Chương 284: Giữa người và đậu có sự tin tưởng không?


Cái thân hình lông lá ấy của nó chiếm hết cả lối đi.


Chạy đi!
Chúc Dao mỗi tay dắt một cậu bé, co cẳng bắt đầu chạy n8hư điên.
Vừa rồi nên nhiều như vậy mà còn có thể to ra, đúng là không dễ dàng.
Khóe miệng cô giật một cái, đột nhiên cảm thấy mình có thêm một con thú cưng kỳ quái.
Con sâu lông lá kia hình như đã phát hiện ra bọn họ, đuổi thẳng về hướng họ chạy.
Trong lúc bò, nó ph3át ra âm thanh soàn soạt, nhanh chóng đuổi theo kẻ gian, chẳng mấy chốc chỉ còn cách họ khoảng mười mấy thước.
Chúc Dao trực tiếp gọi kiểm tra, xông thẳng tới hướng ánh sáng kia, chớp mắt đã mở ra một con đường.

Mau ra ngoài!
Cô hét một tiếng về phía hai thiếu kiên, rồi lại nhìn về phía miệng con sâu:
Đậu Đậu.
Đến khi có một ánh sáng xanh bay ra, cô mới ngự kiếm, là người cuối cùng vọt ra ngoài.

Làm sao?
Cô vẫn điên cuồng bay.

Sao chúng ta phải chạy?

Không chạy thì chờ bị ăn à?

Nhưng chỗ này không phải hang động đá vôi nữa!

Con sâu trúng đòn liền dốc toàn bộ sức lực giãy giụa, cả cơ thể to lớn bắt đầu ngọ nguậy một cách điên cuồng, vách đá cứ như đậu hũ vậy, chẳng mấy chốc đã bị nó nghiền nát.
Chỉ trong chớp mắt, mặt đất rung chuyển, lối đi bắt đầu sụp đổ.
Khi con sâu còn chưa kịp ngậm miệng, đám gai kia đã đâm thủng cái đầu con sâu.
Hạt Đậu vừa rồi còn bóng loáng mịn màng, chớp mắt đã biến thành một con nhím, vừa đâm xuyên qua con sâu, vừa...

Chạy mau!
Tìm một hướng rồi ngự kiếm điên cuồng bay đi, phía sau chỉ chớp mắt đã vang lên âm thanh di chuyển soàn soạt, Chúc Dao càng bay nhanh hơn.

Lão lão!
Tiểu bá vương kéo tay cô.
Chốc lát sau, đám sâu vừa rồi còn dày đặc kia đã ít đi hơn nửa.
Đám sâu còn lại cũng không dám xông lên nữa, rối rít chạy thục mạng.
Chúc Dao hỏi thăm hai người một tiếng, đang định tiếp tục lên đường thì có thứ gì đó lăn tới, động đậy dưới chân.

Đậu Đậu.
Chỉ thấy hạt đậu xanh nho nhỏ kia đang lăn theo cô, nhưng nó không biển về kích thước bằng nắm tay, chỉ duy trì ở thể tích một quả cầu nhỏ.
Con sâu lông cứ như vậy chắn ở chính giữa, chất nhờn chảy tí tách từ cái miệng to lớn, lao về phía các cô.
Chúc Dao căng thẳng, con sâu này không khó đối phó, nhưng quan trọng là họ đang ở trong một hang động, nếu cô ra tay khiến cả hang động sụp đổ, thì bọn họ sẽ bị chôn sống ở đây.
Trong lúc bay về phía trước, họ cũng nạo ra một đống đá vụn trên vách đá, ba người như một chiếc xe ủi đất, lao nhanh về phía trước.
Đúng là phương pháp này rất tốt, mặc dù khiến bụi đất bay mù mịt tứ tung, nhưng tốc độ chạy thoát thân tăng nhanh gấp đôi.
Từng luồng khí hôi thối đột nhiên tràn ngập lối đi, còn có chất nhờn màu xanh chảy đầy đất.
Này, cô đâu phải thần tiên bất tử, đây đúng là một cảnh tượng khủng khiếp đó.
Ào một tiếng, nó biến thành hình cầu to lớn, chớp mắt đã chiếm hết toàn bộ lối đi.
Chúc Dao vui mừng:
Đậu Đậu!
Nó tỉnh rồi?
Đậu...
Hạt Đậu lại kêu lên, đột nhiên nó a một tiếng, quay về phía con sâu lông lá, há cái miệng to lớn màu xanh ra.

Bà bà nói...
đó chẳng qua chỉ là sâu bình thường thôi sao!?
Có loại sâu lớn như vậy à? Chúc Dao gật đầu:
Cũng có thể.
Nhìn xung quanh một chút.
Thế này thì quá mặn mòi!
Bà bà, rốt cuộc đó là thứ gì vậy?
Tiểu bá vương cũng luống cuống, quay đầu nhìn một cái, sắc mặt trắng bệch.

