
Là con yêu thú nhát gan ban nãy đấy à, sao nó lại ở đây?
Bạch Nguyên thiên tôn.
Đệ tử kia đột nhiên kêu lên kinh hãi, hắn ta nhìn con yêu thú hung dữ, rồi lại nhìn sang Chúc Dao, bộ dạng tỏ ra hiểu chuyện ngay lập tức, hắn ta tức tốc bò dậy hành lễ với con yêu thú:
Đệ tử không có mặt, không nhìn ra vị này chính là khách của thiên tôn, mong thiên tôn xá tội!
Con yêu thú kia lại gầm gào về phía hắn ta, ra vẻ cực kỳ tức giận, đệ tử kia lại khúm núm nói xin lỗi.
Xem ra nó chỉ là con thú con nhãi nhép.
Mọi sự căng thẳng trong lòng cô đều bay biến sạch sẽ.
Việc trong phát hiện nay đều do Thái thượng trưởng lão tạm làm chủ, quý khách cứ tạm nghỉ ngơi, ta sẽ thông báo cho trưởng
lão.
Chúc Dao đoán hơn hẳn là đệ tử giữ cửa của môn phái, chỉ có điều cô vẫn không nhìn thấu được tu vi, quả nhiên cô đúng là một đứa yêu nhớt.
Đạo hữu.
Vì đang công người, cho nên cô chỉ có thể khách sáo gật đầu:
Tại hạ là Chúc Dao, tới quý phái để hỏi thăm người cũ.
Người đàn ông vẫn khách sáo nói:
Không biết đạo hữu muốn tìm ai?
Đệ ấy họ Vương, tên Từ Chi.
Đám khí đen dần dần ngưng tụ, trong chốc lát đã biến thành một hình người vừa to vừa dữ dằn.
Không hay rồi, Từ Chi!
Tử Mộ cả kinh, gọi kiểm tra, hướng về phía có đám khói đen mà bay đi mất.
Trên một vách đá lớn có viết hai chữ
Thanh Cổ
siêu to.
Ở bên cạnh vách đá là một vùng biển rộng mênh mông.
Một luồng sáng trắng lóe lên, trận pháp tức khắc mất đi hiệu quả.
Đừng có cáu nữa, lên đây đi!
Tên nhóc thối đó đặt phù chú phong ấn Quỷ Vương ở đâu?
Phù chú?
Tử Mộ giật mình thảng thốt, vẻ mặt ông ta mù tịt:
Phù chú gì cơ?
Cô liền túm lấy cổ áo ông ta:
Dẫn ta đi gặp đệ ấy mau lên, ngay tức thì, ngay lập tức!
Tử Mộ cũng thấy chuyện xảy ra không hề đơn giản, bèn không do dự quay lưng định đưa Chúc Dao ra cửa điện.
Đột nhiên mặt đất rung chuyển, tiếng quỷ kêu thê lương vang lên, ở bên phải ngọn núi phía trước mặt, một luồng khí đen bay thẳng lên trời, đâm toạc tầng không.
Uau uau uau...
Hơn thế nữa do tự mi ngã xuống đó nhé.
Từng ngọn núi đồ sộ lơ lửng giữa không trung, xung quanh đều là ánh hào quang mờ mờ tỏa sáng, mây lành ngập trời.
Chẳng hay vị đạo hữu này tới phái Thanh Cổ chúng ta có việc gì?
Một giọng nam vang lên bên trái, một người đàn ông mặc áo xanh xuất hiện từ trong trận pháp dịch chuyển, mặt mày tươi cười khách sáo.
Cuối cùng phát hiện không còn nơi nào để trốn, con yêu thú cuộn mình lại thành một khối cầu, bắt đầu rên lên ư ử, cả thân hình nó đều run bần bật.
Ấy...
Nó đang khóc đó à?
Uau...
Không biết hiện tại có đang ở trong phải hay chăng?
Người đàn ông sửng sốt, hắn ta tỏ vẻ lạ lùng, quan sát cô từ đầu đến chân một lượt, rồi cau mày, nét mặt đã không còn câu nệ như trước, thậm chí còn mang theo chút tức giận mà nói:
Người như cô nương, ta cũng đã thấy nhiều rồi.
Vô dụng thôi, quay về đi! Muốn vào được phái Thanh Cổ của ta, thì cũng phải xem đã đủ tư chất chữa chứ?
Ơ kìa?
Ý gì vậy?
Oán khí đương nhiên là cảm xúc tiêu cực trộn lẫn lộn, gần giống với ma khí.
Cho nên sư phụ mới nhắc nhở cô, có thể thử dùng đến thuật phong ấn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.