Chương 237: Tráng sĩ, đệ có rồi!


Tay Chúc Dao run lên, thiếu chút nữa vận khí đau quặn cả hông.

Đây không phải tiên pháp! Tại sao tên nhóc thổi này l8ại biến thành BUG thế, hừ!
Đây là loại ấn ký gì?
Tử Mộ ở bên cạnh nhìn chằm chằm ấn ký di động trước người Vương Từ Chi, 3tò mò hỏi.
Không thể nhẫn nhịn thể được! Đầu ngón tay hắn khẽ động, cái khăn tức khắc dính lửa, bùng lên cháy thành tro bụi.
Một trận pháp ngay lập tức xuất hiện trên bệ cửa sổ.
Trên người tên nhóc thổi có chữ như thế, là bởi vì trong cơ thể cậu ta chứa oán khí! BUG thật chính là oán khí, không phải là tên nhóc thôi,
Vương Từ Chi từ từ mở mắt, sắc mặt cũng hồng hào thêm vài phần:
Chúc Dao tỷ?

Tên nhóc thối, đệ sao rồi?
Chúc Dao tiến đến đỡ cậu ta.
Mỗi lần cô nhận định rỗi tỉnh lại, sẽ phát hiện trên bệ cửa sổ xuất hiện đủ loại đồ vật xa lạ.
Lúc đầu là vài bó hoa tươi, rồi về sau là hoa mới đào lên còn lẫn cả bùn đất được đặt lên bệ cửa sổ.
Chúc Chúc Chúc...
tỷ.

Ta chưa làm gì hết nhé!
Chúc Dao nhảy ra xa, tay giơ lên thề.

Ta nói là, ta cũng đâu kịp làm cái gì đâu.


Phì phì...
vậy thì cũng không cần cởi quần đầu nhỉ?
Chúc Dao đang hành động bên ngừng tay lại, buông quần cộc của cậu ta xuống.
Đậu xanh! Quen tay rồi! Nhìn kỹ nửa người trên để trần của tên nhóc thối, quả nhiên thấy được ba chữ BUG ở ngay bên mạn sườn của cậu ta:
Này, ông già, ông có nhìn thấy cái này không?

Đương nhiên!
Tử Mộ gật đầu, ban nãy tiểu sư thúc dùng thuật pháp chặn lại gì đó, cho nên trên người Từ Chi có ký hiệu cũng rất bình thường.
Tu vi mãi vẫn giậm chân tại chỗ.
Cô thoáng chốc có ảo giác từ học sinh xuất sắc tụt xuống làm học sinh yếu kém.
Những món đồ được tặng ngày càng sáng tạo, thiên về phương diện thực dụng hơn, tỷ như trâm cài tóc, vòng tay, đồ trang sức bằng ngọc, vv..., đều là mấy món nho nhỏ con gái hay dùng.
Hơn nữa đồ nào đồ nấy cũng là pháp khí, có thể phòng ngự, hoặc có thể là không gian tích trữ.
Mạch đập trôi chảy, lại có hơi gợn...

Ý gì vậy?
Nói tiếng người đi được không?
Đây là...
Mặt ông ta đã sớm nhăn nhúm hết lại một chỗ:
Hỷ mạch.

E...
Để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, cổ và sư phụ ở lại luôn trên đỉnh núi.
Thứ nhất là để quan sát, thứ hai là chờ Vương Từ Chi khôi phục xong sẽ xua oán khi đi.

Sao rồi?
Chúc Dao lập tức di dời lực chú ý, hỏi:
Trai à? Hay là gái?
Mọi người:
...

Là oán khí đang thử phá vỡ phong ấn mà thôi.
Ngọc Ngôn lạnh lùng đáp:
Đừng lo, nó càng muốn phá vỡ, thì về sau lúc tiêu trừ nó càng dễ hơn.
Bệnh trạng
mang thai
trông vậy mà lại là chuyện tốt.
Chúc Dao và Tử Mộ đều thở phào một hơi.
Sư phụ huynh đừng đi...
Nghe ta giải thích!

Ừ?


Sau này cứ gọi ta là Chúc Dao được không?

Ngọc Vượng cũng được.
Hắn vô cùng nghiêm túc.
Vậy thì câu hỏi là, bố đứa bé là ai? Phì...
Rốt cuộc đứa trẻ này từ đầu mà ra?
mà người ta thi đại học cũng chỉ thi có một lần thôi đấy.