Ta cũng không biết đâu.
Con sâu lông lá kia, một là không có linh khí, hai là không có yêu khí, không phải yêu, lại càng không phải thú.
Nhưng trong tình huống bị động như thế này, chỉ có thể liều mạng một lần, cô cắn răng một cái, pháp quyết trong tay dần hình thành.

Đậu...
Hạt đậu vẫn ở trong ngực cô đột nhiên tỉnh lại.

Nghỉ ngơi một chút đi!
Chúc Dao thở phào một cái, đang định ngồi xuống, lại nghe tiếng gặm gặm trong vách đá.
Cái quỷ gì thế này? Cô còn chưa kịp phản ứng lại, đột nhiên, vách đá ầm một tiếng vỡ tung ra, một cái đầu sâu to đùng chui ra ngoài, há cái miệng rộng, bên trong còn sót lại chút vụn đá chưa gặm hết.
Chà, lầ9n này là sâu lông biến dị nhỉ? Trước giờ vẫn chưa từng thấy con sâu lông nào lại bò nhanh đến như vậy đấy!
Chúc Dao đà6nh sử dụng linh khí vào pháp thuật hệ Phong, vừa chạy vừa bay một cách điên cuồng.

Hả?
Chúc Dao cạch một phát, dừng lại giữa không trung, đậu má, chạy theo thói quen nên quên mất chuyện này.

Dùng lửa công kích!
Chúc Dao dùng pháp thuật hệ Hoả, chẳng mấy chốc đã biến ra một biển lửa lớn, thiêu đốt đám sâu đến hết thì thôi.
Chúc Dao dừng chiếc xe ủi đất
lại, hổn hển mở miệng hít một ngụm không khí lớn vào:
Có lẽ vậy!
Cảm giác như vừa chạy trốn cả đời vậy.
Tiểu bá vương và Dạ Kình Thương đều mệt mỏi, đặt mông ngồi trên mặt đất, linh khí trong cơ thể cũng đã tiêu tán không còn mấy.
nôn mửa ọc ọc ạc.
Được rồi, xem ra nó rất kinh tởm con sâu.
Khi Chúc Dao cho rằng mình sắp bị chôn sống trong lòng đất, thì đột nhiên, một mảng sáng lớn hiện lên.
Cửa ra!

Đậu Đậu!
Chúc Dao kêu một tiếng, đã không kịp rồi, chỉ thấy con sâu kia đớp luôn hạt đậu hình cầu màu xanh, mắt thấy Hạt Đậu dần biến mất trong miệng nó.
Đột nhiên, thân hình Đậu Đậu mọc ra những cái gai dài màu xanh.
Tiểu bá vương và Dạ Kình Thương cũng biến ra một ngọn lửa lớn, đốt thẳng về phe bên kia.
Bỗng nhiên, tiếng kêu pi pi pi thảm thiết vang lên.

Nơi này không an toàn, chúng ta hãy mau rời khỏi đây đi.
Có quỷ mới biết sẽ còn con gì nữa? Không còn linh khí, cũng chẳng có yêu thú, cô chẳng qua chỉ là một tu sĩ bậc Trúc Cơ, căn bản không thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương sớm hơn.
Dù loại sâu kia yếu, nhưng phải cẩn thận để không bị đánh lén.

Đó không phải là yêu thú.
Chúc Dao khoanh chân ngồi xuống, nhẹ nhàng nói:
Cho dù yêu thú cấp thấp đến đầu, trên người vẫn có yêu khí.
Nhưng đám sâu vừa rồi, ta không hề cảm nhận được chút yếu khí nào cả, hơn nữa, không chỉ yêu thú, ngay cả linh khí cũng không có.

Trong không khí có mùi thịt nướng bay ra, cùng với đó còn có mùi hôi thối nồng nặc, cực kỳ kinh tởm.