Bây giờ bắt đầu bế quan!

Sư phụ...
Đừng mà.
Dao, từ trước đến giờ nàng vẫn luôn có chính kiến riêng của mình, cho nên vi sư cũng không ngăn cản nàng làm gì cả.
Nhưng nàng cũng không thể để vi sư chờ đợi mãi được.
Giọng hẳn bình bình, hệt như lúc thường, nhưng lại mang theo chút mất mát mơ hồ, đáy lòng Chúc Dao hơi nhói lên, một lúc lâu sau cô mới đáp lại:
Được.

Sư phụ!

Chuyện tu luyện của Chúc Dao gần đây vấp phải khó khăn, không biết vì nguyên nhân gì, dù căn bản cô là Lôi linh căn, nhưng chuyện tu hành không còn nhanh như lúc trước.
Đừng nói là dẫn dắt thôi thúc linh khí, ngay cả chuyện đơn giản như dẫn khí nhập thể cô cũng không thu thêm được chút linh khí nào.
Đã nửa tháng trôi qua, mọi thứ vẫn như cũ không có tiến triển.
Thiết lập này không đúng.

Ngọc Dao.
Ngọc Ngôn xoa xoa đầu cô, ngẫm nghĩ một lát, hắn nắm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau:
Hiện nay nàng mới chỉ là Trúc Cơ, nếu không nhanh chóng bị quan tăng tu vi, sao có thể cùng ta quay về tiên giới được?

Cơ mà cô thấy tu luyện phiền lắm ấy, lần nào cũng lặp đi lặp lại chuyện tu luyện biết bao nhiêu lần rồi mà? Ngọc Ngôn cúi xuống, ôm cô vào lòng, trầm giọng nói:
Chúc...
Cái đậu xanh rau má chứ, sao càng nói càng loạn xạ thế này?

Nàng phải chịu trách nhiệm cái gì?
Một giọng nói lạnh như băng vang lên, người nào đó vừa đánh quái xong đột nhiên xuất hiện ngay bậc cửa.
Sáng sớm thức dậy, nhìn thấy ngoài bệ cửa sổ là một tảng thịt yêu thú siêu lớn còn đầm đìa máu, gió khẽ thổi, máu còn nhỏ tí tách.
Đây là quà tặng, hay là phát quà Tết đấy? Chúc Dao ngày càng nghi ngờ chuyện tặng quà kỳ lạ này, cô lớn giọng mắng mấy câu, rồi ném hết toàn bộ thịt linh thú ra ngoài.
Ngọc Ngôn phong ấn Quỷ Vương gia tại một ngọn núi lơ lửng trong phái Thanh Cổ, phía trên còn bày ra muôn trùng trận pháp.
Trừ phi cả quả núi đó bị phá hủy, bằng không Quỷ Vương không thể thoát ra.
Đứa bé không phải của ta!

Tử Mộ: - #
Muốn làm tiêu tán oán khí trong cơ thể cậu ta, buộc phải gỡ phong ấn.
Nhưng phong ấn một khi đã mở ra, nếu không thể diệt trừ được oán khí ngay lập tức, thì oán khí sẽ lan ra khắp người cậu ta.

Lại là mi!
Chúc Dao giật mình hô lên một tiếng.
Con yêu thú lúc này mới nhìn thấy cô, nó vội phanh gấp, rơi thẳng xuống từ không trung.
Ngày mai ta quay lại thăm đệ...
với đứa nhỏ!
Ấy, hình như câu này cũng sai sai đâu đó?
Cũng không thể là cô tự mộng du đi hái đâu nhỉ?
Nghĩ mãi chẳng ra là ai, Chúc Dao dứt khoát quảng chuyện này ra sau đầu, định tiếp tục nhận định.
Thế nhưng đồ trên bệ cửa sổ ngày càng nhiều lên, hơn nữa không chỉ giới hạn ở hoa, dần dà còn có các loại linh thảo, linh dược, thậm chí là...
thịt linh thú!
Vương Từ Chi có rồi, nhưng đứa trẻ không phải của cô! Đứa trẻ không phải của cô! Đứa trẻ không phải của cô! Chuyện quan trọng phải nói ba lần.
Cái thiết lập phá hoại đủ loại quan điểm sống này, cô từ chối ngay từ lúc bắt đầu đấy nhá! Nhưng qua tay Tử Mộ rồi đến tay sư phụ và cô, dưới sự hội chân của ba chuyên gia, chắc chắn chuyện Vương Từ Chi có tin vui là chuyện thực.

Chúc Dao tỷ!
Sắc mặt Vương Từ Chi tối sầm, cậu ta ngập tràn ai oán lườm cô.
Ánh mắt Ngọc Ngôn đảo qua móng vuốt của đồ đệ xấu xa, hắn cau mày, buông tay không bắt mạch tiếp, tiện thể lôi móng vuốt của đệ tử nhà mình về.
Tuy rằng thương thể của tên nhóc thối đã ổn định, nhưng cậu ta cũng không phải là Lôi linh căn, vốn không thể xua tan được oán khí.
Nếu để sư phụ ra tay thì cơ thể cậu ta lại không chịu được lôi áp.
Hắn tạo pháp quyết, một tia sét liên giáng thẳng vào trong rừng.

u...
Một tiếng gào thảm thiết, một con thú cháy đen sì rơi xuống.
Xét thấy tài sản vốn có của mình là số không tròn trĩnh, Chúc Dao không khách sáo nhận hết.
Sau đó cô tiếp tục bình tĩnh tu luyện.
Ngọc Ngôn nhìn chằm chằm bệ cửa sổ của đồ đệ, trên đó là một cái khăn mới xuất hiện, hắn yên lặng không nói gì.
Vẻ mặt hắn ngày càng lạnh dần, ngày càng lạnh dần...
Tin cô đi, cô đầu phải biến thái đầu.

Từ Chi!
Tử Mộ nhướng mày, tiến lên trước một bước, chế trụ mạch của Vương Từ Chi, còn không quên quay sang lườm cô.

A?
Chúc Dao khóc không ra nước mắt:
Đại vương, xin hãy buông tha đi.
Mỗi lần sống lại đều phải bắt đầu tu luyện lại từ đầu, thực sự rất đau lòng đấy có biết không.
Tuy cô là một đệ tử tốt có tố chất giỏi giang, cơ
Quả là thế, Chúc Dao thở phào nhẹ nhõm.
Tử Mộ cũng có thể thấy được, chứng minh rằng loại BUG này không phải loại trước đây chỉ mình cô nhận được.
Vương Từ Chi đỏ bừng mặt, cậu ta không thèm để ý bản thân mình đang hộc máu, chỉ hốt hoảng vội cuốn quần áo lên người.
Chúc Dao:
...
Sao cô lại cảm thấy bản thân như tên đàn ông đểu cáng thế nhỉ? Cảnh tượng này không đúng lắm đâu! Tử Mộ xem xét một hồi lâu, càng quan sát thì sắc mặt lại càng lạ, nét mặt thay đổi lúc xanh lúc trắng, rồi cuối cùng tái nhợt lại, dường như ông ta đã hiểu thấu điều đáng sợ gì đó, cả người cũng cứng đờ.
Một cảm giác không vui khó hiểu hiện ra.
Hình như, có người muốn cướp đồ đệ của hắn.
Cô tưởng là sư phụ tặng, thậm chí cô còn hưng phấn mất một lúc, sư phụ nhà mình đã hiểu được lãng mạn là gì rồi.
Thế nhưng, khi cô cầm theo chậu hoa chạy qua chỗ sư phụ chứng thực, thì người ấy lại nghiêm túc phủ nhận.
Thứ ba là...

Trong vòng một tháng, nàng phải Kết Đan.
Ngọc Ngôn nghiêm túc.
Hai ngày sau, tình hình phục hồi của Vương Từ Chi ngày càng ổn, bụng cậu ta bỗng nhiên trướng lên, biến thành bộ dạng của bà bầu mang thai bốn, năm tháng.
Một thanh niên trẻ trung phơi phới, đột nhiên lại có thêm cái bụng bia.
Chúc Dao mở mắt, đang muốn kiểm sư phụ bàn bạc một chút, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu vang lên từ phía cửa sổ.

Qu...