Lão Lão, thứ sâu này...
Quẹo trái quẹo phải hàng thoát khỏi5 sự truy đuổi của con sâu lông lá kia, thế nhưng con sâu lại cứ dây dưa với bọn họ, dù có rẽ thể nào nó cũng có thể lần theo được, nhanh chóng đuổi theo.
Chưa dừng lại ở đó, nó kêu a một tiếng, nguyên phần đầu bỗng nứt toác ra, để lộ một cái hang động đen sì, xung quanh có từng vòng răng bao quanh.
Chẳng lẽ nó lại giống như lần trước, ăn luôn con sâu lông lá này? Thế thì quá tốt, cô bỗng thấy thật kích động, Đậu Đậu, ta sẽ không trách mi khẩu vị mặn nữa.
Miệng của Đậu Đậu càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn...
Cứ như thể nó chỉ là một con sâu béo hấp thu dinh dưỡng quá tốt mà thôi!
Đừng có để ý, chạy mau, nếu có thể nhanh hơn, thì chạy nhanh hơn!
Con sâu lông lá kia càng lúc càng gần, mắt thấy cái miệng khổng lồ kia đã gần trong gang tấc, Chúc Dao cũng không nghĩ được nhiều nữa:
Ngự kiểm!
Cô cao giọng kêu một tiếng, gọi kiểm của mình ra, giơ tay bày trận pháp phòng ngự hệ Phong, tạm thời chặn con sâu lông lá kia lại.
Đồng thời, cô cũng bày thêm kết giới quanh người, đứng lên kiếm, vọt về phía trước.
Hóa ra bọn họ đã đi vào hang ổ của côn trùng.
Chúc Dao chỉ thấy da gà da vịt rơi đầy đất, trong tình thể ít người không đánh lại đám đông này, chỉ có thể...
Sâu!
Trên đất đầy những con sâu to lớn, hợp lại thành một biển sâu lớn màu trắng, không ngừng lăn lộn chuyển động.
Chết tiệt! Con sâu này yêu thương bọn họ đến mức ghim luôn rồi à? Tình nguyện chui tường đào hang cũng không buông tha cho họ.

Mau tránh ra!
Chúc Dao chỉ kịp kéo Tiểu Bạch ngay gần đó ra, còn Dạ Kình Thương thì bị đá đẩy đến một góc khác.
Chúc Dao:
...
Bạch Chí Viễn:
...
Dạ Kình Thương:
...
Tâm trạng Chúc Dao vừa lên mây lại rớt thẳng xuống mặt đất.
Đây là...
rốt cuộc...
là cái gì?
Tiểu Bạch hổn hển thở mạnh, trận hỏa hoạn vừa rồi đã hao hết linh khí của cậu ta, Dạ Kình Thương cũng vậy, mặt cậu ta có vẻ rất sợ hãi:
Ta chưa từng thấy yêu thú nào như thế này.

chê dáng vẻ đối phương buồn nôn sao? Bây giờ là lúc để chê bai à? Bỏ đi! Sự tin tưởng cơ bản nhất giữa người và đậu đâu rồi?
Đậu...
Tiếng của Đậu Đậu cũng yếu đi, thân hình nó chỉ chốc lát đã co lại thành hình cầu xanh nhỏ, ngay cả màu xanh trên người nó cũng tối đi nhiều, viên đậu đầy vẻ đau buồn.
Này, đây là kỳ thị đúng không!? Chớp mắt, con sâu lông lá trở nên hung bạo, thân hình nó đột nhiên chuyển nhanh, đầu nhào về hướng bọn họ.

Lão lão.
Tiểu Bạch đột nhiên hoảng sợ gọi cô một tiếng.

Làm sao?
Chúc Dao ngẩng đầu một cái, lại bị khung cảnh trước mắt dọa sợ ngây người.
Sau nửa giờ, bọn họ hoàn toàn không nghe được tiếng động của con sâu lông kia nữa.

cắt đuôi được rồi?
Hai thiếu niên có vẻ vẫn chưa bình tĩnh lại.

Không xong rồi, nơi này sắp sập rồi!
Chúc Dao căng thẳng, vừa búng tay thi triển thuật pháp, vừa kêu lên với Dạ Kình Thương bên kia:
Bày kết giới phòng ngự!
Họ vừa bổ trí xong thì vách đá bên trên ầm ầm sập xuống, mấy tảng đá lớn đập thẳng xuống.
Lối đi càng lúc càng bị nhiều đá vụn chôn lấp, cô có thể nghe thấy tiếng đá đang nứt ra trên đỉnh đầu.
Sau đó...
Gật đầu một cái, ọc một tiếng, nôn đầy đất.
Hai người kia cũng kịp phản ứng, lập tức bắt chước cô, leo lên kiểm, bày kết giới.
Lối đi rất nhỏ, ngự kiếm rất khó khăn, nhưng do có kết giới, có thể làm lối đi rộng hơn.
Một giây sau, mấy tiếng đùng đùng vang lên thật to, mặt đất đã sụp thành một cái hố lớn.
Chúc Dao thở phào nhẹ nhõm, không tồi.
Chỉ là người ta thì nuôi linh thú, cô thì nuôi hạt đậu!
...
Chúc Dao mơ hồ cảm thấy vùng đất xa lạ này không hề an toàn, nhưng cô không ngờ sẽ nguy hiểm đến vậy.

Càng đi về phía trước, họ càng gặp phải nhiều sinh vật kỳ quái, có ong mật, muỗi, loài bò sát, nhện, đàn kiến chui ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.