Nếu người ta tặng cô thêm món đồ để di chuyển thì càng tốt.
Nhưng lại có người chẳng thể bình tĩnh.
Vương Từ Chi: -_-



À không đúng, ta sẽ không chịu trách nhiệm đâu!

Dưới sự thảo luận tỉmỉ của ba chuyên gia đoàn hội chẩn, kết quả được xác định.
Nguyên nhân xuất hiện hỷ mạch trên người tên nhóc thối, là do oán khí.

Tiểu sư thúc, người làm gì thế?
Tử Mộ trợn mắt mà nhìn.

Ta xem xem trên người đệ ấy có ấn ký giống như vậy nữa không.
Sắc mặt Tử Mộ càng đen thui:
Vậy...

Vượng cái muội muội nhà huynh ấy!

Chúc Dao thấy dạo này trên
ngọn núi Quỷ Vương
có hơi kỳ lạ.
Chúc Dao hơi sốt ruột nôn nóng:
Ông già, cậu ta rốt cuộc là bị sao vậy?
Theo lý thuyết mà nói thì có chữa trị rất tận tâm, tên nhóc thối phải không có việc gì mới đúng.
Mặt Tử Mộ nhăn nhó, cứng ngắc trả lời:
Nó...
Tử Mộ ngẩng đầu, nét mặt cầu xin:
Tiểu sư thúc, đây là...

Không phải do ta làm nhé!
Chúc Dao phản xạ có điều kiện.
Tử Mộ:
...
Vương Từ Chi:
...

Vương Từ Chi lại bất chợt há miệng, phun ra một búng máu.
Không phải chứ, tức đến hộc máu cơ à.
Chúc Dao ở bên cạnh nhìn chằm chằm...
bụng của tên nhóc thối, đúng là nhịn không được mà thuận tay sờ sờ, lạ ghế đó, bên trong còn có động tĩnh này:
Tráng sĩ, để sắp sinh rồi!

Cả nửa đám lông trắng bị sét nướng cháy khét, nó phản ứng rất nhanh, tức giận gầm lên.
Nó bật người phóng lên, muốn đánh móc vào sau gáy Ngọc Ngôn.

Hoa? Thứ đó một là không thể dùng làm thuốc, hai là không thể luyện đan, ngay cả công hiệu xua đuổi côn trùng cũng không có? Loại cỏ dại như thể có ích lợi gì?

Chúc Dao thích cỏ dại:
...
Tin tưởng sư phụ hiểu được lãng mạn mới đúng là ngu xuẩn.

..
Đáng sợ vậy cơ à? Ngoảnh đầu nhìn vị trí bệ cửa sổ, ngay gần đó có một thanh kiếm nhỏ rơi xuống.
Ấy thế mà lại là một pháp khí phi hành.
Sư phụ Tử Mộ đau buồn không thôi, đành mời Ngọc Ngôn và Chúc Dao qua cùng hội chẩn.
Ngọc Ngôn nghiêm túc bắt mạch.
Tử Mộ giương mắt liếc sang khinh bỉ, yên lặng nhìn về phía tay phải của cô, trên tay cô còn đang cầm một bộ trường sam kiểu nam.

Chuyện này ta có thể giải thích.
Chúc Dao vội trả lại đồ, là lỡ tay thôi ấy mà! Nghe ta giải thích! Phụt...
Không biết nó là ký hiệu loại nào?

Đây không phải là ký h6iệu.
Trong lòng Chúc Dao loạn tùng phèo cả lên, cô lờ mờ đoán rằng BUG này không giống với lúc trước.
Quan sát kỹ 5tên nhóc thối một lát, ngẫm nghĩ thêm một hồi, thừa dịp cậu ta vẫn choáng váng, cô liền ra tay cởi đồ của cậu ta.
Cậu ta cười cười:
Khá hơn nhiều rồi, đệ...
Cậu ta nói được phân nửa thì dừng lại, cúi đầu nhìn cả người mình chỉ còn mặc một chiếc quần cộc, Vương Từ Chi tức khắc cứng đờ.
Cả người cậu ta đỏ lên như con tôm luộc, kết hợp cùng âm thanh run rẩy:
Chúc...
Tu vi của Chúc Dao không có tiến triển, cô bèn dự định luyện lại kiếm pháp của mình một chút.
Ngọc Ngôn đứng một bên chỉ đạo, vốn đang luyện tập rất tốt, nhưng thần sắc sư phụ lại đột nhiên lạnh đi.
Trước tiên đành phải đợi vết thương của cậu ta khỏi hẳn rồi bàn sau.
Tổng kết lại chính là: Trước hết cứ mặc kệ đi.
Nhưng không phải sự phụ thì là ai đây? Cô ở phái Thanh Cổ cũng không quen nhiều người, Tử Mộ không có khả năng tăng, Vương Từ Chi...
đang dưỡng thai.
Chúc Dao sửng sốt:
Ông nhìn thấy à?
.
Tử Mộ gật đầu:
Thuật pháp tiểu sư thúc thi triển rất kỳ9 lạ, ta cũng chưa thấy qua ẩn ký trận pháp nào như vậy.
Trường sam trong tay Vương Từ Chi lập tức bị xé toạc làm hai mảnh.
Bầu không khí chìm trong yên lặng.
Hắn thoáng liếc qua đồ đệ còn đang nhập định một cái rồi mới quay lưng bước
ra cửa.

Ai?
Chúc Dao bật dậy đẩy cửa đi ra ngoài, bên ngoài cửa sổ là một con yêu thú trắng như tuyết, nó đang liều mạng đập đập chân, mà trên đệm thịt siêu lớn của nó hẵng còn vương lại vài đốm lửa.

Là mi!
Đây không phải là con thú chết nhát cô gặp được trong rừng lúc trước à? Con yêu thú cứng đờ cả người, nó yếu ớt len lén ngẩng đầu nhìn cô, rồi lại như bị dọa sợ, nó quay lưng định bỏ chạy, cơ mà còn chưa sải chân thì đã bị trượt một cái, thành ra lăn lông lốc mà trốn đi.

Đa tạ thái sư thúc.
Tử Mộ mừng ra mặt.
Ngọc Ngôn không đáp lại, hắn siết chặt móng vuốt của đồ đệ nhà mình trong tay, lỗi người đi thẳng ra cửa, có vẻ như không muốn nấn ná thêm giây phút nào nữa.
Chúc Dao hiển nhiên không có ý kiến, vốn dĩ nguyên nhân chủ yếu cô tới Linh giới là vì con Quỷ Vương này.
Thuật pháp trong trận pháp của sự phụ hơn cô rất nhiều, người ta vừa mới ra tay một phát, đương nhiên mọi chuyện liền ổn thỏa ngay.
Lúc phong ấn oán khí, phong ấn bị tập trung từng chút một rồi dồn xuống bụng cậu ta, vị trí phong ấn ngay gần đan điền.
Cho nên hỷ mạch trên người tên nhóc thối thật ra chỉ là oán khí đang chuyển động.
Chưa cưới đã có thai, phải giáo dục lại đồ đệ.
A, hình như có chỗ nào đó không đúng? Chúc Dao chỉ đành vừa đi vừa ngoái đầu lại, khua khua tay về phía tên nhóc thối:
Tên nhóc thối, dưỡng thường tốt vào.
Lẽ nào suốt mấy ngày nay, những thứ trên bệ cửa sổ kia đều do con yêu thú đó đặt vào? Rõ là sợ cô muốn chết, sao lại tặng những thứ này cho cô? Cách suy nghĩ của yêu thú đều đặc biệt thế hả? Ngẫm kỹ lại thì, con yêu thú này giống thú cưng phái Thanh Cổ nuôi, Chúc Dao tự nhủ lần sau khi tới thăm Vương Từ Chi, cô phải hỏi rõ về chuyện con thú này một chút mới được.
Còn chưa đợi Chúc Dao đi hỏi, con yêu thú kỳ lạ kia lại tự mình chạy tới cửa.
Sau khi nhận định, cô vẫn lưu lại chút tâm trí chú ý ngoài cửa sổ, thế nhưng vẫn không thấy được bóng dáng người tặng độ.
Ngoài cửa sổ không còn xuất hiện cảnh máu me như lần trước nữa.
Con yêu thú ngay lập tức lúng túng hoảng sợ, liếc cô một cái, cả người nó đã run lẩy bẩy.

Yêu thú hốt hoảng ngó quanh quất, sau đó bình bịch chạy qua trốn...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.